-
Chương 410
Bạch Hân Nghiên chỉ hy vọng Lâm Phi không vì mình mà khó xử và không vui, về phần mình, rốt cuộc ở vào vị trí nào, cô cũng không quan tâm lắm.
Bởi vì từ lần đầu tiên khi phát hiện mình thích Lâm Phi, trong khi cô chỉ là một người hầu, nếu có thể được Lâm Phi chấp nhận, cô đã mừng lắm rồi.
Ánh mắt rưng rưng cầu khẩn của Bạch Hân Nghiên, khiến Hạ Lâm Mỹ vừa tức vừa đau lòng, mặc kệ người khác đánh giá bà như thế nào, một người làm mẹ như bà, làm sao có thể chấp nhận việc con gái mình bị thua thiệt?
Lâm Phi vừa buồn cười, lại vừa áy náy, Bạch Hân Nghiên cho rằng như vậy có thể giấu diếm được Tô Ánh Tuyết, là suy nghĩ quá đơn giản.
Hắn cũng không cho rằng nên để cô gánh lấy trách nhiệm, dù sao đây cũng là lựa chọn của hắn.
- Ánh Tuyết, anh và Bạch Hân Nghiên...
Không để Lâm Phi nói hết, Tô Ánh Tuyết đưa tay ra hiệu, bảo hắn đừng nói.
Vành mắt Tô Ánh Tuyết long lanh nước, bởi vì căng thẳng, chiếc cổ trắng thon dài của cô run rẩy.
- Anh chỉ cần đồng ý với tôi một việc, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay, tôi đều có thể chấp nhận...
Lâm Phi sững sờ, không biết cô có ý gì:
- Chuyện gì?
Tô Ánh Tuyết hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, rồi chỉ vào Bạch Hân Nghiên phía sau Lâm Phi, lanh lảnh nói:
- Ngay trước mặt mọi người, anh hãy nói giữa anh và sĩ quan Bạch không có tình yêu nam nữ, anh vĩnh viễn sẽ không yêu cô ta...
Trong thoáng chốc, Lâm Phi bị “đứng hình”, mặt hơi cứng lại, thậm chí quên cả hô hấp.
Mà khuôn mặt của Bạch Hân Nghiên thì lập tức ảm đạm, im lặng cúi đầu, điều kiện Tô Ánh Tuyết đưa ra, rõ ràng là muốn Lâm Phi cắt đứt quan hệ với cô.
Mặc dù đây chỉ là bảo Lâm Phi nói ngoài miệng, nhưng chẳng khác nào cho cô một cái bạt tai, quất vào trái tim cô, tự ái của cô.
Cô vừa hy vọng Lâm Phi nói ra lời đó, bởi vì như vậy có thể tránh được một trận phong ba, nhưng cô lại vừa không mong hắn nói như vậy, bởi vì như thế chẳng khác nào hắn công khai tuyên bố, đối với hắn cô là người có cũng như không.
- Này! Sao cô lại ăn nói như vậy? Cô không có gia giáo à!?
Hạ Lâm Mỹ lập tức nổi giận, mặt mày đanh lại, bước tới mắng Tô Ánh Tuyết:
- Bản thân cô không kiên nhẫn, không có cách nào khiến người đàn ông của cô một lòng một dạ với mình, bèn tới đây giở trò ngang ngược, muốn hắn bỏ mặc người con gái khác à?
- Cô đã kết hôn với Lâm Phi rồi sao? Có giấy đăng ký kết hôn rồi sao? Hay đã có con với cậu ta? Cô là cái gì của cậu ta, hay nói cách khác, về luật pháp, cô và hắn có quan hệ gì? Bằng vào cái gì mà Lâm Phi chỉ có thể yêu một mình cô?
- Cậu ta thích ai, là quyền tự do của cậu ta, trên mặt cậu ta cũng đâu có viết là của riêng cô đâu, tại sao cô muốn tước đoạt quyền tự do yêu đương của người ta? Tôi cho cô biết...
- Mẹ!
Bạch Hân Nghiên gấp đến nỗi muốn khóc, vội kéo Hạ Lâm Mỹ lui lại, không để cho bà tiếp tục nói không ngớt như vậy.
