-
Chương 27: Chúc tôi sinh nhật vui vẻ
Thành phố Lan vào mùa xuân dường như đã trở nên vui tươi hơn chỉ trong một đêm.
Đầu tháng Ba, trên các cành đào đều nhú những nụ hoa trắng mập, khiến bức tượng thầy Hiệu trưởng già nghiêm khắc đứng trong đó cũng trở nên hòa nhã, vui vẻ hơn. Duy An mang theo giá vẽ trên lưng đi dạo trong sân trường để giải tỏa tâm trạng, tiện thể tìm kiếm cảm xúc.
Cô đứng dưới cây đào ngẩng đầu lên nhìn, khi gió thổi qua, những cánh hoa mỏng manh màu hồng phấn thơm ngát lưa thưa rơi xuống, nắng xuyên qua những kẽ lá hắt xuống thảm cỏ, trong phong cảnh vô cùng hữu tình như thế, cô đột nhiên nghĩ tới một câu nói: “Tha thứ cho em yêu không đủ say đắm, dù anh sẽ luôn đợi em ở nơi ánh đèn rực rỡ nhất.”
Hãy tha thứ cho cô khi ấy đã bỏ đi quá kiên quyết, không cả cho Tống Thư Minh có cơ hội để giải thích, cũng có thể do cô đã quen với sự chờ đợi và bao dung của anh, nên bị anh chiều hư rồi.
Rõ ràng cảnh ngày xuân rất đẹp, vậy mà Duy An bỗng thấy rất buồn, cô không biết liệu có phải mình chỉ là thế thân cho người vợ đã mất của anh không, nếu chỉ là thế thôi thì...
Phải chăng anh đã quá hao tâm tổn trí vì cô? Việc gì phải thế chứ?
Thời gian dần trôi, những thắc mắc trong lòng cô càng rõ ràng.
Thời khắc đẹp đẽ như vậy mà vẫn có người tới làm phiền.
Từ xa có người vừa ngâm thơ vừa đi đến, câu thơ hôm nay anh ta ngâm theo kiểu cổ điển, vậy là cảnh và tình giao thoa: “Hoa đào thắm nở sắc xuân, rực rỡ muôn phần chẳng ai ngắm.”(*)
(*) Hai câu trong bài Hoa đào của Chu Phác, đời Đường
Ngoài Trịnh Chí Ma ra thì còn ai vào đây nữa?
Duy An chào hỏi Trịnh Chí Ma: “Anh không đi thăm Mộng Mộng à?”
“Tuần trước đi rồi, hôm qua vừa mới về.” Trịnh Chí Ma cuối cùng cũng mặc một chiếc sơ mi đúng quy cách, trời đẹp, anh ta bắt đầu cầm sách đi khắp nơi để đọc thơ. Đúng lúc Duy An rảnh rỗi, bèn đi cùng anh ta, cô nhớ tới chuyện thi đấu bóng rổ lần trước, bèn hỏi: “Phải rồi, người của Đại học A về sau có tới tìm anh gây sự không?”
Trịnh Chí Ma vừa nghe cô nhắc đến chuyện này bỗng có chút căng thẳng, kéo tay cô đi tới gốc một cây đào, thần thần bí bí nói: “Suỵt, em đừng kể cho ai biết nhé, người của bên Đại học A sau có kéo bè kéo phái tới gây chiến, nhưng bị Kiều Ngự gọi người đến dẹp yên rồi.”
Duy An kinh hãi lớn tiếng hỏi: “Sao trong trường không ai biết?”
“Ái chà, Duy An ơi, be bé cái miệng thôi...” Trịnh Chí Ma thấp thỏm lén la lén lút nhìn ngó quanh quất thấy chỉ có hai người bọn họ, anh ta hạ giọng đáp: “Gia đình Kiều Ngự có nhiều mối quan hệ lắm! Hơn nữa nghe nói hồi học cấp ba cậu ta có chơi với rất nhiều xã hội đen, đường Trường Thạch em biết không, rất đáng sợ, một đám láo nháo... Kỳ lạ, anh vốn tưởng cậu ta là một thiếu gia ham chơi, nhưng cậu ta học rất khá, tại sao tính cách lại cổ quái như thế?”
