Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
- Henry, vì sao hôm nay Win không đền cuộc họp của chúng ta nhỉ. - Trúc Chi nhìn về vị trí của Win liền hỏi.
- Hình như cậu ấy bị sốt rồi, đêm qua tôi và cậu ấy có đi đến các xưởng may ở xem xét tiến trình, nhìn cậu ấy lúc đó rất mệt mỏi và có nói với tôi rằng có lẽ sắp bị sốt rồi. - Henry cũng khá lo lắng. - Chúng ta có nên đến nhà thăm Win.
- Anh biết nới Win đang ở sao, nghe nói anh ấy đã dọn ra khỏi Hàn gia. - Trúc Chi liền rạng ngời hỏi.
- Vâng, có một lần tôi đến nhà Win để bàn bạc một số vấn đề quan trọng và ngủ lại đó. - Henry đáp. - Cậu ấy sống một mình nhưng khá tiện nghi và sạch sẽ.
- Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta đến đó thăm anh ấy thôi. - Trúc Chi nhanh chóng đứng lên mà bước đi.
HEnry đưa Trúc Chi đến một căn nhà tuy không lớn nhưng khá đầy đủ tiện nghi, Win bước ra mở cửa với gương mặt tái xanh cộng thêm hơi nóng hừng hực toả ra từ cơ thể.
- Thật xin lỗi, tôi bị sốt nên không thể đến cuộc họp... lại ngủ quên báo lại. - Win nhìn Henry và Trúc Chi liền nói.
- Em có mang cháo đến nè, anh ăn cháo rồi uống thuốc. - Trúc Chi không đợi Win mời má tiến vào bên trong nhà. - Henry, anh đỡ anh ấy vào nghĩ ngơi đi.
Trúc Chi đổ cháo ra chén rồi mang đến mà đút cho Win ăn nhưng Win liền từ chối.
- Tôi có thể tự ăn, tiểu thư Trúc Chi không nên hạ thấp mình. - Win nói.
- Không sao cả, anh là đối tác của tôi... anh bị ốm xem như kế hoạch mất đi một nhân lực... cứ xem tôi chăm sóc anh chỉ vỉ muốn kế hoạch lần này thành công.
- Win, cậu mau ăn đi... sức khoẻ là quan trọng.
Win cũng không muốn nói nhiều nữa, trong người quả thật rất mệt mỏi... cả đêm qua tưởng chừng như chết đi sống lại... trong một ngôi nhà vắng bóng không có ai, anh lại không muốn làm phiền đến cha mình vì bên cạnh ông ấy đã quá đủ rắc rối... anh đã gọi cho Hạ Tuyết, đơn giản chỉ vì muốn nghe giọng cô nhưng vô vọng, cô vẫn chưa chịu mở máy.
- Anh nghĩ ngơi đi, chúng em về đây. - Trúc Chi đút cho Win ăn xong, cho anh uống thuốc sau đó cùng Henry tạm biệt ra về.
- Cảm ơn hai người đã quan tâm đến tôi. - Win biết ơn nói.
- Ngoài là đối tác, chúng ta cũng có thể làm bạn bè mà. - Henry vỗ vai Win mà đáp. - Nhưng vì sao cậu bị ốm lại không gọi cho cha mình, lại chịu đựng như vậy.
- Cha tôi chuẩn bị kết hôn nên có lẽ rất bận rộn, tôi không muốn làm phiền ông ấy những việc nhỏ nhặt như thế này. - Win đáp.
- Là kết hôn cùng bác sĩ Lục sao? - Henry khẽ hỏi.
- Anh cũng quen cô Lục An sao? - Win ngạc nhiên. - Đúng là sẽ kết hôn cùng cô ấy.
Henry khẽ cười không đáp sau đó cùng Trúc Chi ra về.
Tại một tiệm áo cưới sang trọng bật nhất thành phố, Hàn Thế Bảo và Lục An đang ở bên trong mà lựa chọn bộ trang phục cưới thích hợp nhất... tất nhiên là Tiểu Hân cũng đòi theo và cô bé nhất quyết bắt Kelly đi theo. Chính vì điều này càng khiến Lục An không vui hơn, tuy nhiên chẳng phải cô mới chính là chủ nhân hay sao... cô mới chính là cô dâu của Hàn Thế Bảo.
- Thế Bảo, anh thấy bộ váy này hợp với em không?
- Tuỳ ý. - Hàn Thế Bảo ngồi trên ghế, bàn tay nhìn vào điện thoại mà nói.
- Không đẹp đâu. - Tiểu Hân lắc đầu nói.
- Tiểu Hân, vậy con chọn giúp dì nhé. - Lục An thấy Tiểu Hân quan tâm đến mình liền vờ mỉm cười đi tới nói.
- Bộ váy đó hợp với cô Kelly hơn, dì Lục không thích hợp. - Tiểu Hân nhìn Kelly nói. - Cô Kel, cô thừ bộ váy đó cho con xem đi.
- Tiểu Hân, hôm nay là ngày baba con và dì Lục lựa chọn... con không được phá phách. - Kelly vỗ về nói.
- Không... - Tiều Hân bắt đầu mè nheo chạy về phía Hàn Thế Bảo. - Baba, con muốn cô Kelly mặc bộ váy đó... con muốn cô Kelly... con muốn... - Vừa nói vừa nhảy lên đòi cho bằng được.
