Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1262: Nguyên Thế Hào
Giờ khắc này, vô số thiên tài phân bố khắp toàn bộ chiến khu phía Đông.
Tiền tuyến bùng nổ chiến đấu!
Chắc chắn sẽ có kẻ lẻn vào, có người đánh chết kẻ lẻn vào, có người lướt qua tiền tuyến, tiến vào chiến khu bên trong, giao đấu với thiên tài của địch quân.
Tô Vũ đã bỏ lỡ cơ hội gặp hai ngươi Hoàng Đằng.
Mà dù gặp được thì hắn cũng sẽ không đi cùng bọn họ, Hoàng Đằng là kẻ đã đánh sư phụ mình ba lần, hắn đã đáp ứng với Bạch Phong, sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ thay anh.
Tô Vũ không có tọa kỵ nhưng tốc độ cũng không chậm, hắn đang cực kì cảnh giác.
Nơi đây rất nguy hiểm! Nhưng cũng rất kích thích!
Loại cảm giác khắp nơi đều là nguy cơ này y hệt trong giấc mơ của hắn lúc trước, hắn cảm thấy nguy hiểm ở khắp nơi, chạy đến đâu cũng không thể thoát khỏi.
Hiện tại, loại cảm giác ngày ấy đã trở lại!
Thần văn chữ “Kiếp” nhảy lên, thần văn chữ “Tĩnh” cũng thi triển, trợ giúp Tô Vũ tĩnh tâm ngưng thần, giảm bớt cảm giác nguy cơ của kẻ khác.
Lần đầu ra khỏi Đông Ly thành, Tô Vũ cảm thấy mình như đang gia nhập vào một trò chơi săn giết, có vẻ rất vui.
Tiền tuyến đại chiến, một vài kẻ ẩn núp tiến vào.
Giờ phút này, bọn họ đều đang tìm kiếm con mồi.
Thật kích thích!
Mỗi ngày chiến trường Chư Thiên đều kích thích như vậy sao?
Tô Vũ không biết, hắn chưa từng trải nghiệm, tuy rằng tiên phong doanh hay đại chiến kịch liệt, nhưng tình huống đại chiến không ngừng như năm nay chỉ diễn ra vào hơn 50 năm trước.
Thân ảnh Tô Vũ như ẩn như hiện, không ngừng lên xuống trên không trung, phía dưới, một vài Kền Kền đang chạy tới tiền tuyến, còn có một ít độc hành giả có lẽ cũng đang tìm kiếm con mồi, tìm kiếm cơ hội.
Giết chóc mới là chủ đề chính tại Chư Thiên chiến trường.
Sử dụng ngọc cảm ứng đến mức tận cùng, Tô Vũ cũng hết sức chăm chú, tinh thần căng thẳng.
Nơi xa hình như đang chiến đấu.
Tô Vũ cảm ứng, nhanh chóng chạy đến bên kia.
Không đến một phút, hắn chạy tới nơi, vừa muốn ẩn thân quan chiến, đã thấy một người kéo một khối thi thể nhanh chóng biến mất, kẻ thắng hình như là Nhân tộc, kẻ bị giết là một đại yêu.
Người nọ không quay đầu lại, quát: “Kim Tất Dược Đại Kim phủ, đồng tộc chớ quấy rầy!”
Dứt lời, người đã hoàn toàn biến mất.
“Là hắn?”
Tô Vũ biết người này, cường giả thiên tài Đại Kim phủ, nằm trên Hoàng bảng, hình như xếp hạng khá cao, không kém Ngô Kỳ Đại Hạ phủ.
Hắn cảm ứng một chút, âm thầm líu lưỡi, hình như là một vị Lăng Vân thất trọng bị giết.
Má nó!
Ai nói Đằng Không cũng có thể sống dễ chịu ở chiến trường Chư Thiên vậy, nhìn xem, ta mới đến bao lâu, ta giết một Lăng Vân, gia hỏa này giết một Lăng Vân, trong chớp mắt 2 Lăng Vân đã chết, còn Đằng Không thì dễ chịu ở chỗ nào?
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Tô Vũ khẽ động, nháy mắt biến mất, phụt một tiếng, chỗ hắn đứng vừa rồi đã nứt vỡ, bị một mũi tên kích nổ.
Nơi xa, một bóng người chợt lóe rồi biến mất.
“Má!”
Tô Vũ nhanh chóng lao đi, được lắm, dám đánh lén ta!
Hắn lao đi cực nhanh!
