Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1300: Ta Và Ngươi Không Có Thù
"Lôi Tuyệt?"
Tô Vũ hiểu rõ, quả nhiên là tên trên Huyền bảng. Hạng 7 Huyền bảng là Lôi Tuyệt, Lăng Vân cửu trọng, từng giết một vị Sơn Hải nhất trọng cho nên leo lên được Huyền bảng.
"Lôi Đình Thần tộc..."
Tô Vũ thầm mắng trong bụng, chữ "Lôi" của hắn chưa tấn cấp đến tứ giai, bằng không chính mình sẽ chẳng cần e ngại như bây giờ.
Nếu chữ “Lôi” có thể tấn cấp, uy hiếp từ Lôi Đình Thần tộc đối với mình sẽ đại giảm, đối phương mạnh là mạnh bởi lôi đình có lực phá hoại khủng bố, một khi bị thần văn của mình làm suy yếu ba bốn thành thì chẳng nhẽ hắn còn đánh không chết gia hỏa này!
Tô Vũ sốt ruột suy nghĩ cách làm sao để có thể khiến thần văn mau chóng tấn cấp.
Có điều đối phương còn đang truy tung chính mình, hết sức phiền toái.
Không giết đối phương thì còn tu luyện thế nào?
"Thần văn tấn cấp..."
"Phiền ghê!"
Tam giai đến tứ giai rất khó, trừ phi bây giờ có một viên Nhật Nguyệt thần văn cho mình sử dụng, hoặc là thiên địa thần văn ban thưởng thêm ba bốn lần thì mới có hi vọng để chữ "Lôi" tấn cấp.
Mẹ nó, trừ phi mình tự phá toái để cho bản thân hấp thu.
Tỉ như phá thần văn chữ "Máu" để cho chữ "Lôi" hấp thu, dạng này cũng được, đồng nguyên thì hút càng tốt hơn.
Tô Vũ cắn răng, khốn nạn.
Điều tra như thế thì hắn muốn ẩn giấu cũng khó khăn.
Thuật thăm dò của Lôi Đình Thần tộc quá lợi hại!
Ở Chư Thiên chiến trường, vạn tộc có rất nhiều thủ đoạn, nếu là ở Nhân cảnh, có thể dùng thuật thăm dò như thế thì chẳng được mấy ai, kết quả hiện tại Lôi Đình Thần tộc cơ hồ ai ai cũng đều biết.
"Giết!"
Không ngừng giết chóc, thu hoạch được thiên địa ban thưởng, tốt nhất có thêm mấy viên thiên địa thần văn, đánh nát chúng nó để tu luyện. Từ đó, mình sẽ có hi vọng để thần văn tấn cấp, sau đó đi đánh chết tên hỗn đản kia!
"Lôi Tuyệt... Rất tốt, chính là ngươi!"
Tô Vũ tập trung tinh thần lại, chính là gã, gã sẽ là mục tiêu tiếp theo của hắn.
Hắn phải hướng về mục tiêu để phấn đấu!
Giết chóc đi!
Trong tay Tô Vũ xuất hiện cây búa lớn, quản đối thủ là ai chứ, chỉ cần không bằng chính mình thì mình liền dùng một cái búa nện chết đối phương. Ngoại trừ Nhân tộc không thể giết lung tung thì kẻ khác cứ tùy tiện giết đi, bao gồm cả đồng minh của Nhân tộc. Đã đến đây rồi thì không còn đồng minh gì nữa hết, bao gồm cả Tiên tộc cũng có thể giết.
Dưới chân, giày của Tô Vũ lập lòe hào quang, thời gian vận chuyển, Tô Vũ đạp không mà đi, tốc độ cực nhanh.
Chữ "Tĩnh" và chữ "Âm" mở ra, động tĩnh rất nhỏ.
Tô Vũ một đường bay nhanh, phía trước có sinh linh tồn tại, thực lực không yếu, hắn nghe được động tĩnh mỏng manh. Tên kia không quay đầu mà cấp tốc lui tránh vào một bên hẻm núi, sau đó mới quay lại nhìn về phía Tô Vũ.
