Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74: Một Người Từ Bỏ
Nam Nguyên học phủ.
Buổi chiều.
Trong văn phòng lớn.
Giờ phút này trong văn phòng có rất nhiều người, bao gồm cả Tô Vũ cùng Liễu Văn Ngạn.
Trong học phủ, những người có hi vọng thi đậu vào Văn Minh học phủ đều tới, thêm Tô Vũ nữa thì tổng cộng là 12 người.
Lần trước là do Bạch Phong chỉ bảo, Liễu Văn Ngạn nhét hai học viên đi qua, dù sao đó đều là người ngoài, không phải là chính Liễu Văn Ngạn, cho nên ông cũng không biết Bạch Phong có thể dạy thần văn hay không.
Hôm nay là chính ông tự tay viết ý chí chi văn, thế nên Liễu Văn Ngạn liền gọi những người khác tới cùng.
Liễu Văn Ngạn và lão phủ trưởng đứng chung một chỗ, hiện tại trước mặt hai người là một chiếc bàn đọc sách rất to.
Không có trang giấy nào trên đó, mà chỉ có một tấm da thú trải rộng.
Trên bàn sách còn trưng bày một chậu chất lỏng đỏ tươi dùng để làm mực, giờ phút này Liễu Văn Ngạn là đang đứng đó chuyên tâm mài mực.
Trong mắt lão phủ trưởng vẫn lộ ra một chút xót xa đứt ruột đứt lòng, đây đều là điểm công huân đấy.
Hơn một trăm điểm!
Vì bản ý chí chi văn này, học phủ phải trích ra thật nhiều máu.
"Mọi người đợi chút nữa nhìn cho thật kỹ! Cơ hội khó được, nếu chịu không được, lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi, đừng cố chống đỡ!"
Lão phủ trưởng dặn dò mọi người, trên thực tế những người khác hiện tại chưa phải là giai đoạn thích hợp để xem cái này, tu luyện thần văn dù cho ở Văn Minh học phủ thì độ chứa đầy ý chí lực chưa đến 20% cũng sẽ không thể học.
Đương nhiên, học viên cũng sẽ không đi học trước, quá lãng phí.
Xem một bài ý chí chi văn, còn là loại hiện trường sao chép cũng không phải miễn phí.
Tại Văn Minh học phủ, dạng chương trình học như thế, một lần nhìn ít nhất cũng là 5 điểm công huân, đó còn là do chủ giáo dạy, sẽ có rất nhiều người quan sát, hơn nữa còn là học phủ ưu đãi cho học viên.
Người ngoài muốn nhìn, không đơn thuần là vấn đề điểm công huân mà còn là vấn đề Văn Minh sư có đáp ứng hay không.
Sao chép cái này tiêu hao ý chí lực rất nhiều.
"Hôm nay Liễu chấp giáo sẽ sao chép《 Lôi Nguyên đao 》, huyền giai hạ đẳng võ kỹ, có thể xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu."
Lão phủ trưởng căn dặn lần nữa, bây giờ Nam Nguyên bởi vì có Liễu Văn Ngạn đã là ý chí Đằng Không, mọi người dù sao cũng hơi hiểu rõ đối với Văn Minh sư.
Không giống trước đó, vài chục năm nay Nam Nguyên cũng chưa từng xuất hiện Văn Minh sư, cho nên đám Tô Vũ mới lộ ra biểu hiện cực kỳ ngây ngô không biết gì.
Thứ mấy chục năm không xuất hiện qua, chẳng ai lại đi nghị luận quá nhiều.
Lúc này không giống ngày xưa, giờ phút này, các học viên khác đều kích động không thôi.
Ý chí chi văn!
Một vị Đằng Không cảnh viết cho bọn họ, mở ra con đường thần văn.
Bên cạnh Tô Vũ, hai mắt Lưu Nguyệt cũng phát sáng, nhịn không được nhìn thoáng qua Tô Vũ kế bên, nàng biết lần này Liễu chấp giáo viết ý chí chi văn, chỉ sợ vẫn là bởi vì Tô Vũ.
Bởi vì ngoại trừ Tô Vũ, những người khác kể cả chính nàng, kỳ thật có nhìn thì cũng thu hoạch không quá lớn.
Thực lực của bọn họ quá yếu ớt, có xem cũng chỉ là phí phạm.
