-
Chương 225
Lâm Phi hơi do dự, hắn không muốn cho Lâm Đại Nguyên tức giận, và cũng lo chuyện xảy ra xung đột giữa mọi người trong thôn và tập đoàn Khuynh Thành.
Tính cách của Tô Ánh Tuyết vốn mạnh mẽ, cô nhất định đã làm điều gì khiến mọi người trong thôn tức giận, lúc nào cũng cao ngạo, hết lần này tới lần khác cô đưa người đến thôn để làm việc, không chiếm ưu thế thì cũng giải quyết xong việc, không bao giờ có chuyện thất bại.
Đặc biệt là những chuyện vặt vãnh liên quan đến nông thôn, có một số quan niệm đã ăn sâu trong đầu rồi, cho dù cô có đàn áp được một số người trong thôn thì cũng sẽ những thành phần ngoan cố không chịu khuất phục.
Lâm Phi căn dặn đám người của lão Bao báo cáo những tình huống khẩn cấp cho hắn rồi vội vàng bắt xe về thôn.
Vừa mới đến cổng làng đã nhìn thấy một đám người đang tập trung ở chợ đầu thôn, đa số là những người già năm, sáu mươi tuổi, thậm chí có những người đã bảy tám mươi tuổi cũng đến.
Ở cổng làng còn treo những bức khẩu hiệu đỏ chói.
“Phản đối phá bỏ mộ tổ! Tập đoàn Khuynh Thành hãy cút khỏi thôn!”
“Quên nguồn quên tôi, đại nghịch bất đạo!”
“Thôn này không chào đón nhà họ Tô, không cho nhà họ Tô đặt chân vào thôn!...”
Những bức khẩu hiệu này rõ ràng là phản đối chuyện dời mộ, cũng chính là đang chửi thẳng mặt Tô Ánh Tuyết và tập đoàn Khuynh Thành, chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy là mức độ phản kháng của người dân lên tới cao trào, không cần lựa lời để nói nữa rồi.
Lâm Phi cau mày, hắn không dám hạ kính xe xuống. Hắn biết là bây giờ mà một số người trong thôn nhận ra hắn thì chính hắn cũng bị lôi ra “chỉnh”.
Thực ra hắn cũng thấy là Tô Ánh Tuyết làm vậy có chút quá đáng. Tuy là làm theo kế hoạch của cô, tốc độ phát triển kinh tế ở khu này rất nhanh, lợi nhuận thu được không nhỏ, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện không thể dùng tiền để tính toán được.
Ở đây có nhiều người cao tuổi sinh sống ở đây đến đời thứ ba rồi, có nhiều người, cha mẹ, ông bà của họ đều “sống” ở đây.
Bây giờ đột nhiên cô nói phải phát triển kinh tế ở đây, bắt bọn họ di dời phần mộ của tổ tông họ đi để làm đường, xây dựng khu dịch vụ, như vậy khác nào bảo người ta đi làm những chuyện thất đức bất hiếu!
Dân tộc Hạ quốc rất quan tâm đến chuyện hiếu đạo, từ xưa đã có “tám đức”: hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ. “Hiếu” được xếp vào hàng đầu, như vậy cũng đủ biết là họ coi trọng tình thân đến mức nào rồi.
Tuy người như Lâm Phi đã sớm không có khái niệm về luân lý đạo đức nhưng những người bên cạnh hắn như Lâm Đại Nguyên, những bậc cao niên trong thôn thì vẫn vô cùng xem trọng.
Lâm Phi bước vào nhà, thấy Lâm Đại Nguyên đang bàn bạc chuyện gì đó với những bậc trưởng bối trong thôn, còn Lâm Dao đang ngồi rót nước cho các bác, các ông.
- Tiểu Phi! Sao cháu về muộn thế?
- Cháu vừa từ bên ngoài về nên hơi xa, cháu xin lỗi.
Lâm Phi cười nói.
Lâm Đại Nguyên trách móc Lâm Phi, gọi vào nhà rồi giới thiệu với hắn mấy bậc trưởng bối trong thôn, họ đều là trưởng bối của những gia tộc lớn trong thôn.
Trước cổng thôn, ngoài những người đã sống ở đây lâu đời như nhà họ Lâm thì còn khoảng bảy, tám gia tộc lớn, chiếm đến chín mươi phần trăm số dân ở đây. Phần mộ của tổ tiên họ đều được đặt trong khe núi kia.