Hàn Thế Bảo lần này mới đưa mắt nhìn qua bộ váy cười sang trọng được treo trước mắt, sau đó ôm Tiểu Hân vào lòng mà nói:" Cô thử nó đi." Hàn Thế Bảo đưa mắt nhìn Kelly mà nói.
- Đây là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, quý khách thật là biết chọn lựa. - Cô nhân viên mỉm cười nói trong khi không hiểu chuyện khủng khiếp sắp xảy ra.
Kelly nhìn bộ váy trước mặt mà khẽ cười, cô cũng có một hy vọng đuọc mặt bộ váy đẹp như vậy mà bước cùng anh lên khán đài, sau đó hai người sẽ trước mặt mọi người cùng nhau thề nguyện cùng nhau nắm tay nhau đi hết con đường dài phía trước. Nhưng nhìn về hiện tại, là anh chuẩn bị kết hôn cùng người phụ nữ khác bộ váy kia dù có thật sự phù hợp với cô cũng không thuộc về cô... hệt như anh vậy.
- Tôi mới chính là cô dâu... cô ta thử váy cưới để làm gì chứ. - Lục An không chấp nhận. - Tôi muốn thử bộ váy này. - Lục An đi lại gần chiếc váy kia mà đóng rèm thử.
- Không... con muốn cô Kelly, là cô Kelly. - Tiểu Hân rời bàn tay Hàn Thế Bảo mà chạy đến phía chiếc váy kia tranh dành. Không may Lục An trong lúc giành lại thì hất ngã Tiểu Hân... khiến con bé đập đầu vào bật thang.
- Tiểu Hân... - Kelly chưa kịp đến ngăn Tiểu Hân lại thì đã nhìn thấy con gái mình té ngã nhanh chóng chạy tới.
Phía sau Hàn Thế Bảo cũng vô cùng lo lắng mà chạy đến phía Tiểu Hân bị ngã.
Lục An hoảng hốt nhìn Tiểu Hân ngã xuống, nếu con bé có chuyện gì... cô khó lòng sống trong Hàn gia.
- Con... con có sao không... - Kelly ôm Tiểu Hân vào lòng mà nói.
Tiểu Hân khóc lớn, trên đầu chỉ bị một cục u to bằng quả trứng nhưng vẫn còn tỉnh táo khóc ngất nhìn Kelly mà nói:" Con muốn cô Kelly mặc mà... không được cho cô Lục mặc nó..."
Hàn Thế Bảo tức giận giành Tiểu Hân từ trong tay Kelly ôm vào lòng, đôi mắt hướng về Kelly sau đó liếc qua Lục An đang đứng như trời tròng mà thét.
- Cô còn đứng đó, mau đưa bộ váy cưới lại. - Sau đó nhìn sang Kelly giọng cũng không hạ xuống. - Còn cô, mau chòng mặc nó vào ngay lập tức.
Kelly nhìn Tiểu Hân chỉ vì muốn cô mặc cho con bé xem bộ áo cưới này mà bị thương như vậy thì vô cùng xót xa, nếu ngay từ ban đầu cô kiên quyết tranh giành với Lục An thì con bé đã không xảy ra chuyện gì. Kelly bước vào bên trong phòng thay váy cưới, nhân viên bắt đầu giúp cô thay đổi kiểu tóc và đội trên đầu một chiếc vương miệng nhỏ đi cùng bộ váy... Kelly bước ra ngoài hệt như một nữ hoàng vô cùng quyến rũ và quý phái,
- Cô Kelly, cô đẹp quá... hệt như những cô tiên trong truyện cổ tích. - Tiểu Hân tròn mắt nhìn Kelly.
Ánh mắt của Hàn Thế Bảo cũng nhìn về phía Kelly không dứt, biết rằng Kelly xinh đẹp như vậy nhưng khi cô ấy khoát trên người bộ váy cưới này càng khiến cô thêm phần lộng lẫy hơn... hiện tại là anh muốn chạy đến mang cô đi kết hôn ngay lập tức.
- Hàn tổng, anh có thử áo vest không?
- Không cần đâu, thứ gì mặc trên người tôi mà không đẹp. - Hàn Thế Bảo khẽ đáp.
Cô nhân viên kia khẽ cười, nhưng Hàn tổng tự tin như vậy cũng không có gì là quá đáng... với thân hình chuẩn như anh ấy thì trang phục xấu cũng hoá thành đẹp.
- Tôi có thể thay nó ra được chưa? - Kelly nhìn Hàn Thế Bảo mà nói.
- Được rồi. - Sau đó nhìn sang Lục An. - Cô có thử nó hay không?
- Anh... anh có biết tôi mới chính là cô dâu hay không hả vì sao lại để cô ta thừ chiếc váy cưới đẹp nhất ở đây. Chiếc váy kia mặc lên người cô ta đã bị dơ bẩn theo cô ta rồi, anh nghĩ tôi sẽ khoát trên người nó hay sao?
- Lục tiểu thư, ăn nói phải cẩn thận một chút. - Hàn Thế Bảo đáp. - Nếu cô muốn trở thành phu nhân Hàn gia, đừng gây thêm chuyện cho người khác chê cười Hàn gia chúng tôi.