Khi nàng nhìn qua ý chí chi văn, biết trong đó tốn hao bao nhiêu lớn, một phần ý chí chi văn, nếu là mời Văn Minh sư đi viết, không nói về tài liệu, chỉ đơn thuần thuê Văn Minh sư tới viết thôi thì không có trăm điểm công huân, người ta chưa hẳn đã nguyện ý tới.
"Lực lượng ý chí lực lần trước của Tô Vũ mới 10% mà thôi..."
Lưu Nguyệt vẫn còn có chút ghen tỵ, nàng không rõ Liễu Văn Ngạn tại sao phải coi trọng Tô Vũ như thế, phải biết lần trước khi Bạch Phong tới, ý chí lực của nàng đã chứa đầy đến 15%, trong khoảng thời gian này, nàng cũng đã bắt đầu thử quan sát mảnh vỡ vạn tộc nguyên bản.
Đièu ấy chứng tỏ nàng đã tiếp cận hoặc là đạt đến độ chứa đầy 20%.
Nhưng hơn một tháng qua, Liễu Văn Ngạn mang theo Tô Vũ đi khắp nơi, lại chưa bao giờ nghĩ tới việc mang nàng theo.
Lưu Nguyệt vừa có chút hâm mộ xen lẫn ghen ghét, rất nhanh hóa thành tiếng than thở khe khẽ, có thể là Liễu chấp giáo cảm giác mình không phải học viên trong lớp ông đi.
Trên thực tế, Liễu Văn Ngạn hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Ông chẳng qua là cảm thấy, thứ ông dạy cho Tô Vũ, những người khác căn bản học không được.
Khai Nguyên đi phục sát Thiên Quân?
Tới nhà kho tràn đầy thi thể một tuần?
Đi học càng nhiều Vạn Tộc ngữ?
Nếu thật sự những việc mà ông muốn dạy đều thích hợp với mọi người, tỉ như lần này, thì chắc chắn ông sẽ không dạy riêng một mình Tô Vũ, dù cho những người khác thu hoạch sẽ không quá lớn, nhưng ý chí chi văn vốn cũng không phải là thứ ai cũng có thể học.
Đặt tại Văn Minh học phủ, nếu ông thu mỗi một người 5 điểm công huân thì cũng rất bình thường.
Không, 5 điểm căn bản không đủ, bởi vì 5 điểm chỉ là cơ sở, lần này thứ mà ông sao chép chính là 《 Lôi Nguyên đao 》, đây là huyền giai võ kỹ, thu mỗi người 10 điểm thậm chí 20 điểm, Văn Minh học phủ chỉ sợ vẫn có lắm học viên chạy theo như vịt.
Liễu Văn Ngạn cũng không mở miệng, ông đang tập trung ấp ủ ý chí lực.
Ông vừa cụ hiện ý chí không bao lâu, bây giờ muốn sao chép huyền giai võ kỹ kỳ thật có chút vượt qua phạm vi năng lực của mình.
Chỉ sợ chỉ khi đám Tô Vũ đến Văn Minh học phủ mới có thể hiểu, hiện tại sao chép huyền giai công pháp phải bỏ ra cái giá lớn cỡ nào.
Tại Văn Minh học phủ, đây là chuyện nghiên cứu viên chính thức mới có thể làm.
"Yên lặng!"
Liễu Văn Ngạn quát nhẹ, khiến các học viên đang khe khẽ bàn luận lập tức yên tĩnh trở lại.
Sắc mặt Liễu Văn Ngạn nghiêm túc, mái tóc hoa râm bay phất phơ, trên thân tán phát ra kim quang nhàn nhạt.
"Ta bắt đầu chính thức viết, các ngươi quan sát kỹ, chớ có lên tiếng, khi cảm giác không thể thừa nhận thì lập tức nhắm mắt lại!"
Mọi người vội vàng gật đầu.
Tô Vũ háo hức chờ mong, võ kỹ, còn là huyền giai võ kỹ, hắn vốn đã trông ngóng điều này từ lâu.
Ý chí chi văn tương đương với một vị cường giả tu luyện《 Lôi Nguyên đao 》, cảnh giới cực sâu, biểu hiện ra cho ngươi toàn bộ quá trình tu luyện cùng kết quả, không che giấu bất cứ thứ gì!
Chậm rãi mở ra dạy cho ngươi, điều này mạnh hơn việc dạy học bằng lý thuyết bình thường gấp trăm lần!
Cho nên đây mới là chỗ cao thâm của ý chí chi văn, thiên kim khó cầu.
