Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1273: Không Nợ Nhân Tình
Tiên phong doanh, đại doanh chủ tướng.
Giờ phút này, Tào tướng quân nhìn về phía các vị tướng lĩnh dưới trướng, cởi ra khôi giáp màu đen, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.
Thoạt nhìn thực trẻ tuổi, sắc mặt hơi lạnh lùng.
Nhìn quanh một vòng, Tào tướng quân cất tiếng: “Thời gian qua tiên phong quân tổn thất thảm trọng, Tần tướng quân đã tới đại bản doanh cầu viện, đến nay chưa về, chỉ sợ là khó cầu được tiếp viện.”
Phía dưới, một nữ nhân có vết sẹo trên mặt cười lạnh một tiếng, “Đại bản doanh ước gì chúng ta chết sạch cho xong việc, sao có thể chi quân tiếp viện được. Tần tướng quân tự rước lấy nhục mà thôi!”
Nữ nhân thoạt nhìn thực lãnh khốc, có vẻ không có hảo cảm gì với đại bản doanh, nàng lạnh lùng nói tiếp: “Không cần bọn họ cứu viện! Tử chiến đến cùng đi! Dù sao cũng là một đám tội nhân, chết ở đâu mà chẳng được!”
Tào tướng quân nhìn nàng, bình đạm nói: “Làm phó tướng, ta vẫn hy vọng có người sống sót trở về Nhân cảnh, sống một cuộc đời vô tội, trong sạch!”
Tào tướng quân nhìn về phía mọi người, thông báo: “Ta đã kiến nghị với đại bản doanh, hiện giờ đại chiến kịch liệt, chiến tranh không ngừng, bản án của mọi người sẽ giảm một nửa, đãi ngộ gia tăng ba phần...”
Nghe vậy, Hồng Đô liền mở miệng: “Tướng quân, cấp trên sẽ đáp ứng sao?”
Tào tướng quân trầm mặc một hồi, trầm giọng đáp: “Sẽ! Không đáp ứng thì chính là ép tiên phong quân đi chịu chết! Sớm muộn gì cũng chết, vậy không cần chiến tiếp, nhưng vẫn có huynh đệ muốn sống sót trở về!”
Nói đến đây, Tào tướng quân đổi đề tài: “Hiện tại chúng ta cần Địa binh sư, Luyện Đan sư, Thần Phù sư, Thuần Thú sư... Mà những người này đều rất khan hiếm.”
“Không phải đã bắt được một vị Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai rồi sao?”
Nử tử kia cười rộ lên, vết sẹo trên mặt trông như con rết, có vẻ hơi dữ tợn.
“Tên kia tuổi tác không lớn, rất có tiềm lực, sớm muộn gì cũng thăng cấp Địa binh sư, giữ hắn lại đi!”
Tào tướng quân lắc đầu, “Không ép được, sau lưng hắn còn có mấy vị Nhật Nguyệt làm chỗ dựa, làm vậy sẽ kết thù, không cần đâu.”
Y không nói thêm về “Thôi Lãng” nữa mà là chuyển chủ đề: “Lần này triệu tập mọi người tới đây là vì chuyện khác, hiện nay, không ít thiên tài Nhân cảnh tiến vào chiến trường Chư Thiên, Dục Hải bình nguyên đối diện Đông Liệt cốc cũng có rất nhiều thiên tài các tộc hội tụ.”
“Ý của cấp trên là chúng ta phải bảo vệ Đông Liệt cốc, có khả năng một số thiên tài sẽ vượt qua Đông Liệt cốc, tham dự cuộc chiến săn giết thiên tài Vạn tộc lần này, chúng ta là phòng tuyến sinh mệnh! Giúp những thiên tài kia nhanh chóng lui về phạm vi thế lực Nhân tộc.”
Nữ tử kia lạnh lùng quát: “Lại như vậy! Lần nào cũng thế! Những kẻ gọi là thiên tài thường xuyên chọc đến cường địch, chính mình không có biện pháp giải quyết thì lại trốn về Đông Liệt cốc, vì đám thiên tài đó, tiên phong quân đã mất đi vô số cường giả!”
