Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1253: Không Có Vợ Thì Làm Sao?
Trần Long không nói lời nào, Tô Vũ lại bắt chuyện: “Tiểu đệ của ngài thành Sơn Hải từ bao giờ vậy?”
Tô Long cũng buồn bực: “Ta biết đâu được, từ khi ta rời đi, gia hỏa này làm tiểu đội trưởng, mang theo đám huynh đệ chinh chiến khắp nơi, trùng hợp giết một vị Đằng Không, vậy mà lại được thiên địa khen thưởng, sau đó thì phất lên, các huynh đệ khác cũng phát tài theo, sau đó một đám lên Sơn Hải Lăng Vân, sớm biết vậy thì ta đã không xuất ngũ!”
“Thiên địa khen thưởng?”
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn. Vậy cũng được sao?
Giết Đằng Không thế nào?
Trần Long không giả chết nữa, rầu rĩ giải thích: “Có Đằng Không chiến đấu với người ta rồi bị thương, ta mang theo đám huynh đệ, phí rất nhiều sức lực, không ít người đã chết, cuối cùng mới đánh chết được gã, quy tắc thiên địa khen thưởng, nhận được không ít Thiên Nguyên khí, lúc ấy chúng ta không hiểu cái gì, hấp thu lung tung, sau đó... không lâu sau ta liền tiến vào Đằng Không.”
Đơn giản như vậy, sau khi tiến vào Đằng Không, y dần thăng tiến, mang nhiều người hơn, giết chóc cũng càng nhiều, rồi lại đạt được vài lần khen thưởng, vậy nên mới nhanh chóng bước vào Sơn Hải cảnh.
Mà những chuyện này không cần nói tỉ mỉ.
Dù sao y phát hiện, y mà so với Tô Vũ thì chẳng là cái gì!
Tới Sơn Hải thì thế nào?
Lúc trước vẫn phải gọi người ta là Thôi đại sư, không phải sao?
Còn không phải hạ mình trước mặt người ta à?
Kết quả hiện tại y lại biết tiểu tử này là Tô Vũ, trong lòng chưa chấp nhận được, y muốn tự bế, muốn vô xó nhà ngồi đếm kiến!
Tô Long cười nói: “Không sao, gia hỏa này đáng tin lắm, khi ngươi còn chưa nổi danh, khi đó ta cũng không nghĩ nhiều, tát y mấy cái, y cũng không đánh ta, chắc là đáng tin.”
“...”
Trần Long không hé răng, ngươi còn nhớ à?
Ta tưởng ngươi quên rồi!
Tô Vũ gật đầu, quan tâm hỏi: “Cha có khỏe không?”
“Khá tốt, ăn ngon uống tốt, nhưng không thể ra tiền tuyến, không thì Vạn tộc sẽ muốn giết ta như phát điên ấy, ngươi đào mồ tổ tiên bọn chúng à?”
“Không, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đào thôi!”
Tô Vũ nhếch miệng cười, rồi lại nói: “Nhà cũ vẫn còn, có người đột nhập, ta đã xử lý mấy tên rồi, nhưng hơi loạn, ta không quản nữa, hiện tại ta có tiền, ở Đại Minh phủ ta có một viện nghiên cứu giá trị mấy chục vạn điểm công huân... Tính ra giá trị tầm chục tỷ, lợi hại không?”
Tô Long ngẫm nghĩ: “Muỗi dù nhỏ thì vẫn là thịt, nhà là của chúng ta, ta còn giữ giấy tờ bất động sản, dù bỏ thì cũng không thể cho người khác được lợi, tan tành cũng không cho!”
“Đương nhiên, ta cũng không cho!”
“Vậy hai bà vợ của ngươi là thế nào?”
“Bạn bè thôi.”
“Thật à?”
“Thật mà...”
Pẹp!
Vừa nói vậy, hắn lại ăn một cái tát, Tô Long tiếc nuối: “Đứa con bất hiếu! Ta còn nghĩ ngươi có vợ rồi, ta chết thì ngươi cũng có người thân, vậy mà không phải! Ngươi làm ta thất vọng quá đấy.”
Tô Vũ câm nín, ta không làm ai thất vọng cả.
Không có vợ thì làm sao?
Thật là!
Tô Long lại đánh hắn một cái, “Bên ngoài có khổ hay không? Đại Minh phủ đối xử tốt với ngươi là giả vờ à? Nếu là giả vờ thì tìm cơ hội chạy trốn đi, ta nghe người ta nói, Đại Tần phủ cũng muốn ngươi, ngươi qua bên kia, tuy sống khổ một chút, nhưng Đại Tần vương chấn nhiếp thiên hạ, không ai dám trêu chọc hắn.”