Lần này tập đoàn Khuynh Thành muốn lấy mảnh đất kia thì chẳng khác nào làm dấy lên một làn sóng mạnh mẽ, khiến không ít những gia tộc trước đây không mấy đoàn kết lúc này cũng bắt tay nhau cùng phản đối Khuynh Thành.
Một ông lão họ Chu nói:
- Lâm Phi à, nghe nói trước đây cháu từng làm việc ở Khuynh Thành nên mọi người mới bảo cháu về đây. Cháu hiểu rõ về Khuynh Thanh, đợi lát nữa khi người của Khuynh Thành tới đàm phán, cháu giúp đỡ chúng ta một chút. Ngoài ra, cháu cũng thử nghĩ xem Khuynh Thành có làm chuyện gì trái pháp luật không, để ta báo cáo lên trên cho chính phủ có chế tài xử lý họ!
Trong lòng Lâm Phi thầm cười khổ, người trong thôn này thực sự cho rằng tập đoàn Khuynh Thành dễ dàng bị mấy tên cán bộ quèn báo cáo xử lý hay sao. Bây giờ họ có nhà họ Vương hậu thuẫn, cho dù có làm gì lộ liễu thì cũng không ai dám tố cáo cả, hơn nữa Tô Ánh Tuyết lại nắm luật rất chắc, tính toán cẩn thận, làm sao có chuyện để thò đuôi ra cho người ta tóm cơ chứ?
- Bác Chu, cháu cũng chỉ làm một chức vụ nhỏ ở đấy thôi, trước kia cũng chỉ là lái xe ở đấy, làm sao hiểu được những chuyện công việc ở tầng bậc cao của họ chứ.
Lâm Phi khách khí nói.
Lâm Đại Nguyên cũng không nói xen vào được, làm sao ông có thể nói ọi người biết suýt chút nữa cháu ông đã lấy Tô Ánh Tuyết chứ, như vậy khác nào biến nó thành phản đồ của cái thôn này.
Ông Chu tiếc nuối gật đầu, nói:
- Haiz, những cán bộ tỏng thôn đều bị con bé Tô Ánh Tuyết ấy mua chuộc cả rồi, nghe nói nó còn xây kí túc xá cho cán bộ của ủy ban, trả hết cả khoản nợ trong ngân hàng nữa! Bây giờ chúng nó cứ nói đi khảo sát khảo xiếc gì đấy, chỉ để lại có hai phó chủ tịch ở nhà canh cửa, đứa nào cũng bảo không quyết được, cái đứa quyết được thì nó lặn mất tăm, chẳng giúp gì cho thôn mình cả!
- Con bé đó còn ấy thằng chủ quán trong thôn tí lợi, mua sắm vật tư ở đấy rồi sau này xây xong khu dịch vụ rồi thì nhập hàng ở chỗ chúng nó. Những kẻ có tiền trong thôn này đều bị nó lấy tiền làm ờ mắt rồi, chẳng còn nhớ gì đến tổ tông ba đời nhà chúng nó nữa, người nhà chúng nó, chúng nó cũng bịt miệng hết rồi!
- Tôi sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng thấy con bé nào lại làm những chuyện xấu hổ, trái lương tâm như thế! Ban ngày ban mặt mà nó dám làm thế, nó tưởng nó tiền, có tiền thì giỏi lắm à, ai cũng phải nghe nó à?
Ông Chu cứ thế tuôn ra một tràng dài, mấy người khác cũng vô cùng phẫn nộ, phụ họa theo ông. Mấy hôm nay xem ra Tô Ánh Tuyết bị họ chửi mắng nhiều rồi.
Lâm Phi nhăn nhó cười, đối với Tô Ánh Tuyết mà nói thì xây một cái ký túc xá cho thôn, cấp vài cái đơn hàng cho những công ty nhỏ trong thôn thì chỉ là chuyện nhỏ như con kiến. Nhưng điều thực sự khiến bọn họ nghe theo không phải là chuyện xây ký túc xá hay đút phong bì cho cán bộ mà là những nguyên liệu xây dựng thô kia phải mua tận nơi để làm giảm chi phí vận chuyển đi.
Như thế Tô Ánh Tuyết có thể dùng giá thấp nhất để mua chuộc được những người có quyền có chức trong thôn.
- Lâm Phi, trưa nay sẽ có người của tập đoàn Khuynh Thành đến nhà khách của thôn, cháu đi cùng bác đến đó, người thôn mình đã chuẩn bị đầy đủ trứng gà với cà chua rồi, cháu khỏe mạnh lực lưỡng như thế sẽ giúp được nhiều đấy! Chúng ta phải đuổi con bé mặt dày kia đi!