Chờ thấy cái chùy trong tay Tô Vũ thì tên kia liền tỉnh ngộ.
Thôi Lãng!
Cái tên này thế mà cũng xuất hiện, nó vừa muốn nói gì đó thì sát khí trong mắt Tô Vũ bùng nổ, thần văn chữ "Sát" khiến cho sát khí của hắn tràn lan, chữ "Chiến" kích động làm cho hắn chiến ý mười phần!
Hắn đá ra một cước cách không, thần văn chữ "Chậm" phối hợp với công pháp "Thời gian", lại thêm tiểu đệ "Máu" tạo ra huyễn cảnh, một cước đạp xuống, sinh vật hình dáng bò Tây Tạng kia chỉ thấy hoa mắt, cấp tốc gào thét một tiếng!
"Thôi Lãng, ngươi và ta không có thù!"
"Ngây thơ!"
Tô Vũ quát lạnh một tiếng, thù ư?
Ở đây thì có mấy ai hận thù lẫn nhau?
Đều là không có thù!
Nhưng nếu đã tới đây thì tất cả mọi người đều là kẻ thù.
"Tê!"
Một tiếng rống dài, bò Tây Tạng bùng nổ khiếu huyệt, nguyên khí chồng chất, nhất trọng tiếp lấy nhất trọng, ầm ầm vang lên. Nó có thực lực Lăng Vân tam trọng, lúc này bộc phát ra lại khiến Tô Vũ thấy không hề thua kém Thanh Khải.
Tên Thanh Khải kia đã là Lăng Vân thất trọng.
Lúc bấy giờ, tên bò Tây Tạng này cũng rất liều mạng!
Không may!
Đối thủ của nó có quá nhiều thủ đoạn.
Trước mắt nó bỗng chốc tối sầm, mà cảm ứng về nguy hiểm rất yếu, không, có đôi khi rất yếu, có đôi khi lại nồng đậm khiến cho nó kinh hồn táng đảm.
Đó là chữ “Kiếp” đang phát huy tác dụng!
Chợt mạnh chợt yếu, làm tâm tính đối phương cũng thay đổi.
Có đôi khi cảm thấy mối nguy phía sau cực mạnh, phía trước không có hiểm nguy gì, kết quả Tô Vũ nện một búa xuống, không phải đằng sau mà chính là đằng trước, kém chút đã đánh sụp biển ý chí.
Tên bò Tây Tạng này cũng có nỗi khổ mà khó nói!
Làm sao lại mạnh như vậy?
Mà đối thủ còn làm cho tất cả phán đoán và cảm giác nguy hiểm của nó đều hỗn loạn, điều này khiến nó trở thành có mắt như mù. Dù cho Tô Vũ ở ngay bên người thì sức cảm ứng của nó cũng suy yếu rất lớn.
Hai bên giao chiến với tốc độ cực nhanh, Tô Vũ cầm trong tay đại chùy, nện xuống liên tục khiến đối phương đầu váng mắt hoa!
Hai chùy nện xuống, biển ý chí rung chuyển.
Chấn động không ngớt!
Mà Tô Vũ dùng cả tay chân, không ngừng bước đi, thời gian vận chuyển, một cước đá ra đều là cảm giác thời không rối loạn. Cũng may đây chỉ là hắn, nếu Diệt Tằm vương tới thì một cước đá xuống, tên bò Tây Tạng kia có thể sẽ bị thời gian nghịch chuyển, rất nhanh đã hóa thành khi còn bé.
Diệt Tằm vương có thể đánh cho vô địch của chủng tộc Bách Cường rút về bản giới, thực lực của ông hiển nhiên không phải thổi phồng lên.
Giao chiến đại khái hơn 30 giây, công pháp của Tô Vũ bỗng nhiên nhất biến, Khai Thiên đao!
Sau một khắc, bốn phía có đao khí hội tụ, Tô Vũ từ chùy hóa đao, một đao bổ ra!