Nhưng Hạ Lâm Mỹ vẫn chưa nói hết, vô cùng phẫn nộ, bà vùng khỏi tay Bạch Hân Nghiên:
- Ơ kìa! Con bé ngốc kia, sao lại ngăn mẹ? Có ai mà cứ một mực nhẫn nhịn để người ta khi dễ như con không?
- Đi ra ngoài con đừng nói là con của Hạ Lâm Mỹ này nghe chưa! Lâm Phi còn chưa kết hôn, con bé kia lại nhảy ra lo nhiều chuyện như vậy! Cô ta cho rằng cô ta nhất định sẽ là vợ của cậu ta sao?
- Người ta kính con một thước, con kính cô ta một trượng, người ta bóp nặn con như một quả hồng mềm, con còn lo cho người ta sao?
- Cô ta là loại con gái nhà giàu không có giáo dục, mẹ thấy đã nhiều rồi! Con không thể mềm yếu đối với cô ta, mà phải cứng rắn lên cho cô ta thấy! Có tiền thì giỏi lắm sao? Đẹp mà làm cái gì?
- Ngay cả một chút tôn trọng tối thiểu đối với người đàn ông của mình cũng không có, còn tưởng cậu ta là công nhân của cô ta chắc?
Lời nói của bà ta, dường như không có tác dụng gì đối với Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết cũng không để ý, ánh mắt lạnh như băng vẫn tiếp tục chăm chú nhìn Lâm Phi, đợi câu trả lời của hắn.
Bạch Hân Nghiên thật sự không còn cách nào, đang định kéo mẹ mình đi, lại nghe Lâm Phi quát lên một tiếng:
- Đủ rồi!
Tiếng quát đinh tai nhức óc của hắn cắt ngang lời nói của Hạ Lâm Mỹ.
Ba người phụ nữ đều im lặng, kinh ngạc nhìn Lâm Phi.
Mặc dù hơi sợ, Hạ Lâm Mỹ vẫn cắn răng nói:
- Tôi còn chưa nói hết đâu! Cho dù hôm nay tôi phải làm một mụ la sát, tôi nhất quyết không lùi bước! Tại sao con gái tôi lại phải chịu thiệt thòi? Nó không làm sai cái gì cả! Chẳng lẽ nó đã quyến rũ đàn ông có vợ sao?
- Lén lút thì đã sao nào? Cuộc sống của Hân Nghiên nhà chúng tôi dễ dàng lắm sao? Khó khăn lắm mới được vui vẻ như vậy, vậy mà một con bé không hiểu ra sao cả lại làm nó tổn thương như vậy!
- Mẹ...Mẹ đừng nói nữa...Con van mẹ...
Nước mắt tuôn rơi, Bạch Hân Nghiên ôm chặt mẹ mình.
Đêm lạnh như nước, trên đường xe cộ qua lại không ngớt.
Lâm Phi yên lặng hồi lâu, rồi thở dài, nhìn Tô Ánh Tuyết lắc đầu.
- Rất xin lỗi, anh không làm được...
Hai tay Tô Ánh Tuyết siết lại thành nắm đấm, trong đôi mắt, lệ đã đoanh tròng.
Sau lưng Lâm Phi, hai mẹ con Hạ Lâm Mỹ kinh ngạc nhìn hắn, hai người cứ ngỡ Lâm Phi sẽ làm theo yêu cầu của Tô Ánh Tuyết để cô hài lòng.
Nếu không, Hạ Lâm Mỹ đã không lên tiếng bênh vực con gái mình.
Lâm Phi mỉm cười tự giễu:
- Anh không thể lừa gạt em, càng không thể lừa gạt bản thân, thật ra thì anh đã biết trước sẽ có ngày chuyện này xảy ra, nhưng không ngờ nó lại tới đột ngột như vậy...
- Rất xin lỗi, Ánh Tuyết, đây là lỗi của anh, lẽ ra ngay từ đầu anh nên thẳng thắn nói ra, nhưng anh hèn nhát, sợ em rời bỏ anh...
- Em cũng đừng vì lỗi của anh mà xúc phạm Hân Nghiên...Có lẽ, tình cảm của anh dành cho cô ấy, không nồng đậm bằng tình cảm anh dành cho em, cũng không lâu dài bằng em, nhưng bảo anh nói vĩnh viễn không thích cô ấy, là không thể...