Ông Chu nói.
- Chuyện này… chuyện này… có chút hơi quá đáng thì phải – Lâm Phi cười gượng: - Bác Chu, ném trứng gà cũng là chuyện không có đạo đức, chúng ta bàn bạc lại đi, cùng làm là chúng ta không cho bọn họ chuyển đi, bọn họ cũng không thể làm gì được.
- Không được! Cái cục tức này tôi không thể nuốt trôi được! Tôi phải để cho đám người cậy mình có tiền kia chống mắt lên xem, cho bọn nó thấy là không phải cứ có tiền là bắt nạt được người dân đâu!
- Đúng đấy, đúng dấy! Đây chính là lý do! – Lâm Đại Nguyên cũng chau mày vỗ vai Lâm Nhi: - Tiểu Phi, cháu phải nghe lời các bác!
Lâm Phi có chút gượng gạo, trong lòng hắn rất khó xử. Cho dù hắn đã quyết định không dính dáng gì đến Tô Ánh Tuyết nữa nhưng như vậy không có nghĩa là hắn sẽ làm hại cô.
Có đôi khi, chuyện rời xa không có nghĩa là từ bỏ, đó chỉ là lựa chọn để cô ấy có một cuộc sống tốt hơn mà thôi.
Vậy nên hắn chỉ hận bản thân mình vô dụng, ngay cả cơ hội che chở cho cô cũng không có, bây giờ để hắn đi ném trứng gà vào mặt cô ấy, hắn không bao giờ làm!
Nhưng trước mặt Lâm Đại Nguyên thì hắn không dám đối đầu với những bậc cao niên trong thôn. Suy cho cùng thì đến lúc đó hắn trốn một chỗ cũng được mà. Nghĩ vậy, hắn khẽ gật đầu.
Tiễn những bậc trưởng bối đang tràn ngập khí thế hung hăng kia về rồi, Lâm Đại Nguyên mới quay sang nói với Lâm Phi bằng vẻ mặt nghiêm túc:
- Tiểu Phi, không phải cháu vẫn vương vấn con bé lòng lang dạ sói kia chứ? Cô ta và Cố Thải Anh bắt tay với nhau để lừa gạt người khác, cháu phải nhớ rõ điều này đấy!
Lâm Phi biết rằng cho dù có giải thích với Lâm Đại Nguyên rằng Tô Ánh Tuyết không phải loại người như vậy thì ông cũng không tin. Hắn đành gật đầu, khuyên nhủ ông:
- Bác cứ yên tâm, cháu không còn liên quan gì đến cô ấy nữa.
- Ừ, như thế thì được. – Lâm Đại Nguyên dịu lại, cười hỏi: - Cháu ăn sáng chưa? Đói rồi thì bảo Dao Dao rang cơm cho, cho hai quả trứng nhé?
- Không sao đâu bác, lát nữa cháu ăn trưa luôn.
- Thế sao được, không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày đấy. Dao Dao, con đi rang cơm cho anh đi, cho ít dưa muối vào, anh con thích ăn mà.
Lâm Đại Nguyên giục con gái.
Lâm Dao nhanh nhẹn vào bếp nấu nướng.
Trong lòng Lâm Phi cảm thấy rất ấm áp. Tuy bác có lúc cố chấp nhưng từ nhỏ tới giờ bác đền đối xử rất tốt với hắn.
Cha hắn chết thảm như vậy là một cú sock rất lớn với bác, bác gái qua đời sớm, một mình bác nuôi lớn Dao Dao bằng đồng lương của nhân viên môi trường, còn làm thêm nghề sửa xe đạp, cuộc sống không hề dễ dàng chút nào.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Lâm Phi đều không thể nào tranh cãi với Lâm Đại Nguyên được. Hắn chỉ hy vọng cuộc sống sau này của bác được bình yên, vui vẻ mà thôi.
Lâm Dao nấu nướng rất nhanh, một lát sau đã có món cơm rang trứng đưa đến trước mặt Lâm Phi. Hắn ăn rất ngon lành, luôn miệng khen tay nghề nấu ăn của em gái, khiến Lâm Dao đỏ bừng mặt, vô cùng vui vẻ.
Ăn uống xong, Lâm Dao đẩy xe lăn của Lâm Đại Nguyên đi, Lâm Phi đi bên cạnh, cả ba người cùng đi về phía hội trường ở cổng thôn.