- Gây chuyện sao, không phải chính anh ép tôi phải như thế. - Lục An đi tới về phía Kelly. - Chiếc váy này rất đẹp, rất hơp với cô... nhưng rất tiếc cả đời cô cũng không thể có được.
Kelly hiểu thâm ý trong câu nói của Lục An, cô lại khẽ đáp:" Biết hợp nhưng vẫn cứ thích vứt bỏ vẫn tốt hơn là không hợp và cứ bám lấy mãi."
- Cô... - Lục An hiểu Kelly đang nói khích mình.
Kelly khẽ cười sau đó gọi người vào giúp mình thay bộ trang phục trên người, một lần cuối ngắm nhìn mình trong bộ báy kia trong gương... Kelly tự khẽ cười bản thân mình, sau đó nhớ đến ánh mắt đầy tình ý mà Hàn Thế Bảo nhìn cô, không thề hiểu là anh ta muốn điều gì.
- Baba, hay chúng ta về đi. - Tiểu Hân ngước mắt nhìn Hàn Thế Bảo mà nói.
- Tôi vẫn chưa thử trang phục xong. - Lục An nói.
- Baba, con muốn đi về... đợi cô Kelly ra sẽ cùng về với chúng ta. - Tiểu Hân nằng nặc đòi.
Kelly từ bên trong phòng thay trang phục buớc ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Hân đang mẻ nheo với Hàn Thế Bảo thì có chút lo lắng, từ khi nào lại học được tính cách muốn gì được đó, lại hay mè nheo với cha. Anh ta lại quá cưng chiều mà không bao giờ la mắng mà làm theo tất cả những việc Tiểu Hân muốn.
- Cô Kelly, chúng ta về thôi. - Tiều Hân quau sang nhìn Kelly mà nói.
- Thế Bảo, em vẫn chưa thử đồ xong... để cô ta mang Tiểu Hân về trước đi, anh ở lại cùng em chọn lựa. - Lục An khẽ nói.
- Không... không... con muốn đi cùng baba, con muốn baba. - Tiểu Hân hét lên.
- Được rồi, Lục An cô ở lại tuỳ ý lựa chọn đi... muốn lấy loại nào thì cứ lấy đi. - Hàn Thế Bảo bế Tiểu Hân trên tay mà nói. - Con bé không chịu rời tôi, có lẽ phải đưa Tiểu Hân về trước.
Hàn Thế Bảo nói xong liền bế Tiểu Hân ra ngoài, phía sau là Kelly đang bước theo... trong họ vô cùng xứng lứa vừa đôi, một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.
Lục An đứng bên trong nhìn ba người bọn họ bước đi má trong lòng vô cùng lo lắng, liệu vị trí Hàn phu nhân kia có thuộc về cô hay không, co đã cố gắng trong bao nhiêu lâu nay, nhất định không thể bỏ cưộc.
Lục An nhìn qua vài bộ váy khác thì không còn hứng thú chọn lựa nữa... cô bước ra khỏi cửa tiệm mà rảo bước trên con đường lớn. Con đường ánh đèn xanh đỏ lấp lánh, đã từ rất lâu rồi cô mới đi bộ trên con đường này vào buỗi tối...
- Gâu... gâu.. - Tiếng một chú chó chạy về phía cô mà quẩy đuôi mừng rỡ.
- Peter. - Lục An choàng người xuống ôm lấy vật cưng. - Sao mày lại ở đây được hả. - Cô đưa chú cho cưng lên lòng mà ôm lấy.
- Bác sĩ Lục, là cô sao? - Henry mang Peter đi dạo, không may bị tuột xít liền đuổi theo thì gặp một bóng dáng cô gái đang ôm Peter, đi lại gần lại nhận ra chính là Lục An.
- Là anh sao? - Lục An nhìn Henry. - Anh mang Peter về đây ư, không phải nó đang sống cùng ba mẹ tôi.
- Là thế này, tôi có chuyến công tác dài hạn ở VN, tôi đã đến nhà cô có nhã ý muốn mang Peter qua đây để bầu bạn và chăm sóc. Dù sao cô cũng đã ở VN, tôi đang dự định một ngày nào đó sẽ đưa Peter đến thăm cô, nhưng xem ra hiện tại cô khá bận rộn.
- Ôi Peter của chị, rất lâu rồi không gặp mày... mày có nhớ chị không hả. - Lục An nâng Peter lên mà mỉm cười, nụ cười của cô dành cho Peter không một chút toan tính... là nụ cười của sự yêu thương.
Trên con đường vắng người, có hai bóng người đang cùng nhau đi trên tay dắt theo một chú chó đáng yêu.
- Nghe nói cô sắp kết hôn. - Henry nói.
- Ừ. - Lục An gật đầu.
- Gả vào gia đình tốt như vậy, cô lại buồn bã như vậy. - Henry nhìn Lục An không vui đáp mà nói.
- Không phải cứ là gia đình tốt thì hôn nhân sẽ tốt. - Lục An nặng bề đáp.
Henry lặng lẽ bước đi cùng Lục An... một cuộc hôn nhân không tốt thì cô ấy duy trì nó để làm gì cơ chứ, nhưng anh lại không nói ra vì dù sao quyết định của cô ấy là quan trọng nhất.