"Vù!"
Tiếng gió nổi lên.
Nguyên khí hội tụ.
Bàn ghế trong văn phòng đều lay động, duy chỉ có cái bàn trước mặt Liễu Văn Ngạn vẫn lù lù bất động.
Liễu Văn Ngạn không dùng bút, ông lấy tinh huyết làm mực, cây bút bình thường không chịu nổi.
Văn Minh sư ở Văn Minh học phủ có bút chuyên dụng của riêng mình, nhưng ông ở đây thì lại không có.
Liễu Văn Ngạn dùng ngón tay viết thay, ngón tay ông dính đầy máu, ngón tay như kiếm, sau một khắc bắt đầu viết lên trên da thú.
"Lôi Nguyên đao..."
Ầm ầm!
Tựa như sấm chớp hàng thế, Liễu Văn Ngạn vừa viết xuống ba chữ này, mọi người liền thấy lôi đình nổi lên bốn phía!
"A!"
Một học viên nữ giật nảy mình, nhịn không được hô nhỏ một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi rõ rệt, nàng vừa vặn giống như thấy được lôi đình bổ trúng nàng.
Mà lão phủ trưởng ở bên cạnh lại khẽ nhíu mày.
Không phải ông bất mãn với việc đối phương kinh hô, mà là điều này đại biểu rằng ý chí lực của nàng ta quá bạc nhược, có chút không chịu nổi, lúc này mới chỉ là mở đầu mà thôi.
"Ai, đáng tiếc!"
Lão phủ trưởng thầm tiếc hận, hết sức đáng tiếc, không biết học viên này về sau có hối hận hôm nay bỏ lỡ cơ hội như vậy hay không.
Mới mở đầu thì đã không chịu nổi, xem như ngày hôm nay nàng ta sẽ không thu hoạch được gì rồi.
"Nhắm mắt!"
Lão phủ trưởng nhìn vẻ mặt trắng bệch của nữ sinh, khẽ quát một tiếng, học viên nữ kia sợ hãi, vội vàng nhắm chặt mắt, vẻ mặt vẫn trắng bệch như cũ, không dám nhìn nữa.
Còn lại 11 học viên, Tô Vũ cùng Lưu Nguyệt mặt không đổi sắc, 9 người khác có kẻ sắc mặt hơi trắng bệch, có kẻ thì vẫn điềm nhiên như thường.
Tô Vũ không có tâm tư quan tâm những người khác, hắn chỉ đang chăm chú xem Liễu Văn Ngạn sao chép.
Bên trên tấm da thú giống như xuất hiện một Liễu Văn Ngạn khác.
Ông đang tu luyện Lôi Nguyên đao!
Bốn phía nổi lên lôi đình, "Liễu Văn Ngạn" cầm đao đứng thẳng, mặc cho lôi đình bùng nổ, một đao lại một đao xuất ra, tốc độ rất chậm, chậm đến mức Tô Vũ không kịp chờ đợi muốn nhìn xem một đao tiếp theo.
"Lôi Nguyên đao, vận dụng 40 khiếu huyệt, đây là chỉ một đao cuối cùng."
"Lôi Nguyên đao sở hữu 9 đao, một đao sau lại mạnh hơn so với một đao trước, một đao sau lại vận dụng khiếu huyệt nhiều hơn so với một đao trước, các ngươi bây giờ dù cho thấy rõ thì học xong cũng chưa chắc có thể sử dụng."
"Khai Nguyên cảnh, có thể miễn cưỡng xuất ra đao thứ nhất, đây là chỉ Khai Nguyên bát trọng trở lên!"
"Bát khiếu, tốt nhất là cửu khiếu liền một, một đao bổ ra, nguyên khí của ngươi sẽ triệt để hao tổn, bởi vì đây không phải võ kỹ mà Khai Nguyên có thể dùng."
"Khai Nguyên bát trọng tốt nhất đừng dùng, khi ra đao thứ nhất, Khai Nguyên cửu trọng, cửu khiếu liền một, thu nạp nguyên khí bên ngoài mới lại xuất đao, bằng không bát trọng xuất đao sẽ làm bị thương bản thân."
Những lời này, không phải Liễu Văn Ngạn đang nói, ông ấy còn đang hết sức chăm chú viết ra ý chí chi văn, toàn thân vã đầy mồ hôi.
Là Lão phủ trưởng đang tốt bụng nhắc nhở mọi người, nhất là Tô Vũ.