Một đao này có uy lực mạnh hơn ba thành so với hắn bình thường, Tô Vũ dốc toàn lực ứng phó, lúc này chiến lực thân thể hắn cũng cực kỳ cường hãn, Dương Khiếu nửa mở, thần văn chữ “Lực” gia tăng thêm, ầm ầm vang dội!
Một vệt ánh đao chiếu rọi bốn phương!
Roẹt một tiếng!
Một cái đầu to lớn rớt xuống!
Tô Vũ kịch liệt thở dốc, cấp tốc đóng lại Dương Khiếu, trong chớp nhoáng ấy, một đóa mây màu vàng hiển hiện, nhanh chóng dung nhập vào cơ thể Tô Vũ.
"Rác rưởi!"
Tô Vũ tức giận mắng to!
Lại là Thiên Nguyên khí!
Mấy ngày nay Thiên Nguyên khí đã hỗ trợ không ít trong việc cường hóa thân thể hắn, nhưng hắn không thiếu Thiên Nguyên khí, dĩ nhiên, thiên địa ban thưởng sẽ làm hắn dung hợp nhanh hơn một chút, nhưng thứ hắn mong muốn ban thưởng vẫn là ý chí lực hoặc là thần văn hơn.
Nhanh tay nhặt xác, tiếp theo, hắn đốt lên ngọn lửa, thiêu cháy hết thảy dấu vết!
Khai Thiên đao vẫn không tiện bại lộ.
Tô Vũ vận chuyển công pháp Thần tộc, trong nháy mắt, đao khí tung hoành tập kích tới, phảng phất như vừa rồi chúng mới bị Tô Vũ xúc động, đã dẫn phát đao khí phản kích.
Tô Vũ vội vàng trốn chạy!
Mà vào thời khắc này trên Hoàng bảng lại có một cái tên ảm đạm xuống.
Hoang Ngưu tộc, Ba Tư Lặc, Lăng Vân tam trọng.
Mà cùng lúc ấy, tên của Tô Vũ trên Huyền bảng lại lần nữa tăng lên một bậc, hạng 16 Huyền bảng, Thôi Lãng.
Tô Vũ hiểu rõ, quả nhiên là tên trên Huyền bảng. Hạng 7 Huyền bảng là Lôi Tuyệt, Lăng Vân cửu trọng, từng giết một vị Sơn Hải nhất trọng cho nên leo lên được Huyền bảng.
"Lôi Đình Thần tộc..."
Tô Vũ thầm mắng trong bụng, chữ "Lôi" của hắn chưa tấn cấp đến tứ giai, bằng không chính mình sẽ chẳng cần e ngại như bây giờ.
Nếu chữ “Lôi” có thể tấn cấp, uy hiếp từ Lôi Đình Thần tộc đối với mình sẽ đại giảm, đối phương mạnh là mạnh bởi lôi đình có lực phá hoại khủng bố, một khi bị thần văn của mình làm suy yếu ba bốn thành thì chẳng nhẽ hắn còn đánh không chết gia hỏa này!
Tô Vũ sốt ruột suy nghĩ cách làm sao để có thể khiến thần văn mau chóng tấn cấp.
Có điều đối phương còn đang truy tung chính mình, hết sức phiền toái.
Không giết đối phương thì còn tu luyện thế nào?
"Thần văn tấn cấp..."
"Phiền ghê!"
Tam giai đến tứ giai rất khó, trừ phi bây giờ có một viên Nhật Nguyệt thần văn cho mình sử dụng, hoặc là thiên địa thần văn ban thưởng thêm ba bốn lần thì mới có hi vọng để chữ "Lôi" tấn cấp.
Mẹ nó, trừ phi mình tự phá toái để cho bản thân hấp thu.
Tỉ như phá thần văn chữ "Máu" để cho chữ "Lôi" hấp thu, dạng này cũng được, đồng nguyên thì hút càng tốt hơn.
Tô Vũ cắn răng, khốn nạn.
Điều tra như thế thì hắn muốn ẩn giấu cũng khó khăn.
Thuật thăm dò của Lôi Đình Thần tộc quá lợi hại!
Ở Chư Thiên chiến trường, vạn tộc có rất nhiều thủ đoạn, nếu là ở Nhân cảnh, có thể dùng thuật thăm dò như thế thì chẳng được mấy ai, kết quả hiện tại Lôi Đình Thần tộc cơ hồ ai ai cũng đều biết.
"Giết!"
Không ngừng giết chóc, thu hoạch được thiên địa ban thưởng, tốt nhất có thêm mấy viên thiên địa thần văn, đánh nát chúng nó để tu luyện. Từ đó, mình sẽ có hi vọng để thần văn tấn cấp, sau đó đi đánh chết tên hỗn đản kia!
"Lôi Tuyệt... Rất tốt, chính là ngươi!"
Tô Vũ tập trung tinh thần lại, chính là gã, gã sẽ là mục tiêu tiếp theo của hắn.
Hắn phải hướng về mục tiêu để phấn đấu!
Giết chóc đi!
Trong tay Tô Vũ xuất hiện cây búa lớn, quản đối thủ là ai chứ, chỉ cần không bằng chính mình thì mình liền dùng một cái búa nện chết đối phương. Ngoại trừ Nhân tộc không thể giết lung tung thì kẻ khác cứ tùy tiện giết đi, bao gồm cả đồng minh của Nhân tộc. Đã đến đây rồi thì không còn đồng minh gì nữa hết, bao gồm cả Tiên tộc cũng có thể giết.
Dưới chân, giày của Tô Vũ lập lòe hào quang, thời gian vận chuyển, Tô Vũ đạp không mà đi, tốc độ cực nhanh.
Chữ "Tĩnh" và chữ "Âm" mở ra, động tĩnh rất nhỏ.
Tô Vũ một đường bay nhanh, phía trước có sinh linh tồn tại, thực lực không yếu, hắn nghe được động tĩnh mỏng manh. Tên kia không quay đầu mà cấp tốc lui tránh vào một bên hẻm núi, sau đó mới quay lại nhìn về phía Tô Vũ.
Chờ thấy cái chùy trong tay Tô Vũ thì tên kia liền tỉnh ngộ.
Thôi Lãng!
Cái tên này thế mà cũng xuất hiện, nó vừa muốn nói gì đó thì sát khí trong mắt Tô Vũ bùng nổ, thần văn chữ "Sát" khiến cho sát khí của hắn tràn lan, chữ "Chiến" kích động làm cho hắn chiến ý mười phần!
Hắn đá ra một cước cách không, thần văn chữ "Chậm" phối hợp với công pháp "Thời gian", lại thêm tiểu đệ "Máu" tạo ra huyễn cảnh, một cước đạp xuống, sinh vật hình dáng bò Tây Tạng kia chỉ thấy hoa mắt, cấp tốc gào thét một tiếng!
"Thôi Lãng, ngươi và ta không có thù!"
"Ngây thơ!"
Tô Vũ quát lạnh một tiếng, thù ư?
Ở đây thì có mấy ai hận thù lẫn nhau?
Đều là không có thù!
Nhưng nếu đã tới đây thì tất cả mọi người đều là kẻ thù.
"Tê!"
Một tiếng rống dài, bò Tây Tạng bùng nổ khiếu huyệt, nguyên khí chồng chất, nhất trọng tiếp lấy nhất trọng, ầm ầm vang lên. Nó có thực lực Lăng Vân tam trọng, lúc này bộc phát ra lại khiến Tô Vũ thấy không hề thua kém Thanh Khải.
Tên Thanh Khải kia đã là Lăng Vân thất trọng.
Lúc bấy giờ, tên bò Tây Tạng này cũng rất liều mạng!
Không may!
Đối thủ của nó có quá nhiều thủ đoạn.
Trước mắt nó bỗng chốc tối sầm, mà cảm ứng về nguy hiểm rất yếu, không, có đôi khi rất yếu, có đôi khi lại nồng đậm khiến cho nó kinh hồn táng đảm.
Đó là chữ “Kiếp” đang phát huy tác dụng!
Chợt mạnh chợt yếu, làm tâm tính đối phương cũng thay đổi.
Có đôi khi cảm thấy mối nguy phía sau cực mạnh, phía trước không có hiểm nguy gì, kết quả Tô Vũ nện một búa xuống, không phải đằng sau mà chính là đằng trước, kém chút đã đánh sụp biển ý chí.
Tên bò Tây Tạng này cũng có nỗi khổ mà khó nói!
Làm sao lại mạnh như vậy?
Mà đối thủ còn làm cho tất cả phán đoán và cảm giác nguy hiểm của nó đều hỗn loạn, điều này khiến nó trở thành có mắt như mù. Dù cho Tô Vũ ở ngay bên người thì sức cảm ứng của nó cũng suy yếu rất lớn.
Hai bên giao chiến với tốc độ cực nhanh, Tô Vũ cầm trong tay đại chùy, nện xuống liên tục khiến đối phương đầu váng mắt hoa!
Hai chùy nện xuống, biển ý chí rung chuyển.
Chấn động không ngớt!
Mà Tô Vũ dùng cả tay chân, không ngừng bước đi, thời gian vận chuyển, một cước đá ra đều là cảm giác thời không rối loạn. Cũng may đây chỉ là hắn, nếu Diệt Tằm vương tới thì một cước đá xuống, tên bò Tây Tạng kia có thể sẽ bị thời gian nghịch chuyển, rất nhanh đã hóa thành khi còn bé.
Diệt Tằm vương có thể đánh cho vô địch của chủng tộc Bách Cường rút về bản giới, thực lực của ông hiển nhiên không phải thổi phồng lên.
Giao chiến đại khái hơn 30 giây, công pháp của Tô Vũ bỗng nhiên nhất biến, Khai Thiên đao!
Sau một khắc, bốn phía có đao khí hội tụ, Tô Vũ từ chùy hóa đao, một đao bổ ra!
Một đao này có uy lực mạnh hơn ba thành so với hắn bình thường, Tô Vũ dốc toàn lực ứng phó, lúc này chiến lực thân thể hắn cũng cực kỳ cường hãn, Dương Khiếu nửa mở, thần văn chữ “Lực” gia tăng thêm, ầm ầm vang dội!
Một vệt ánh đao chiếu rọi bốn phương!
Roẹt một tiếng!
Một cái đầu to lớn rớt xuống!
Tô Vũ kịch liệt thở dốc, cấp tốc đóng lại Dương Khiếu, trong chớp nhoáng ấy, một đóa mây màu vàng hiển hiện, nhanh chóng dung nhập vào cơ thể Tô Vũ.
"Rác rưởi!"
Tô Vũ tức giận mắng to!
Lại là Thiên Nguyên khí!
Mấy ngày nay Thiên Nguyên khí đã hỗ trợ không ít trong việc cường hóa thân thể hắn, nhưng hắn không thiếu Thiên Nguyên khí, dĩ nhiên, thiên địa ban thưởng sẽ làm hắn dung hợp nhanh hơn một chút, nhưng thứ hắn mong muốn ban thưởng vẫn là ý chí lực hoặc là thần văn hơn.
Nhanh tay nhặt xác, tiếp theo, hắn đốt lên ngọn lửa, thiêu cháy hết thảy dấu vết!
Khai Thiên đao vẫn không tiện bại lộ.
Tô Vũ vận chuyển công pháp Thần tộc, trong nháy mắt, đao khí tung hoành tập kích tới, phảng phất như vừa rồi chúng mới bị Tô Vũ xúc động, đã dẫn phát đao khí phản kích.
Tô Vũ vội vàng trốn chạy!
Mà vào thời khắc này trên Hoàng bảng lại có một cái tên ảm đạm xuống.
Hoang Ngưu tộc, Ba Tư Lặc, Lăng Vân tam trọng.
Mà cùng lúc ấy, tên của Tô Vũ trên Huyền bảng lại lần nữa tăng lên một bậc, hạng 16 Huyền bảng, Thôi Lãng.