Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Cũ, Please Come Back - Chương 10: Mày với cô ấy đã kết thúc
“Nè.” Tĩnh Sam ngã trên mặt đất phẫn nộ kêu gào với người đàn ông đó.
Nhưng mà người đàn ông đó lại chạy như bay, chạy rất nhanh.
Cô chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa của người đàn ông đó: “Mẹ chứ, thời tiết quỷ quái gì vậy, rõ ràng dự báo thời tiết đã nói ngày hôm nay lại không có mưa mà, làm hại ông đây không mang theo dù.”
“...” Tĩnh Sam yên lặng.
Trên thực tế, lúc này cô rất muốn chửi mắng một câu mẹ nó chứ, người nào vậy? Đụng vào người ta liền chạy mất, làm hại cô té ngã.
Tĩnh Sam cắn chặt môi, khó khăn đứng dậy, trong chốc lát cả người đã bị ướt đẫm, thảm nhất đó chính là mắt cá chân còn bị trật khớp.
Cô không thể không chịu lấy đau đớn cà nhắc đi về phía trạm xe buýt, thuận tiện... tắm nước mưa miễn phí không cần phải trả tiền.
“Tin tin tin!” Sau lưng đột nhiên lại truyền đến tiếng kèn xe dồn dập.
Sau đó có chiếc xe chậm rãi chạy ngang qua Tĩnh Sam, rồi dừng lại.
Cửa sổ xe bên ghế tay lái phụ hạ xuống, đập vào trong tầm mắt của Tĩnh Sam chính là khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Thiên Sư.
Anh lạnh lùng nói với cô hai chữ: “Lên xe.”
Tĩnh Sam không ngờ đến lúc mình chật vật bất lực như vậy, lại có thể gặp phải Hàn Thiên Sư, đồng thời đối phương còn cho phép cô mang theo bộ dạng bếch bát leo lên chiếc xe thân yêu của anh.
“Cảm ơn anh.” Sau khi Tĩnh Sam ngồi lên trên xe, cô phát hiện vốn từ nghèo nàn của mình ngoại trừ nói cảm ơn ra thì cũng không biết nên nói cái gì.
Hàn Thiên Sư quay đầu lại, giọng điệu có chút khinh thường: “Tôi cũng chỉ là không muốn cô gặp phải trời mưa rồi bị cảm, đến lúc đó ông già chắc chắn sẽ đổ lên đầu của tôi, chỉ có vậy mà thôi.”
Tĩnh Sam nghe thấy Hàn Thiên Sư nói như vậy, trên mặt cũng không có gì khó xử, Hàn Thiên Sư có thể dừng xe lại chở cô, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, trong lòng của cô đều rất vui vẻ, biết ơn.
“Chuyện là... ngày hôm nay ở công ty hình như là giám đốc Lam biết chuyện anh cưới ngầm rồi?” Tĩnh Sam nghĩ đến chuyện xảy ra hồi sáng này, mở miệng hỏi một tiếng.
Mặt của Hàn Thiên Sư không thay đổi cảm xúc, nhìn ra phía trước, cả nửa ngày mới lạnh giọng đáp lời: “Tôi sẽ xử lý chuyện này, cô cứ làm tốt bổn phận của cô là được rồi.” Tĩnh Sam im lặng không nói thêm gì nữa.
Hai mươi phút sau, xe lái vào bãi đỗ xe của khu chung cư.
Lúc xuống xe, Hàn Thiên Sư sải bước đi ở đằng trước, Tĩnh Sam bị trật chân chậm rãi đi theo ở phía sau.
Đợi đến lúc Hàn Thiên Sư mở cửa thang máy đi vào trong, lúc này mới phát hiện ở sau lưng không có cái đuôi Tĩnh Sam đi theo anh.
Lúc anh đang nhíu mày, anh nhìn thấy Tĩnh Sam đang khập khiễng đi đến hành lang, mà lúc này cửa thang máy đã bắt đầu đóng lại.