Chiếc xe lăn bánh vào biệt thự Hàn gia, Hàn Thế Bảo không nhìn qua Kelly mà bế Tiểu Hân đang ngủ quên trên tay anh mà đi thằng vào phòng con bé. Kelly cũng quay về phòng mình, hiện tại cô được xem như là khách của Hàn Thế Bảo không phải là người làm trong nhà nữa nên thím Trương tất nhiên không được quyền la mắng.
Kelly mệt nhoài nằm trên giường mình, sau đó khẽ nhắm mắt lại thì lại hiện ra ánh mắt say đắm của Hàn Thế Bảo khi nhìn cô đang mặc bộ váy cưới... Kelly khẽ lắc đầu sau đo1 chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cô lại nhìn thấy hỉnh ảnh đầy máu của người mẹ... mẹ cô nhìn cô như muốn nói lên điều gì... trong ánh mắt của bà từ từ rơi ra dòng lệ... dòng lệ đó thật khác biệt... nó mang màu đỏ của máu.
- Mẹ... mẹ... mẹ ơi... - Kelly hét lên trong không gian yên tĩnh.
Hàn Thế Bảo giật mình tỉnh giấc, nghe tiếng thét của Kelly liền chạy qua phòng cô. Kelly vẫn còn đang mê man ngủ, miệng lẩm bẩm điều gì đó toàn thẩn đều đổ mồ hôi thấm ướt cả chiếc váy ngủ.
- Kelly... tỉnh lại... tỉnh lại. - Hàn Thế Bảo gọi cô, kéo cô ra khỏi cơn ác mộng.
Kelly nhìn thấy mẹ cô cứ khóc ra máu như vậy... ánh mắt đó nhìn cô chăm chăm nói điều gì đó mà cô không thể nghe được. Sau đó mẹ cô vị một toáng người mặc áo đen bắt đi, cô đã có gắng chạy theo nhưng không được... bàn chan cô cứng đờ không thể nhúc nhích. Sau đó là giọng của anh vang lên, anh từ ở nơi nào đó liên lục gọi cô...
- Thế Bảo. - Kelly mở mắt mình ra, đôi mắt ướt sũng vì nước. - Tôi... tôi... rất sợ.
- Kelly quay lại thực tại, ôm chầm lấy anh mà khóc.
- Ổn rồi, có tôi ở đây... không phải sợ điều gì cả. - Hàn Thế Bảo ôm cô vào lòng mà nói.
- Thế Bảo, về cái chết của cha mẹ tôi... thật sự là anh sao... - Kelly khóc trong lòng Hàn Thế Bảo mà nói. - Là Thiên Ân đã nói với tôi là anh, nhưng hiện tại tôi phân vân không biết cái nào là sự thật...làm ơn hãy nói với tôi sự thật... làm ơn.
Hàn Thế Bảo nhìn thấy Kelly vô cùng mất bình tĩnh... nếu như anh nói ra hết cho cô biết, sự thật chính là Hàn phu nhân và Hoàng gia kia cùng nhau thực hiện kế hoạch giết người đó. Chẳng phải cô sẽ đi tìm bọn họ mà phục thù sao, điều đó lại vô cùng nguy hiểm đến Kelly. Thà cô cứ nghĩ là anh đi, cứ tìm anh mà phục thù không phải an toàn hơn cho cô sao?
- Sự thật thế nào không phải em đã biết, em còn muốn biết điều gì?
- Vậy cho tôi lý do đi, vì sao anh giết cha mẹ tôi. - Kelly nói, cô đã rất đau lòng...
vì không phục thù cho cha mẹ mình lại mang trái tim trao cho anh, và vì cô không thể giết cha của con gái mình.
- Không phải Hoàng Thiên Ân đã nói cho em hết mọi việc rồi sao? - Hàn Thế Bảo đứng lên quay đầu đi. - Em hận tôi như vậy, thì hãy ra tay đi.
Kelly đứng lên, bàn tay đưa về phía bóng lưng cả anh nhưng vươn chưa đến đã hạ bàn tay mình xuống.
- Là tôi vô dụng không thể báo thù cho cha mẹ, lại càng không thể giết chết cha của con gái mình. - Kelly khóc ngất mà nói. - Tôi với anh không phải là anh em ruột thịt, điều đó khiến tôi vô cùng vui mừng vì Tiểu Hân sẽ không gặp phải vấn đề sức khoẻ nào. Nay Tiểu Hân cũng đã lớn, lại yêu quý cha như vậy... anh cũng sắp kết hôn cùng người phụ nữ khác... tôi ở lại nơi này cũng không còn chút ý nghĩa nào.
Hàn Thế Bảo nghe xong lời Kelly nói ra, đôi mắt anh đen lại... gương mặt đằng đằng sát khí mà quay lại nhìn vào mắt Kelly:" Em lại muốn bỏ đi nữa ư."
Kelly chưa kịp đáp đã bị anh đẩy hất xuống giường.
- Dù em có hận tôi, em cũng không được phép rời xa tôi. - Hàn Thế Bảo đưa gương mặt mình sát vào gương mặt cô mà nói, tiếng ken két như nảy lửa.
Hàn Thế Bảo đưa bàn tay mình cởi bỏ chiếc váy ngủ của Kelly, đưa ra trước mặt thân hình đầy đặn quyến rũ trước mắt... trong lòng tuy đã dặn lòng không muốn ức hiếp cô... nhưng quả nhiên cô ta lại làm anh tức giận mà không kiềm lòng được nữa.