Tô Vũ phì cười, “Không sao đâu, họ đối xử với ta khá tốt, thật đấy, ngài yên tâm đi.”
Tô Long khẽ gật đầu, “Ta bị người giám thị ư?”
“Vâng, nhưng không sao đâu, chỉ có một Nhật Nguyệt, vài vị Sơn Hải, ta còn tưởng rằng có nhiều Nhật Nguyệt hơn kìa.”
Tô Vũ không quá để ý, “Ít hơn ta nghĩ, mà xem ra hành động bảo hộ của Hạ gia cũng không tệ lắm, nhưng năng lực không tốt. Trong tình huống không rõ ràng mà cũng không dám tra xét, ta tốt xấu có điểm thân phận, tra xét ta, cẩn thận ta đi tìm phiền toái!”
“Pẹp!”
Tô Vũ lại ăn thêm một cái tát, “Ngươi đắc ý lắm đúng không? Ý ngươi là ta vô dụng, ta phế vật, ta bị giám thị là xứng đáng đúng không? Nếu không phải tại đồ con rùa nhà ngươi, ta có cần chịu phiền toái như vậy không?”
Tô Vũ trầm mặc, đồ con rùa... không biết phải đáp lại thế nào.
Tô Long đánh xong, thở dài nói: “Khi nào ngươi mới đón ta đi? Chỗ quỷ quái này không ở lại được! Hạ gia mà lật mặt bắt ta, ngươi sẽ phải cố kị đấy.”
“Tạm thời không cần, từ từ chờ xem, chờ thực lực ta đủ rồi ta sẽ đến đón ngài, hiện tại rời đi dễ gặp phiền toái, gần đây ta còn phải xử lý chút việc.”
“Vậy được!”
Tô Long gật đầu, “Ngươi tự mình ra mặt quá nguy hiểm, nếu được thì để Tiểu Trần ra mặt đi, dù sao cũng là Sơn Hải, việc nhỏ chắc là y lo được, nếu y không làm được, Trấn Ma quân còn có cường giả khác, bảo y đi tìm, y có mặt mũi, có thể nhờ người hỗ trợ.”
Trần Long không thể giả vờ là không nghe thấy nữa, đành phải nói: “Đúng vậy, có việc gì thì có thể tìm ta!”
Tô Vũ nói thẳng: “Thôi, Trần thúc quá yếu, tạm thời đừng nên tham dự vào chuyện của ta.”
“...”
Má!
Ta quá yếu?
Ta yếu lắm sao?
Ta là thiên tài Sơn Hải cảnh của quân đội đấy!
Tiểu tử ngươi mới Lăng Vân, càn rỡ cái gì!
Tô Vũ cười cười không giải thích, kỳ thật hắn không muốn Trần Long tham dự chuyện của mình, mà hắn cũng không nói dối, Sơn Hải mạnh lắm sao?
Sơn Hải nhị tam trọng rất lợi hại sao?
Có lợi hại, nhưng vấn đề của đa thần văn nhất hệ không phải Sơn Hải có thể tham dự hay giải quyết, không thấy Hồng Đàm là Nhật Nguyệt cảnh còn bị ép đến sắp tuyệt vọng rồi à.
Một khi đã như vậy thì đừng xen vào thì hơn, tránh khiến Trần Long gặp phiền toái lớn.
Tô Long thở dài, “Đúng là Tiểu Trần hơi yếu, đáng tiếc.”
Trần Long liếc mắt nhìn hai cha con!
Vớ vẩn!
Một Đằng Không, một Lăng Vân lại nói vậy với ta, mười người các ngươi cộng lại thì một mình ta cũng có thể đánh bại!
Y vừa định nói vậy, Tô Vũ đã nói: “Hiện tại ngài tu luyện cũng vẫn kịp, chỉ sợ có quá nhiều thứ, tiến bộ quá nhanh khiến cho người khác hoài nghi, vậy chờ ta đi rồi, ngài hãy bắt đầu tu luyện.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng lấy ra rất nhiều thứ.
“Đây là Nguyên Khí dịch, 1 vạn giọt, ngài tự tính mà dùng.”
“Đây là Thiên nguyên quả, phụ trợ khai khiếu, ta còn có thần vật giúp khai khiếu khác.”
“Đây là mấy bộ công pháp, đều là Thiên giai, ngài xem rồi tu luyện đi, mà kỳ thật 《 Nguyên thần khai khiếu quyết 》cũng đủ rồi, nó rất hữu hiệu.”
