-
Chương 1116
Trang Kiếm Chi Văn Minh, từ trong mi tâm Phương Hàn xộc ra, nuốt lấy đạo kiếm khí kia của lão giả Nguyên Tiên.
"Đây là…." Lão giả Nguyên Tiên mạnh mẽ đứng thẳng người lên, hắn vừa rồi chỉ là ra tay dò xét Phương Hàn một chút, xem rốt cuộc Phương Hàn tu luyện đến trình độ gì, nhưng không ngờ tới, kiếm khí mình khổ luyện bị luồng kiếm quang kia nuốt đi, cũng không thể thu trở về.
Hắn biết rất sâu, một kiếm kia của mình lợi hại đến mức nào, quy nguyên nhất điểm, lực lượng cô đọng, Tổ Tiên bình thường cho dù là ai trúng phải, toàn thân lập tức nổ thành bụi phấn, hài cốt không còn, hồn phách tiêu tán.
Nhưng mà hiện tại lại bị người dùng đạo thuật khắc chế.
Thứ nuốt lấy kiếm khí của mình hắn nhìn rất rõ, là một quyển sử thi tựa như văn minh, thi triển kiếm đạo, hắn nhìn thoáng qua, thiếu chút mắt trợn ngược, Kiếm Đạo văn minh phiêu đãng trong đó, nếu như quan sát, khẳng định có ích lợi rất lớn đối với tu vi kiếm đạo.
"Đây là đạo thuật gì? Cư nhiên có thể thôn phệ kiếm khí Nguyên Tiên". Lão giả còn lại cũng đứng thẳng dậy.
"Đây là một trang Kiếm Đạo Văn Minh Sử, từ cổ chí kim, tất cả đạo thuật ngự kiếm, luyện kiếm đều ghi lại trong đó, bao gồm toàn diện, kiếm khí vừa rồi bắn đến, dung nhập vào trong đó, bổ sung thêm cho văn minh sử thi, mang ích lợi không nhỏ cho ta". Phương Hàn khẽ mỉm cười:
"Hai vị cảm thấy thế nào?"
"Quái thai, ngươi là một quái thai".
Hai vị lão giả liên tục lắc đầu, lần nữa ngồi xuống:
"Dùng một môn đạo thuật, cô đọng ra Văn Minh Sử, đây quả thực là chưa bao giờ thấy. Đó là do tự ngươi lĩnh ngộ ra hay là đạo thuật được Cốt Thánh truyền thừa? Bất quá Cốt Thánh có thể mạnh đến vậy sao?"
"Cốt Thánh thâm ngộ nhiều năm, mới có hình thức sơ khai của môn đạo thuật này, ta trợ giúp hắn hoàn thiện thêm". Phương Hàn tự nhiên không thể nói là tự mình lĩnh ngộ, nếu không sẽ quá kinh hãi thế tục rồi.
"Đi đi. Nhớ kỹ, lần thí luyện huyết sắc này, chúng thánh tử các môn phái đi đến Thái Cổ Chi Khư, lấy thực lực của ngươi, có thể đại khai sát giới. Không nên nương tay, trong thí luyện huyết sắc lần trước, Vũ Hóa Môn ta đã chết mấy thánh tử, thê thảm không nỡ nhìn, lần này nhất định phải báo thù lại".
"Thiên Đình lần này mở ra một số khu vực đặc biệt nguy hiểm của Thái Cổ Chi Khư, sau khi ngươi đi vào, nhớ bảo hộ những thánh tử khác, hy vọng lần này Vũ Hóa Môn không có tổn thất tinh hoa nữa."
"Thánh tử là tinh hoa chân chính của Vũ Hóa Môn chúng ta, biểu hiện của ngươi, chúng ta sẽ báo cho chưởng giáo chí tôn Vũ Hóa Môn biết".
Hai vị lão giả nhắc nhở.
"Đúng rồi". Phương Hàn đang xoay người muốn đi, đột nhiên dừng lại:
"Lần này ta quét sạch các yêu nghiệt trong thư khố Thủy Nguyệt Động Thiên, để cho các đệ tử sau này tiến vào trong đó có thể tùy ý đọc điển tịch, không bị thương tổn, có được phần thưởng nhiệm vụ hay không? Nếu có, thì liền đưa phần thưởng đi".