“Nè, chờ em một chút đi.” Tĩnh Sam thấy cửa thang máy đã từ từ đóng lại, cô vội vàng mở miệng la hét.
Đáng tiếc là xấu bụng như Hàn Thiên Sư lại làm như không thấy tiếng kêu của Tĩnh Sam, tùy ý để cửa thang máy đóng lại, đi lên lầu sáu.
Tĩnh Sam phồng má, có chút bất lực.
Lúc Hàn Thiên Sư đi ra từ trong thang máy, điện thoại di động của anh vang lên, anh nhìn trên màn hình, ở phía trên đang hiển thị " Vy đang gọi".
Bước chân của anh dừng lại một chút, sau đó anh nhanh chóng nhấn nghe, nhưng mà cũng không vội vàng mở miệng, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi đối phương nói chuyện.
Hai bên trầm mặc một hồi, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh mềm mại của Lam Vy: “Thiên Sư?”
Hàn Thiên Sư nghe thấy giọng nói xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc, anh cố gắng trấn an tâm trạng của mình "ừm" một tiếng.
“Nghe nói là anh đã kết hôn rồi, chúc mừng anh.” Ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng điệu của Lam Vy bình thản, nghe không ra vui buồn.
Giọng nói của Hàn Thiên Sư có chút vội vàng xúc động: “Vy, em nghe anh... tút tút tút.”
Không đợi Hàn Thiên Sư nói một câu cho xong, đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến âm thanh tút tút, bị đối phương cúp máy.
Hàn Thiên Sư nhíu mày vội vàng gọi lại, nhưng mà trong điện thoại di động lại truyền đến âm thanh người sử dụng đã tắt máy.
“...” Hàn Thiên Sư nhắm mắt lại cười lạnh: “Ha ha! Ha ha ha.”
Anh biết là chắc chắn Lam Oánh đã thông báo cho Lam Vy biết chuyện mình kết hôn, sáng sớm lúc Lam Oánh vọt vào trong phòng của anh, chất vấn anh. Anh chỉ sửng sốt một chút, lập tức trong lòng lại dâng lên một suy nghĩ điên cuồng.
Anh suy nghĩ Lam Oánh biết chuyện anh kết hôn cũng không phải là chuyện không tốt, đến lúc đó cô ta sẽ thông báo cho Lam Vy biết.
Cả một ngày anh cứ luôn chờ đợi Lam Vy gọi điện thoại cho anh, hỏi anh cũng được, trách móc anh cũng được, chỉ cần cô ta chủ động gọi điện thoại cho anh, anh nhất định sẽ giải thích tất cả những gì đang chôn chặt ở trong lòng của mình cho cô ta nghe, cũng nói với cô ta từ đầu đến cuối mình không thay đổi lòng dạ.
Nhưng mà rốt cuộc Lam Vy cũng đã gọi điện thoại cho anh, lại không khóc không gây chuyện, càng không mắng chửi anh, ngược lại còn bình tĩnh chúc phúc anh.
Haha, đúng là mỉa mai.
“Hàn Thiên Sư, mày với cô ấy đã kết thúc rồi! Tất cả đều đã kết thúc rồi! Rốt cuộc mày còn đang chờ mong cái gì nữa?” Một tay của Hàn Thiên Sư đỡ trán tự giễu lên tiếng nói.
Tĩnh Sam khập khiễng bước ra từ trong thang máy, cô nhìn thấy Hàn Thiên Sư đang đứng ở cửa nhà đưa lưng về phía cô, thấp giọng thì thầm cái gì đó.
Nghe thấy tiếng cửa thang máy vang lên, Hàn Thiên Sư quay đầu lại nhìn sang nơi phát ra âm thanh, thần sắc bi thương trong đôi mắt chưa kịp che giấu.
Tĩnh Sam nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng giật mình lo lắng hỏi: “Anh không thoải mái hả, sắc mặt của anh kém như vậy?”