- Anh đã thích cô ấy, yêu cô ấy, có thể dần dần theo thời gian, tình cảm này càng ngày càng ăn sâu bén rễ...
- Anh không biết tình cảm này có sai trái và tội lỗi hay không, có công bằng hay không, nhưng anh biết, nếu như hôm nay anh nói với cô ấy những lời như vậy, thì có nghĩa, anh không phải là đàn ông, thậm chí không phải là con người.
- Ha...
Tô Ánh Tuyết cười buồn, ngẩng đầu lên, không để nước mắt rơi xuống:
- Đã biết rõ là anh sẽ trả lời như vậy, nhưng tôi còn hỏi câu đó, quả thật...tôi đã quá tự tin.
- Thật lòng xin lỗi...
- Anh không cần phải xin lỗi tôi.
Tô Ánh Tuyết như cười như không, đưa mắt nhìn Hạ Lâm Mỹ:
- Đó là mẹ của nữ sĩ quan cảnh sát Bạch sao? Tôi không phải là một cô gái có gia giáo, tôi với anh chỉ là quan hệ yêu đương thông thường, dựa vào cái gì mà không cho phép anh động lòng trước người con gái khác...
- Không phải ý đó.
Lâm Phi muốn giải thích.
Nhưng Tô Ánh Tuyết khoát tay:
- Anh không cần phải nói, tôi cũng hiểu mà. Anh tưởng là trước đây tôi không nhìn ra quan hệ giữa anh với cảnh sát Bạch, với bác sĩ Phương, với Hứa Vi, và cả Eva sao? Họ thật sự không có cảm giác đặc biệt với anh sao?
- Anh nói đúng, là anh quá hèn nhát, không dám đối mặt, tôi cũng vậy thôi...Tôi tưởng rằng mình không sợ cạnh tranh, nhưng trên thực tế, ngay từ đầu tôi đã e ngại cạnh tranh trực tiếp với họ...
- Sự lựa chọn của anh là chính xác, nếu như anh thật sự nói câu đó trước mặt tôi, rằng anh không có chút tình cảm nào với nữ sĩ quan Bạch, rằng anh không thích cô ấy...Như thế mới khiến tôi xem thường anh...
Lâm Phi đứng sững sờ, trong lòng đủ loại cảm xúc, vừa đau lòng, vừa cảm thấy bất đắc dĩ, tình cảnh đã như thế này, hắn không thể chi phối, đành phải theo tình thế mà làm, đi theo trái tim mình.
Tô Ánh Tuyết lắc đầu:
- Lâm Phi...Tôi làm không được, mặc dù tôi biết tôi yêu anh, cũng biết là anh yêu tôi...Nhưng tôi không thể nhìn anh ở chung một chỗ với những cô gái khác...Giữa chúng ta...có thể là như người ta thường nói “Có duyên không có phận”...
- Ánh Tuyết, em đừng như vậy, em có thể mắng anh, đánh anh, đừng nên kìm chế cảm xúc của mình!
Lâm Phi không hy vọng Tô Ánh Tuyết dễ dàng tha thứ ình, nếu như cô thỏa hiệp, thì cô đã không còn là Tô Ánh Tuyết nữa rồi!
Lâm Phi thà rằng mất cô, chứ không muốn cô vứt bỏ bản thân, cảm thấy oan ức.
Đối với hắn, Tô Ánh Tuyết là giấc mộng đẹp nhất từ đến giờ của hắn, dù hắn tỉnh mộng, nhưng sẽ suốt đời không quên.
Tô Ánh Tuyết chùi khóe mắt, liếc nhìn hắn, khẽ cười:
- Được rồi, qua chuyện này tôi sẽ trưởng thành hơn...Thật ra thì những ngày qua, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tôi đã nhận ra, tính cách của chúng ta không hợp nhau...
- Mong muốn toàn quyền chiếm hữu của tôi quá mạnh mẽ, mà anh thì lại chỉ tùy tiện làm theo sở thích của mình, chúng ta ở chung một chỗ, chỉ toàn gây ra mâu thuẫn, lúc nào cũng cãi nhau chứ không có gì vui vẻ...Có lẽ anh sẽ nhường tôi, nhưng tôi không muốn anh làm như vậy.