Buổi chiều.
Trong văn phòng lớn.
Giờ phút này trong văn phòng có rất nhiều người, bao gồm cả Tô Vũ cùng Liễu Văn Ngạn.
Trong học phủ, những người có hi vọng thi đậu vào Văn Minh học phủ đều tới, thêm Tô Vũ nữa thì tổng cộng là 12 người.
Lần trước là do Bạch Phong chỉ bảo, Liễu Văn Ngạn nhét hai học viên đi qua, dù sao đó đều là người ngoài, không phải là chính Liễu Văn Ngạn, cho nên ông cũng không biết Bạch Phong có thể dạy thần văn hay không.
Hôm nay là chính ông tự tay viết ý chí chi văn, thế nên Liễu Văn Ngạn liền gọi những người khác tới cùng.
Liễu Văn Ngạn và lão phủ trưởng đứng chung một chỗ, hiện tại trước mặt hai người là một chiếc bàn đọc sách rất to.
Không có trang giấy nào trên đó, mà chỉ có một tấm da thú trải rộng.
Trên bàn sách còn trưng bày một chậu chất lỏng đỏ tươi dùng để làm mực, giờ phút này Liễu Văn Ngạn là đang đứng đó chuyên tâm mài mực.
Trong mắt lão phủ trưởng vẫn lộ ra một chút xót xa đứt ruột đứt lòng, đây đều là điểm công huân đấy.
Hơn một trăm điểm!
Vì bản ý chí chi văn này, học phủ phải trích ra thật nhiều máu.
"Mọi người đợi chút nữa nhìn cho thật kỹ! Cơ hội khó được, nếu chịu không được, lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi, đừng cố chống đỡ!"
Lão phủ trưởng dặn dò mọi người, trên thực tế những người khác hiện tại chưa phải là giai đoạn thích hợp để xem cái này, tu luyện thần văn dù cho ở Văn Minh học phủ thì độ chứa đầy ý chí lực chưa đến 20% cũng sẽ không thể học.
Đương nhiên, học viên cũng sẽ không đi học trước, quá lãng phí.
Xem một bài ý chí chi văn, còn là loại hiện trường sao chép cũng không phải miễn phí.
Tại Văn Minh học phủ, dạng chương trình học như thế, một lần nhìn ít nhất cũng là 5 điểm công huân, đó còn là do chủ giáo dạy, sẽ có rất nhiều người quan sát, hơn nữa còn là học phủ ưu đãi cho học viên.
Người ngoài muốn nhìn, không đơn thuần là vấn đề điểm công huân mà còn là vấn đề Văn Minh sư có đáp ứng hay không.
Sao chép cái này tiêu hao ý chí lực rất nhiều.
"Hôm nay Liễu chấp giáo sẽ sao chép《 Lôi Nguyên đao 》, huyền giai hạ đẳng võ kỹ, có thể xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu."
Lão phủ trưởng căn dặn lần nữa, bây giờ Nam Nguyên bởi vì có Liễu Văn Ngạn đã là ý chí Đằng Không, mọi người dù sao cũng hơi hiểu rõ đối với Văn Minh sư.
Không giống trước đó, vài chục năm nay Nam Nguyên cũng chưa từng xuất hiện Văn Minh sư, cho nên đám Tô Vũ mới lộ ra biểu hiện cực kỳ ngây ngô không biết gì.
Thứ mấy chục năm không xuất hiện qua, chẳng ai lại đi nghị luận quá nhiều.
Lúc này không giống ngày xưa, giờ phút này, các học viên khác đều kích động không thôi.
Ý chí chi văn!
Một vị Đằng Không cảnh viết cho bọn họ, mở ra con đường thần văn.
Bên cạnh Tô Vũ, hai mắt Lưu Nguyệt cũng phát sáng, nhịn không được nhìn thoáng qua Tô Vũ kế bên, nàng biết lần này Liễu chấp giáo viết ý chí chi văn, chỉ sợ vẫn là bởi vì Tô Vũ.
Bởi vì ngoại trừ Tô Vũ, những người khác kể cả chính nàng, kỳ thật có nhìn thì cũng thu hoạch không quá lớn.
Thực lực của bọn họ quá yếu ớt, có xem cũng chỉ là phí phạm.