Hàn Thiên Sư không thèm để ý đến lời hỏi thăm của cô, móc chìa khóa mở cửa đi vào nhà.
Tĩnh Sam cau mày cảm thấy thắc mắc, Hàn Thiên Sư bị cái gì vậy chứ?
Lúc Tĩnh Sam bước vào cửa, Hàn Thiên Sư đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách nhìn điện thoại đến ngẩn người.
Cô bĩu môi khập khễnh đi vào trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Không đến một tiếng đồng hồ, Tĩnh Sam đã chuẩn bị cơm tối xong xuôi, bởi vì có Hàn Thiên Sư ở đây, cô nấu bốn món ăn, nấu một tô canh đậu hũ sò.
Trên bàn cơm rõ ràng là Hàn Thiên Sư có tâm sự nặng nề, Tĩnh Sam cắm đầu ăn cơm không dám lên tiếng, trong lòng suy nghĩ có khi nào anh gặp phải chuyện gì đó không hài lòng ở công ty rồi không.
Ăn cơm tối xong, Tĩnh Sam đứng dậy dọn dẹp bát đũa, bị Hàn Thiên Sư giữ chặt lại.
“Cô trở về phòng đi.” Anh nói như vậy.
Tĩnh Sam sửng sốt, lại nghe thấy Hàn Thiên Sư nói tiếp: “Nhìn thấy cô cứ khập khiễng ở trước mắt của tôi, lúc ẩn lúc hiện, phiền.”
Tóm gọn một câu chính là để Tĩnh Sam nhanh chóng cút khỏi mắt anh.
Tĩnh Sam không thèm để ý đến những từ ngữ không tốt từ trong miệng của Hàn Thiên Sư, cô chỉ chú ý vào trọng điểm "khập khiễng", cho nên Hàn Thiên Sư thấy chân của cô bị thương, muốn giúp cô dọn dẹp bát đũa hả?
Trong lúc nhất thời trong lòng của Tĩnh Sam xuất hiện một dòng nước ấm, ánh mắt nhìn Hàn Thiên Sư cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Hàn Thiên Sư nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Tĩnh Sam, anh cau mày không vui thúc giục nói: “Còn không biến khỏi mắt tôi đi?”
Tĩnh Sam cong môi cười nói: “Vậy bát đũa này, phải làm phiền anh rồi.”
“...” Hàn Thiên Sư trừng mắt liếc nhìn bát đũa ở trên bàn, không hiểu cho lắm.
Sau khi Tĩnh Sam trở về phòng cô vào phòng tắm tắm một cái, sau đó dán thuốc giảm đau lên mắt cá chân phải của mình, vô cớ lại chịu thiệt thòi nhỏ, thật sự là xui xẻo mà.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại bởi vì vậy mà ngồi xe của Hàn Thiên Sư về nhà, còn được anh chăm sóc, không cần phải dọn bát đũa, cũng coi như trong họa có phúc, tâm trạng lại chuyển biến tốt đẹp.
Cô nằm trong chăn bông kiên nhẫn chờ đợi Hàn Thiên Sư về phòng, cô âm thầm khuyên nhủ mình đêm nay Hàn Thiên Sư có muốn cô, cô nhất định phải ngoan ngoãn thuận theo đến cùng, tuyệt đối đừng phản kháng, cũng sẽ không nói mấy lời châm chọc làm anh không vui.
Đáng tiếc là Tĩnh Sam căng thẳng chờ mong rồi lại đợi, nhưng mà vẫn không nhìn thấy Hàn Thiên Sư trở về phòng, đến cuối cùng Hàn Thiên Sư cũng không về phòng ngủ, mí mắt của Tĩnh Sam đã sụp xuống, ngủ một giấc đến trời sáng tỏ.
“Ưm!” Sáng sớm, Tĩnh Sam lại ngẩn người với một nửa giường trống rỗng.