"Chuyện này…." Hai lão giả liếc mắt nhìn nhau:
"Thật là có nhiệm vụ này, bất quá chúng ta phải tiến vào trong thư khố kiểm tra một phen, nếu như ngươi thật có thể đánh chết chúng thư yêu cường đại, chúng ta sẽ thưởng cho ngươi, chờ ngươi thí luyện huyết sắc trở về, là có thể nhận được".
"Tốt lắm" Phương Hàn yên tâm, một đường bay ra thánh điện.
Ngoài thánh điện.
Vẫn núi người biển người như cũ, rất nhiều cao thủ hội tụ, có chủng tử đệ tử hạch tâm, có các thái thượng trưởng lão, thậm chí còn có một số lão cổ đồng của Vũ Hóa Môn.
Những người này không nhìn gì khác, mà chỉ nhìn bốn người Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa, Cố Trường Phong, Hạng Nhất Chân, Yến Tây Quy đang quỳ trước cửa thánh điện.
Bốn vị thánh tử này đã quỳ ba ngày ba đêm, hiện tại vẫn quỳ ở đó.
Trong ba ngày này, không biết có bao nhiêu người chỉ trỏ, vây xem bốn người này, nhưng không một ai dám ương ngạnh đến giải cứu, có vết xe đổ của Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa, bị bóng ảnh Phương Hàn trấn áp, ai dám dũng cảm lâm trận?
Bốn người quỳ ba ngày ba đêm, ý chí sa sút, sắc mặt tiều tụy, thật giống như trong ba ngày này đã già đi ba trăm vạn năm vậy, người xưng là Dạ Đế chuyển thế, chân thần duy nhất Hạng Nhất Chân hiện tại đờ đẫn chết lặng, trong ánh mắt không có một chút thần thái, cũng không còn điên cuồng rống lên nữa, tóc tai bù xù, như một tên điên.
Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa thì sắc mặt dại ra, khóe miệng không ngừng ngọ ngậy, vẫn đang mắng chửi, nhưng không có khí lực.
Xích Thủ Thiên Tôn Cố Trường Phong toàn thân đều chớp động hỏa diễm, ở trong lửa giận, tựa hồ muốn thiêu đốt bản thân, mà Yến Tây Quy thì cúi đỉnh đầu cao quý xuống, nhìn lên mặt đất, ai cũng không thấy rõ mặt mũi hắn.
"Phong Duyên ra rồi. Các ngươi xem, Phong Duyên từ trong thánh điện đi ra. Hắn nói, muốn bốn người quỳ ba ngày ba đêm, hiện đã qua rồi, chẳng lẽ thật sẽ thả bốn người?"
Ánh mắt mọi người trong nháy mắt đã thấy Phương Hàn từ trong thánh điện bước ra.
"Chuyện này như thả hổ về rừng, nếu là ta, liều mạng nhận trách phạt của môn phái, cũng phải giết bốn người này, bằng không bốn người này liền thành đại cừu sống chết".
"Quả thực là đại thù sinh tử, đều đã bắt bọn họ quỳ trên mặt đất rồi, sau này bọn họ nhất định sẽ điên cuồng trả thù, chỉ cần là người bên cạnh Phong Duyên đều có thể bị giết".
"Thù này kết quá lớn, nhưng mà Phong Duyên dám động thủ giết bốn người, thì nguyên lão môn phái nhất định sẽ ra can thiệp".
"Chúng ta dõi mắt chờ xem".
Nghị luận xôn xao, bắt đầu tràn ra như nước, bốn người Hạng Nhất Chân, Tâm Hoàng thánh tử, Cố Trường Phong, Yến Tây Quy đều nghe được thanh âm, ngẩng đầu lên, nhìn về Phương Hàn, trong ánh mắt hiện ra cừu hận cho dù dốc hết tất cả nước biển trong thiên địa cũng không thể rửa sạch.
Mối thù hận này so với thù giết cha, đoạt vợ còn muốn nồng đậm hơn.
