Tống Đình Mặc giận dữ, kéo cô từ trong xe vào nhà, tay siết chặt đến cổ tay cô ửng đỏ cả lên, cô đau đớn mà vùng vẫy cố thoát khỏi tay anh, hét lên:
"Đình Mặc anh mau bỏ tay tôi ra đi, tôi đang rất đau đấy."
Anh vẫn không thèm để ý đến mặc cho cô vùng vẫy la hét, cứ thế kéo cô lên phòng, anh quăng mạnh cô lên giường, vội vàng tháo caravat quăng xuống sàn nhà, cởi nhanh cái áo vest làm cô sợ hãi nhanh chóng bật người dậy, nhìn anh nói:
"Anh muốn gì hả?"
"Anh... Anh dám chạm vào người tôi tôi hét lên đó."
"Cô hét đi xem có ai vào cứu cô không."
"Cô đừng quên tôi và cô là vợ chồng đấy, đã là vợ chồng thì nên làm tốt chuyện vợ chồng đi."
Anh ép cô xuống giường liền cưỡng hôn cô, cô sợ hãi vừa khóc lóc cố vùng vẫy xô anh khỏi khóc lóc mà van xin:
"Đình Mặc đừng làm vậy mà tôi xin anh mà."
"Đình Mặc anh buông tôi ra đi mà."
Cô không thể chống lại anh, trong lúc cô hoảng loạn liền cắn môi của anh làm anh đau đớn mà chảy máu, anh liền buông cô ra đưa tay lau đi vết máu trên môi, anh vừa buông cô ra cô liền bật người ngồi dậy níu lấy áo nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi, anh nhìn sang cô giận dữ:
"Đó là hình phạt cho cô khi dám để mấy tên đàn ông khác chạm vào cô trước mặt tôi."
"Nếu để tôi thấy nữa, nơi phạt cô không phải nơi này mà chính tại nơi mà cô cho bọn đàn ông chạm vào cô đó."