Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1257: Làm Quen Hoàn Cảnh
Tinh quang xán lạn.
Tô Vũ cưỡi Địa Long Thú lang thang không có mục tiêu.
Mà cũng không phải thực sự không có mục tiêu, hắn chỉ biết là ra khỏi khu vực Nhân cảnh trấn thủ thì mới có khả năng gặp được địch nhân, nếu không, ở trong Nhân cảnh, dù có kẻ ẩn núp vào được thì cũng sẽ không quá nhiều.
Ra khỏi phạm vi tiên phong doanh mới là chiến trường chân chính.
Đông Ly thành cách tiên phong doanh rất xa, hơn 3000 dặm, cũng là vì phòng ngừa cường giả đánh bại tiên phong doanh, bước vào khu vực Nhân cảnh trấn thủ.
Trung gian lại có biết bao nhiêu khu vực phòng thủ khác.
Chiến khu phía Đông rất lớn, luôn có vài nơi không thể chú ý kĩ, những nơi đó chính là hiểm địa.
“Phá Sơn Ngưu nhất tộc ở khu vực nào?”
Tô Vũ cầm một phần bản đồ chiến trường Chư Thiên do Đại Minh phủ chế tác, nhìn một hồi, trận doanh Phá Sơn Ngưu ở phía Đông Nam, nằm trong bách cường chủng tộc, thực lực không yếu, có lẽ có thể đến khu vực chúng nó thử xem.
Bên kia cũng gần khu vực phòng thủ của Đại Hạ phủ.
Chiến trường Chư Thiên rất lớn, cũng rất hoang vắng.
Mà cảnh sắc thì không tệ lắm.
Trong bóng đêm, ánh sao trong không trung xa hoa lộng lẫy, truyền thuyết nói đó là một đại trận bao trùm toàn bộ chiến trường Chư Thiên, chủ yếu là để tiêu trừ lực áp chế.
Để Vạn tộc đều có thể hoạt động tại đây, phát huy được toàn lực, không bị áp chế.
Nghe đồn có vô địch từng bay vào không trung tra xét, bay mãi mà không đến điểm cuối.
Có lẽ những ngôi sao kia không tồn tại ở không gian này.
Đây là đại trận cường giả thời kỳ thượng cổ chế tạo ra.
Mà những chuyện này không có quan hệ gì đến Tô Vũ, hắn hiện tại còn cách những chuyện đó quá xa, những bí mật đấy giao cho vô địch đi tra xét đi.
Ở khu vực Nhân cảnh thì không cần thay đổi thân phận, hơn nữa đến bây giờ Tô Vũ vẫn chưa xác định được mình sẽ ngụy trang thành ai.
Ngụy trang thành kẻ có thực lực cường đại, tốt nhất là loại cường đại có thể mau chóng chứng đạo mà mọi người không cảm thấy có vấn đề, nếu không, hiện tại người ta mới Lăng Vân, muốn chứng đạo phải cần không biết bao nhiêu năm tháng, đó chắc chắn là vấn đề, cho nên cái thân phận này còn phải suy nghĩ thật kĩ.
Tô Vũ cũng không vội, hiện tại dùng thân phận Thôi Lãng cũng được.
Dù sao cũng là Lăng Vân cảnh, thực lực cường đại một chút cũng có thể chấp nhận được.
...
Trên đường đi, hắn nhìn thấy một ít phòng ốc.
Thậm chí có một vài thị trấn.
Đây là Nhân tộc!
Có vài binh lính đóng quân ở Chư Thiên chiến trường cả đời, kết hôn sinh con tại đây, truyền thừa gia tộc tại đây, dần dần trong khu vực Nhân cảnh cũng có một vài thôn xóm hoặc là thành nhỏ do binh sĩ Nhân tộc ở lại tạo nên.
Bọn họ ở đây một đời, dù xuất ngũ rồi thì cũng không muốn trở về.
Rất nhiều năm trước, trong khu vực này có một đại gia tộc họ Liễu.
Bọn họ là đại gia tộc ở chiến trường Chư Thiên.
Nhưng sau nhiều lần bị tập kích, Liễu gia dần dần đoạn tuyệt truyền thừa, ngày xưa là đại gia tộc có Nhật Nguyệt tọa trấn, Liễu gia còn thành lập Liễu thành, sau này đều đã hoang vu, hoàn toàn xuống dốc.