Tốc độ của đối phương còn nhanh hơn, trong chớp mắt đã biến mất.
Bọn họ đuổi một hồi, rồi đều tan biến tung ảnh. Có vài người đến, có người tra xét, suy đoán: “Hình như là Phá Huyền tiễn, tên kia lại đang thử ngươi mới à? Có người mới tới đây sao?”
“Không rõ, gần đây có người đại phủ nào tới không? Tinh thần Nguyên Thế Hào có chút vấn đề, vì vậy mà bị đánh không ít lần, hy vọng tân nhân lần này hữu dụng một chút, bắt được thì chém hắn đi!”
“Chắc gì đánh được hắn, Nguyên Thế Hào có bệnh, nhưng thực lực không kém.”
...
Tô Vũ đuổi theo, phía trước, một nam tử trẻ tuổi dừng bước chân, trong mắt tràn đầy điên cuồng, hắn ta nhìn thoáng qua Tô Vũ, cười không kiêng nể gì.
“Tốc độ thật chậm! Ngươi không được chút nào! Thôi Lãng Đại Minh phủ đúng không? Về nhà đúc binh đi, hoạt động săn giết là chuyện của chúng ta, kẻ yếu không có tư cách tham dự!”
“Điên!” Tô Vũ mắng một tiếng, má nó, ra là Nhân tộc.
Một mũi tên kia tuy nhanh nhưng lực sát thương lại bình thường.
Có thể là dùng để thử.
“Ngươi cũng biết ta điên à?”
Thanh niên cười lạnh lẽo, “Thôi Lãng, ngươi quá yếu, nhanh cút đi, không thì ta sẽ dùng ngươi đi câu một vài gia hỏa đấy!”
“Dựa vào ngươi?”
Tô Vũ cẩn thận quan sát một lúc, lát sau mới nói: “Đi theo ta, ở đây nhiều người, nhiều kẻ đang âm thầm ẩn núp lắm, câu cá không tiện, ta mang ngươi đi chỗ ít người câu cá!”
Dứt lời, thân ảnh Tô Vũ lóe lên, biến mất.
Nguyên Thế Hào cười một tiếng, cũng nhanh chóng biến mất.
...
Vài phút sau, phía trước Tô Vũ là một ngọn núi, Tô Vũ dừng bước, lập tức ẩn thân trong hư không.
Ngay sau đó Nguyên Thế Hào xuất hiện.
Hắn ta nhìn xung quanh, ánh mắt khẽ động, trong tay xuất hiện một bộ trường cung, hắn ta kéo cung, một mũi tên bay ra lao về phía Tô Vũ vừa mới biến mất!
Hư không nổ tung, cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Nguyên Thế Hào xuất hiện một cây búa lớn.
Nguyên Thế Hào bùng nổ nguyên khí, chấn nứt cây búa kia!
Kết quả trong chớp mắt, bốn phương tám hướng xuất hiện mấy chục cây búa!
Ầm ầm ầm!
Tiếng nện không ngừng, đống búa điên cuồng đập xuống, đồng thời không ngừng chấn động, lực gõ chất chồng, 1 lần 2 lần 3 lần... mãi cho tới 18 lần!
Một tiếng chấn động lớn vang lên, ý chí lực phòng ngự của Nguyên Thế Hào bị đột phá!
Bốp!
Đầu choáng váng, hắn ta thất kinh, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì một ngọn lửa cường hãn vô cùng đã bốc lên thiêu đốt, xèo một tiếng, toàn bộ quần áo của hắn đã bị đốt cháy, lông tóc trên người cũng biến mất!
Hắn ta biến thành trứng khỏa thân đúng nghĩa.
Ngay sau đó, một nắm tay xuất hiện, bốp một tiếng, nện ngay giữa mặt Nguyên Thế Hào, gãy mũi, máu chảy giàn giụa.
Tô Vũ hiện thân, hắn quan sát bốn phía, cười lạnh một tiếng, “Tiểu tử, khi Lãng gia ta hành tẩu giang hồ thì ngươi còn đang cởi chuồng kia kìa! Nếu không phải đang ở trong phạm vi Nhân tộc, nếu không phải mũi tên kia không định hạ sát thủ thì giờ ngươi đã chết rồi!”
Dứt lời, Tô Vũ liền biến mất.
Nguyên Thế Hào đơ người một hai giây, sau đó mới thanh tỉnh, hắn ta xoa xoa cái mũi, tay dính đầy máu, hắn ta không thèm để ý, cười rộ lên, “Thú vị thật, Thôi Lãng, ta nhớ kỹ ngươi rồi!”