- Đó là anh tự nguyện.
Lâm Phi nói.
- Tôi biết, nhưng tôi không thích mình biến thành người như vậy.
Tô Ánh Tuyết hít sâu một hơi không khí lạnh như băng, rồi xoay người đi về xe:
- Bất quá chỉ là kết thúc một cuộc tình, trên thế giới này, mỗi ngày đều xảy ra chuyện này, cần gì phải nói một cách nghiêm trọng như vậy?
Lâm Phi cũng không biết cảm giác của mình lúc này như thế nào, chỉ biết rõ, cô gái này nói như vậy là đã thật sự quyết tâm rời bỏ mình rồi.
Tô Ánh Tuyết nói đúng, thất tình chỉ là một việc hết sức bình thường, nhưng khi nó xảy ra, không ai có thể tỏ ra bình thản.
Nổ máy, hạ cửa xe xuống, Tô Ánh Tuyết nhìn Bạch Hân Nghiên đang luống cuống đứng bên kia, mỉm cười thân thiện, rồi lại nhìn Lâm Phi, nói:
- Với tính cách của chúng ta, có lẽ làm bạn bè bình thường sẽ thích hợp hơn, đừng vì không còn là người yêu, sau này anh tránh mặt tôi, Mục phu nhân còn mời chúng ta cùng đến đấy.
Lâm Phi gượng cười, khẽ gật đầu.
Chiếc Ferrari nổi lên một luồng gió, mặc kệ đèn sau bật sáng, trong thoáng chốc chạy đi xa.
Lâm Phi biết, đêm nay hắn không cần lo lắng cho sự an toàn của Tô Ánh Tuyết, bởi vì lúc rời đi, ánh mắt của cô rất trong trẻo, rõ ràng là cô đã nghĩ thông rồi.
Chỉ có điều, trong lòng hắn vẫn đọng lại một nỗi buồn khó bôi xóa.
Hắn hiu quạnh đứng dưới đèn đường, dõi mắt nhìn theo chiếc xe cho đến lúc khuất bóng, sững sờ trong vắng lạnh.
Bởi vì từ lần đầu tiên khi phát hiện mình thích Lâm Phi, trong khi cô chỉ là một người hầu, nếu có thể được Lâm Phi chấp nhận, cô đã mừng lắm rồi.
Ánh mắt rưng rưng cầu khẩn của Bạch Hân Nghiên, khiến Hạ Lâm Mỹ vừa tức vừa đau lòng, mặc kệ người khác đánh giá bà như thế nào, một người làm mẹ như bà, làm sao có thể chấp nhận việc con gái mình bị thua thiệt?
Lâm Phi vừa buồn cười, lại vừa áy náy, Bạch Hân Nghiên cho rằng như vậy có thể giấu diếm được Tô Ánh Tuyết, là suy nghĩ quá đơn giản.
Hắn cũng không cho rằng nên để cô gánh lấy trách nhiệm, dù sao đây cũng là lựa chọn của hắn.
- Ánh Tuyết, anh và Bạch Hân Nghiên...
Không để Lâm Phi nói hết, Tô Ánh Tuyết đưa tay ra hiệu, bảo hắn đừng nói.
Vành mắt Tô Ánh Tuyết long lanh nước, bởi vì căng thẳng, chiếc cổ trắng thon dài của cô run rẩy.
- Anh chỉ cần đồng ý với tôi một việc, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay, tôi đều có thể chấp nhận...
Lâm Phi sững sờ, không biết cô có ý gì:
- Chuyện gì?
Tô Ánh Tuyết hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, rồi chỉ vào Bạch Hân Nghiên phía sau Lâm Phi, lanh lảnh nói:
- Ngay trước mặt mọi người, anh hãy nói giữa anh và sĩ quan Bạch không có tình yêu nam nữ, anh vĩnh viễn sẽ không yêu cô ta...
Trong thoáng chốc, Lâm Phi bị “đứng hình”, mặt hơi cứng lại, thậm chí quên cả hô hấp.