“Tại sao lần nào chúng ta cũng phải giải quyết hậu quả?”
Nữ tử bất mãn, Tào tướng quân nhẹ giọng nói: “Đây là mệnh lệnh! Bên trên cảm thấy tất cả chúng ta cộng lại cũng chưa chắc quan trọng bằng mấy vị thiên tài kia, đừng oán giận! Đây là mệnh lệnh! Chỉ hy vọng đám gia hỏa đó đừng chọc phải phiền toái quá lớn, mấu chốt là hy vọng bọn họ có thể săn giết nhiều thiên tài Vạn tộc chứ không phải là bị săn giết.”
“Xì!”
Nữ tử cười nhạo, “Tùy! Tốt nhất là chết hết ngoài Đông Liệt cốc đi, vậy sẽ không quan hệ gì đến chúng ta!”
Tào tướng quân không nói gì thêm, dặn dò mọi người vài câu, sau đó cho bọn họ rời đi.
Mọi người đi rồi, y giữ Hồng Đô lại.
Suy xét một hồi, y hỏi: “Lúc trước Thôi Lãng nói hắn định vượt qua Đông Liệt cốc à?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi nhắc nhở hắn, gần đây bên kia không yên ổn, không giống những năm trước. Hai ngày qua hắn chữa trị mười mấy binh khí cao cấp cho chúng ta, thù lao cũng không nhiều, nhắc nhở hắn đi, nếu hắn kiên trì muốn đi... Vậy cho hắn một phần bản đồ tỉ mỉ của Dục Hải bình nguyên, cùng với danh sách thiên tài Vạn tộc có khả năng vượt biên.”
“Rõ!”
Tào tướng quân suy nghĩ một lúc rồi lại dặn dò: “Cho hắn vị trí mấy điểm cứu viện, nếu gặp phiền toái có thể đến đó cầu viện, tiên phong quân sẽ không nợ nhân tình!”
“Rõ!”
Hồng Đô lại hỏi: “Tướng quân, không giữ Thôi Lãng lại đây à?”
“Không cần, thiên tài đều là những kẻ kiệt ngạo khó thuần, chịu thiệt rồi mới biết chiến trường Chư Thiên không phải chỗ cho bọn họ kiếm danh tiếng, mà là nơi cược mạng.”
Cuối cùng, Tào tướng quân nói: “Ngày mai kết thúc, hắn sẽ rời khỏi, ngươi bảo hắn chữa trị thêm mấy binh khí đi, không phải hắn thích tinh huyết sao? Trong kho còn không ít tinh huyết cường tộc, đưa cho hắn hết đi, nhờ hắn thức đêm rèn binh!”
“Rõ!”
Hồng Đô nhanh chóng rời đi phục mệnh.
...
Tô Vũ đã nhận được tinh huyết do Hồng Đô đưa tới.
Hắn vốn không muốn làm việc buổi tối, nhưng bất đắc dĩ vì đối phương đưa tới quá nhiều đồ, hơn nữa có vài tinh huyết Tô Vũ còn chưa từng dùng, hắn muốn có nó, vậy nên cuối cùng buổi tối đành phải thức xuyên đêm đúc binh.
Lại thêm không ít binh khí được hắn chữa trị.
Trong lúc này, Đông Liệt cốc đã bùng nổ chiến đấu quy mô nhỏ, Tô Vũ không quan tâm.
Mà Tô Vũ cũng biết chuyện thiên tài vượt biên, rất nhiều người tụ tập ở Dục Hải bình nguyên đối diện Đông Liệt cốc, kể cả Nhân tộc cũng có rất nhiều thiên tài vượt qua Đông Liệt cốc sang phía bên kia.
Tô Vũ vừa đúc binh vừa suy nghĩ.
Còn về lời nhắc nhở của Hồng Đô và cả mấy điểm cứu viện, Tô Vũ đều yên lặng ghi nhớ kỹ, không nói thêm gì.
Nếu gặp cường địch, có lẽ hắn sẽ cần cầu viện.
...