Tiền tuyến bùng nổ chiến đấu!
Chắc chắn sẽ có kẻ lẻn vào, có người đánh chết kẻ lẻn vào, có người lướt qua tiền tuyến, tiến vào chiến khu bên trong, giao đấu với thiên tài của địch quân.
Tô Vũ đã bỏ lỡ cơ hội gặp hai ngươi Hoàng Đằng.
Mà dù gặp được thì hắn cũng sẽ không đi cùng bọn họ, Hoàng Đằng là kẻ đã đánh sư phụ mình ba lần, hắn đã đáp ứng với Bạch Phong, sớm muộn gì cũng sẽ tính sổ thay anh.
Tô Vũ không có tọa kỵ nhưng tốc độ cũng không chậm, hắn đang cực kì cảnh giác.
Nơi đây rất nguy hiểm! Nhưng cũng rất kích thích!
Loại cảm giác khắp nơi đều là nguy cơ này y hệt trong giấc mơ của hắn lúc trước, hắn cảm thấy nguy hiểm ở khắp nơi, chạy đến đâu cũng không thể thoát khỏi.
Hiện tại, loại cảm giác ngày ấy đã trở lại!
Thần văn chữ “Kiếp” nhảy lên, thần văn chữ “Tĩnh” cũng thi triển, trợ giúp Tô Vũ tĩnh tâm ngưng thần, giảm bớt cảm giác nguy cơ của kẻ khác.
Lần đầu ra khỏi Đông Ly thành, Tô Vũ cảm thấy mình như đang gia nhập vào một trò chơi săn giết, có vẻ rất vui.
Tiền tuyến đại chiến, một vài kẻ ẩn núp tiến vào.
Giờ phút này, bọn họ đều đang tìm kiếm con mồi.
Thật kích thích!
Mỗi ngày chiến trường Chư Thiên đều kích thích như vậy sao?
Tô Vũ không biết, hắn chưa từng trải nghiệm, tuy rằng tiên phong doanh hay đại chiến kịch liệt, nhưng tình huống đại chiến không ngừng như năm nay chỉ diễn ra vào hơn 50 năm trước.
Thân ảnh Tô Vũ như ẩn như hiện, không ngừng lên xuống trên không trung, phía dưới, một vài Kền Kền đang chạy tới tiền tuyến, còn có một ít độc hành giả có lẽ cũng đang tìm kiếm con mồi, tìm kiếm cơ hội.
Giết chóc mới là chủ đề chính tại Chư Thiên chiến trường.
Sử dụng ngọc cảm ứng đến mức tận cùng, Tô Vũ cũng hết sức chăm chú, tinh thần căng thẳng.
Nơi xa hình như đang chiến đấu.
Tô Vũ cảm ứng, nhanh chóng chạy đến bên kia.
Không đến một phút, hắn chạy tới nơi, vừa muốn ẩn thân quan chiến, đã thấy một người kéo một khối thi thể nhanh chóng biến mất, kẻ thắng hình như là Nhân tộc, kẻ bị giết là một đại yêu.
Người nọ không quay đầu lại, quát: “Kim Tất Dược Đại Kim phủ, đồng tộc chớ quấy rầy!”
Dứt lời, người đã hoàn toàn biến mất.
“Là hắn?”
Tô Vũ biết người này, cường giả thiên tài Đại Kim phủ, nằm trên Hoàng bảng, hình như xếp hạng khá cao, không kém Ngô Kỳ Đại Hạ phủ.
Hắn cảm ứng một chút, âm thầm líu lưỡi, hình như là một vị Lăng Vân thất trọng bị giết.
Má nó!
Ai nói Đằng Không cũng có thể sống dễ chịu ở chiến trường Chư Thiên vậy, nhìn xem, ta mới đến bao lâu, ta giết một Lăng Vân, gia hỏa này giết một Lăng Vân, trong chớp mắt 2 Lăng Vân đã chết, còn Đằng Không thì dễ chịu ở chỗ nào?
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Tô Vũ khẽ động, nháy mắt biến mất, phụt một tiếng, chỗ hắn đứng vừa rồi đã nứt vỡ, bị một mũi tên kích nổ.
Nơi xa, một bóng người chợt lóe rồi biến mất.
“Má!”
Tô Vũ nhanh chóng lao đi, được lắm, dám đánh lén ta!
Hắn lao đi cực nhanh!
Tốc độ của đối phương còn nhanh hơn, trong chớp mắt đã biến mất.