Tính cách của Tô Ánh Tuyết vốn mạnh mẽ, cô nhất định đã làm điều gì khiến mọi người trong thôn tức giận, lúc nào cũng cao ngạo, hết lần này tới lần khác cô đưa người đến thôn để làm việc, không chiếm ưu thế thì cũng giải quyết xong việc, không bao giờ có chuyện thất bại.
Đặc biệt là những chuyện vặt vãnh liên quan đến nông thôn, có một số quan niệm đã ăn sâu trong đầu rồi, cho dù cô có đàn áp được một số người trong thôn thì cũng sẽ những thành phần ngoan cố không chịu khuất phục.
Lâm Phi căn dặn đám người của lão Bao báo cáo những tình huống khẩn cấp cho hắn rồi vội vàng bắt xe về thôn.
Vừa mới đến cổng làng đã nhìn thấy một đám người đang tập trung ở chợ đầu thôn, đa số là những người già năm, sáu mươi tuổi, thậm chí có những người đã bảy tám mươi tuổi cũng đến.
Ở cổng làng còn treo những bức khẩu hiệu đỏ chói.
“Phản đối phá bỏ mộ tổ! Tập đoàn Khuynh Thành hãy cút khỏi thôn!”
“Quên nguồn quên tôi, đại nghịch bất đạo!”
“Thôn này không chào đón nhà họ Tô, không cho nhà họ Tô đặt chân vào thôn!...”
Những bức khẩu hiệu này rõ ràng là phản đối chuyện dời mộ, cũng chính là đang chửi thẳng mặt Tô Ánh Tuyết và tập đoàn Khuynh Thành, chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy là mức độ phản kháng của người dân lên tới cao trào, không cần lựa lời để nói nữa rồi.
Lâm Phi cau mày, hắn không dám hạ kính xe xuống. Hắn biết là bây giờ mà một số người trong thôn nhận ra hắn thì chính hắn cũng bị lôi ra “chỉnh”.
Thực ra hắn cũng thấy là Tô Ánh Tuyết làm vậy có chút quá đáng. Tuy là làm theo kế hoạch của cô, tốc độ phát triển kinh tế ở khu này rất nhanh, lợi nhuận thu được không nhỏ, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện không thể dùng tiền để tính toán được.
Ở đây có nhiều người cao tuổi sinh sống ở đây đến đời thứ ba rồi, có nhiều người, cha mẹ, ông bà của họ đều “sống” ở đây.
Bây giờ đột nhiên cô nói phải phát triển kinh tế ở đây, bắt bọn họ di dời phần mộ của tổ tông họ đi để làm đường, xây dựng khu dịch vụ, như vậy khác nào bảo người ta đi làm những chuyện thất đức bất hiếu!
Dân tộc Hạ quốc rất quan tâm đến chuyện hiếu đạo, từ xưa đã có “tám đức”: hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ. “Hiếu” được xếp vào hàng đầu, như vậy cũng đủ biết là họ coi trọng tình thân đến mức nào rồi.
Tuy người như Lâm Phi đã sớm không có khái niệm về luân lý đạo đức nhưng những người bên cạnh hắn như Lâm Đại Nguyên, những bậc cao niên trong thôn thì vẫn vô cùng xem trọng.
Lâm Phi bước vào nhà, thấy Lâm Đại Nguyên đang bàn bạc chuyện gì đó với những bậc trưởng bối trong thôn, còn Lâm Dao đang ngồi rót nước cho các bác, các ông.
- Tiểu Phi! Sao cháu về muộn thế?
- Cháu vừa từ bên ngoài về nên hơi xa, cháu xin lỗi.
Lâm Phi cười nói.
Lâm Đại Nguyên trách móc Lâm Phi, gọi vào nhà rồi giới thiệu với hắn mấy bậc trưởng bối trong thôn, họ đều là trưởng bối của những gia tộc lớn trong thôn.
Trước cổng thôn, ngoài những người đã sống ở đây lâu đời như nhà họ Lâm thì còn khoảng bảy, tám gia tộc lớn, chiếm đến chín mươi phần trăm số dân ở đây. Phần mộ của tổ tiên họ đều được đặt trong khe núi kia.
Lần này tập đoàn Khuynh Thành muốn lấy mảnh đất kia thì chẳng khác nào làm dấy lên một làn sóng mạnh mẽ, khiến không ít những gia tộc trước đây không mấy đoàn kết lúc này cũng bắt tay nhau cùng phản đối Khuynh Thành.