Rèn đủ ba ngày, phần lớn binh khí cần sửa của tiên phong doanh đã được Tô Vũ giúp đỡ sửa xong.
Đến ngày thứ ba.
Tô Vũ chưa vội rời khỏi, hắn muốn ở lại đúc binh cho chính mình.
Hắn muốn đúc một đôi giày Địa binh, tốt nhất là lĩnh ngộ thêm thần văn loại tốc độ, sau đó mới rời đi.
Lúc bấy giờ hắn không nhận chữa trị binh khí nữa.
Mấy ngày chữa trị các loại binh khí liên tiếp đã giúp Tô Vũ càng thêm hiểu biết về Đúc Binh đạo.
Thần văn chữ “Chấn” và cả Khoách Thần chùy đều có tiến bộ không nhỏ.
...
Đêm nay, tiếng đúc gõ vang lên không ngừng.
Không ai tới quấy rầy hắn, Tô Vũ đã nói hắn sẽ không chữa trị binh khí nữa, hiện tại hắn phải đúc binh cho chính mình, quấy rầy một vị Đúc Binh sư làm việc hiển nhiên không phải là lựa chọn hay.
Mãi cho đến khi sắc trời tỏa sáng, Tô Vũ lộ vẻ mỏi mệt, đôi giày trước mắt đã có 72 đạo kim văn.
“Hiện tại đúc Địa binh thì dù thành công cũng chỉ là thứ rác rưởi, tiêu hao rất lớn, có lẽ có thể thử đúc 72 đạo khắc văn rưỡi, đúc thành nửa Địa binh, tiêu hao nhỏ hơn, chênh lệch cũng không quá lớn.”
Tô Vũ tính toán, nhưng loại nửa Địa binh này đôi khi còn khó đúc hơn Địa binh chân chính.
Tô Vũ có một ít kinh nghiệm, bởi vì năm xưa Triệu Lập đã đúc nửa Địa binh như vậy.
Lần trước khi Triệu Lập đúc binh, Tô Vũ quan sát từ đầu đến cuối.
Nếu lần này đúc thành công, vậy Đúc Binh thuật của Tô Vũ đã đuổi kịp trình độ Triệu Lập đúc Địa binh năm xưa.
...
Bận rộn một hồi lâu, đến khi sắc trời hoàn toàn sáng hẳn.
Đôi giày Tô Vũ đúc cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Chỉ có 72 đạo kim văn, nhưng đã có hình thức ban đầu mơ hồ của đạo thứ 73, so ra thì tốt hơn Huyền giai đỉnh phong nhiều.
Tô Vũ nhanh chóng luyện hóa giày, dưới chân hắn xuất hiện một đôi giày bó.
Hắn đứng lên chạy thử, tốc độ rất nhanh.
“Nhanh hơn trước ít nhất ba phần!”
Tô Vũ âm thầm vui sướng, hắn thấy hiện tại đúc được Địa binh hay không cũng không quan trọng, dù đúc thành thì hắn cũng chưa sử dụng được, vừa phiền toái, vừa tốn sức.
Nhanh hơn ba phần!
Dù không có thần văn thời gian, nhưng tốc độ này đã có thể so với một vài Lăng Vân thất trọng, phối hợp với công pháp “Thời Gian”, có lẽ có thể đọ cùng Sơn Hải, tốt nhất là phải phác hoạ ra thần văn chữ “Nhanh”, hoặc là thần văn không gian.
Đáng tiếc, tới bây giờ Tô Vũ chỉ mới phác họa ra thần văn chữ “Chậm”.
“Hình như tới tháng 7 rồi.”
Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 7, hắn đã tới Chư Thiên chiến trường được một thời gian, vậy mà còn chưa ra khỏi Đông Liệt cốc.
“Phải đi thôi!”
Đã gặp phụ thân, cũng gặp được lão sư, còn đúc xong binh khí...
Trừ việc chưa đạt mục tiêu phác họa thần văn thì những việc khác đều đã làm xong.
Tới lúc này, hắn nên ra khỏi Đông Liệt cốc, trải nghiệm chiến trường Chư Thiên chân chính.