Duy An thầm nghĩ, Kiều Ngự qua lại với đám người không đánh không quen ở đường Trường Thạch đã mấy năm rồi, vậy là đành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Bố mẹ anh ấy không quan tâm tới anh ấy lắm, hồi cấp ba đã thế rồi. Haiz, anh ấy rất nóng tính, lại ngang ngạnh, thực ra anh ấy không phải là người khó gần lắm, chỉ là thích thể diện mà thôi.”
Trịnh Chí Ma tiếp tục đi về phía trước vói cô, tay cầm tập thơ ngẫm nghĩ rồi miệng xì xì thành tiếng: “Đúng là con nhà có tiền có khác, đi học đại học mà lái xe hơi.”
Trên thế giới này, giữa con người với nhau luôn có khoảng cách, những thứ vốn sinh ra không ai khắc phục được, về sau càng khiến người ta lực bất tòng tâm, cũng may Duy An bình thường, chẳng ngưỡng mộ cũng không đố kỵ.
Chuyện tốt xưa nay chẳng tới lượt cô.
Chỉ có điều, bức tranh mà Kiều Ngự khó khăn lắm mới vẽ được rồi lại xé đi đó, khiến lần đầu tiên Duy An thấy mình không đến nỗi đen đủi lắm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến cửa thư viện lúc nào không biết, Trịnh Chí Ma vô cùng vui sướng khi thấy cây ngô đồng anh ta yêu thích nhất đã dần lấy lại sức sống, lập tức cảm hứng thơ ca tuôn trào, lao tới gốc cây cất cao giọng đọc thơ Đường.
Duy An và anh ta chia tay nhau ở đây, cô vào thư viện, đang kỳ nghỉ nên rất ít người, thủ thư gật gà gật gù, vừa nhìn thấy có người vào, lập tức hơi cáu bẳn, tiện miệng nhắc: “Nhớ đừng lên tầng trên, trong đó vừa quét sơn.”
“Dạ.” Duy An đáp ngay, chạy đi lấy một tờ tạp chí rồi ngồi xuống bàn đọc, thấy bên cửa sổ có hai sinh viên cũng ở lại trường, họ vừa đeo tai nghe vừa đọc sách, xung quanh không còn ai khác nữa.
Thủ thư không thể chống cự được với cơn buồn ngủ bèn nhắm mắt vào, Duy An rón rén chạy một mạch lên tận tầng trên cùng. Quả nhiên vẫn bị khóa, hai cánh cửa gổ tạm thời bị khóa rất chặt.
Trong lòng có chút thất vọng, dù biết rất rõ đáp án xong vẫn mong nhìn thấy bất ngờ, ví dụ thủ thư quên khóa cửa, ví dụ công nhân vẫn đang làm ở đó, cô có thế nhân lúc mọi người bận rộn mà lẻn vào trong xem một chút... Nhưng chỗ này vẫn bị khóa, hơn nữa rất yên tĩnh, hình như không còn ai làm việc ở bên trong nữa, trên cầu thang chất rất nhiều vật liệu xây dựng, còn cả một thùng sơn lớn.
Duy An chầm chậm đi lên trên, đi tới chỗ không thể đi tiếp được nữa, cô đứng dựa người vào cánh cửa. Cô chỉ biết mình phải quay về nơi này, nhưng không rõ vì sao.
Lần đầu tiên cô và Tống Thư Minh gặp nhau là ở đây. Về sau, họ cũng đã trải qua rất nhiều buổi tối yên tĩnh bên nhau ở đây. Anh khẽ đọc tiếng Anh cho cô nghe, dạy cô từng chút từng chút một. Đôi lúc, anh sẽ ngâm nga một điệu nhạc, cô thầm cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Anh thích gọi cô là tiểu Annie.