Một ông lão họ Chu nói:
- Lâm Phi à, nghe nói trước đây cháu từng làm việc ở Khuynh Thành nên mọi người mới bảo cháu về đây. Cháu hiểu rõ về Khuynh Thanh, đợi lát nữa khi người của Khuynh Thành tới đàm phán, cháu giúp đỡ chúng ta một chút. Ngoài ra, cháu cũng thử nghĩ xem Khuynh Thành có làm chuyện gì trái pháp luật không, để ta báo cáo lên trên cho chính phủ có chế tài xử lý họ!
Trong lòng Lâm Phi thầm cười khổ, người trong thôn này thực sự cho rằng tập đoàn Khuynh Thành dễ dàng bị mấy tên cán bộ quèn báo cáo xử lý hay sao. Bây giờ họ có nhà họ Vương hậu thuẫn, cho dù có làm gì lộ liễu thì cũng không ai dám tố cáo cả, hơn nữa Tô Ánh Tuyết lại nắm luật rất chắc, tính toán cẩn thận, làm sao có chuyện để thò đuôi ra cho người ta tóm cơ chứ?
- Bác Chu, cháu cũng chỉ làm một chức vụ nhỏ ở đấy thôi, trước kia cũng chỉ là lái xe ở đấy, làm sao hiểu được những chuyện công việc ở tầng bậc cao của họ chứ.
Lâm Phi khách khí nói.
Lâm Đại Nguyên cũng không nói xen vào được, làm sao ông có thể nói ọi người biết suýt chút nữa cháu ông đã lấy Tô Ánh Tuyết chứ, như vậy khác nào biến nó thành phản đồ của cái thôn này.
Ông Chu tiếc nuối gật đầu, nói:
- Haiz, những cán bộ tỏng thôn đều bị con bé Tô Ánh Tuyết ấy mua chuộc cả rồi, nghe nói nó còn xây kí túc xá cho cán bộ của ủy ban, trả hết cả khoản nợ trong ngân hàng nữa! Bây giờ chúng nó cứ nói đi khảo sát khảo xiếc gì đấy, chỉ để lại có hai phó chủ tịch ở nhà canh cửa, đứa nào cũng bảo không quyết được, cái đứa quyết được thì nó lặn mất tăm, chẳng giúp gì cho thôn mình cả!
- Con bé đó còn ấy thằng chủ quán trong thôn tí lợi, mua sắm vật tư ở đấy rồi sau này xây xong khu dịch vụ rồi thì nhập hàng ở chỗ chúng nó. Những kẻ có tiền trong thôn này đều bị nó lấy tiền làm ờ mắt rồi, chẳng còn nhớ gì đến tổ tông ba đời nhà chúng nó nữa, người nhà chúng nó, chúng nó cũng bịt miệng hết rồi!
- Tôi sống hơn nửa đời người rồi, chưa từng thấy con bé nào lại làm những chuyện xấu hổ, trái lương tâm như thế! Ban ngày ban mặt mà nó dám làm thế, nó tưởng nó tiền, có tiền thì giỏi lắm à, ai cũng phải nghe nó à?
Ông Chu cứ thế tuôn ra một tràng dài, mấy người khác cũng vô cùng phẫn nộ, phụ họa theo ông. Mấy hôm nay xem ra Tô Ánh Tuyết bị họ chửi mắng nhiều rồi.
Lâm Phi nhăn nhó cười, đối với Tô Ánh Tuyết mà nói thì xây một cái ký túc xá cho thôn, cấp vài cái đơn hàng cho những công ty nhỏ trong thôn thì chỉ là chuyện nhỏ như con kiến. Nhưng điều thực sự khiến bọn họ nghe theo không phải là chuyện xây ký túc xá hay đút phong bì cho cán bộ mà là những nguyên liệu xây dựng thô kia phải mua tận nơi để làm giảm chi phí vận chuyển đi.
Như thế Tô Ánh Tuyết có thể dùng giá thấp nhất để mua chuộc được những người có quyền có chức trong thôn.
- Lâm Phi, trưa nay sẽ có người của tập đoàn Khuynh Thành đến nhà khách của thôn, cháu đi cùng bác đến đó, người thôn mình đã chuẩn bị đầy đủ trứng gà với cà chua rồi, cháu khỏe mạnh lực lưỡng như thế sẽ giúp được nhiều đấy! Chúng ta phải đuổi con bé mặt dày kia đi!