Bọn họ đuổi một hồi, rồi đều tan biến tung ảnh. Có vài người đến, có người tra xét, suy đoán: “Hình như là Phá Huyền tiễn, tên kia lại đang thử ngươi mới à? Có người mới tới đây sao?”
“Không rõ, gần đây có người đại phủ nào tới không? Tinh thần Nguyên Thế Hào có chút vấn đề, vì vậy mà bị đánh không ít lần, hy vọng tân nhân lần này hữu dụng một chút, bắt được thì chém hắn đi!”
“Chắc gì đánh được hắn, Nguyên Thế Hào có bệnh, nhưng thực lực không kém.”
...
Tô Vũ đuổi theo, phía trước, một nam tử trẻ tuổi dừng bước chân, trong mắt tràn đầy điên cuồng, hắn ta nhìn thoáng qua Tô Vũ, cười không kiêng nể gì.
“Tốc độ thật chậm! Ngươi không được chút nào! Thôi Lãng Đại Minh phủ đúng không? Về nhà đúc binh đi, hoạt động săn giết là chuyện của chúng ta, kẻ yếu không có tư cách tham dự!”
“Điên!” Tô Vũ mắng một tiếng, má nó, ra là Nhân tộc.
Một mũi tên kia tuy nhanh nhưng lực sát thương lại bình thường.
Có thể là dùng để thử.
“Ngươi cũng biết ta điên à?”
Thanh niên cười lạnh lẽo, “Thôi Lãng, ngươi quá yếu, nhanh cút đi, không thì ta sẽ dùng ngươi đi câu một vài gia hỏa đấy!”
“Dựa vào ngươi?”
Tô Vũ cẩn thận quan sát một lúc, lát sau mới nói: “Đi theo ta, ở đây nhiều người, nhiều kẻ đang âm thầm ẩn núp lắm, câu cá không tiện, ta mang ngươi đi chỗ ít người câu cá!”
Dứt lời, thân ảnh Tô Vũ lóe lên, biến mất.
Nguyên Thế Hào cười một tiếng, cũng nhanh chóng biến mất.
...
Vài phút sau, phía trước Tô Vũ là một ngọn núi, Tô Vũ dừng bước, lập tức ẩn thân trong hư không.
Ngay sau đó Nguyên Thế Hào xuất hiện.
Hắn ta nhìn xung quanh, ánh mắt khẽ động, trong tay xuất hiện một bộ trường cung, hắn ta kéo cung, một mũi tên bay ra lao về phía Tô Vũ vừa mới biến mất!
Hư không nổ tung, cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Nguyên Thế Hào xuất hiện một cây búa lớn.
Nguyên Thế Hào bùng nổ nguyên khí, chấn nứt cây búa kia!
Kết quả trong chớp mắt, bốn phương tám hướng xuất hiện mấy chục cây búa!
Ầm ầm ầm!
Tiếng nện không ngừng, đống búa điên cuồng đập xuống, đồng thời không ngừng chấn động, lực gõ chất chồng, 1 lần 2 lần 3 lần... mãi cho tới 18 lần!
Một tiếng chấn động lớn vang lên, ý chí lực phòng ngự của Nguyên Thế Hào bị đột phá!
Bốp!
Đầu choáng váng, hắn ta thất kinh, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì một ngọn lửa cường hãn vô cùng đã bốc lên thiêu đốt, xèo một tiếng, toàn bộ quần áo của hắn đã bị đốt cháy, lông tóc trên người cũng biến mất!
Hắn ta biến thành trứng khỏa thân đúng nghĩa.
Ngay sau đó, một nắm tay xuất hiện, bốp một tiếng, nện ngay giữa mặt Nguyên Thế Hào, gãy mũi, máu chảy giàn giụa.
Tô Vũ hiện thân, hắn quan sát bốn phía, cười lạnh một tiếng, “Tiểu tử, khi Lãng gia ta hành tẩu giang hồ thì ngươi còn đang cởi chuồng kia kìa! Nếu không phải đang ở trong phạm vi Nhân tộc, nếu không phải mũi tên kia không định hạ sát thủ thì giờ ngươi đã chết rồi!”
Dứt lời, Tô Vũ liền biến mất.
Nguyên Thế Hào đơ người một hai giây, sau đó mới thanh tỉnh, hắn ta xoa xoa cái mũi, tay dính đầy máu, hắn ta không thèm để ý, cười rộ lên, “Thú vị thật, Thôi Lãng, ta nhớ kỹ ngươi rồi!”