Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 403
Cô vừa mở miệng thì giọng nói đã lạnh lùng vô cùng, đôi mắt sắc lạnh đó dường như là đã nhìn thâu được suy nghĩ của cố Lan Tâm, “Cố Lan Tâm, chị đang chột dạ cái gì vậy? Cảm tháy tôi chưa chét, rồi lại còn đứng ở nơi này có phải là rất khó tin?”
Cô điềm đạm hỏi, Có Lam Tâm bát chợt thoát ra khỏi những cảm xúc lúc này, chị ta giả vờ xoa cái bụng bầu phẳng lì của mình, nhẹ nhàng bước chân đi về phía Có Tiểu Mộ, “Tao chỉ đang nghĩ, bây giờ mày ngày nào cũng mắc kẹt ở trong bệnh viện, Có Tiểu Mạch, mày không nhận ra ý đồ của nhà họ Mộ sao?”
Cố Lan Tâm ngược lại cũng rất nhanh trí, đẩy tránh nghiệm một cách mạch lạc, dù sao thì lão Mộ cũng đang bảo vệ cho chị ta, chị ta còn sợ cái gì chứ?
Mặc dù Có Tiểu Mạch đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhưng đôi mắt thì sắc lạnh và dữ tợn, sắc mặt dịu dàng dần vụt tắt, chị ta đã nhiều lần động vào giới hạn của Có Tiểu Mạch, lúc này, không cần phải chịu đựng nữa!
Có Tiểu Mạch nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng khẽ ghé sát vào tai Cố Lan Tâm, nói một cách rõ ràng: “Cố Lan Tâm, đừng để tôi bắt được sơ hở của chị, néu không thì tôi nhất định sẽ theo đến cùng, ép tôi phát điên thì chị muồn cái gì thì tôi sẽ cướp cái đấy, chị dám thử không?”
Hơ, thật là can đảm mà, dám ở đây uy hiếp chị ta!
Sắc mặt Có Lan Tâm đột nhiên trở nên tức giận, chị ta nhìn vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ bước tới với vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Có Tiểu Mạch.
Có Tiểu Mạch không hề sợ hãi, “Đây là vệ sĩ của nhà họ Mộ hay là vệ sĩ của nhà họ Có? Có Lan Tâm, bắt luận là cái nào, nhưng chỉ cần họ dám động vào một sợi tóc của tôi thì tôi dám đảm bảo là Mộ Bắc Ngật sẽ không tha cho chúng đâu, chị có tin không?”
Cô giả vờ là một người quyền lực ép buộc Có Lan Tâm, tóm lây điểm yếu của chị ta rồi mạnh mẽ vất xuống đắt.
Chơi khó không?
Có Tiểu Mạch chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, thậm chí nhìn sắc mặt khó coi của Có Lan Tâm, Có Tiểu Mạch đều cảm thầy vĩnh viễn là không đủ!
Nhưng một lời đe dọa làm sao có thể hóa giải được sự hận thù của cô đây? Những tổn thương mà chị ta đã gây ra cho Nám Nám làm sao cô có thể dễ dàng kết thúc được, thật quá khinh thường.
Đồng tử Cố Lan Tâm co rút lại, tức giận nhìn Có Tiểu Mạch, “Mày dựa vào cái gì mà lại tự tin nói rằng Bắc Ngật sẽ giúp mày?
Có Tiểu Mạch!”
“Tại sao lại giúp tôi? Nguyên nhân là gì thì chị không biết sao?” Có Tiểu Mạch khẽ gật đầu, ánh mắt tự tin của cô làm cho Cố Lan Tâm cảm thấy rất chướng mắt.
Cố Lan Tâm có chút điên cuồng, có chút phẫn nộ, “Có Tiểu Mạch! Mày dựa vào cái gì mà từ trước đến nay luôn cướp đồ của tao, dựa vào cái gì!”
Vào lúc này Có Lan Tâm giống như một con chó dại đang dần suy sụp, đã không thẻ kiềm chế được cảm xúc của mình, Có Tiểu Mạch thì lại bình tĩnh nghe chị ta nói hết!