Bao nhiêu tình cảm cũng đã ngấp nghé nảy mầm trong quãng thời gian ấy, giống như những chiếc rễ cây sinh sôi nảy nở cùng tông màu nâu ấm áp nơi đây, sớm muộn gì cũng phát triển tươi tốt rợp trời.
Cô nhẹ nhàng giơ tay đẩy đẩy cánh cửa gỗ, chẳng hề động đậy, tất cả không thể quay trở lại nữa rồi.
Nửa tháng sau khi Tống Thư Minh biến mất, Duy An thật sự cảm nhận được sự yếu đuối của bản thân mình. Trước đây cô không nhận ra, cô đã quen làm một cô gái nhỏ bé trước mặt anh, không cần lo lắng về thế giới khiến người ta khủng hoảng ngoài kia, không cần lo lắng về mọi thứ ở trong trường, cũng không sợ hãi.
“Thầy…” Cô dựa vào cánh cửa lẩm nhẩm gọi anh, nhưng xung quanh đã bị đóng kín, chẳng có gì cả. Không biết sau khi được mở cửa trở lại, tầng trên cùng này sẽ có hình dáng thế nào.
Vậy là Duy An càng nghĩ càng buồn, cuối cùng thở dài cúi đầu định đi xuống, mặc dù là ban ngày, nhưng vì đang quây lại để tu sửa nên nơi này khá tối, khiến cô không thể không thận trọng nhìn xuống dưới chân,bước chậm từng bước một.
Bước chân trên cầu thang bỗng dừng khựng lại.
Trong lúc quay người Duy An như nghe thấy gì đó, hình như có người vừa gọi Annie.
Cô bấu mạnh vào tay mình, ảo giác ấy khiến cô sợ tới phát hoảng, cô như bị ma xui quỷ khiến quay lại bên cánh cửa.
Cánh cửa gỗ rõ ràng vẫn bị khóa chẳng có động tĩnh gì cả.
Tất cả mọi tình tiết ly kỳ và sợ hãi như được liên kết lại, rất lâu trước đó Cố Mộng Mộng từng nói rằng, thư viện này cứ là lạ.
Còn bản thân cô, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy nó xuất hiện trong tầm mắt ở những góc rất kỳ quái, thậm chí có lúc nửa đêm giật mình tỉnh dậy, cô cũng nhìn thấy bóng thư viện in trên cửa kính.
Duy An bắt đầu run lên bần bật. Cô nhớ lại câu nói đùa của cô bạn cùng phòng vào hôm cô gọi điện: “Có phải cậu gặp ma không?” Nhưng cảm giác này không đơn giản là sợ hãi. Giống sự kỳ vọng chờ đợi trong sâu thẳm trái tim hơn, lẽ nào cô kỳ vọng nơi này sẽ xảy ra chuyện khác thường nào đó?
Thứ mùi ẩm mốc cũ kỹ tỏa ra từ cánh cửa gỗ, quện vào đó là mùi sơn mới, bao nhiêu những bộ phim ma từng xem rất lâu trước đó giờ như sống lại ngay trước mắt. Nhận thức vừa đáng sợ vừa mâu thuẫn này khiến Duy An cảm thấy mình sắp phát điên, cô quay người không nhìn thêm nữa, lao thẳng xuống dưới cầu thang xoắn ốc, những bậc cầu thang mà hằng ngày cô đều đi qua kia giống như không có điểm kết thúc, cô sợ tới mức vừa chạy vừa hét ầm lên.
Cuối cùng, cô tông vào người thủ thư nghe tiếng động chạy lên.
Người phụ nữ trung niên gần như túm lấy cổ áo của cô nữ sinh nhỏ bé kéo xuống dưới tầng một. “Gào khóc gì chứ! Đã nói với em trên đó tối rồi mà, rốt cuộc em muốn mượn sách gì? Ra quầy tự tra tìm đi, đừng gào tới gào lui, lớn bằng từng này rồi còn sợ bóng tối!”