Khi nàng nhìn qua ý chí chi văn, biết trong đó tốn hao bao nhiêu lớn, một phần ý chí chi văn, nếu là mời Văn Minh sư đi viết, không nói về tài liệu, chỉ đơn thuần thuê Văn Minh sư tới viết thôi thì không có trăm điểm công huân, người ta chưa hẳn đã nguyện ý tới.
"Lực lượng ý chí lực lần trước của Tô Vũ mới 10% mà thôi..."
Lưu Nguyệt vẫn còn có chút ghen tỵ, nàng không rõ Liễu Văn Ngạn tại sao phải coi trọng Tô Vũ như thế, phải biết lần trước khi Bạch Phong tới, ý chí lực của nàng đã chứa đầy đến 15%, trong khoảng thời gian này, nàng cũng đã bắt đầu thử quan sát mảnh vỡ vạn tộc nguyên bản.
Đièu ấy chứng tỏ nàng đã tiếp cận hoặc là đạt đến độ chứa đầy 20%.
Nhưng hơn một tháng qua, Liễu Văn Ngạn mang theo Tô Vũ đi khắp nơi, lại chưa bao giờ nghĩ tới việc mang nàng theo.
Lưu Nguyệt vừa có chút hâm mộ xen lẫn ghen ghét, rất nhanh hóa thành tiếng than thở khe khẽ, có thể là Liễu chấp giáo cảm giác mình không phải học viên trong lớp ông đi.
Trên thực tế, Liễu Văn Ngạn hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Ông chẳng qua là cảm thấy, thứ ông dạy cho Tô Vũ, những người khác căn bản học không được.
Khai Nguyên đi phục sát Thiên Quân?
Tới nhà kho tràn đầy thi thể một tuần?
Đi học càng nhiều Vạn Tộc ngữ?
Nếu thật sự những việc mà ông muốn dạy đều thích hợp với mọi người, tỉ như lần này, thì chắc chắn ông sẽ không dạy riêng một mình Tô Vũ, dù cho những người khác thu hoạch sẽ không quá lớn, nhưng ý chí chi văn vốn cũng không phải là thứ ai cũng có thể học.
Đặt tại Văn Minh học phủ, nếu ông thu mỗi một người 5 điểm công huân thì cũng rất bình thường.
Không, 5 điểm căn bản không đủ, bởi vì 5 điểm chỉ là cơ sở, lần này thứ mà ông sao chép chính là 《 Lôi Nguyên đao 》, đây là huyền giai võ kỹ, thu mỗi người 10 điểm thậm chí 20 điểm, Văn Minh học phủ chỉ sợ vẫn có lắm học viên chạy theo như vịt.
Liễu Văn Ngạn cũng không mở miệng, ông đang tập trung ấp ủ ý chí lực.
Ông vừa cụ hiện ý chí không bao lâu, bây giờ muốn sao chép huyền giai võ kỹ kỳ thật có chút vượt qua phạm vi năng lực của mình.
Chỉ sợ chỉ khi đám Tô Vũ đến Văn Minh học phủ mới có thể hiểu, hiện tại sao chép huyền giai công pháp phải bỏ ra cái giá lớn cỡ nào.
Tại Văn Minh học phủ, đây là chuyện nghiên cứu viên chính thức mới có thể làm.
"Yên lặng!"
Liễu Văn Ngạn quát nhẹ, khiến các học viên đang khe khẽ bàn luận lập tức yên tĩnh trở lại.
Sắc mặt Liễu Văn Ngạn nghiêm túc, mái tóc hoa râm bay phất phơ, trên thân tán phát ra kim quang nhàn nhạt.
"Ta bắt đầu chính thức viết, các ngươi quan sát kỹ, chớ có lên tiếng, khi cảm giác không thể thừa nhận thì lập tức nhắm mắt lại!"
Mọi người vội vàng gật đầu.
Tô Vũ háo hức chờ mong, võ kỹ, còn là huyền giai võ kỹ, hắn vốn đã trông ngóng điều này từ lâu.
Ý chí chi văn tương đương với một vị cường giả tu luyện《 Lôi Nguyên đao 》, cảnh giới cực sâu, biểu hiện ra cho ngươi toàn bộ quá trình tu luyện cùng kết quả, không che giấu bất cứ thứ gì!
Chậm rãi mở ra dạy cho ngươi, điều này mạnh hơn việc dạy học bằng lý thuyết bình thường gấp trăm lần!
Cho nên đây mới là chỗ cao thâm của ý chí chi văn, thiên kim khó cầu.
"Vù!"