- Hình như cậu ấy bị sốt rồi, đêm qua tôi và cậu ấy có đi đến các xưởng may ở xem xét tiến trình, nhìn cậu ấy lúc đó rất mệt mỏi và có nói với tôi rằng có lẽ sắp bị sốt rồi. - Henry cũng khá lo lắng. - Chúng ta có nên đến nhà thăm Win.
- Anh biết nới Win đang ở sao, nghe nói anh ấy đã dọn ra khỏi Hàn gia. - Trúc Chi liền rạng ngời hỏi.
- Vâng, có một lần tôi đến nhà Win để bàn bạc một số vấn đề quan trọng và ngủ lại đó. - Henry đáp. - Cậu ấy sống một mình nhưng khá tiện nghi và sạch sẽ.
- Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta đến đó thăm anh ấy thôi. - Trúc Chi nhanh chóng đứng lên mà bước đi.
HEnry đưa Trúc Chi đến một căn nhà tuy không lớn nhưng khá đầy đủ tiện nghi, Win bước ra mở cửa với gương mặt tái xanh cộng thêm hơi nóng hừng hực toả ra từ cơ thể.
- Thật xin lỗi, tôi bị sốt nên không thể đến cuộc họp... lại ngủ quên báo lại. - Win nhìn Henry và Trúc Chi liền nói.
- Em có mang cháo đến nè, anh ăn cháo rồi uống thuốc. - Trúc Chi không đợi Win mời má tiến vào bên trong nhà. - Henry, anh đỡ anh ấy vào nghĩ ngơi đi.
Trúc Chi đổ cháo ra chén rồi mang đến mà đút cho Win ăn nhưng Win liền từ chối.
- Tôi có thể tự ăn, tiểu thư Trúc Chi không nên hạ thấp mình. - Win nói.
- Không sao cả, anh là đối tác của tôi... anh bị ốm xem như kế hoạch mất đi một nhân lực... cứ xem tôi chăm sóc anh chỉ vỉ muốn kế hoạch lần này thành công.
- Win, cậu mau ăn đi... sức khoẻ là quan trọng.
Win cũng không muốn nói nhiều nữa, trong người quả thật rất mệt mỏi... cả đêm qua tưởng chừng như chết đi sống lại... trong một ngôi nhà vắng bóng không có ai, anh lại không muốn làm phiền đến cha mình vì bên cạnh ông ấy đã quá đủ rắc rối... anh đã gọi cho Hạ Tuyết, đơn giản chỉ vì muốn nghe giọng cô nhưng vô vọng, cô vẫn chưa chịu mở máy.
- Anh nghĩ ngơi đi, chúng em về đây. - Trúc Chi đút cho Win ăn xong, cho anh uống thuốc sau đó cùng Henry tạm biệt ra về.
- Cảm ơn hai người đã quan tâm đến tôi. - Win biết ơn nói.
- Ngoài là đối tác, chúng ta cũng có thể làm bạn bè mà. - Henry vỗ vai Win mà đáp. - Nhưng vì sao cậu bị ốm lại không gọi cho cha mình, lại chịu đựng như vậy.
- Cha tôi chuẩn bị kết hôn nên có lẽ rất bận rộn, tôi không muốn làm phiền ông ấy những việc nhỏ nhặt như thế này. - Win đáp.
- Là kết hôn cùng bác sĩ Lục sao? - Henry khẽ hỏi.
- Anh cũng quen cô Lục An sao? - Win ngạc nhiên. - Đúng là sẽ kết hôn cùng cô ấy.
Henry khẽ cười không đáp sau đó cùng Trúc Chi ra về.
Tại một tiệm áo cưới sang trọng bật nhất thành phố, Hàn Thế Bảo và Lục An đang ở bên trong mà lựa chọn bộ trang phục cưới thích hợp nhất... tất nhiên là Tiểu Hân cũng đòi theo và cô bé nhất quyết bắt Kelly đi theo. Chính vì điều này càng khiến Lục An không vui hơn, tuy nhiên chẳng phải cô mới chính là chủ nhân hay sao... cô mới chính là cô dâu của Hàn Thế Bảo.
- Thế Bảo, anh thấy bộ váy này hợp với em không?
- Tuỳ ý. - Hàn Thế Bảo ngồi trên ghế, bàn tay nhìn vào điện thoại mà nói.
- Không đẹp đâu. - Tiểu Hân lắc đầu nói.
- Tiểu Hân, vậy con chọn giúp dì nhé. - Lục An thấy Tiểu Hân quan tâm đến mình liền vờ mỉm cười đi tới nói.
- Bộ váy đó hợp với cô Kelly hơn, dì Lục không thích hợp. - Tiểu Hân nhìn Kelly nói. - Cô Kel, cô thừ bộ váy đó cho con xem đi.
- Tiểu Hân, hôm nay là ngày baba con và dì Lục lựa chọn... con không được phá phách. - Kelly vỗ về nói.
- Không... - Tiều Hân bắt đầu mè nheo chạy về phía Hàn Thế Bảo. - Baba, con muốn cô Kelly mặc bộ váy đó... con muốn cô Kelly... con muốn... - Vừa nói vừa nhảy lên đòi cho bằng được.