Mà khuôn mặt của Bạch Hân Nghiên thì lập tức ảm đạm, im lặng cúi đầu, điều kiện Tô Ánh Tuyết đưa ra, rõ ràng là muốn Lâm Phi cắt đứt quan hệ với cô.
Mặc dù đây chỉ là bảo Lâm Phi nói ngoài miệng, nhưng chẳng khác nào cho cô một cái bạt tai, quất vào trái tim cô, tự ái của cô.
Cô vừa hy vọng Lâm Phi nói ra lời đó, bởi vì như vậy có thể tránh được một trận phong ba, nhưng cô lại vừa không mong hắn nói như vậy, bởi vì như thế chẳng khác nào hắn công khai tuyên bố, đối với hắn cô là người có cũng như không.
- Này! Sao cô lại ăn nói như vậy? Cô không có gia giáo à!?
Hạ Lâm Mỹ lập tức nổi giận, mặt mày đanh lại, bước tới mắng Tô Ánh Tuyết:
- Bản thân cô không kiên nhẫn, không có cách nào khiến người đàn ông của cô một lòng một dạ với mình, bèn tới đây giở trò ngang ngược, muốn hắn bỏ mặc người con gái khác à?
- Cô đã kết hôn với Lâm Phi rồi sao? Có giấy đăng ký kết hôn rồi sao? Hay đã có con với cậu ta? Cô là cái gì của cậu ta, hay nói cách khác, về luật pháp, cô và hắn có quan hệ gì? Bằng vào cái gì mà Lâm Phi chỉ có thể yêu một mình cô?
- Cậu ta thích ai, là quyền tự do của cậu ta, trên mặt cậu ta cũng đâu có viết là của riêng cô đâu, tại sao cô muốn tước đoạt quyền tự do yêu đương của người ta? Tôi cho cô biết...
- Mẹ!
Bạch Hân Nghiên gấp đến nỗi muốn khóc, vội kéo Hạ Lâm Mỹ lui lại, không để cho bà tiếp tục nói không ngớt như vậy.
Nhưng Hạ Lâm Mỹ vẫn chưa nói hết, vô cùng phẫn nộ, bà vùng khỏi tay Bạch Hân Nghiên:
- Ơ kìa! Con bé ngốc kia, sao lại ngăn mẹ? Có ai mà cứ một mực nhẫn nhịn để người ta khi dễ như con không?
- Đi ra ngoài con đừng nói là con của Hạ Lâm Mỹ này nghe chưa! Lâm Phi còn chưa kết hôn, con bé kia lại nhảy ra lo nhiều chuyện như vậy! Cô ta cho rằng cô ta nhất định sẽ là vợ của cậu ta sao?
- Người ta kính con một thước, con kính cô ta một trượng, người ta bóp nặn con như một quả hồng mềm, con còn lo cho người ta sao?
- Cô ta là loại con gái nhà giàu không có giáo dục, mẹ thấy đã nhiều rồi! Con không thể mềm yếu đối với cô ta, mà phải cứng rắn lên cho cô ta thấy! Có tiền thì giỏi lắm sao? Đẹp mà làm cái gì?
- Ngay cả một chút tôn trọng tối thiểu đối với người đàn ông của mình cũng không có, còn tưởng cậu ta là công nhân của cô ta chắc?
Lời nói của bà ta, dường như không có tác dụng gì đối với Tô Ánh Tuyết.
Tô Ánh Tuyết cũng không để ý, ánh mắt lạnh như băng vẫn tiếp tục chăm chú nhìn Lâm Phi, đợi câu trả lời của hắn.
Bạch Hân Nghiên thật sự không còn cách nào, đang định kéo mẹ mình đi, lại nghe Lâm Phi quát lên một tiếng:
- Đủ rồi!
Tiếng quát đinh tai nhức óc của hắn cắt ngang lời nói của Hạ Lâm Mỹ.
Ba người phụ nữ đều im lặng, kinh ngạc nhìn Lâm Phi.
Mặc dù hơi sợ, Hạ Lâm Mỹ vẫn cắn răng nói:
- Tôi còn chưa nói hết đâu! Cho dù hôm nay tôi phải làm một mụ la sát, tôi nhất quyết không lùi bước! Tại sao con gái tôi lại phải chịu thiệt thòi? Nó không làm sai cái gì cả! Chẳng lẽ nó đã quyến rũ đàn ông có vợ sao?