Ông Chu nói.
- Chuyện này… chuyện này… có chút hơi quá đáng thì phải – Lâm Phi cười gượng: - Bác Chu, ném trứng gà cũng là chuyện không có đạo đức, chúng ta bàn bạc lại đi, cùng làm là chúng ta không cho bọn họ chuyển đi, bọn họ cũng không thể làm gì được.
- Không được! Cái cục tức này tôi không thể nuốt trôi được! Tôi phải để cho đám người cậy mình có tiền kia chống mắt lên xem, cho bọn nó thấy là không phải cứ có tiền là bắt nạt được người dân đâu!
- Đúng đấy, đúng dấy! Đây chính là lý do! – Lâm Đại Nguyên cũng chau mày vỗ vai Lâm Nhi: - Tiểu Phi, cháu phải nghe lời các bác!
Lâm Phi có chút gượng gạo, trong lòng hắn rất khó xử. Cho dù hắn đã quyết định không dính dáng gì đến Tô Ánh Tuyết nữa nhưng như vậy không có nghĩa là hắn sẽ làm hại cô.
Có đôi khi, chuyện rời xa không có nghĩa là từ bỏ, đó chỉ là lựa chọn để cô ấy có một cuộc sống tốt hơn mà thôi.
Vậy nên hắn chỉ hận bản thân mình vô dụng, ngay cả cơ hội che chở cho cô cũng không có, bây giờ để hắn đi ném trứng gà vào mặt cô ấy, hắn không bao giờ làm!
Nhưng trước mặt Lâm Đại Nguyên thì hắn không dám đối đầu với những bậc cao niên trong thôn. Suy cho cùng thì đến lúc đó hắn trốn một chỗ cũng được mà. Nghĩ vậy, hắn khẽ gật đầu.
Tiễn những bậc trưởng bối đang tràn ngập khí thế hung hăng kia về rồi, Lâm Đại Nguyên mới quay sang nói với Lâm Phi bằng vẻ mặt nghiêm túc:
- Tiểu Phi, không phải cháu vẫn vương vấn con bé lòng lang dạ sói kia chứ? Cô ta và Cố Thải Anh bắt tay với nhau để lừa gạt người khác, cháu phải nhớ rõ điều này đấy!
Lâm Phi biết rằng cho dù có giải thích với Lâm Đại Nguyên rằng Tô Ánh Tuyết không phải loại người như vậy thì ông cũng không tin. Hắn đành gật đầu, khuyên nhủ ông:
- Bác cứ yên tâm, cháu không còn liên quan gì đến cô ấy nữa.
- Ừ, như thế thì được. – Lâm Đại Nguyên dịu lại, cười hỏi: - Cháu ăn sáng chưa? Đói rồi thì bảo Dao Dao rang cơm cho, cho hai quả trứng nhé?
- Không sao đâu bác, lát nữa cháu ăn trưa luôn.
- Thế sao được, không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày đấy. Dao Dao, con đi rang cơm cho anh đi, cho ít dưa muối vào, anh con thích ăn mà.
Lâm Đại Nguyên giục con gái.
Lâm Dao nhanh nhẹn vào bếp nấu nướng.
Trong lòng Lâm Phi cảm thấy rất ấm áp. Tuy bác có lúc cố chấp nhưng từ nhỏ tới giờ bác đền đối xử rất tốt với hắn.
Cha hắn chết thảm như vậy là một cú sock rất lớn với bác, bác gái qua đời sớm, một mình bác nuôi lớn Dao Dao bằng đồng lương của nhân viên môi trường, còn làm thêm nghề sửa xe đạp, cuộc sống không hề dễ dàng chút nào.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Lâm Phi đều không thể nào tranh cãi với Lâm Đại Nguyên được. Hắn chỉ hy vọng cuộc sống sau này của bác được bình yên, vui vẻ mà thôi.
Lâm Dao nấu nướng rất nhanh, một lát sau đã có món cơm rang trứng đưa đến trước mặt Lâm Phi. Hắn ăn rất ngon lành, luôn miệng khen tay nghề nấu ăn của em gái, khiến Lâm Dao đỏ bừng mặt, vô cùng vui vẻ.
Ăn uống xong, Lâm Dao đẩy xe lăn của Lâm Đại Nguyên đi, Lâm Phi đi bên cạnh, cả ba người cùng đi về phía hội trường ở cổng thôn.