Tình huống gì vậy? Tối ngày hôm qua Hàn Thiên Sư không trở về phòng ngủ, vậy anh...
Nhưng mà người đàn ông đó lại chạy như bay, chạy rất nhanh.
Cô chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa của người đàn ông đó: “Mẹ chứ, thời tiết quỷ quái gì vậy, rõ ràng dự báo thời tiết đã nói ngày hôm nay lại không có mưa mà, làm hại ông đây không mang theo dù.”
“...” Tĩnh Sam yên lặng.
Trên thực tế, lúc này cô rất muốn chửi mắng một câu mẹ nó chứ, người nào vậy? Đụng vào người ta liền chạy mất, làm hại cô té ngã.
Tĩnh Sam cắn chặt môi, khó khăn đứng dậy, trong chốc lát cả người đã bị ướt đẫm, thảm nhất đó chính là mắt cá chân còn bị trật khớp.
Cô không thể không chịu lấy đau đớn cà nhắc đi về phía trạm xe buýt, thuận tiện... tắm nước mưa miễn phí không cần phải trả tiền.
“Tin tin tin!” Sau lưng đột nhiên lại truyền đến tiếng kèn xe dồn dập.
Sau đó có chiếc xe chậm rãi chạy ngang qua Tĩnh Sam, rồi dừng lại.
Cửa sổ xe bên ghế tay lái phụ hạ xuống, đập vào trong tầm mắt của Tĩnh Sam chính là khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Thiên Sư.
Anh lạnh lùng nói với cô hai chữ: “Lên xe.”
Tĩnh Sam không ngờ đến lúc mình chật vật bất lực như vậy, lại có thể gặp phải Hàn Thiên Sư, đồng thời đối phương còn cho phép cô mang theo bộ dạng bếch bát leo lên chiếc xe thân yêu của anh.
“Cảm ơn anh.” Sau khi Tĩnh Sam ngồi lên trên xe, cô phát hiện vốn từ nghèo nàn của mình ngoại trừ nói cảm ơn ra thì cũng không biết nên nói cái gì.
Hàn Thiên Sư quay đầu lại, giọng điệu có chút khinh thường: “Tôi cũng chỉ là không muốn cô gặp phải trời mưa rồi bị cảm, đến lúc đó ông già chắc chắn sẽ đổ lên đầu của tôi, chỉ có vậy mà thôi.”
Tĩnh Sam nghe thấy Hàn Thiên Sư nói như vậy, trên mặt cũng không có gì khó xử, Hàn Thiên Sư có thể dừng xe lại chở cô, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, trong lòng của cô đều rất vui vẻ, biết ơn.
“Chuyện là... ngày hôm nay ở công ty hình như là giám đốc Lam biết chuyện anh cưới ngầm rồi?” Tĩnh Sam nghĩ đến chuyện xảy ra hồi sáng này, mở miệng hỏi một tiếng.
Mặt của Hàn Thiên Sư không thay đổi cảm xúc, nhìn ra phía trước, cả nửa ngày mới lạnh giọng đáp lời: “Tôi sẽ xử lý chuyện này, cô cứ làm tốt bổn phận của cô là được rồi.” Tĩnh Sam im lặng không nói thêm gì nữa.
Hai mươi phút sau, xe lái vào bãi đỗ xe của khu chung cư.
Lúc xuống xe, Hàn Thiên Sư sải bước đi ở đằng trước, Tĩnh Sam bị trật chân chậm rãi đi theo ở phía sau.
Đợi đến lúc Hàn Thiên Sư mở cửa thang máy đi vào trong, lúc này mới phát hiện ở sau lưng không có cái đuôi Tĩnh Sam đi theo anh.
Lúc anh đang nhíu mày, anh nhìn thấy Tĩnh Sam đang khập khiễng đi đến hành lang, mà lúc này cửa thang máy đã bắt đầu đóng lại.
“Nè, chờ em một chút đi.” Tĩnh Sam thấy cửa thang máy đã từ từ đóng lại, cô vội vàng mở miệng la hét.