Cô không ngừng quay đầu lại nhìn về phía cầu thang, nhưng không muốn rời đi, tiếng gọi quen thuộc đó vẫn vang vọng bên tai, có điều tất cả những chuyện ấy không thể xảy ra được nữa.
Thư viện... rốt cuộc thư viện có bí mật gì?
Đáng tiếc, sau đó thì cô thủ thư cảnh giác liên tục quan sát Duy An, chỉ sợ cô lại chạy đi gây chuyện, cô không có cơ hội lần thứ hai, đành cúi đầu vờ đọc sách một lúc, rồi ra về.
Ánh mặt trời rạng rỡ trên cao chiếu xuống khiến bao phiền muộn trong lòng đều tan biến, Duy An thấy sân trường vẫn như mọi ngày, Trịnh Chí Ma say sưa cầm tập thơ đứng dưới gốc cây ngô đồng ngâm nga, từ phía xa xa có người đang chuyển bàn ghế tới, hình như muốn tiếp tục hoạt động bán hàng từ thiện trong kỳ nghỉ.
Cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, tất cả đều bình an vô sự.
Chỉ có cô nhớ Tống Thư Minh, nhớ tới sinh ảo giác, cho rằng tất cả mọi chuyện trên đời đều là anh, đều liên quan tới anh. Cô bỗng trở nên căng thẳng vì suy nghĩ ấy, lần này là cô và Kiều Ngự cùng nhau bỏ đi trước mặt anh, là cô đã nhận lời người khác.
Hơn nữa, rõ ràng Kiều Ngự mới là người cô đã thích bao nhiêu năm nay mà. Cô vội vội vàng vàng lấy di động ra gọi cho Kiều Ngự, xưa nay cô chưa bao giờ khẩn thiết muốn chứng minh điều gì đó như lần này.
Kiều Ngự nghe máy có chút cáu kỉnh: “Chuyện gì thế?”
“Em... em nhớ anh...”
Đầu tháng Ba, trên các cành đào đều nhú những nụ hoa trắng mập, khiến bức tượng thầy Hiệu trưởng già nghiêm khắc đứng trong đó cũng trở nên hòa nhã, vui vẻ hơn. Duy An mang theo giá vẽ trên lưng đi dạo trong sân trường để giải tỏa tâm trạng, tiện thể tìm kiếm cảm xúc.
Cô đứng dưới cây đào ngẩng đầu lên nhìn, khi gió thổi qua, những cánh hoa mỏng manh màu hồng phấn thơm ngát lưa thưa rơi xuống, nắng xuyên qua những kẽ lá hắt xuống thảm cỏ, trong phong cảnh vô cùng hữu tình như thế, cô đột nhiên nghĩ tới một câu nói: “Tha thứ cho em yêu không đủ say đắm, dù anh sẽ luôn đợi em ở nơi ánh đèn rực rỡ nhất.”
Hãy tha thứ cho cô khi ấy đã bỏ đi quá kiên quyết, không cả cho Tống Thư Minh có cơ hội để giải thích, cũng có thể do cô đã quen với sự chờ đợi và bao dung của anh, nên bị anh chiều hư rồi.
Rõ ràng cảnh ngày xuân rất đẹp, vậy mà Duy An bỗng thấy rất buồn, cô không biết liệu có phải mình chỉ là thế thân cho người vợ đã mất của anh không, nếu chỉ là thế thôi thì...
Phải chăng anh đã quá hao tâm tổn trí vì cô? Việc gì phải thế chứ?
Thời gian dần trôi, những thắc mắc trong lòng cô càng rõ ràng.
Thời khắc đẹp đẽ như vậy mà vẫn có người tới làm phiền.