Sau đó hung hăng nhìn Có Lan Tâm, ánh mắt lạnh như băng muồn nuốt chửng chị ta vậy.
“Có Lan Tâm, từ đầu đến cuối rốt cuột là ai cướp của ai? Rốt cuộc là ai cướp của ai, lẽ nào còn không đủ rõ ràng sao?” Có Tiểu Mạch nói một cách đây ẩn ý!
Nhưng nó lại khiến Có Lan Tâm bát giác nhớ đến vụ việc thay thế Cố Lan Tâm làm bạn gái của Mộ Bắc Ngật vào 5 năm trước, sau đó thì chị ta đã đem theo dáng vẻ kinh ngạc và sửng sốt nhìn Có Tiểu Mạch.
Sắc mặt nó lạnh lùng đến như vậy, sao nó có thể tự tin nói ra điều này trước mặt mình chứ?
Lẽ nào nó đã biết chuyện gì đã xảy ra năm đó rồi sao?
Điều này là không thể!
Tim Cố Lan Tâm đập loạn xạ, chị ta lấy ra vũ khí duy nhát, cúi đầu nhìn xuống bụng của mình, “Tao đang mang thai đứa con của Bắc Ngật, Có Tiểu Mạch, mày đừng có sỉ nhục bản thân nữa.”
Ánh mắt Có Tiểu Mạch di chuyền từ khuôn mặt đền chiếc bụng chưa nhô cao của chị ta, lạnh lùng liếc nhìn, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, giễu cợt nói: “Có Lan Tâm, chị chắc chắn rằng đứa con này là của Mộ Bắc Ngật không? Đừng đến lúc phải rơi từ độ cao xuống dưới đất mà vỡ nát hét thì không thể cứu vớt được nhé!”
Có Tiểu Mạch cố gắng hết sức để che giấu đi biểu cảm kinh hãi trên mặt, Có Tiểu Mạch tiếp đó để lộ ra hai chữ chọc vào suy.
nghĩ của Có Lan Tâm, làm cho chị ta cảm thầy chột dạ!
Không, Có Lan Tâm không tin, sao cô lại có thể biết được!
Cố Lan Tâm nghiền răng, sau đó giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng của Có Tiểu Mạch tiếp lục truyền qua: “Nếu làm giám định ADN, kết quả không phải là rất mắt mặt sao?”
Cô điềm đạm hỏi, Có Lam Tâm bát chợt thoát ra khỏi những cảm xúc lúc này, chị ta giả vờ xoa cái bụng bầu phẳng lì của mình, nhẹ nhàng bước chân đi về phía Có Tiểu Mộ, “Tao chỉ đang nghĩ, bây giờ mày ngày nào cũng mắc kẹt ở trong bệnh viện, Có Tiểu Mạch, mày không nhận ra ý đồ của nhà họ Mộ sao?”
Cố Lan Tâm ngược lại cũng rất nhanh trí, đẩy tránh nghiệm một cách mạch lạc, dù sao thì lão Mộ cũng đang bảo vệ cho chị ta, chị ta còn sợ cái gì chứ?
Mặc dù Có Tiểu Mạch đang mặc một bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhưng đôi mắt thì sắc lạnh và dữ tợn, sắc mặt dịu dàng dần vụt tắt, chị ta đã nhiều lần động vào giới hạn của Có Tiểu Mạch, lúc này, không cần phải chịu đựng nữa!
Có Tiểu Mạch nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng khẽ ghé sát vào tai Cố Lan Tâm, nói một cách rõ ràng: “Cố Lan Tâm, đừng để tôi bắt được sơ hở của chị, néu không thì tôi nhất định sẽ theo đến cùng, ép tôi phát điên thì chị muồn cái gì thì tôi sẽ cướp cái đấy, chị dám thử không?”
Hơ, thật là can đảm mà, dám ở đây uy hiếp chị ta!
Sắc mặt Có Lan Tâm đột nhiên trở nên tức giận, chị ta nhìn vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ bước tới với vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Có Tiểu Mạch.