Ở chiến trường Chư Thiên, dù là thị trấn hay thôn xóm thì đều có rất nhiều binh sĩ thiện chiến, có cả lão binh sinh tồn hơn trăm năm ở đây.
Đóng quân hơn ba trăm năm cũng dần dần hình thành hệ thống đặc thù tại Chư Thiên.
Có người sẽ nghe theo sự chỉ huy của quân đoàn phụ cận, có người lại phụ thuộc vào một vài đại gia tộc phụ cận, nghe đại gia tộc chỉ huy, có kẻ lại độc lập một phương, trừ phi có vô địch hạ lệnh, nếu không thì không nghe theo bất luận mệnh lệnh của kẻ nào.
Nơi này rất tự do, cũng rất nguy hiểm.
Những người như Đại Tần vương cũng không quản lý bọn họ. Không thu thuế má, có thể giết Vạn tộc đến quân đội đổi điểm công huân, có thể đến quân đội đổi tài nguyên, nhưng đồng thời cũng gặp một ít nguy cơ, nhiều thời điểm bọn họ phải tự giải quyết.
Hệ thống đặc thù như vậy cũng hình thành hệ thống văn minh thứ hai ngoài Nhân cảnh.
Nhân tộc có năng lực sinh sản cường đại, không giống Thần Ma Tiên Yêu, tốc độ sinh sản rất chậm, Nhân tộc nhanh chóng hình thành một hệ thống phòng ngự không yếu, hệ thống sinh tồn ở chiến khu phía Đông, thậm chí bắt đầu khuếch trương đến khu vực hoang vu.
Điều này làm cho Vạn tộc kiêng kị một chút, cứ như vậy, mấy trăm mấy ngàn năm nữa, có lẽ Nhân tộc có thể xâm chiếm toàn bộ chiến trường Chư Thiên, xây nhà đến tận cửa thông đạo tiểu giới.
Tô Vũ cưỡi Địa Long Thú, lúc đi lúc dừng, không hề nóng nảy.
Lỗ mãng hấp tấp ra tiền tuyến, không cẩn thận thì rất dễ mất đi tính mạng.
Quan sát, làm quen tình huống trước đã.
Lộc cộc lộc cộc.
Tiếng vó ngựa truyền đến, phía trước, một đội binh sĩ lao nhanh tới, trong không trung, một yêu thú chở một người, phía trên yêu thú, người nọ quát: “Mọi người tránh lui, tiểu đội quân tình trở về đại bản doanh thông lệnh!”
Tô Vũ nhanh chóng khống chế Địa Long Thú tránh ra, đây là đội quân tiền tuyến, chuyên môn tra xét tình hình kẻ địch, có vài thời điểm không thể dùng truyền âm phù hoặc là bị địch nhân chặn lại thì sẽ cần những người này phá vòng vây, trở về đại bản doanh truyền lại tình báo.
Giờ phút này, trên đầu phi hành yêu thú và cả yêu thú trên mặt đất đều có dấu vết đỏ như máu, nghĩa là quân tình cấp báo, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều phải tránh lui.
Quan quân phía trên phi hành yêu thú có thực lực Lăng Vân cảnh, y bỗng nhiên nhìn về phía Tô Vũ, quát: “Văn Minh sư? Lui về đại bản doanh! Tiên phong doanh bắt đầu chinh chiến, Yêu tộc đột kích, đại chiến Sơn Hải, còn không mau lui về!”
“Sơn Hải?”
“Yêu tộc?”
Tô Vũ ngẩn ra, đánh giặc?
Nghe vậy hắn nhanh chóng đáp: “Ta đã biết, đa tạ tướng quân!”
Người nọ chỉ nhắc nhở một tiếng, thấy Tô Vũ không xoay người chạy trốn thì không nói nhiều, nhanh chóng khống chế phi ưng rời đi, y thấy đối phương hình như là Văn Minh sư nên mới nhắc nhở một câu.
Trẻ tuổi như vậy, mới vừa vào Lăng Vân, Văn Minh sư như thế đáng để bảo hộ một chút, nhưng nếu không đi thì y cũng không bắt buộc.
Một lát sau, tiểu đội 10 người này rời đi, tốc độ cực nhanh.
Đội quân thực lực không yếu, đều là tinh anh.
1 vị Lăng Vân, 9 vị Đằng Không cảnh.