Từ xa có người vừa ngâm thơ vừa đi đến, câu thơ hôm nay anh ta ngâm theo kiểu cổ điển, vậy là cảnh và tình giao thoa: “Hoa đào thắm nở sắc xuân, rực rỡ muôn phần chẳng ai ngắm.”(*)
(*) Hai câu trong bài Hoa đào của Chu Phác, đời Đường
Ngoài Trịnh Chí Ma ra thì còn ai vào đây nữa?
Duy An chào hỏi Trịnh Chí Ma: “Anh không đi thăm Mộng Mộng à?”
“Tuần trước đi rồi, hôm qua vừa mới về.” Trịnh Chí Ma cuối cùng cũng mặc một chiếc sơ mi đúng quy cách, trời đẹp, anh ta bắt đầu cầm sách đi khắp nơi để đọc thơ. Đúng lúc Duy An rảnh rỗi, bèn đi cùng anh ta, cô nhớ tới chuyện thi đấu bóng rổ lần trước, bèn hỏi: “Phải rồi, người của Đại học A về sau có tới tìm anh gây sự không?”
Trịnh Chí Ma vừa nghe cô nhắc đến chuyện này bỗng có chút căng thẳng, kéo tay cô đi tới gốc một cây đào, thần thần bí bí nói: “Suỵt, em đừng kể cho ai biết nhé, người của bên Đại học A sau có kéo bè kéo phái tới gây chiến, nhưng bị Kiều Ngự gọi người đến dẹp yên rồi.”
Duy An kinh hãi lớn tiếng hỏi: “Sao trong trường không ai biết?”
“Ái chà, Duy An ơi, be bé cái miệng thôi...” Trịnh Chí Ma thấp thỏm lén la lén lút nhìn ngó quanh quất thấy chỉ có hai người bọn họ, anh ta hạ giọng đáp: “Gia đình Kiều Ngự có nhiều mối quan hệ lắm! Hơn nữa nghe nói hồi học cấp ba cậu ta có chơi với rất nhiều xã hội đen, đường Trường Thạch em biết không, rất đáng sợ, một đám láo nháo... Kỳ lạ, anh vốn tưởng cậu ta là một thiếu gia ham chơi, nhưng cậu ta học rất khá, tại sao tính cách lại cổ quái như thế?”
Duy An thầm nghĩ, Kiều Ngự qua lại với đám người không đánh không quen ở đường Trường Thạch đã mấy năm rồi, vậy là đành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. “Bố mẹ anh ấy không quan tâm tới anh ấy lắm, hồi cấp ba đã thế rồi. Haiz, anh ấy rất nóng tính, lại ngang ngạnh, thực ra anh ấy không phải là người khó gần lắm, chỉ là thích thể diện mà thôi.”
Trịnh Chí Ma tiếp tục đi về phía trước vói cô, tay cầm tập thơ ngẫm nghĩ rồi miệng xì xì thành tiếng: “Đúng là con nhà có tiền có khác, đi học đại học mà lái xe hơi.”
Trên thế giới này, giữa con người với nhau luôn có khoảng cách, những thứ vốn sinh ra không ai khắc phục được, về sau càng khiến người ta lực bất tòng tâm, cũng may Duy An bình thường, chẳng ngưỡng mộ cũng không đố kỵ.
Chuyện tốt xưa nay chẳng tới lượt cô.
Chỉ có điều, bức tranh mà Kiều Ngự khó khăn lắm mới vẽ được rồi lại xé đi đó, khiến lần đầu tiên Duy An thấy mình không đến nỗi đen đủi lắm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đến cửa thư viện lúc nào không biết, Trịnh Chí Ma vô cùng vui sướng khi thấy cây ngô đồng anh ta yêu thích nhất đã dần lấy lại sức sống, lập tức cảm hứng thơ ca tuôn trào, lao tới gốc cây cất cao giọng đọc thơ Đường.
Duy An và anh ta chia tay nhau ở đây, cô vào thư viện, đang kỳ nghỉ nên rất ít người, thủ thư gật gà gật gù, vừa nhìn thấy có người vào, lập tức hơi cáu bẳn, tiện miệng nhắc: “Nhớ đừng lên tầng trên, trong đó vừa quét sơn.”