Tiếng gió nổi lên.
Nguyên khí hội tụ.
Bàn ghế trong văn phòng đều lay động, duy chỉ có cái bàn trước mặt Liễu Văn Ngạn vẫn lù lù bất động.
Liễu Văn Ngạn không dùng bút, ông lấy tinh huyết làm mực, cây bút bình thường không chịu nổi.
Văn Minh sư ở Văn Minh học phủ có bút chuyên dụng của riêng mình, nhưng ông ở đây thì lại không có.
Liễu Văn Ngạn dùng ngón tay viết thay, ngón tay ông dính đầy máu, ngón tay như kiếm, sau một khắc bắt đầu viết lên trên da thú.
"Lôi Nguyên đao..."
Ầm ầm!
Tựa như sấm chớp hàng thế, Liễu Văn Ngạn vừa viết xuống ba chữ này, mọi người liền thấy lôi đình nổi lên bốn phía!
"A!"
Một học viên nữ giật nảy mình, nhịn không được hô nhỏ một tiếng, ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi rõ rệt, nàng vừa vặn giống như thấy được lôi đình bổ trúng nàng.
Mà lão phủ trưởng ở bên cạnh lại khẽ nhíu mày.
Không phải ông bất mãn với việc đối phương kinh hô, mà là điều này đại biểu rằng ý chí lực của nàng ta quá bạc nhược, có chút không chịu nổi, lúc này mới chỉ là mở đầu mà thôi.
"Ai, đáng tiếc!"
Lão phủ trưởng thầm tiếc hận, hết sức đáng tiếc, không biết học viên này về sau có hối hận hôm nay bỏ lỡ cơ hội như vậy hay không.
Mới mở đầu thì đã không chịu nổi, xem như ngày hôm nay nàng ta sẽ không thu hoạch được gì rồi.
"Nhắm mắt!"
Lão phủ trưởng nhìn vẻ mặt trắng bệch của nữ sinh, khẽ quát một tiếng, học viên nữ kia sợ hãi, vội vàng nhắm chặt mắt, vẻ mặt vẫn trắng bệch như cũ, không dám nhìn nữa.
Còn lại 11 học viên, Tô Vũ cùng Lưu Nguyệt mặt không đổi sắc, 9 người khác có kẻ sắc mặt hơi trắng bệch, có kẻ thì vẫn điềm nhiên như thường.
Tô Vũ không có tâm tư quan tâm những người khác, hắn chỉ đang chăm chú xem Liễu Văn Ngạn sao chép.
Bên trên tấm da thú giống như xuất hiện một Liễu Văn Ngạn khác.
Ông đang tu luyện Lôi Nguyên đao!
Bốn phía nổi lên lôi đình, "Liễu Văn Ngạn" cầm đao đứng thẳng, mặc cho lôi đình bùng nổ, một đao lại một đao xuất ra, tốc độ rất chậm, chậm đến mức Tô Vũ không kịp chờ đợi muốn nhìn xem một đao tiếp theo.
"Lôi Nguyên đao, vận dụng 40 khiếu huyệt, đây là chỉ một đao cuối cùng."
"Lôi Nguyên đao sở hữu 9 đao, một đao sau lại mạnh hơn so với một đao trước, một đao sau lại vận dụng khiếu huyệt nhiều hơn so với một đao trước, các ngươi bây giờ dù cho thấy rõ thì học xong cũng chưa chắc có thể sử dụng."
"Khai Nguyên cảnh, có thể miễn cưỡng xuất ra đao thứ nhất, đây là chỉ Khai Nguyên bát trọng trở lên!"
"Bát khiếu, tốt nhất là cửu khiếu liền một, một đao bổ ra, nguyên khí của ngươi sẽ triệt để hao tổn, bởi vì đây không phải võ kỹ mà Khai Nguyên có thể dùng."
"Khai Nguyên bát trọng tốt nhất đừng dùng, khi ra đao thứ nhất, Khai Nguyên cửu trọng, cửu khiếu liền một, thu nạp nguyên khí bên ngoài mới lại xuất đao, bằng không bát trọng xuất đao sẽ làm bị thương bản thân."
Những lời này, không phải Liễu Văn Ngạn đang nói, ông ấy còn đang hết sức chăm chú viết ra ý chí chi văn, toàn thân vã đầy mồ hôi.
Là Lão phủ trưởng đang tốt bụng nhắc nhở mọi người, nhất là Tô Vũ.