Thời điểm Phương Hàn đi ra, trong nháy mắt liền thấy được ánh mắt bốn người này, biết cừu hận căn bản không thể hóa giải. Từ nay về sau, bọn họ đều sẽ điên cuồng trả thù mình.
Thậm chí ngay cả những người bên cạnh mình cũng sẽ bị giết.
Hắn nhìn thấy cừu hận trong ánh mắt, lòng liền động sát cơ:
"Bốn người này, đã nhục nhã đến bộ dạng như vậy, sẽ kết đại cừu bất cộng đái thiên cùng ta, dứt khoát giết sạch, là xong mọi chuyện. Liều mạnh nhận trách phạt của Vũ Hóa Môn cũng không tiếc?"
Ngay lúc sát cơ vừa động, trên người Phương Hàn liền hiện ra sự lạnh lẽo nồng đậm, tất cả mọi người đều rùng mình một cái.
Phương Hàn bước nhanh về trước, đúng lúc này, trên bầu trời, đột nhiên xảy ra biến hóa.
Ầm.
Bốn đạo thần quang cực kỳ mãnh liệt, phủ xuống, trực tiếp quét đến bốn người quỳ trên mặt đất.
Đạo thần quang quét tới Hạng Nhất Chân, màu đen như mực, làm chung quanh cũng bị lây nhiễm thành một mảnh hắc sắc. Mà quét đến Cố Trường Phong lại là hỏa diễm, Yến Tây Quy là một đạo thần quang tiếp dẫn, Tâm Hoàng thánh tử Trần Chính Hoa kia là một đạo lực lượng tâm linh vô cùng mạnh mẽ.
Bốn đạo thần quang, khí thế cường đại, thật giống như thiên hà quét qua, khí tức làm tất cả mọi người liên tục lui về phía sau, quả thật vô pháp hình dùng nổi.
"Đó là….Ám Hoàng Phủ. Thái Dương Thần Cung, Yến Gia, còn có cao thủ Tâm Hoàng điện của Thiên Đình xuất thủ. Muốn tới giải cứu bốn người".
"Cái gì? Sao bốn phương thế lực này, có thể tiến vào trong Vũ Hóa Thiên Quốc chúng ta?"
"Khẳng định là cao tầng Vũ Hóa Môn ngầm đồng ý chuyện này, dù sao bốn đệ tử này, không thể nào bị Phong Duyên giết hết, nhưng mà Phong Duyên vừa chiếm được truyền thừa của Thánh Cốt, tương lai nhất định là một đại nhân vật, ít nhân cũng cấp Thánh Nhân, cao tầng Vũ Hóa Môn sợ làm hắn bất mãn, cho nên ngầm đồng ý cho cao thủ bốn thế lực này tiến vào trong, giải cứu bốn người".
Trong chúng cao thủ Vũ Hóa Môn, vẫn có nhân vật có ánh mắt lợi hại, liếc mắt liền biết đây là chuyện gì, thậm chí còn phỏng đoán ra nguồn gốc.
"Lực lượng thật cường đại, không sớm không mượn, lại lựa chọn động thủ vào khắc này. Là tại ta nổi sát tâm, nên bọn họ đến cứu viện?" Phương Hàn cảm thấy bốn cỗ lực lượng cường đại kia, thân thể khẽ lui về phía sau.
Cũng không động thủ ngăn cản.
Chuyện này rõ ràng là cao tầng Vũ Hóa Môn ngầm đồng ý, tiếp tay cho bốn thế lực lớn này, hắn biết quan hệ trong đó, nên ẩn nhẫn không bộc phát. Tạm thời bỏ qua cho bọn hắn.
Dù sao pháp lực bản thân đề thăng, Phương Hàn tu thành Kỷ Nguyên chi thư, vài con kiến này mặc dù về sau rất phiền toái, nhưng cũng không tạo thành uy hiếp cụ thể được.
Bất quá, Phương Hàn hiểu rõ ý tứ của Vũ Hóa Môn, dù không ra tay cản trở, nhưng bốn đạo thần quang kia vẫn hùng hổ, không buông tha hắn. Nhất là đạo thần quang đen nhánh cuốn lấy Hạng Nhất Chân, đột nhiên chia ra, biến thành một đạo trường kiếm đen nhánh, hoành không chém tới, hắc quang chớp động, bóng tối phủ xuống, công kích về Phương Hàn.