“Đây là《 Đúc thân pháp 》, 36 đúc, nhưng độ khó khá cao, có điều ta có Thiên Nguyên khí, có thể trực tiếp đúc thân, dùng tốt hơn tinh huyết Thần Ma nhiều.”
“...”
Trong nháy mắt, Tô Vũ móc ra quá nhiều bảo vật, có cả một đống Thiên Nguyên khí, chưa nói cụ thể là bao nhiêu, kết giới bóng ma bao phủ, sợ bị Trần Long thấy quá nhiều sẽ sinh lòng mơ ước.
Những thứ khác thì không sao, chỉ riêng thứ này tương đối trân quý.
Tô Vũ lại lấy ra mấy thanh binh khí, “Đây là võ binh Huyền giai sơ kỳ, đây là trung giai, đây là cao giai, đây là đỉnh phong...”
“Đây là một bộ chiến giáp Huyền giai sơ kỳ, không tốt lắm, ta có một bộ đỉnh phong, đợi lát nữa ta sẽ đưa cho ngài, ngài đừng lộ ra ngoài, có người biết đó là của ta.”
“Đây là Sơn Hải Thần Phù, gặp phiền toái thì quăng ra, chưa chắc giết được Sơn Hải, nhưng vẫn có thể ngăn cản một hồi.”
“Đây là thẻ chứa 10 vạn điểm công huân, ngài mang theo đi, biết đâu có lúc cần dùng.”
“Đây là một ít Thần Phù phụ trợ, có gia tốc, có chữa bệnh, có bùng nổ... Ngài cầm hết đi.”
“...”
Hắn cho lão cha xem từng thứ một, giới thiệu tác dụng đại khái, rồi Tô Vũ thu hồi chúng vào nhẫn trữ vật, đưa nhẫn cho y, “Ngài cầm đi, thu vào trong cơ thể, đừng đeo trên tay, tránh cho kẻ khác nhìn thấy!”
“Có thể giấu ở khiếu huyệt, người khác sẽ không thấy được.”
“Còn có, gần đây có người giám thị ngài, nên tạm thời đừng dùng, rồi ta sẽ nghĩ cách để xem có thể... Mà thôi, giám thị cũng là bảo hộ, chờ ta đi rồi, ngài có thể lấy ra dùng, không sao đâu.”
“...”
Tô Long cũng buồn bực: “Ta biết đâu được, từ khi ta rời đi, gia hỏa này làm tiểu đội trưởng, mang theo đám huynh đệ chinh chiến khắp nơi, trùng hợp giết một vị Đằng Không, vậy mà lại được thiên địa khen thưởng, sau đó thì phất lên, các huynh đệ khác cũng phát tài theo, sau đó một đám lên Sơn Hải Lăng Vân, sớm biết vậy thì ta đã không xuất ngũ!”
“Thiên địa khen thưởng?”
Tô Vũ cảm thấy ngoài ý muốn. Vậy cũng được sao?
Giết Đằng Không thế nào?
Trần Long không giả chết nữa, rầu rĩ giải thích: “Có Đằng Không chiến đấu với người ta rồi bị thương, ta mang theo đám huynh đệ, phí rất nhiều sức lực, không ít người đã chết, cuối cùng mới đánh chết được gã, quy tắc thiên địa khen thưởng, nhận được không ít Thiên Nguyên khí, lúc ấy chúng ta không hiểu cái gì, hấp thu lung tung, sau đó... không lâu sau ta liền tiến vào Đằng Không.”
Đơn giản như vậy, sau khi tiến vào Đằng Không, y dần thăng tiến, mang nhiều người hơn, giết chóc cũng càng nhiều, rồi lại đạt được vài lần khen thưởng, vậy nên mới nhanh chóng bước vào Sơn Hải cảnh.
Mà những chuyện này không cần nói tỉ mỉ.
Dù sao y phát hiện, y mà so với Tô Vũ thì chẳng là cái gì!
Tới Sơn Hải thì thế nào?
Lúc trước vẫn phải gọi người ta là Thôi đại sư, không phải sao?
Còn không phải hạ mình trước mặt người ta à?
Kết quả hiện tại y lại biết tiểu tử này là Tô Vũ, trong lòng chưa chấp nhận được, y muốn tự bế, muốn vô xó nhà ngồi đếm kiến!
Tô Long cười nói: “Không sao, gia hỏa này đáng tin lắm, khi ngươi còn chưa nổi danh, khi đó ta cũng không nghĩ nhiều, tát y mấy cái, y cũng không đánh ta, chắc là đáng tin.”