Có Tiểu Mạch không hề sợ hãi, “Đây là vệ sĩ của nhà họ Mộ hay là vệ sĩ của nhà họ Có? Có Lan Tâm, bắt luận là cái nào, nhưng chỉ cần họ dám động vào một sợi tóc của tôi thì tôi dám đảm bảo là Mộ Bắc Ngật sẽ không tha cho chúng đâu, chị có tin không?”
Cô giả vờ là một người quyền lực ép buộc Có Lan Tâm, tóm lây điểm yếu của chị ta rồi mạnh mẽ vất xuống đắt.
Chơi khó không?
Có Tiểu Mạch chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi, thậm chí nhìn sắc mặt khó coi của Có Lan Tâm, Có Tiểu Mạch đều cảm thầy vĩnh viễn là không đủ!
Nhưng một lời đe dọa làm sao có thể hóa giải được sự hận thù của cô đây? Những tổn thương mà chị ta đã gây ra cho Nám Nám làm sao cô có thể dễ dàng kết thúc được, thật quá khinh thường.
Đồng tử Cố Lan Tâm co rút lại, tức giận nhìn Có Tiểu Mạch, “Mày dựa vào cái gì mà lại tự tin nói rằng Bắc Ngật sẽ giúp mày?
Có Tiểu Mạch!”
“Tại sao lại giúp tôi? Nguyên nhân là gì thì chị không biết sao?” Có Tiểu Mạch khẽ gật đầu, ánh mắt tự tin của cô làm cho Cố Lan Tâm cảm thấy rất chướng mắt.
Cố Lan Tâm có chút điên cuồng, có chút phẫn nộ, “Có Tiểu Mạch! Mày dựa vào cái gì mà từ trước đến nay luôn cướp đồ của tao, dựa vào cái gì!”
Vào lúc này Có Lan Tâm giống như một con chó dại đang dần suy sụp, đã không thẻ kiềm chế được cảm xúc của mình, Có Tiểu Mạch thì lại bình tĩnh nghe chị ta nói hết!
Sau đó hung hăng nhìn Có Lan Tâm, ánh mắt lạnh như băng muồn nuốt chửng chị ta vậy.
“Có Lan Tâm, từ đầu đến cuối rốt cuột là ai cướp của ai? Rốt cuộc là ai cướp của ai, lẽ nào còn không đủ rõ ràng sao?” Có Tiểu Mạch nói một cách đây ẩn ý!
Nhưng nó lại khiến Có Lan Tâm bát giác nhớ đến vụ việc thay thế Cố Lan Tâm làm bạn gái của Mộ Bắc Ngật vào 5 năm trước, sau đó thì chị ta đã đem theo dáng vẻ kinh ngạc và sửng sốt nhìn Có Tiểu Mạch.
Sắc mặt nó lạnh lùng đến như vậy, sao nó có thể tự tin nói ra điều này trước mặt mình chứ?
Lẽ nào nó đã biết chuyện gì đã xảy ra năm đó rồi sao?
Điều này là không thể!
Tim Cố Lan Tâm đập loạn xạ, chị ta lấy ra vũ khí duy nhát, cúi đầu nhìn xuống bụng của mình, “Tao đang mang thai đứa con của Bắc Ngật, Có Tiểu Mạch, mày đừng có sỉ nhục bản thân nữa.”
Ánh mắt Có Tiểu Mạch di chuyền từ khuôn mặt đền chiếc bụng chưa nhô cao của chị ta, lạnh lùng liếc nhìn, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, giễu cợt nói: “Có Lan Tâm, chị chắc chắn rằng đứa con này là của Mộ Bắc Ngật không? Đừng đến lúc phải rơi từ độ cao xuống dưới đất mà vỡ nát hét thì không thể cứu vớt được nhé!”
Có Tiểu Mạch cố gắng hết sức để che giấu đi biểu cảm kinh hãi trên mặt, Có Tiểu Mạch tiếp đó để lộ ra hai chữ chọc vào suy.
nghĩ của Có Lan Tâm, làm cho chị ta cảm thầy chột dạ!
Không, Có Lan Tâm không tin, sao cô lại có thể biết được!
Cố Lan Tâm nghiền răng, sau đó giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng của Có Tiểu Mạch tiếp lục truyền qua: “Nếu làm giám định ADN, kết quả không phải là rất mắt mặt sao?”