- Lén lút thì đã sao nào? Cuộc sống của Hân Nghiên nhà chúng tôi dễ dàng lắm sao? Khó khăn lắm mới được vui vẻ như vậy, vậy mà một con bé không hiểu ra sao cả lại làm nó tổn thương như vậy!
- Mẹ...Mẹ đừng nói nữa...Con van mẹ...
Nước mắt tuôn rơi, Bạch Hân Nghiên ôm chặt mẹ mình.
Đêm lạnh như nước, trên đường xe cộ qua lại không ngớt.
Lâm Phi yên lặng hồi lâu, rồi thở dài, nhìn Tô Ánh Tuyết lắc đầu.
- Rất xin lỗi, anh không làm được...
Hai tay Tô Ánh Tuyết siết lại thành nắm đấm, trong đôi mắt, lệ đã đoanh tròng.
Sau lưng Lâm Phi, hai mẹ con Hạ Lâm Mỹ kinh ngạc nhìn hắn, hai người cứ ngỡ Lâm Phi sẽ làm theo yêu cầu của Tô Ánh Tuyết để cô hài lòng.
Nếu không, Hạ Lâm Mỹ đã không lên tiếng bênh vực con gái mình.
Lâm Phi mỉm cười tự giễu:
- Anh không thể lừa gạt em, càng không thể lừa gạt bản thân, thật ra thì anh đã biết trước sẽ có ngày chuyện này xảy ra, nhưng không ngờ nó lại tới đột ngột như vậy...
- Rất xin lỗi, Ánh Tuyết, đây là lỗi của anh, lẽ ra ngay từ đầu anh nên thẳng thắn nói ra, nhưng anh hèn nhát, sợ em rời bỏ anh...
- Em cũng đừng vì lỗi của anh mà xúc phạm Hân Nghiên...Có lẽ, tình cảm của anh dành cho cô ấy, không nồng đậm bằng tình cảm anh dành cho em, cũng không lâu dài bằng em, nhưng bảo anh nói vĩnh viễn không thích cô ấy, là không thể...
- Anh đã thích cô ấy, yêu cô ấy, có thể dần dần theo thời gian, tình cảm này càng ngày càng ăn sâu bén rễ...
- Anh không biết tình cảm này có sai trái và tội lỗi hay không, có công bằng hay không, nhưng anh biết, nếu như hôm nay anh nói với cô ấy những lời như vậy, thì có nghĩa, anh không phải là đàn ông, thậm chí không phải là con người.
- Ha...
Tô Ánh Tuyết cười buồn, ngẩng đầu lên, không để nước mắt rơi xuống:
- Đã biết rõ là anh sẽ trả lời như vậy, nhưng tôi còn hỏi câu đó, quả thật...tôi đã quá tự tin.
- Thật lòng xin lỗi...
- Anh không cần phải xin lỗi tôi.
Tô Ánh Tuyết như cười như không, đưa mắt nhìn Hạ Lâm Mỹ:
- Đó là mẹ của nữ sĩ quan cảnh sát Bạch sao? Tôi không phải là một cô gái có gia giáo, tôi với anh chỉ là quan hệ yêu đương thông thường, dựa vào cái gì mà không cho phép anh động lòng trước người con gái khác...
- Không phải ý đó.
Lâm Phi muốn giải thích.
Nhưng Tô Ánh Tuyết khoát tay:
- Anh không cần phải nói, tôi cũng hiểu mà. Anh tưởng là trước đây tôi không nhìn ra quan hệ giữa anh với cảnh sát Bạch, với bác sĩ Phương, với Hứa Vi, và cả Eva sao? Họ thật sự không có cảm giác đặc biệt với anh sao?
- Anh nói đúng, là anh quá hèn nhát, không dám đối mặt, tôi cũng vậy thôi...Tôi tưởng rằng mình không sợ cạnh tranh, nhưng trên thực tế, ngay từ đầu tôi đã e ngại cạnh tranh trực tiếp với họ...
- Sự lựa chọn của anh là chính xác, nếu như anh thật sự nói câu đó trước mặt tôi, rằng anh không có chút tình cảm nào với nữ sĩ quan Bạch, rằng anh không thích cô ấy...Như thế mới khiến tôi xem thường anh...