Đáng tiếc là xấu bụng như Hàn Thiên Sư lại làm như không thấy tiếng kêu của Tĩnh Sam, tùy ý để cửa thang máy đóng lại, đi lên lầu sáu.
Tĩnh Sam phồng má, có chút bất lực.
Lúc Hàn Thiên Sư đi ra từ trong thang máy, điện thoại di động của anh vang lên, anh nhìn trên màn hình, ở phía trên đang hiển thị " Vy đang gọi".
Bước chân của anh dừng lại một chút, sau đó anh nhanh chóng nhấn nghe, nhưng mà cũng không vội vàng mở miệng, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi đối phương nói chuyện.
Hai bên trầm mặc một hồi, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh mềm mại của Lam Vy: “Thiên Sư?”
Hàn Thiên Sư nghe thấy giọng nói xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc, anh cố gắng trấn an tâm trạng của mình "ừm" một tiếng.
“Nghe nói là anh đã kết hôn rồi, chúc mừng anh.” Ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng điệu của Lam Vy bình thản, nghe không ra vui buồn.
Giọng nói của Hàn Thiên Sư có chút vội vàng xúc động: “Vy, em nghe anh... tút tút tút.”
Không đợi Hàn Thiên Sư nói một câu cho xong, đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến âm thanh tút tút, bị đối phương cúp máy.
Hàn Thiên Sư nhíu mày vội vàng gọi lại, nhưng mà trong điện thoại di động lại truyền đến âm thanh người sử dụng đã tắt máy.
“...” Hàn Thiên Sư nhắm mắt lại cười lạnh: “Ha ha! Ha ha ha.”
Anh biết là chắc chắn Lam Oánh đã thông báo cho Lam Vy biết chuyện mình kết hôn, sáng sớm lúc Lam Oánh vọt vào trong phòng của anh, chất vấn anh. Anh chỉ sửng sốt một chút, lập tức trong lòng lại dâng lên một suy nghĩ điên cuồng.
Anh suy nghĩ Lam Oánh biết chuyện anh kết hôn cũng không phải là chuyện không tốt, đến lúc đó cô ta sẽ thông báo cho Lam Vy biết.
Cả một ngày anh cứ luôn chờ đợi Lam Vy gọi điện thoại cho anh, hỏi anh cũng được, trách móc anh cũng được, chỉ cần cô ta chủ động gọi điện thoại cho anh, anh nhất định sẽ giải thích tất cả những gì đang chôn chặt ở trong lòng của mình cho cô ta nghe, cũng nói với cô ta từ đầu đến cuối mình không thay đổi lòng dạ.
Nhưng mà rốt cuộc Lam Vy cũng đã gọi điện thoại cho anh, lại không khóc không gây chuyện, càng không mắng chửi anh, ngược lại còn bình tĩnh chúc phúc anh.
Haha, đúng là mỉa mai.
“Hàn Thiên Sư, mày với cô ấy đã kết thúc rồi! Tất cả đều đã kết thúc rồi! Rốt cuộc mày còn đang chờ mong cái gì nữa?” Một tay của Hàn Thiên Sư đỡ trán tự giễu lên tiếng nói.
Tĩnh Sam khập khiễng bước ra từ trong thang máy, cô nhìn thấy Hàn Thiên Sư đang đứng ở cửa nhà đưa lưng về phía cô, thấp giọng thì thầm cái gì đó.
Nghe thấy tiếng cửa thang máy vang lên, Hàn Thiên Sư quay đầu lại nhìn sang nơi phát ra âm thanh, thần sắc bi thương trong đôi mắt chưa kịp che giấu.
Tĩnh Sam nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng giật mình lo lắng hỏi: “Anh không thoải mái hả, sắc mặt của anh kém như vậy?”
Hàn Thiên Sư không thèm để ý đến lời hỏi thăm của cô, móc chìa khóa mở cửa đi vào nhà.