Đây là tiểu đội tinh nhuệ điển hình, chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm.
Tô Vũ cưỡi Địa Long Thú lang thang không có mục tiêu.
Mà cũng không phải thực sự không có mục tiêu, hắn chỉ biết là ra khỏi khu vực Nhân cảnh trấn thủ thì mới có khả năng gặp được địch nhân, nếu không, ở trong Nhân cảnh, dù có kẻ ẩn núp vào được thì cũng sẽ không quá nhiều.
Ra khỏi phạm vi tiên phong doanh mới là chiến trường chân chính.
Đông Ly thành cách tiên phong doanh rất xa, hơn 3000 dặm, cũng là vì phòng ngừa cường giả đánh bại tiên phong doanh, bước vào khu vực Nhân cảnh trấn thủ.
Trung gian lại có biết bao nhiêu khu vực phòng thủ khác.
Chiến khu phía Đông rất lớn, luôn có vài nơi không thể chú ý kĩ, những nơi đó chính là hiểm địa.
“Phá Sơn Ngưu nhất tộc ở khu vực nào?”
Tô Vũ cầm một phần bản đồ chiến trường Chư Thiên do Đại Minh phủ chế tác, nhìn một hồi, trận doanh Phá Sơn Ngưu ở phía Đông Nam, nằm trong bách cường chủng tộc, thực lực không yếu, có lẽ có thể đến khu vực chúng nó thử xem.
Bên kia cũng gần khu vực phòng thủ của Đại Hạ phủ.
Chiến trường Chư Thiên rất lớn, cũng rất hoang vắng.
Mà cảnh sắc thì không tệ lắm.
Trong bóng đêm, ánh sao trong không trung xa hoa lộng lẫy, truyền thuyết nói đó là một đại trận bao trùm toàn bộ chiến trường Chư Thiên, chủ yếu là để tiêu trừ lực áp chế.
Để Vạn tộc đều có thể hoạt động tại đây, phát huy được toàn lực, không bị áp chế.
Nghe đồn có vô địch từng bay vào không trung tra xét, bay mãi mà không đến điểm cuối.
Có lẽ những ngôi sao kia không tồn tại ở không gian này.
Đây là đại trận cường giả thời kỳ thượng cổ chế tạo ra.
Mà những chuyện này không có quan hệ gì đến Tô Vũ, hắn hiện tại còn cách những chuyện đó quá xa, những bí mật đấy giao cho vô địch đi tra xét đi.
Ở khu vực Nhân cảnh thì không cần thay đổi thân phận, hơn nữa đến bây giờ Tô Vũ vẫn chưa xác định được mình sẽ ngụy trang thành ai.
Ngụy trang thành kẻ có thực lực cường đại, tốt nhất là loại cường đại có thể mau chóng chứng đạo mà mọi người không cảm thấy có vấn đề, nếu không, hiện tại người ta mới Lăng Vân, muốn chứng đạo phải cần không biết bao nhiêu năm tháng, đó chắc chắn là vấn đề, cho nên cái thân phận này còn phải suy nghĩ thật kĩ.
Tô Vũ cũng không vội, hiện tại dùng thân phận Thôi Lãng cũng được.
Dù sao cũng là Lăng Vân cảnh, thực lực cường đại một chút cũng có thể chấp nhận được.
...
Trên đường đi, hắn nhìn thấy một ít phòng ốc.
Thậm chí có một vài thị trấn.
Đây là Nhân tộc!
Có vài binh lính đóng quân ở Chư Thiên chiến trường cả đời, kết hôn sinh con tại đây, truyền thừa gia tộc tại đây, dần dần trong khu vực Nhân cảnh cũng có một vài thôn xóm hoặc là thành nhỏ do binh sĩ Nhân tộc ở lại tạo nên.
Bọn họ ở đây một đời, dù xuất ngũ rồi thì cũng không muốn trở về.
Rất nhiều năm trước, trong khu vực này có một đại gia tộc họ Liễu.
Bọn họ là đại gia tộc ở chiến trường Chư Thiên.
Nhưng sau nhiều lần bị tập kích, Liễu gia dần dần đoạn tuyệt truyền thừa, ngày xưa là đại gia tộc có Nhật Nguyệt tọa trấn, Liễu gia còn thành lập Liễu thành, sau này đều đã hoang vu, hoàn toàn xuống dốc.