“...”
Trần Long không hé răng, ngươi còn nhớ à?
Ta tưởng ngươi quên rồi!
Tô Vũ gật đầu, quan tâm hỏi: “Cha có khỏe không?”
“Khá tốt, ăn ngon uống tốt, nhưng không thể ra tiền tuyến, không thì Vạn tộc sẽ muốn giết ta như phát điên ấy, ngươi đào mồ tổ tiên bọn chúng à?”
“Không, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đào thôi!”
Tô Vũ nhếch miệng cười, rồi lại nói: “Nhà cũ vẫn còn, có người đột nhập, ta đã xử lý mấy tên rồi, nhưng hơi loạn, ta không quản nữa, hiện tại ta có tiền, ở Đại Minh phủ ta có một viện nghiên cứu giá trị mấy chục vạn điểm công huân... Tính ra giá trị tầm chục tỷ, lợi hại không?”
Tô Long ngẫm nghĩ: “Muỗi dù nhỏ thì vẫn là thịt, nhà là của chúng ta, ta còn giữ giấy tờ bất động sản, dù bỏ thì cũng không thể cho người khác được lợi, tan tành cũng không cho!”
“Đương nhiên, ta cũng không cho!”
“Vậy hai bà vợ của ngươi là thế nào?”
“Bạn bè thôi.”
“Thật à?”
“Thật mà...”
Pẹp!
Vừa nói vậy, hắn lại ăn một cái tát, Tô Long tiếc nuối: “Đứa con bất hiếu! Ta còn nghĩ ngươi có vợ rồi, ta chết thì ngươi cũng có người thân, vậy mà không phải! Ngươi làm ta thất vọng quá đấy.”
Tô Vũ câm nín, ta không làm ai thất vọng cả.
Không có vợ thì làm sao?
Thật là!
Tô Long lại đánh hắn một cái, “Bên ngoài có khổ hay không? Đại Minh phủ đối xử tốt với ngươi là giả vờ à? Nếu là giả vờ thì tìm cơ hội chạy trốn đi, ta nghe người ta nói, Đại Tần phủ cũng muốn ngươi, ngươi qua bên kia, tuy sống khổ một chút, nhưng Đại Tần vương chấn nhiếp thiên hạ, không ai dám trêu chọc hắn.”
Tô Vũ phì cười, “Không sao đâu, họ đối xử với ta khá tốt, thật đấy, ngài yên tâm đi.”
Tô Long khẽ gật đầu, “Ta bị người giám thị ư?”
“Vâng, nhưng không sao đâu, chỉ có một Nhật Nguyệt, vài vị Sơn Hải, ta còn tưởng rằng có nhiều Nhật Nguyệt hơn kìa.”
Tô Vũ không quá để ý, “Ít hơn ta nghĩ, mà xem ra hành động bảo hộ của Hạ gia cũng không tệ lắm, nhưng năng lực không tốt. Trong tình huống không rõ ràng mà cũng không dám tra xét, ta tốt xấu có điểm thân phận, tra xét ta, cẩn thận ta đi tìm phiền toái!”
“Pẹp!”
Tô Vũ lại ăn thêm một cái tát, “Ngươi đắc ý lắm đúng không? Ý ngươi là ta vô dụng, ta phế vật, ta bị giám thị là xứng đáng đúng không? Nếu không phải tại đồ con rùa nhà ngươi, ta có cần chịu phiền toái như vậy không?”
Tô Vũ trầm mặc, đồ con rùa... không biết phải đáp lại thế nào.
Tô Long đánh xong, thở dài nói: “Khi nào ngươi mới đón ta đi? Chỗ quỷ quái này không ở lại được! Hạ gia mà lật mặt bắt ta, ngươi sẽ phải cố kị đấy.”
“Tạm thời không cần, từ từ chờ xem, chờ thực lực ta đủ rồi ta sẽ đến đón ngài, hiện tại rời đi dễ gặp phiền toái, gần đây ta còn phải xử lý chút việc.”
“Vậy được!”
Tô Long gật đầu, “Ngươi tự mình ra mặt quá nguy hiểm, nếu được thì để Tiểu Trần ra mặt đi, dù sao cũng là Sơn Hải, việc nhỏ chắc là y lo được, nếu y không làm được, Trấn Ma quân còn có cường giả khác, bảo y đi tìm, y có mặt mũi, có thể nhờ người hỗ trợ.”
Trần Long không thể giả vờ là không nghe thấy nữa, đành phải nói: “Đúng vậy, có việc gì thì có thể tìm ta!”