Hàn Thế Bảo lần này mới đưa mắt nhìn qua bộ váy cười sang trọng được treo trước mắt, sau đó ôm Tiểu Hân vào lòng mà nói:" Cô thử nó đi." Hàn Thế Bảo đưa mắt nhìn Kelly mà nói.
- Đây là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, quý khách thật là biết chọn lựa. - Cô nhân viên mỉm cười nói trong khi không hiểu chuyện khủng khiếp sắp xảy ra.
Kelly nhìn bộ váy trước mặt mà khẽ cười, cô cũng có một hy vọng đuọc mặt bộ váy đẹp như vậy mà bước cùng anh lên khán đài, sau đó hai người sẽ trước mặt mọi người cùng nhau thề nguyện cùng nhau nắm tay nhau đi hết con đường dài phía trước. Nhưng nhìn về hiện tại, là anh chuẩn bị kết hôn cùng người phụ nữ khác bộ váy kia dù có thật sự phù hợp với cô cũng không thuộc về cô... hệt như anh vậy.
- Tôi mới chính là cô dâu... cô ta thử váy cưới để làm gì chứ. - Lục An không chấp nhận. - Tôi muốn thử bộ váy này. - Lục An đi lại gần chiếc váy kia mà đóng rèm thử.
- Không... con muốn cô Kelly, là cô Kelly. - Tiểu Hân rời bàn tay Hàn Thế Bảo mà chạy đến phía chiếc váy kia tranh dành. Không may Lục An trong lúc giành lại thì hất ngã Tiểu Hân... khiến con bé đập đầu vào bật thang.
- Tiểu Hân... - Kelly chưa kịp đến ngăn Tiểu Hân lại thì đã nhìn thấy con gái mình té ngã nhanh chóng chạy tới.
Phía sau Hàn Thế Bảo cũng vô cùng lo lắng mà chạy đến phía Tiểu Hân bị ngã.
Lục An hoảng hốt nhìn Tiểu Hân ngã xuống, nếu con bé có chuyện gì... cô khó lòng sống trong Hàn gia.
- Con... con có sao không... - Kelly ôm Tiểu Hân vào lòng mà nói.
Tiểu Hân khóc lớn, trên đầu chỉ bị một cục u to bằng quả trứng nhưng vẫn còn tỉnh táo khóc ngất nhìn Kelly mà nói:" Con muốn cô Kelly mặc mà... không được cho cô Lục mặc nó..."
Hàn Thế Bảo tức giận giành Tiểu Hân từ trong tay Kelly ôm vào lòng, đôi mắt hướng về Kelly sau đó liếc qua Lục An đang đứng như trời tròng mà thét.
- Cô còn đứng đó, mau đưa bộ váy cưới lại. - Sau đó nhìn sang Kelly giọng cũng không hạ xuống. - Còn cô, mau chòng mặc nó vào ngay lập tức.
Kelly nhìn Tiểu Hân chỉ vì muốn cô mặc cho con bé xem bộ áo cưới này mà bị thương như vậy thì vô cùng xót xa, nếu ngay từ ban đầu cô kiên quyết tranh giành với Lục An thì con bé đã không xảy ra chuyện gì. Kelly bước vào bên trong phòng thay váy cưới, nhân viên bắt đầu giúp cô thay đổi kiểu tóc và đội trên đầu một chiếc vương miệng nhỏ đi cùng bộ váy... Kelly bước ra ngoài hệt như một nữ hoàng vô cùng quyến rũ và quý phái,
- Cô Kelly, cô đẹp quá... hệt như những cô tiên trong truyện cổ tích. - Tiểu Hân tròn mắt nhìn Kelly.
Ánh mắt của Hàn Thế Bảo cũng nhìn về phía Kelly không dứt, biết rằng Kelly xinh đẹp như vậy nhưng khi cô ấy khoát trên người bộ váy cưới này càng khiến cô thêm phần lộng lẫy hơn... hiện tại là anh muốn chạy đến mang cô đi kết hôn ngay lập tức.
- Hàn tổng, anh có thử áo vest không?
- Không cần đâu, thứ gì mặc trên người tôi mà không đẹp. - Hàn Thế Bảo khẽ đáp.
Cô nhân viên kia khẽ cười, nhưng Hàn tổng tự tin như vậy cũng không có gì là quá đáng... với thân hình chuẩn như anh ấy thì trang phục xấu cũng hoá thành đẹp.
- Tôi có thể thay nó ra được chưa? - Kelly nhìn Hàn Thế Bảo mà nói.
- Được rồi. - Sau đó nhìn sang Lục An. - Cô có thử nó hay không?
- Anh... anh có biết tôi mới chính là cô dâu hay không hả vì sao lại để cô ta thừ chiếc váy cưới đẹp nhất ở đây. Chiếc váy kia mặc lên người cô ta đã bị dơ bẩn theo cô ta rồi, anh nghĩ tôi sẽ khoát trên người nó hay sao?
- Lục tiểu thư, ăn nói phải cẩn thận một chút. - Hàn Thế Bảo đáp. - Nếu cô muốn trở thành phu nhân Hàn gia, đừng gây thêm chuyện cho người khác chê cười Hàn gia chúng tôi.
- Gây chuyện sao, không phải chính anh ép tôi phải như thế. - Lục An đi tới về phía Kelly. - Chiếc váy này rất đẹp, rất hơp với cô... nhưng rất tiếc cả đời cô cũng không thể có được.