Tĩnh Sam cau mày cảm thấy thắc mắc, Hàn Thiên Sư bị cái gì vậy chứ?
Lúc Tĩnh Sam bước vào cửa, Hàn Thiên Sư đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách nhìn điện thoại đến ngẩn người.
Cô bĩu môi khập khễnh đi vào trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Không đến một tiếng đồng hồ, Tĩnh Sam đã chuẩn bị cơm tối xong xuôi, bởi vì có Hàn Thiên Sư ở đây, cô nấu bốn món ăn, nấu một tô canh đậu hũ sò.
Trên bàn cơm rõ ràng là Hàn Thiên Sư có tâm sự nặng nề, Tĩnh Sam cắm đầu ăn cơm không dám lên tiếng, trong lòng suy nghĩ có khi nào anh gặp phải chuyện gì đó không hài lòng ở công ty rồi không.
Ăn cơm tối xong, Tĩnh Sam đứng dậy dọn dẹp bát đũa, bị Hàn Thiên Sư giữ chặt lại.
“Cô trở về phòng đi.” Anh nói như vậy.
Tĩnh Sam sửng sốt, lại nghe thấy Hàn Thiên Sư nói tiếp: “Nhìn thấy cô cứ khập khiễng ở trước mắt của tôi, lúc ẩn lúc hiện, phiền.”
Tóm gọn một câu chính là để Tĩnh Sam nhanh chóng cút khỏi mắt anh.
Tĩnh Sam không thèm để ý đến những từ ngữ không tốt từ trong miệng của Hàn Thiên Sư, cô chỉ chú ý vào trọng điểm "khập khiễng", cho nên Hàn Thiên Sư thấy chân của cô bị thương, muốn giúp cô dọn dẹp bát đũa hả?
Trong lúc nhất thời trong lòng của Tĩnh Sam xuất hiện một dòng nước ấm, ánh mắt nhìn Hàn Thiên Sư cũng ấm áp hơn rất nhiều.
Hàn Thiên Sư nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Tĩnh Sam, anh cau mày không vui thúc giục nói: “Còn không biến khỏi mắt tôi đi?”
Tĩnh Sam cong môi cười nói: “Vậy bát đũa này, phải làm phiền anh rồi.”
“...” Hàn Thiên Sư trừng mắt liếc nhìn bát đũa ở trên bàn, không hiểu cho lắm.
Sau khi Tĩnh Sam trở về phòng cô vào phòng tắm tắm một cái, sau đó dán thuốc giảm đau lên mắt cá chân phải của mình, vô cớ lại chịu thiệt thòi nhỏ, thật sự là xui xẻo mà.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại bởi vì vậy mà ngồi xe của Hàn Thiên Sư về nhà, còn được anh chăm sóc, không cần phải dọn bát đũa, cũng coi như trong họa có phúc, tâm trạng lại chuyển biến tốt đẹp.
Cô nằm trong chăn bông kiên nhẫn chờ đợi Hàn Thiên Sư về phòng, cô âm thầm khuyên nhủ mình đêm nay Hàn Thiên Sư có muốn cô, cô nhất định phải ngoan ngoãn thuận theo đến cùng, tuyệt đối đừng phản kháng, cũng sẽ không nói mấy lời châm chọc làm anh không vui.
Đáng tiếc là Tĩnh Sam căng thẳng chờ mong rồi lại đợi, nhưng mà vẫn không nhìn thấy Hàn Thiên Sư trở về phòng, đến cuối cùng Hàn Thiên Sư cũng không về phòng ngủ, mí mắt của Tĩnh Sam đã sụp xuống, ngủ một giấc đến trời sáng tỏ.
“Ưm!” Sáng sớm, Tĩnh Sam lại ngẩn người với một nửa giường trống rỗng.
Tình huống gì vậy? Tối ngày hôm qua Hàn Thiên Sư không trở về phòng ngủ, vậy anh...