“Dạ.” Duy An đáp ngay, chạy đi lấy một tờ tạp chí rồi ngồi xuống bàn đọc, thấy bên cửa sổ có hai sinh viên cũng ở lại trường, họ vừa đeo tai nghe vừa đọc sách, xung quanh không còn ai khác nữa.
Thủ thư không thể chống cự được với cơn buồn ngủ bèn nhắm mắt vào, Duy An rón rén chạy một mạch lên tận tầng trên cùng. Quả nhiên vẫn bị khóa, hai cánh cửa gổ tạm thời bị khóa rất chặt.
Trong lòng có chút thất vọng, dù biết rất rõ đáp án xong vẫn mong nhìn thấy bất ngờ, ví dụ thủ thư quên khóa cửa, ví dụ công nhân vẫn đang làm ở đó, cô có thế nhân lúc mọi người bận rộn mà lẻn vào trong xem một chút... Nhưng chỗ này vẫn bị khóa, hơn nữa rất yên tĩnh, hình như không còn ai làm việc ở bên trong nữa, trên cầu thang chất rất nhiều vật liệu xây dựng, còn cả một thùng sơn lớn.
Duy An chầm chậm đi lên trên, đi tới chỗ không thể đi tiếp được nữa, cô đứng dựa người vào cánh cửa. Cô chỉ biết mình phải quay về nơi này, nhưng không rõ vì sao.
Lần đầu tiên cô và Tống Thư Minh gặp nhau là ở đây. Về sau, họ cũng đã trải qua rất nhiều buổi tối yên tĩnh bên nhau ở đây. Anh khẽ đọc tiếng Anh cho cô nghe, dạy cô từng chút từng chút một. Đôi lúc, anh sẽ ngâm nga một điệu nhạc, cô thầm cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Anh thích gọi cô là tiểu Annie.
Bao nhiêu tình cảm cũng đã ngấp nghé nảy mầm trong quãng thời gian ấy, giống như những chiếc rễ cây sinh sôi nảy nở cùng tông màu nâu ấm áp nơi đây, sớm muộn gì cũng phát triển tươi tốt rợp trời.
Cô nhẹ nhàng giơ tay đẩy đẩy cánh cửa gỗ, chẳng hề động đậy, tất cả không thể quay trở lại nữa rồi.
Nửa tháng sau khi Tống Thư Minh biến mất, Duy An thật sự cảm nhận được sự yếu đuối của bản thân mình. Trước đây cô không nhận ra, cô đã quen làm một cô gái nhỏ bé trước mặt anh, không cần lo lắng về thế giới khiến người ta khủng hoảng ngoài kia, không cần lo lắng về mọi thứ ở trong trường, cũng không sợ hãi.
“Thầy…” Cô dựa vào cánh cửa lẩm nhẩm gọi anh, nhưng xung quanh đã bị đóng kín, chẳng có gì cả. Không biết sau khi được mở cửa trở lại, tầng trên cùng này sẽ có hình dáng thế nào.
Vậy là Duy An càng nghĩ càng buồn, cuối cùng thở dài cúi đầu định đi xuống, mặc dù là ban ngày, nhưng vì đang quây lại để tu sửa nên nơi này khá tối, khiến cô không thể không thận trọng nhìn xuống dưới chân,bước chậm từng bước một.
Bước chân trên cầu thang bỗng dừng khựng lại.
Trong lúc quay người Duy An như nghe thấy gì đó, hình như có người vừa gọi Annie.
Cô bấu mạnh vào tay mình, ảo giác ấy khiến cô sợ tới phát hoảng, cô như bị ma xui quỷ khiến quay lại bên cánh cửa.
Cánh cửa gỗ rõ ràng vẫn bị khóa chẳng có động tĩnh gì cả.