Kelly hiểu thâm ý trong câu nói của Lục An, cô lại khẽ đáp:" Biết hợp nhưng vẫn cứ thích vứt bỏ vẫn tốt hơn là không hợp và cứ bám lấy mãi."
- Cô... - Lục An hiểu Kelly đang nói khích mình.
Kelly khẽ cười sau đó gọi người vào giúp mình thay bộ trang phục trên người, một lần cuối ngắm nhìn mình trong bộ báy kia trong gương... Kelly tự khẽ cười bản thân mình, sau đó nhớ đến ánh mắt đầy tình ý mà Hàn Thế Bảo nhìn cô, không thề hiểu là anh ta muốn điều gì.
- Baba, hay chúng ta về đi. - Tiểu Hân ngước mắt nhìn Hàn Thế Bảo mà nói.
- Tôi vẫn chưa thử trang phục xong. - Lục An nói.
- Baba, con muốn đi về... đợi cô Kelly ra sẽ cùng về với chúng ta. - Tiểu Hân nằng nặc đòi.
Kelly từ bên trong phòng thay trang phục buớc ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Hân đang mẻ nheo với Hàn Thế Bảo thì có chút lo lắng, từ khi nào lại học được tính cách muốn gì được đó, lại hay mè nheo với cha. Anh ta lại quá cưng chiều mà không bao giờ la mắng mà làm theo tất cả những việc Tiểu Hân muốn.
- Cô Kelly, chúng ta về thôi. - Tiều Hân quau sang nhìn Kelly mà nói.
- Thế Bảo, em vẫn chưa thử đồ xong... để cô ta mang Tiểu Hân về trước đi, anh ở lại cùng em chọn lựa. - Lục An khẽ nói.
- Không... không... con muốn đi cùng baba, con muốn baba. - Tiểu Hân hét lên.
- Được rồi, Lục An cô ở lại tuỳ ý lựa chọn đi... muốn lấy loại nào thì cứ lấy đi. - Hàn Thế Bảo bế Tiểu Hân trên tay mà nói. - Con bé không chịu rời tôi, có lẽ phải đưa Tiểu Hân về trước.
Hàn Thế Bảo nói xong liền bế Tiểu Hân ra ngoài, phía sau là Kelly đang bước theo... trong họ vô cùng xứng lứa vừa đôi, một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.
Lục An đứng bên trong nhìn ba người bọn họ bước đi má trong lòng vô cùng lo lắng, liệu vị trí Hàn phu nhân kia có thuộc về cô hay không, co đã cố gắng trong bao nhiêu lâu nay, nhất định không thể bỏ cưộc.
Lục An nhìn qua vài bộ váy khác thì không còn hứng thú chọn lựa nữa... cô bước ra khỏi cửa tiệm mà rảo bước trên con đường lớn. Con đường ánh đèn xanh đỏ lấp lánh, đã từ rất lâu rồi cô mới đi bộ trên con đường này vào buỗi tối...
- Gâu... gâu.. - Tiếng một chú chó chạy về phía cô mà quẩy đuôi mừng rỡ.
- Peter. - Lục An choàng người xuống ôm lấy vật cưng. - Sao mày lại ở đây được hả. - Cô đưa chú cho cưng lên lòng mà ôm lấy.
- Bác sĩ Lục, là cô sao? - Henry mang Peter đi dạo, không may bị tuột xít liền đuổi theo thì gặp một bóng dáng cô gái đang ôm Peter, đi lại gần lại nhận ra chính là Lục An.
- Là anh sao? - Lục An nhìn Henry. - Anh mang Peter về đây ư, không phải nó đang sống cùng ba mẹ tôi.
- Là thế này, tôi có chuyến công tác dài hạn ở VN, tôi đã đến nhà cô có nhã ý muốn mang Peter qua đây để bầu bạn và chăm sóc. Dù sao cô cũng đã ở VN, tôi đang dự định một ngày nào đó sẽ đưa Peter đến thăm cô, nhưng xem ra hiện tại cô khá bận rộn.
- Ôi Peter của chị, rất lâu rồi không gặp mày... mày có nhớ chị không hả. - Lục An nâng Peter lên mà mỉm cười, nụ cười của cô dành cho Peter không một chút toan tính... là nụ cười của sự yêu thương.
Trên con đường vắng người, có hai bóng người đang cùng nhau đi trên tay dắt theo một chú chó đáng yêu.
- Nghe nói cô sắp kết hôn. - Henry nói.
- Ừ. - Lục An gật đầu.
- Gả vào gia đình tốt như vậy, cô lại buồn bã như vậy. - Henry nhìn Lục An không vui đáp mà nói.
- Không phải cứ là gia đình tốt thì hôn nhân sẽ tốt. - Lục An nặng bề đáp.
Henry lặng lẽ bước đi cùng Lục An... một cuộc hôn nhân không tốt thì cô ấy duy trì nó để làm gì cơ chứ, nhưng anh lại không nói ra vì dù sao quyết định của cô ấy là quan trọng nhất.