Giờ phút này, Tào tướng quân nhìn về phía các vị tướng lĩnh dưới trướng, cởi ra khôi giáp màu đen, lộ ra khuôn mặt tái nhợt.
Thoạt nhìn thực trẻ tuổi, sắc mặt hơi lạnh lùng.
Nhìn quanh một vòng, Tào tướng quân cất tiếng: “Thời gian qua tiên phong quân tổn thất thảm trọng, Tần tướng quân đã tới đại bản doanh cầu viện, đến nay chưa về, chỉ sợ là khó cầu được tiếp viện.”
Phía dưới, một nữ nhân có vết sẹo trên mặt cười lạnh một tiếng, “Đại bản doanh ước gì chúng ta chết sạch cho xong việc, sao có thể chi quân tiếp viện được. Tần tướng quân tự rước lấy nhục mà thôi!”
Nữ nhân thoạt nhìn thực lãnh khốc, có vẻ không có hảo cảm gì với đại bản doanh, nàng lạnh lùng nói tiếp: “Không cần bọn họ cứu viện! Tử chiến đến cùng đi! Dù sao cũng là một đám tội nhân, chết ở đâu mà chẳng được!”
Tào tướng quân nhìn nàng, bình đạm nói: “Làm phó tướng, ta vẫn hy vọng có người sống sót trở về Nhân cảnh, sống một cuộc đời vô tội, trong sạch!”
Tào tướng quân nhìn về phía mọi người, thông báo: “Ta đã kiến nghị với đại bản doanh, hiện giờ đại chiến kịch liệt, chiến tranh không ngừng, bản án của mọi người sẽ giảm một nửa, đãi ngộ gia tăng ba phần...”
Nghe vậy, Hồng Đô liền mở miệng: “Tướng quân, cấp trên sẽ đáp ứng sao?”
Tào tướng quân trầm mặc một hồi, trầm giọng đáp: “Sẽ! Không đáp ứng thì chính là ép tiên phong quân đi chịu chết! Sớm muộn gì cũng chết, vậy không cần chiến tiếp, nhưng vẫn có huynh đệ muốn sống sót trở về!”
Nói đến đây, Tào tướng quân đổi đề tài: “Hiện tại chúng ta cần Địa binh sư, Luyện Đan sư, Thần Phù sư, Thuần Thú sư... Mà những người này đều rất khan hiếm.”
“Không phải đã bắt được một vị Đúc Binh sư sắp thăng cấp Địa giai rồi sao?”
Nử tử kia cười rộ lên, vết sẹo trên mặt trông như con rết, có vẻ hơi dữ tợn.
“Tên kia tuổi tác không lớn, rất có tiềm lực, sớm muộn gì cũng thăng cấp Địa binh sư, giữ hắn lại đi!”
Tào tướng quân lắc đầu, “Không ép được, sau lưng hắn còn có mấy vị Nhật Nguyệt làm chỗ dựa, làm vậy sẽ kết thù, không cần đâu.”
Y không nói thêm về “Thôi Lãng” nữa mà là chuyển chủ đề: “Lần này triệu tập mọi người tới đây là vì chuyện khác, hiện nay, không ít thiên tài Nhân cảnh tiến vào chiến trường Chư Thiên, Dục Hải bình nguyên đối diện Đông Liệt cốc cũng có rất nhiều thiên tài các tộc hội tụ.”
“Ý của cấp trên là chúng ta phải bảo vệ Đông Liệt cốc, có khả năng một số thiên tài sẽ vượt qua Đông Liệt cốc, tham dự cuộc chiến săn giết thiên tài Vạn tộc lần này, chúng ta là phòng tuyến sinh mệnh! Giúp những thiên tài kia nhanh chóng lui về phạm vi thế lực Nhân tộc.”
Nữ tử kia lạnh lùng quát: “Lại như vậy! Lần nào cũng thế! Những kẻ gọi là thiên tài thường xuyên chọc đến cường địch, chính mình không có biện pháp giải quyết thì lại trốn về Đông Liệt cốc, vì đám thiên tài đó, tiên phong quân đã mất đi vô số cường giả!”