Tất cả mọi tình tiết ly kỳ và sợ hãi như được liên kết lại, rất lâu trước đó Cố Mộng Mộng từng nói rằng, thư viện này cứ là lạ.
Còn bản thân cô, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy nó xuất hiện trong tầm mắt ở những góc rất kỳ quái, thậm chí có lúc nửa đêm giật mình tỉnh dậy, cô cũng nhìn thấy bóng thư viện in trên cửa kính.
Duy An bắt đầu run lên bần bật. Cô nhớ lại câu nói đùa của cô bạn cùng phòng vào hôm cô gọi điện: “Có phải cậu gặp ma không?” Nhưng cảm giác này không đơn giản là sợ hãi. Giống sự kỳ vọng chờ đợi trong sâu thẳm trái tim hơn, lẽ nào cô kỳ vọng nơi này sẽ xảy ra chuyện khác thường nào đó?
Thứ mùi ẩm mốc cũ kỹ tỏa ra từ cánh cửa gỗ, quện vào đó là mùi sơn mới, bao nhiêu những bộ phim ma từng xem rất lâu trước đó giờ như sống lại ngay trước mắt. Nhận thức vừa đáng sợ vừa mâu thuẫn này khiến Duy An cảm thấy mình sắp phát điên, cô quay người không nhìn thêm nữa, lao thẳng xuống dưới cầu thang xoắn ốc, những bậc cầu thang mà hằng ngày cô đều đi qua kia giống như không có điểm kết thúc, cô sợ tới mức vừa chạy vừa hét ầm lên.
Cuối cùng, cô tông vào người thủ thư nghe tiếng động chạy lên.
Người phụ nữ trung niên gần như túm lấy cổ áo của cô nữ sinh nhỏ bé kéo xuống dưới tầng một. “Gào khóc gì chứ! Đã nói với em trên đó tối rồi mà, rốt cuộc em muốn mượn sách gì? Ra quầy tự tra tìm đi, đừng gào tới gào lui, lớn bằng từng này rồi còn sợ bóng tối!”
Cô không ngừng quay đầu lại nhìn về phía cầu thang, nhưng không muốn rời đi, tiếng gọi quen thuộc đó vẫn vang vọng bên tai, có điều tất cả những chuyện ấy không thể xảy ra được nữa.
Thư viện... rốt cuộc thư viện có bí mật gì?
Đáng tiếc, sau đó thì cô thủ thư cảnh giác liên tục quan sát Duy An, chỉ sợ cô lại chạy đi gây chuyện, cô không có cơ hội lần thứ hai, đành cúi đầu vờ đọc sách một lúc, rồi ra về.
Ánh mặt trời rạng rỡ trên cao chiếu xuống khiến bao phiền muộn trong lòng đều tan biến, Duy An thấy sân trường vẫn như mọi ngày, Trịnh Chí Ma say sưa cầm tập thơ đứng dưới gốc cây ngô đồng ngâm nga, từ phía xa xa có người đang chuyển bàn ghế tới, hình như muốn tiếp tục hoạt động bán hàng từ thiện trong kỳ nghỉ.
Cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, tất cả đều bình an vô sự.
Chỉ có cô nhớ Tống Thư Minh, nhớ tới sinh ảo giác, cho rằng tất cả mọi chuyện trên đời đều là anh, đều liên quan tới anh. Cô bỗng trở nên căng thẳng vì suy nghĩ ấy, lần này là cô và Kiều Ngự cùng nhau bỏ đi trước mặt anh, là cô đã nhận lời người khác.
Hơn nữa, rõ ràng Kiều Ngự mới là người cô đã thích bao nhiêu năm nay mà. Cô vội vội vàng vàng lấy di động ra gọi cho Kiều Ngự, xưa nay cô chưa bao giờ khẩn thiết muốn chứng minh điều gì đó như lần này.
Kiều Ngự nghe máy có chút cáu kỉnh: “Chuyện gì thế?”
“Em... em nhớ anh...”