Chiếc xe lăn bánh vào biệt thự Hàn gia, Hàn Thế Bảo không nhìn qua Kelly mà bế Tiểu Hân đang ngủ quên trên tay anh mà đi thằng vào phòng con bé. Kelly cũng quay về phòng mình, hiện tại cô được xem như là khách của Hàn Thế Bảo không phải là người làm trong nhà nữa nên thím Trương tất nhiên không được quyền la mắng.
Kelly mệt nhoài nằm trên giường mình, sau đó khẽ nhắm mắt lại thì lại hiện ra ánh mắt say đắm của Hàn Thế Bảo khi nhìn cô đang mặc bộ váy cưới... Kelly khẽ lắc đầu sau đo1 chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cô lại nhìn thấy hỉnh ảnh đầy máu của người mẹ... mẹ cô nhìn cô như muốn nói lên điều gì... trong ánh mắt của bà từ từ rơi ra dòng lệ... dòng lệ đó thật khác biệt... nó mang màu đỏ của máu.
- Mẹ... mẹ... mẹ ơi... - Kelly hét lên trong không gian yên tĩnh.
Hàn Thế Bảo giật mình tỉnh giấc, nghe tiếng thét của Kelly liền chạy qua phòng cô. Kelly vẫn còn đang mê man ngủ, miệng lẩm bẩm điều gì đó toàn thẩn đều đổ mồ hôi thấm ướt cả chiếc váy ngủ.
- Kelly... tỉnh lại... tỉnh lại. - Hàn Thế Bảo gọi cô, kéo cô ra khỏi cơn ác mộng.
Kelly nhìn thấy mẹ cô cứ khóc ra máu như vậy... ánh mắt đó nhìn cô chăm chăm nói điều gì đó mà cô không thể nghe được. Sau đó mẹ cô vị một toáng người mặc áo đen bắt đi, cô đã có gắng chạy theo nhưng không được... bàn chan cô cứng đờ không thể nhúc nhích. Sau đó là giọng của anh vang lên, anh từ ở nơi nào đó liên lục gọi cô...
- Thế Bảo. - Kelly mở mắt mình ra, đôi mắt ướt sũng vì nước. - Tôi... tôi... rất sợ.
- Kelly quay lại thực tại, ôm chầm lấy anh mà khóc.
- Ổn rồi, có tôi ở đây... không phải sợ điều gì cả. - Hàn Thế Bảo ôm cô vào lòng mà nói.
- Thế Bảo, về cái chết của cha mẹ tôi... thật sự là anh sao... - Kelly khóc trong lòng Hàn Thế Bảo mà nói. - Là Thiên Ân đã nói với tôi là anh, nhưng hiện tại tôi phân vân không biết cái nào là sự thật...làm ơn hãy nói với tôi sự thật... làm ơn.
Hàn Thế Bảo nhìn thấy Kelly vô cùng mất bình tĩnh... nếu như anh nói ra hết cho cô biết, sự thật chính là Hàn phu nhân và Hoàng gia kia cùng nhau thực hiện kế hoạch giết người đó. Chẳng phải cô sẽ đi tìm bọn họ mà phục thù sao, điều đó lại vô cùng nguy hiểm đến Kelly. Thà cô cứ nghĩ là anh đi, cứ tìm anh mà phục thù không phải an toàn hơn cho cô sao?
- Sự thật thế nào không phải em đã biết, em còn muốn biết điều gì?
- Vậy cho tôi lý do đi, vì sao anh giết cha mẹ tôi. - Kelly nói, cô đã rất đau lòng...
vì không phục thù cho cha mẹ mình lại mang trái tim trao cho anh, và vì cô không thể giết cha của con gái mình.
- Không phải Hoàng Thiên Ân đã nói cho em hết mọi việc rồi sao? - Hàn Thế Bảo đứng lên quay đầu đi. - Em hận tôi như vậy, thì hãy ra tay đi.
Kelly đứng lên, bàn tay đưa về phía bóng lưng cả anh nhưng vươn chưa đến đã hạ bàn tay mình xuống.
- Là tôi vô dụng không thể báo thù cho cha mẹ, lại càng không thể giết chết cha của con gái mình. - Kelly khóc ngất mà nói. - Tôi với anh không phải là anh em ruột thịt, điều đó khiến tôi vô cùng vui mừng vì Tiểu Hân sẽ không gặp phải vấn đề sức khoẻ nào. Nay Tiểu Hân cũng đã lớn, lại yêu quý cha như vậy... anh cũng sắp kết hôn cùng người phụ nữ khác... tôi ở lại nơi này cũng không còn chút ý nghĩa nào.
Hàn Thế Bảo nghe xong lời Kelly nói ra, đôi mắt anh đen lại... gương mặt đằng đằng sát khí mà quay lại nhìn vào mắt Kelly:" Em lại muốn bỏ đi nữa ư."
Kelly chưa kịp đáp đã bị anh đẩy hất xuống giường.
- Dù em có hận tôi, em cũng không được phép rời xa tôi. - Hàn Thế Bảo đưa gương mặt mình sát vào gương mặt cô mà nói, tiếng ken két như nảy lửa.
Hàn Thế Bảo đưa bàn tay mình cởi bỏ chiếc váy ngủ của Kelly, đưa ra trước mặt thân hình đầy đặn quyến rũ trước mắt... trong lòng tuy đã dặn lòng không muốn ức hiếp cô... nhưng quả nhiên cô ta lại làm anh tức giận mà không kiềm lòng được nữa.