Tô Vũ nói thẳng: “Thôi, Trần thúc quá yếu, tạm thời đừng nên tham dự vào chuyện của ta.”
“...”
Má!
Ta quá yếu?
Ta yếu lắm sao?
Ta là thiên tài Sơn Hải cảnh của quân đội đấy!
Tiểu tử ngươi mới Lăng Vân, càn rỡ cái gì!
Tô Vũ cười cười không giải thích, kỳ thật hắn không muốn Trần Long tham dự chuyện của mình, mà hắn cũng không nói dối, Sơn Hải mạnh lắm sao?
Sơn Hải nhị tam trọng rất lợi hại sao?
Có lợi hại, nhưng vấn đề của đa thần văn nhất hệ không phải Sơn Hải có thể tham dự hay giải quyết, không thấy Hồng Đàm là Nhật Nguyệt cảnh còn bị ép đến sắp tuyệt vọng rồi à.
Một khi đã như vậy thì đừng xen vào thì hơn, tránh khiến Trần Long gặp phiền toái lớn.
Tô Long thở dài, “Đúng là Tiểu Trần hơi yếu, đáng tiếc.”
Trần Long liếc mắt nhìn hai cha con!
Vớ vẩn!
Một Đằng Không, một Lăng Vân lại nói vậy với ta, mười người các ngươi cộng lại thì một mình ta cũng có thể đánh bại!
Y vừa định nói vậy, Tô Vũ đã nói: “Hiện tại ngài tu luyện cũng vẫn kịp, chỉ sợ có quá nhiều thứ, tiến bộ quá nhanh khiến cho người khác hoài nghi, vậy chờ ta đi rồi, ngài hãy bắt đầu tu luyện.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng lấy ra rất nhiều thứ.
“Đây là Nguyên Khí dịch, 1 vạn giọt, ngài tự tính mà dùng.”
“Đây là Thiên nguyên quả, phụ trợ khai khiếu, ta còn có thần vật giúp khai khiếu khác.”
“Đây là mấy bộ công pháp, đều là Thiên giai, ngài xem rồi tu luyện đi, mà kỳ thật 《 Nguyên thần khai khiếu quyết 》cũng đủ rồi, nó rất hữu hiệu.”
“Đây là《 Đúc thân pháp 》, 36 đúc, nhưng độ khó khá cao, có điều ta có Thiên Nguyên khí, có thể trực tiếp đúc thân, dùng tốt hơn tinh huyết Thần Ma nhiều.”
“...”
Trong nháy mắt, Tô Vũ móc ra quá nhiều bảo vật, có cả một đống Thiên Nguyên khí, chưa nói cụ thể là bao nhiêu, kết giới bóng ma bao phủ, sợ bị Trần Long thấy quá nhiều sẽ sinh lòng mơ ước.
Những thứ khác thì không sao, chỉ riêng thứ này tương đối trân quý.
Tô Vũ lại lấy ra mấy thanh binh khí, “Đây là võ binh Huyền giai sơ kỳ, đây là trung giai, đây là cao giai, đây là đỉnh phong...”
“Đây là một bộ chiến giáp Huyền giai sơ kỳ, không tốt lắm, ta có một bộ đỉnh phong, đợi lát nữa ta sẽ đưa cho ngài, ngài đừng lộ ra ngoài, có người biết đó là của ta.”
“Đây là Sơn Hải Thần Phù, gặp phiền toái thì quăng ra, chưa chắc giết được Sơn Hải, nhưng vẫn có thể ngăn cản một hồi.”
“Đây là thẻ chứa 10 vạn điểm công huân, ngài mang theo đi, biết đâu có lúc cần dùng.”
“Đây là một ít Thần Phù phụ trợ, có gia tốc, có chữa bệnh, có bùng nổ... Ngài cầm hết đi.”
“...”
Hắn cho lão cha xem từng thứ một, giới thiệu tác dụng đại khái, rồi Tô Vũ thu hồi chúng vào nhẫn trữ vật, đưa nhẫn cho y, “Ngài cầm đi, thu vào trong cơ thể, đừng đeo trên tay, tránh cho kẻ khác nhìn thấy!”
“Có thể giấu ở khiếu huyệt, người khác sẽ không thấy được.”
“Còn có, gần đây có người giám thị ngài, nên tạm thời đừng dùng, rồi ta sẽ nghĩ cách để xem có thể... Mà thôi, giám thị cũng là bảo hộ, chờ ta đi rồi, ngài có thể lấy ra dùng, không sao đâu.”
“...”