Ở chiến trường Chư Thiên, dù là thị trấn hay thôn xóm thì đều có rất nhiều binh sĩ thiện chiến, có cả lão binh sinh tồn hơn trăm năm ở đây.
Đóng quân hơn ba trăm năm cũng dần dần hình thành hệ thống đặc thù tại Chư Thiên.
Có người sẽ nghe theo sự chỉ huy của quân đoàn phụ cận, có người lại phụ thuộc vào một vài đại gia tộc phụ cận, nghe đại gia tộc chỉ huy, có kẻ lại độc lập một phương, trừ phi có vô địch hạ lệnh, nếu không thì không nghe theo bất luận mệnh lệnh của kẻ nào.
Nơi này rất tự do, cũng rất nguy hiểm.
Những người như Đại Tần vương cũng không quản lý bọn họ. Không thu thuế má, có thể giết Vạn tộc đến quân đội đổi điểm công huân, có thể đến quân đội đổi tài nguyên, nhưng đồng thời cũng gặp một ít nguy cơ, nhiều thời điểm bọn họ phải tự giải quyết.
Hệ thống đặc thù như vậy cũng hình thành hệ thống văn minh thứ hai ngoài Nhân cảnh.
Nhân tộc có năng lực sinh sản cường đại, không giống Thần Ma Tiên Yêu, tốc độ sinh sản rất chậm, Nhân tộc nhanh chóng hình thành một hệ thống phòng ngự không yếu, hệ thống sinh tồn ở chiến khu phía Đông, thậm chí bắt đầu khuếch trương đến khu vực hoang vu.
Điều này làm cho Vạn tộc kiêng kị một chút, cứ như vậy, mấy trăm mấy ngàn năm nữa, có lẽ Nhân tộc có thể xâm chiếm toàn bộ chiến trường Chư Thiên, xây nhà đến tận cửa thông đạo tiểu giới.
Tô Vũ cưỡi Địa Long Thú, lúc đi lúc dừng, không hề nóng nảy.
Lỗ mãng hấp tấp ra tiền tuyến, không cẩn thận thì rất dễ mất đi tính mạng.
Quan sát, làm quen tình huống trước đã.
Lộc cộc lộc cộc.
Tiếng vó ngựa truyền đến, phía trước, một đội binh sĩ lao nhanh tới, trong không trung, một yêu thú chở một người, phía trên yêu thú, người nọ quát: “Mọi người tránh lui, tiểu đội quân tình trở về đại bản doanh thông lệnh!”
Tô Vũ nhanh chóng khống chế Địa Long Thú tránh ra, đây là đội quân tiền tuyến, chuyên môn tra xét tình hình kẻ địch, có vài thời điểm không thể dùng truyền âm phù hoặc là bị địch nhân chặn lại thì sẽ cần những người này phá vòng vây, trở về đại bản doanh truyền lại tình báo.
Giờ phút này, trên đầu phi hành yêu thú và cả yêu thú trên mặt đất đều có dấu vết đỏ như máu, nghĩa là quân tình cấp báo, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều phải tránh lui.
Quan quân phía trên phi hành yêu thú có thực lực Lăng Vân cảnh, y bỗng nhiên nhìn về phía Tô Vũ, quát: “Văn Minh sư? Lui về đại bản doanh! Tiên phong doanh bắt đầu chinh chiến, Yêu tộc đột kích, đại chiến Sơn Hải, còn không mau lui về!”
“Sơn Hải?”
“Yêu tộc?”
Tô Vũ ngẩn ra, đánh giặc?
Nghe vậy hắn nhanh chóng đáp: “Ta đã biết, đa tạ tướng quân!”
Người nọ chỉ nhắc nhở một tiếng, thấy Tô Vũ không xoay người chạy trốn thì không nói nhiều, nhanh chóng khống chế phi ưng rời đi, y thấy đối phương hình như là Văn Minh sư nên mới nhắc nhở một câu.
Trẻ tuổi như vậy, mới vừa vào Lăng Vân, Văn Minh sư như thế đáng để bảo hộ một chút, nhưng nếu không đi thì y cũng không bắt buộc.
Một lát sau, tiểu đội 10 người này rời đi, tốc độ cực nhanh.
Đội quân thực lực không yếu, đều là tinh anh.
1 vị Lăng Vân, 9 vị Đằng Không cảnh.
Đây là tiểu đội tinh nhuệ điển hình, chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm.