Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1314: Tô Vũ… Phải Không?
Tất cả mọi người đều thấy được một màn kinh diễm ấy, lôi đình trường thương bị một đao chém thành hai nửa, ầm ầm tiếng sấm nổ nổi lên bốn phía. Đao của Tô Vũ rơi xuống, đồng thời thương của Lôi Tuyệt cũng bị chặt đứt, vẫn có lôi đình bùng nổ thẳng về hướng thân thể Tô Vũ.
Oành!
Sấm sét bùng nổ trên thân Tô Vũ, lúc bấy giờ, thần văn chữ “Lôi” tứ giai hiển lộ uy năng!
Tô Vũ một mực chờ đợi chính là cơ hội này!
Hắn chờ chữ “Lôi” tấn cấp, tứ giai thần văn có năng lực Sơn Hải, mặc dù Tô Vũ không tới Sơn Hải, nhưng thần văn bạo phát thì có thể lập tức hóa giải hàng loạt lực lượng sấm sét, còn lại một ít thì cũng sẽ bị thần văn nhanh chóng hấp thu.
Cường hóa bản thân!
Một vị Thần tộc tiếp cận Sơn Hải toàn lực ứng phó nhất kích lại bị Tô Vũ hóa giải hơn phân nửa, nhưng hắn vẫn bị điện giật, miệng phun máu tươi, thân thể tổn thương nặng nề.
Mà đúng lúc này, đao hạ xuống!
Một đao ấy phá vỡ vụn hết thảy!
Ầm ầm một tiếng!
Tiếng nổ lớn vang vọng toàn bộ Thiên Đoạn cốc, Tô Vũ với thực lực Sơn Hải lại còn mượn đao khí của Đại Hạ vương, có thể thấy lực bộc phát cường đại cỡ nào!
Dễ dàng tựa như chém đậu hũ, một đao hạ xuống, thân thể Lôi Tuyệt vẫn còn trên không trung, khí tức lại trong nháy mắt phai mờ, biển ý chí sụp đổ.
Con mắt gã trợn to!
Ấn ký lôi đình trên trán gã tiêu tán, gã nhìn Tô Vũ, bờ môi khẽ mở: "Tô Vũ... Phải không?"
Gã muốn biết mình chết trên tay người nào.
Còn về chuyện lực lượng Sơn Hải bùng nổ thế nào, tại sao lại có công pháp Nguyên Thủy Thần tộc thì gã không muốn biết, không có tâm tư để biết. Gã chết, gã chỉ muốn biết rốt cuộc là ai giết mình!
Tô Vũ lộ ra nụ cười, từng sợi tóc dựng thẳng lên, ngực cũng xuất hiện một cái lỗ thủng to, "Là ta!"
Tô Vũ!
Lôi Tuyệt, hắn giết chết một trong những kẻ mạnh nhất, cường giả thật sự có thực lực Sơn Hải.
Nếu chết rồi thì cũng nên thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, ta là người tốt mà.
Ta sẽ không giấu giếm ngươi ở thời điểm ngươi chết, ta quá thiện lương.
Đương nhiên, cũng là vì để gã chết an tâm một chút, miễn cho làm quỷ rồi còn đi tìm Thôi Lãng, tuy là cơ hội làm quỷ của gã cũng biến mất!
Lôi Tuyệt đã đủ hài lòng!
Ánh mắt gã dần dần ảm đạm.
Tung hoành Chư Thiên chiến trường hơn mười năm, gã cuối cùng vẫn chết tại nơi này. Từ Thần giới đi ra, khoảnh khắc bước vào Chư Thiên chiến trường thì gã đã chuẩn bị cho ngày mình chết, hết thảy thiên tài đều có tâm tư ấy, không quật khởi ở đây thì chỉ có thể ngã xuống!
Chưa nói tới hối hận hay không hối hận, Tô Vũ có nhiều thủ đoạn lắm, gã nhận thua.
Nếu gã có thể giết Tô Vũ thì đó cũng là Tô Vũ không bằng gã.
Thân thể Lôi Tuyệt hóa làm hai nửa, bịch một tiếng nổ tung, tan thành tro bụi.
Mà Tô Vũ thì giương tay vồ một cái, một cái nhẫn trữ vật bị hắn chộp lấy.
Sau một khắc, thần văn chữ “Máu” xuất động, hấp thu huyết dịch tràn lan bốn phía.
Tô Vũ tằng hắng một cái, nôn ra một ngụm máu, trở tay nện một chùy vào Long Tằm, biển ý chí của nó chấn động dữ dội, Cục lông nhỏ lúc này mới thừa cơ chui vào, vừa rồi hai chúng nó vẫn luôn giằng co với nhau.
Cục lông nhỏ chui vào, cắn xuống một cái, Long Tằm kêu toáng thê lương thảm thiết.
Tô Vũ không quản chuyện này, ngay lúc ấy, giữa đất trời có một đám mây rất lớn xuất hiện.
Trong nháy mắt nó hiển hiện, thoáng cái đã dung nhập vào cơ thể Tô Vũ.
Ý chí lực vô cùng cường đại!
Không phải thần văn, không phải Thiên Nguyên khí, không phải cái gì khác, mà là ý chí lực...
Còn chuyện ở một bên khác, Khai Thiên đao có vẻ như ảm đạm hơn rất nhiều, Tô Vũ không để ý tới Hoàng Đằng cũng đang xuất đao... Liên quan gì tới ta chứ, ta muốn giết người, ngươi giết không được người, ảnh hưởng thì ảnh hưởng tới, dù sao cũng là do ta hấp thu tiêu hóa lực lượng thần thánh, ngươi đâu có ra sức!
Ý chí lực mạnh mẽ tràn vào, biển ý chí của Tô Vũ điên cuồng hấp thu, trong chớp mắt ý chí lực của hắn bắt đầu tăng lên, tốc độ rất nhanh.
Tô Vũ một mực duy trì tại Lăng Vân nhất trọng thoáng chốc đã bước vào nhị trọng.
Mà Tô Vũ lại không muốn điều này, Khoách Thần chùy điên cuồng nện xuống, đánh cho ý chí lực không ngừng nén lại, tấn cấp làm gì!
Tấn cấp thì chỗ tốt liền ít đi.
Vượt cấp cũng ngắn bớt!
Ta chỉ muốn làm Lăng Vân nhất trọng!
Thần văn còn chưa hấp thu đủ đâu, thần văn của hắn cũng vội vã hấp thu ý chí lực ban thưởng, 180 Thần khiếu đều mau chóng hấp thu.
Đè xuống việc tấn cấp, cưỡng ép đánh cho ý chí lực nhị trọng về nhất trọng, Tô Vũ căn bản không muốn tấn cấp.
Thực lực của hắn lại tăng lên.
Trở tay, hắn chém ra một đao!
Long Tằm đã bị Cục lông nhỏ cắn cho biển ý chí sắp sụp đổ, lần này lại bị Tô Vũ chém thành hai đoạn, biển ý chí triệt để nát tan.
Cục lông nhỏ thật sự rất mạnh!
Sau một khắc, nó bay ra khỏi biển ý chí phá toái của Long Tằm, chớp mắt đã quay trở về biển ý chí của Tô Vũ. Nó điên cuồng hấp thu ý chí lực, này là của ta, Hương Hương đã nói sẽ trả lại cho ta!
Nó sốt ruột hút như đòi mạng!
Tô Vũ cũng không thèm lừa nợ, trước đó đã nói mượn một ít thì hiện tại cũng nên trả cho nó.
Thế nhưng... Nếu cục lông tham ăn này dám đòi nhiều hơn thì hắn sẽ nện chết nó!
Tô Vũ thu hồi thi thể Long Tằm, thu hồi Long Tằm tơ đã đứt gãy, thu hồi lôi đình trường thương...
Đây đều là đồ tốt!
Tới lúc này, bên chỗ hắn đao khí tản ra, hắn có thể thấy tình cảnh bên ngoài Thiên Đoạn cốc.
Không bao lâu sau lại có thân ảnh tới gần.
Kẻ yếu sẽ không dám tới đây!
Một con Bạch Long cửu trảo, đó là Long tộc Long Chiến.
Lại thêm một lúc, An Mân Thiên cũng tới, y đứng cách thật xa nhìn về phía Tô Vũ.
Tô Vũ cười khẽ, hắn hóa thành cương phong, tan biến ngay tại chỗ, trực tiếp đột phá Thiên Đoạn cốc, biến mất không còn tăm hơi.
Long Chiến và An Mân Thiên đều không truy đuổi, vẻ mặt cả hai cực kỳ ngưng trọng.
An Mân Thiên đột nhiên quát to: "Khai Thiên đao tu luyện đến nước này, ngươi không có thực lực Sơn Hải nhưng lại là bùng nổ lực lượng Sơn Hải... Rốt cuộc ngươi là ai? Đó là thiên phú tinh huyết có phải không, ngươi không phải Thôi Lãng!"
"Thiên phú tinh huyết?"
Nơi xa, có thiên tài nghĩ tới điều gì đó bèn mở miệng nói: "Thiên phú tinh huyết... Thiên phú tinh huyết... Đó là bí truyền của đa thần văn nhất hệ ở Nhân tộc Đại Hạ phủ!"
Hắn không phải Thôi Lãng!
Tuyệt đối không phải!
Giờ phút này, một thân ảnh phù không phóng qua, quát to: "Chạy mau!"
Quát một tiếng xong, cường giả mặc hắc giáp, cưỡi Phi Thiên hổ nhảy vọt vào Thiên Đoạn cốc, thuận miệng nói: "Ngớ ngẩn, đó là Tô Vũ, còn có thể là ai, thế mà còn phải hỏi?"
Một đám ngớ ngẩn!
Đương nhiên, sớm muộn gì cũng bị bại lộ!
Khai Thiên đao, thiên phú tinh huyết... mẹ nó, đây không phải Tô Vũ thì còn có thể là ai?
Tùy tiện hỏi một vị Nhân tộc thì bọn họ đều biết Tô vũ.
Cũng chỉ có đám ngớ ngẩn này mới truy vấn ai là ai!
Hắc giáp thanh niên tuyệt không e ngại An Mân Thiên, thậm chí còn chủ động bay về hướng y. An Mân Thiên không nói hai lời, co cẳng bỏ chạy luôn. Tần Phóng!
Y thật đúng là chưa thể địch lại nổi Tần Phóng!
Dù cho Tần Phóng yếu hơn y rất nhiều, cảnh giới kém xa tít tắp, nhưng vị thiên tài đệ nhất Nhân tộc này lại có lực công sát quá mạnh.
An Mân Thiên dám truy sát Hoàng Đằng, nhưng lại không dám truy sát Tần Phóng.
Tần Phóng cũng không để ý tới y, hắn chỉ đi ngang qua mà thôi, cái câu chạy đi kia cũng không phải nói với đám người này mà là nói với thân ảnh đang chạy trốn nơi xa.
Đằng xa xa, Hoàng Đằng sửng sốt nhìn hắn.
Ngươi đến rồi, chúng ta còn chạy làm gì?
"Giết đi a! Tần Phóng, ngươi đi đâu..."
"Chạy mau!"
Tần Phóng vứt xuống lời này liền chạy, hắn cưỡi trên lưng Phi Thiên hổ, chạy trốn rất nhanh.
Hoàng Đằng giật mình, thừa dịp Thiên Đạc thụ thương, lại thêm Tần Phóng xuất hiện, y cắn răng mang theo Ngô Kỳ bỏ chạy dù không hiểu gì.
Tại sao phải chạy?
Con mẹ nó!
Chúng ta phải hợp lại chứ, chúng ta rất mạnh mà!
Tên nhóc Tô Vũ kia cũng đừng chạy, ngươi mau trở lại đi!
Còn nữa, đây là chạy về phía tây, bên kia chính là Thiên Diệt thành, mấy tên này ngốc hả, nhất định cứ phải cắm đầu chạy tới đó làm gì?
Y vừa nghĩ tới đây thì chợt biến sắc, dưới chân vội gia tốc, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã bám lấy Tần Phóng mà chạy về hướng tây!
Vài vị cường giả thiên tài đỉnh cấp của Nhân tộc cùng nhau chân trước chân sau bỏ chạy, những người khác thì không dám đuổi... Đó đều là cường giả, đều có lực lượng giết Sơn Hải.
Về phần tại sao họ lại muốn chạy...
Không ai biết rõ!
Oành!
Sấm sét bùng nổ trên thân Tô Vũ, lúc bấy giờ, thần văn chữ “Lôi” tứ giai hiển lộ uy năng!
Tô Vũ một mực chờ đợi chính là cơ hội này!
Hắn chờ chữ “Lôi” tấn cấp, tứ giai thần văn có năng lực Sơn Hải, mặc dù Tô Vũ không tới Sơn Hải, nhưng thần văn bạo phát thì có thể lập tức hóa giải hàng loạt lực lượng sấm sét, còn lại một ít thì cũng sẽ bị thần văn nhanh chóng hấp thu.
Cường hóa bản thân!
Một vị Thần tộc tiếp cận Sơn Hải toàn lực ứng phó nhất kích lại bị Tô Vũ hóa giải hơn phân nửa, nhưng hắn vẫn bị điện giật, miệng phun máu tươi, thân thể tổn thương nặng nề.
Mà đúng lúc này, đao hạ xuống!
Một đao ấy phá vỡ vụn hết thảy!
Ầm ầm một tiếng!
Tiếng nổ lớn vang vọng toàn bộ Thiên Đoạn cốc, Tô Vũ với thực lực Sơn Hải lại còn mượn đao khí của Đại Hạ vương, có thể thấy lực bộc phát cường đại cỡ nào!
Dễ dàng tựa như chém đậu hũ, một đao hạ xuống, thân thể Lôi Tuyệt vẫn còn trên không trung, khí tức lại trong nháy mắt phai mờ, biển ý chí sụp đổ.
Con mắt gã trợn to!
Ấn ký lôi đình trên trán gã tiêu tán, gã nhìn Tô Vũ, bờ môi khẽ mở: "Tô Vũ... Phải không?"
Gã muốn biết mình chết trên tay người nào.
Còn về chuyện lực lượng Sơn Hải bùng nổ thế nào, tại sao lại có công pháp Nguyên Thủy Thần tộc thì gã không muốn biết, không có tâm tư để biết. Gã chết, gã chỉ muốn biết rốt cuộc là ai giết mình!
Tô Vũ lộ ra nụ cười, từng sợi tóc dựng thẳng lên, ngực cũng xuất hiện một cái lỗ thủng to, "Là ta!"
Tô Vũ!
Lôi Tuyệt, hắn giết chết một trong những kẻ mạnh nhất, cường giả thật sự có thực lực Sơn Hải.
Nếu chết rồi thì cũng nên thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, ta là người tốt mà.
Ta sẽ không giấu giếm ngươi ở thời điểm ngươi chết, ta quá thiện lương.
Đương nhiên, cũng là vì để gã chết an tâm một chút, miễn cho làm quỷ rồi còn đi tìm Thôi Lãng, tuy là cơ hội làm quỷ của gã cũng biến mất!
Lôi Tuyệt đã đủ hài lòng!
Ánh mắt gã dần dần ảm đạm.
Tung hoành Chư Thiên chiến trường hơn mười năm, gã cuối cùng vẫn chết tại nơi này. Từ Thần giới đi ra, khoảnh khắc bước vào Chư Thiên chiến trường thì gã đã chuẩn bị cho ngày mình chết, hết thảy thiên tài đều có tâm tư ấy, không quật khởi ở đây thì chỉ có thể ngã xuống!
Chưa nói tới hối hận hay không hối hận, Tô Vũ có nhiều thủ đoạn lắm, gã nhận thua.
Nếu gã có thể giết Tô Vũ thì đó cũng là Tô Vũ không bằng gã.
Thân thể Lôi Tuyệt hóa làm hai nửa, bịch một tiếng nổ tung, tan thành tro bụi.
Mà Tô Vũ thì giương tay vồ một cái, một cái nhẫn trữ vật bị hắn chộp lấy.
Sau một khắc, thần văn chữ “Máu” xuất động, hấp thu huyết dịch tràn lan bốn phía.
Tô Vũ tằng hắng một cái, nôn ra một ngụm máu, trở tay nện một chùy vào Long Tằm, biển ý chí của nó chấn động dữ dội, Cục lông nhỏ lúc này mới thừa cơ chui vào, vừa rồi hai chúng nó vẫn luôn giằng co với nhau.
Cục lông nhỏ chui vào, cắn xuống một cái, Long Tằm kêu toáng thê lương thảm thiết.
Tô Vũ không quản chuyện này, ngay lúc ấy, giữa đất trời có một đám mây rất lớn xuất hiện.
Trong nháy mắt nó hiển hiện, thoáng cái đã dung nhập vào cơ thể Tô Vũ.
Ý chí lực vô cùng cường đại!
Không phải thần văn, không phải Thiên Nguyên khí, không phải cái gì khác, mà là ý chí lực...
Còn chuyện ở một bên khác, Khai Thiên đao có vẻ như ảm đạm hơn rất nhiều, Tô Vũ không để ý tới Hoàng Đằng cũng đang xuất đao... Liên quan gì tới ta chứ, ta muốn giết người, ngươi giết không được người, ảnh hưởng thì ảnh hưởng tới, dù sao cũng là do ta hấp thu tiêu hóa lực lượng thần thánh, ngươi đâu có ra sức!
Ý chí lực mạnh mẽ tràn vào, biển ý chí của Tô Vũ điên cuồng hấp thu, trong chớp mắt ý chí lực của hắn bắt đầu tăng lên, tốc độ rất nhanh.
Tô Vũ một mực duy trì tại Lăng Vân nhất trọng thoáng chốc đã bước vào nhị trọng.
Mà Tô Vũ lại không muốn điều này, Khoách Thần chùy điên cuồng nện xuống, đánh cho ý chí lực không ngừng nén lại, tấn cấp làm gì!
Tấn cấp thì chỗ tốt liền ít đi.
Vượt cấp cũng ngắn bớt!
Ta chỉ muốn làm Lăng Vân nhất trọng!
Thần văn còn chưa hấp thu đủ đâu, thần văn của hắn cũng vội vã hấp thu ý chí lực ban thưởng, 180 Thần khiếu đều mau chóng hấp thu.
Đè xuống việc tấn cấp, cưỡng ép đánh cho ý chí lực nhị trọng về nhất trọng, Tô Vũ căn bản không muốn tấn cấp.
Thực lực của hắn lại tăng lên.
Trở tay, hắn chém ra một đao!
Long Tằm đã bị Cục lông nhỏ cắn cho biển ý chí sắp sụp đổ, lần này lại bị Tô Vũ chém thành hai đoạn, biển ý chí triệt để nát tan.
Cục lông nhỏ thật sự rất mạnh!
Sau một khắc, nó bay ra khỏi biển ý chí phá toái của Long Tằm, chớp mắt đã quay trở về biển ý chí của Tô Vũ. Nó điên cuồng hấp thu ý chí lực, này là của ta, Hương Hương đã nói sẽ trả lại cho ta!
Nó sốt ruột hút như đòi mạng!
Tô Vũ cũng không thèm lừa nợ, trước đó đã nói mượn một ít thì hiện tại cũng nên trả cho nó.
Thế nhưng... Nếu cục lông tham ăn này dám đòi nhiều hơn thì hắn sẽ nện chết nó!
Tô Vũ thu hồi thi thể Long Tằm, thu hồi Long Tằm tơ đã đứt gãy, thu hồi lôi đình trường thương...
Đây đều là đồ tốt!
Tới lúc này, bên chỗ hắn đao khí tản ra, hắn có thể thấy tình cảnh bên ngoài Thiên Đoạn cốc.
Không bao lâu sau lại có thân ảnh tới gần.
Kẻ yếu sẽ không dám tới đây!
Một con Bạch Long cửu trảo, đó là Long tộc Long Chiến.
Lại thêm một lúc, An Mân Thiên cũng tới, y đứng cách thật xa nhìn về phía Tô Vũ.
Tô Vũ cười khẽ, hắn hóa thành cương phong, tan biến ngay tại chỗ, trực tiếp đột phá Thiên Đoạn cốc, biến mất không còn tăm hơi.
Long Chiến và An Mân Thiên đều không truy đuổi, vẻ mặt cả hai cực kỳ ngưng trọng.
An Mân Thiên đột nhiên quát to: "Khai Thiên đao tu luyện đến nước này, ngươi không có thực lực Sơn Hải nhưng lại là bùng nổ lực lượng Sơn Hải... Rốt cuộc ngươi là ai? Đó là thiên phú tinh huyết có phải không, ngươi không phải Thôi Lãng!"
"Thiên phú tinh huyết?"
Nơi xa, có thiên tài nghĩ tới điều gì đó bèn mở miệng nói: "Thiên phú tinh huyết... Thiên phú tinh huyết... Đó là bí truyền của đa thần văn nhất hệ ở Nhân tộc Đại Hạ phủ!"
Hắn không phải Thôi Lãng!
Tuyệt đối không phải!
Giờ phút này, một thân ảnh phù không phóng qua, quát to: "Chạy mau!"
Quát một tiếng xong, cường giả mặc hắc giáp, cưỡi Phi Thiên hổ nhảy vọt vào Thiên Đoạn cốc, thuận miệng nói: "Ngớ ngẩn, đó là Tô Vũ, còn có thể là ai, thế mà còn phải hỏi?"
Một đám ngớ ngẩn!
Đương nhiên, sớm muộn gì cũng bị bại lộ!
Khai Thiên đao, thiên phú tinh huyết... mẹ nó, đây không phải Tô Vũ thì còn có thể là ai?
Tùy tiện hỏi một vị Nhân tộc thì bọn họ đều biết Tô vũ.
Cũng chỉ có đám ngớ ngẩn này mới truy vấn ai là ai!
Hắc giáp thanh niên tuyệt không e ngại An Mân Thiên, thậm chí còn chủ động bay về hướng y. An Mân Thiên không nói hai lời, co cẳng bỏ chạy luôn. Tần Phóng!
Y thật đúng là chưa thể địch lại nổi Tần Phóng!
Dù cho Tần Phóng yếu hơn y rất nhiều, cảnh giới kém xa tít tắp, nhưng vị thiên tài đệ nhất Nhân tộc này lại có lực công sát quá mạnh.
An Mân Thiên dám truy sát Hoàng Đằng, nhưng lại không dám truy sát Tần Phóng.
Tần Phóng cũng không để ý tới y, hắn chỉ đi ngang qua mà thôi, cái câu chạy đi kia cũng không phải nói với đám người này mà là nói với thân ảnh đang chạy trốn nơi xa.
Đằng xa xa, Hoàng Đằng sửng sốt nhìn hắn.
Ngươi đến rồi, chúng ta còn chạy làm gì?
"Giết đi a! Tần Phóng, ngươi đi đâu..."
"Chạy mau!"
Tần Phóng vứt xuống lời này liền chạy, hắn cưỡi trên lưng Phi Thiên hổ, chạy trốn rất nhanh.
Hoàng Đằng giật mình, thừa dịp Thiên Đạc thụ thương, lại thêm Tần Phóng xuất hiện, y cắn răng mang theo Ngô Kỳ bỏ chạy dù không hiểu gì.
Tại sao phải chạy?
Con mẹ nó!
Chúng ta phải hợp lại chứ, chúng ta rất mạnh mà!
Tên nhóc Tô Vũ kia cũng đừng chạy, ngươi mau trở lại đi!
Còn nữa, đây là chạy về phía tây, bên kia chính là Thiên Diệt thành, mấy tên này ngốc hả, nhất định cứ phải cắm đầu chạy tới đó làm gì?
Y vừa nghĩ tới đây thì chợt biến sắc, dưới chân vội gia tốc, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã bám lấy Tần Phóng mà chạy về hướng tây!
Vài vị cường giả thiên tài đỉnh cấp của Nhân tộc cùng nhau chân trước chân sau bỏ chạy, những người khác thì không dám đuổi... Đó đều là cường giả, đều có lực lượng giết Sơn Hải.
Về phần tại sao họ lại muốn chạy...
Không ai biết rõ!