"Người Ám Hoàng Phủ xuất thủ rồi. Cư nhiên xuất thủ với Phong Duyên. Phong Duyên lui về sau, là chấp nhận những thế lực này giải cứu đám người Hạng Nhất Chân, nhưng mà bọn hắn vẫn không nhịn được, xuất thủ với Phong Duyên".
"Đó là dĩ nhiên, Hạng Nhất Chân quan hệ cùng người Ám Hoàng Phủ, cao thủ trong Ám Hoàng Phủ nhất định sẽ không phục, muốn hung hăng dạy dỗ Phong Duyên. Hạng Nhất Chân là truyền nhân Dạ Đế, thậm chí có thể là Dạ Đế chuyển thế. Bị nhục nhã như vậy, người Ám Hoàng Phủ sao có thể không phóng ngụm ác khí ra?"
Thần quang hắc sắc hóa thành trường kiếm đen nhánh, chém về Phương Hàn, trên thân kiếm kia, có hắc huyết phiêu đãng, nhắm thẳng vào đầu Phương Hàn, một kích trí mạng, căn bản không phải dạy dỗ, mà là muốn giết chết Phương Hàn.
"Các ngươi muốn chết?" Ánh mắt Phương Hàn rét lạnh, hàn băng thượng cổ hiện ra, hắn đã ngầm đồng ý cho những thế lực này giải cứu đám người Hạng Nhất Chân, như vậy đã là cực kỳ khoan dung rồi, những người này còn không biết sống chết ra tay với mình.
Hắn một bước tiến lên, thủ chưởng giơ ra, giống như một tòa núi bất hủ, mang theo sự kiên cố, khí tức cuồn cuộn, trực tiếp đánh về trường kiếm đen nhánh kia.
Phanh.
Hắc quang tán loạn, trường kiếm vỡ tan. Thủ chưởng Phương Hàn đã đánh cho trường kiếm đen nhánh này thành phấn vụn.
Sao?
Ở sâu trong thiên không, không biết địa phương nào, nơi ngọn nguồn thần quang hắc sắc, phát ra một tiếng kinh ngạc, bất quá sau đó liền truyền đến ý niệm hung ác:
"Tiểu thánh tử, dám làm nhục truyền nhân Dạ Đế, phải chết".
Ông. Càng nhiều trường kiếm đen nhanh từ trong thần quang bay ra, biến thành một khối bóng tối, bao phủ Phương Hàn.
"Đúng thế, Ám Hoàng Phủ Thiên Đình, Dạ Chi Mạc Sát. Màn đêm buông xuống, bao phủ tất cả, Thánh Nhân cũng phải bị đánh chết".
"Ám Hoàng Phủ Thiên Đình, cư nhiên thừa cơ xuất thủ với Phong Duyên, cao tầng Vũ Hóa Môn sao không ra can thiệp, đã đạt thành hiệp nghị nào rồi?" Rất nhiều cao thủ cả kinh nói.
"Đã như vậy, thì tất cả đều chết cho ta".
Phương Hàn đối mặt màn đêm bao phủ, sát cơ bắn ra, thân thể khẽ động, hai tay đánh ra tuyệt thế thánh pháp.
Đầu đầu chân khí long hình bắn ra từ trong lòng bàn tay, vô số cầu vồng bạch sắc, từ trong khổng khiếu quanh thần xuyên ra ngoài, trên tay hắn, xuất hiện dị tượng mặt trời trắng hồng, trực tiếp xé rách màn đêm, thậm chí thần quang hắc sắc kia cũng đứt gãy từng mảnh.
Ầm.
Cơ hồ tất cả mọi bị chấn cho phún máu tươi ra ngoài, mọi người nhìn thấy Phương Hàn hoành không đánh ra một môn hộ, lực lượng cuồng bạo, hóa thành hàng tỷ cự long, tràn vào trong môn hộ, phóng về trong thời không xa xôi.
A.
Ở trong thời không xa xôi, ngọn nguồn hắc quang, truyền đến một tiếng hét thảm.