“Tại sao lần nào chúng ta cũng phải giải quyết hậu quả?”
Nữ tử bất mãn, Tào tướng quân nhẹ giọng nói: “Đây là mệnh lệnh! Bên trên cảm thấy tất cả chúng ta cộng lại cũng chưa chắc quan trọng bằng mấy vị thiên tài kia, đừng oán giận! Đây là mệnh lệnh! Chỉ hy vọng đám gia hỏa đó đừng chọc phải phiền toái quá lớn, mấu chốt là hy vọng bọn họ có thể săn giết nhiều thiên tài Vạn tộc chứ không phải là bị săn giết.”
“Xì!”
Nữ tử cười nhạo, “Tùy! Tốt nhất là chết hết ngoài Đông Liệt cốc đi, vậy sẽ không quan hệ gì đến chúng ta!”
Tào tướng quân không nói gì thêm, dặn dò mọi người vài câu, sau đó cho bọn họ rời đi.
Mọi người đi rồi, y giữ Hồng Đô lại.
Suy xét một hồi, y hỏi: “Lúc trước Thôi Lãng nói hắn định vượt qua Đông Liệt cốc à?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi nhắc nhở hắn, gần đây bên kia không yên ổn, không giống những năm trước. Hai ngày qua hắn chữa trị mười mấy binh khí cao cấp cho chúng ta, thù lao cũng không nhiều, nhắc nhở hắn đi, nếu hắn kiên trì muốn đi... Vậy cho hắn một phần bản đồ tỉ mỉ của Dục Hải bình nguyên, cùng với danh sách thiên tài Vạn tộc có khả năng vượt biên.”
“Rõ!”
Tào tướng quân suy nghĩ một lúc rồi lại dặn dò: “Cho hắn vị trí mấy điểm cứu viện, nếu gặp phiền toái có thể đến đó cầu viện, tiên phong quân sẽ không nợ nhân tình!”
“Rõ!”
Hồng Đô lại hỏi: “Tướng quân, không giữ Thôi Lãng lại đây à?”
“Không cần, thiên tài đều là những kẻ kiệt ngạo khó thuần, chịu thiệt rồi mới biết chiến trường Chư Thiên không phải chỗ cho bọn họ kiếm danh tiếng, mà là nơi cược mạng.”
Cuối cùng, Tào tướng quân nói: “Ngày mai kết thúc, hắn sẽ rời khỏi, ngươi bảo hắn chữa trị thêm mấy binh khí đi, không phải hắn thích tinh huyết sao? Trong kho còn không ít tinh huyết cường tộc, đưa cho hắn hết đi, nhờ hắn thức đêm rèn binh!”
“Rõ!”
Hồng Đô nhanh chóng rời đi phục mệnh.
...
Tô Vũ đã nhận được tinh huyết do Hồng Đô đưa tới.
Hắn vốn không muốn làm việc buổi tối, nhưng bất đắc dĩ vì đối phương đưa tới quá nhiều đồ, hơn nữa có vài tinh huyết Tô Vũ còn chưa từng dùng, hắn muốn có nó, vậy nên cuối cùng buổi tối đành phải thức xuyên đêm đúc binh.
Lại thêm không ít binh khí được hắn chữa trị.
Trong lúc này, Đông Liệt cốc đã bùng nổ chiến đấu quy mô nhỏ, Tô Vũ không quan tâm.
Mà Tô Vũ cũng biết chuyện thiên tài vượt biên, rất nhiều người tụ tập ở Dục Hải bình nguyên đối diện Đông Liệt cốc, kể cả Nhân tộc cũng có rất nhiều thiên tài vượt qua Đông Liệt cốc sang phía bên kia.
Tô Vũ vừa đúc binh vừa suy nghĩ.
Còn về lời nhắc nhở của Hồng Đô và cả mấy điểm cứu viện, Tô Vũ đều yên lặng ghi nhớ kỹ, không nói thêm gì.
Nếu gặp cường địch, có lẽ hắn sẽ cần cầu viện.
...