Lâm Phi đứng sững sờ, trong lòng đủ loại cảm xúc, vừa đau lòng, vừa cảm thấy bất đắc dĩ, tình cảnh đã như thế này, hắn không thể chi phối, đành phải theo tình thế mà làm, đi theo trái tim mình.
Tô Ánh Tuyết lắc đầu:
- Lâm Phi...Tôi làm không được, mặc dù tôi biết tôi yêu anh, cũng biết là anh yêu tôi...Nhưng tôi không thể nhìn anh ở chung một chỗ với những cô gái khác...Giữa chúng ta...có thể là như người ta thường nói “Có duyên không có phận”...
- Ánh Tuyết, em đừng như vậy, em có thể mắng anh, đánh anh, đừng nên kìm chế cảm xúc của mình!
Lâm Phi không hy vọng Tô Ánh Tuyết dễ dàng tha thứ ình, nếu như cô thỏa hiệp, thì cô đã không còn là Tô Ánh Tuyết nữa rồi!
Lâm Phi thà rằng mất cô, chứ không muốn cô vứt bỏ bản thân, cảm thấy oan ức.
Đối với hắn, Tô Ánh Tuyết là giấc mộng đẹp nhất từ đến giờ của hắn, dù hắn tỉnh mộng, nhưng sẽ suốt đời không quên.
Tô Ánh Tuyết chùi khóe mắt, liếc nhìn hắn, khẽ cười:
- Được rồi, qua chuyện này tôi sẽ trưởng thành hơn...Thật ra thì những ngày qua, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, tôi đã nhận ra, tính cách của chúng ta không hợp nhau...
- Mong muốn toàn quyền chiếm hữu của tôi quá mạnh mẽ, mà anh thì lại chỉ tùy tiện làm theo sở thích của mình, chúng ta ở chung một chỗ, chỉ toàn gây ra mâu thuẫn, lúc nào cũng cãi nhau chứ không có gì vui vẻ...Có lẽ anh sẽ nhường tôi, nhưng tôi không muốn anh làm như vậy.
- Đó là anh tự nguyện.
Lâm Phi nói.
- Tôi biết, nhưng tôi không thích mình biến thành người như vậy.
Tô Ánh Tuyết hít sâu một hơi không khí lạnh như băng, rồi xoay người đi về xe:
- Bất quá chỉ là kết thúc một cuộc tình, trên thế giới này, mỗi ngày đều xảy ra chuyện này, cần gì phải nói một cách nghiêm trọng như vậy?
Lâm Phi cũng không biết cảm giác của mình lúc này như thế nào, chỉ biết rõ, cô gái này nói như vậy là đã thật sự quyết tâm rời bỏ mình rồi.
Tô Ánh Tuyết nói đúng, thất tình chỉ là một việc hết sức bình thường, nhưng khi nó xảy ra, không ai có thể tỏ ra bình thản.
Nổ máy, hạ cửa xe xuống, Tô Ánh Tuyết nhìn Bạch Hân Nghiên đang luống cuống đứng bên kia, mỉm cười thân thiện, rồi lại nhìn Lâm Phi, nói:
- Với tính cách của chúng ta, có lẽ làm bạn bè bình thường sẽ thích hợp hơn, đừng vì không còn là người yêu, sau này anh tránh mặt tôi, Mục phu nhân còn mời chúng ta cùng đến đấy.
Lâm Phi gượng cười, khẽ gật đầu.
Chiếc Ferrari nổi lên một luồng gió, mặc kệ đèn sau bật sáng, trong thoáng chốc chạy đi xa.
Lâm Phi biết, đêm nay hắn không cần lo lắng cho sự an toàn của Tô Ánh Tuyết, bởi vì lúc rời đi, ánh mắt của cô rất trong trẻo, rõ ràng là cô đã nghĩ thông rồi.
Chỉ có điều, trong lòng hắn vẫn đọng lại một nỗi buồn khó bôi xóa.
Hắn hiu quạnh đứng dưới đèn đường, dõi mắt nhìn theo chiếc xe cho đến lúc khuất bóng, sững sờ trong vắng lạnh.