Rèn đủ ba ngày, phần lớn binh khí cần sửa của tiên phong doanh đã được Tô Vũ giúp đỡ sửa xong.
Đến ngày thứ ba.
Tô Vũ chưa vội rời khỏi, hắn muốn ở lại đúc binh cho chính mình.
Hắn muốn đúc một đôi giày Địa binh, tốt nhất là lĩnh ngộ thêm thần văn loại tốc độ, sau đó mới rời đi.
Lúc bấy giờ hắn không nhận chữa trị binh khí nữa.
Mấy ngày chữa trị các loại binh khí liên tiếp đã giúp Tô Vũ càng thêm hiểu biết về Đúc Binh đạo.
Thần văn chữ “Chấn” và cả Khoách Thần chùy đều có tiến bộ không nhỏ.
...
Đêm nay, tiếng đúc gõ vang lên không ngừng.
Không ai tới quấy rầy hắn, Tô Vũ đã nói hắn sẽ không chữa trị binh khí nữa, hiện tại hắn phải đúc binh cho chính mình, quấy rầy một vị Đúc Binh sư làm việc hiển nhiên không phải là lựa chọn hay.
Mãi cho đến khi sắc trời tỏa sáng, Tô Vũ lộ vẻ mỏi mệt, đôi giày trước mắt đã có 72 đạo kim văn.
“Hiện tại đúc Địa binh thì dù thành công cũng chỉ là thứ rác rưởi, tiêu hao rất lớn, có lẽ có thể thử đúc 72 đạo khắc văn rưỡi, đúc thành nửa Địa binh, tiêu hao nhỏ hơn, chênh lệch cũng không quá lớn.”
Tô Vũ tính toán, nhưng loại nửa Địa binh này đôi khi còn khó đúc hơn Địa binh chân chính.
Tô Vũ có một ít kinh nghiệm, bởi vì năm xưa Triệu Lập đã đúc nửa Địa binh như vậy.
Lần trước khi Triệu Lập đúc binh, Tô Vũ quan sát từ đầu đến cuối.
Nếu lần này đúc thành công, vậy Đúc Binh thuật của Tô Vũ đã đuổi kịp trình độ Triệu Lập đúc Địa binh năm xưa.
...
Bận rộn một hồi lâu, đến khi sắc trời hoàn toàn sáng hẳn.
Đôi giày Tô Vũ đúc cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Chỉ có 72 đạo kim văn, nhưng đã có hình thức ban đầu mơ hồ của đạo thứ 73, so ra thì tốt hơn Huyền giai đỉnh phong nhiều.
Tô Vũ nhanh chóng luyện hóa giày, dưới chân hắn xuất hiện một đôi giày bó.
Hắn đứng lên chạy thử, tốc độ rất nhanh.
“Nhanh hơn trước ít nhất ba phần!”
Tô Vũ âm thầm vui sướng, hắn thấy hiện tại đúc được Địa binh hay không cũng không quan trọng, dù đúc thành thì hắn cũng chưa sử dụng được, vừa phiền toái, vừa tốn sức.
Nhanh hơn ba phần!
Dù không có thần văn thời gian, nhưng tốc độ này đã có thể so với một vài Lăng Vân thất trọng, phối hợp với công pháp “Thời Gian”, có lẽ có thể đọ cùng Sơn Hải, tốt nhất là phải phác hoạ ra thần văn chữ “Nhanh”, hoặc là thần văn không gian.
Đáng tiếc, tới bây giờ Tô Vũ chỉ mới phác họa ra thần văn chữ “Chậm”.
“Hình như tới tháng 7 rồi.”
Hôm nay là ngày mùng 1 tháng 7, hắn đã tới Chư Thiên chiến trường được một thời gian, vậy mà còn chưa ra khỏi Đông Liệt cốc.
“Phải đi thôi!”
Đã gặp phụ thân, cũng gặp được lão sư, còn đúc xong binh khí...
Trừ việc chưa đạt mục tiêu phác họa thần văn thì những việc khác đều đã làm xong.
Tới lúc này, hắn nên ra khỏi Đông Liệt cốc, trải nghiệm chiến trường Chư Thiên chân chính.