Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31
Anh mới có thể khống chế hoàn toàn được bản thân mình.
Nhiều năm như vậy đều có thể khống chế, không thể để cho một Tề Mẫn Mẫn có thể công phá được.
Nhưng là anh đã xem nhẹ mị lực của cô, khi thân thể non nớt của cô nhúc nhích trong ngực anh, nhiệt độ của anh nhanh chóng tang vọt lên, hô hấp dần trở nên gấp rút.
Anh nhắm mắt lại, không nhìn tới lông mi uốn cong của cô nữa, không nhìn tới đôi môi hồng nhạt, không nhìn tới khuôn mặt tú lệ nhỏ nhắn, không thèm chú ý đến thên thể nhu mì xinh đẹp của cô.
Anh cố gắng hít sâu, nói cho chính mình, Tề Mẫn Mẫn chỉ là một bệnh nhân. Trong mắt bác sĩ, không thể phân biệt được giới tính.
Chỉ chốc lát sau Tề Mẫn Mẫn đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô cũng không hề phát hiện được nội tâm của anh đang vùng vẫy.
“Đáng chết!” Hoắc Trì Viễn thấp giọng nói. Sau khi cô ngủ say, anh buông cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đến cuối cùng là Tề Mẫn Mẫn có ma lực gì? Vậy mà khiến cho anh phải đi tắm nước lạnh để ha nhiệt độ.
Chờ sau khi anh có thể khôi phục lại bình thường, anh mới mặc áo tắm đi ra bên ngoài.
Lúc này, chuông cửa vang lên. Anh khẩn trương chạy nhanh xuống lầu.
Dì Lưu mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng, đang muốn đi mở cửa, liền nhìn thấy Hoắc Trì Viễn chạy qua bên mình.
“Dì Lưu, dì đi nghỉ đi. Là Hoắc Nhiên.”
Dì Lưu nghe xong, lại giẫm bước đi về phòng mình.
Hoắc Trì Viễn mở cửa, nói với Hoắc Nhiên ở bên ngoài: “Vào đi!”
“Anh, anh sốt rồi hả? Bao nhiêu độ?” Hoắc Nhiên quan tâm giơ tay lên sờ trán Hoắc Trì Viễn, không thấy nóng như dự liệu, lại bị sự ẩm ướt lạnh lẽo của đối phương làm cho hoảng sợ: “Anh, hơn nửa đêm, không phải anh vừa tắm nước lạnh chứ?”
“Thuốc!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng trừng to mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái.
“Hay là để em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra một chút, mới có thể biết được phải cho chị ấy uống thuốc gì.” Hoắc Nhiên trêu chọc cười nói.
“Anh cũng là bác sĩ! Cậu có thể đi rồi!” Hoắc Trì Viễn đoạt lấy hòm thuốc trong lòng Hoắc Nhiên, không để ý đến trêu chọc của Hoắc Nhiên. Đối mặt với chỉ số thông minh là 180, anh càng nói nhiều thì càng sai nhiều.
“Anh, thực không tính để em nhìn sao? Em đúng là quyền uy của khoa chỉnh hình đó!” Hoắc Nhiên tò mò hỏi han.
“Chỉ phát sốt thôi.” Hoắc Trì Viễn đóng cửa lại trước mặt Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên dùng lực vỗ cửa: “Anh, hòm thuốc thì phải trả cho em! Bên trong có dụng cụ phẫu thuật của em!”
Hoắc Trì Viễn lấy thuốc đặt lên bàn trà, sau đó lộn trở lại cửa, mở cửa, ném cho em mình.
“Anh!” Hoắc Nhiên tiếp được hòm thuốc, xấu xa cười hỏi: “Phát sốt cũng có thể làm được, đừng kìm nén. Nửa đêm tắm nước lạnh có thể chịu khổ sở.”
Ván cửa lại đóng trước mặt anh, mà còn bây giờ càng dùng thêm lực.
Hoắc Nhiên vui vẻ cười lớn. Anh ngẩng đầu, nhìn căn phòng sáng đèn, mang theo chút vui mừng tự lầm bầm: “Nhiều năm như vậy, rốt uộc anh cũng nguôi ngoai sao?”
Tề Mẫn Mẫn cảm thấy chính mình chưa ngủ được chút nào, đã bị người khác làm tỉnh. Cô mơ màng cảm giác được trong mơ gáy của mình lạnh lên, sau đó bị ai đó ôm lấy rót thuốc vào trong miệng mình.
Anh mới có thể khống chế hoàn toàn được bản thân mình.
Nhiều năm như vậy đều có thể khống chế, không thể để cho một Tề Mẫn Mẫn có thể công phá được.
Nhưng là anh đã xem nhẹ mị lực của cô, khi thân thể non nớt của cô nhúc nhích trong ngực anh, nhiệt độ của anh nhanh chóng tang vọt lên, hô hấp dần trở nên gấp rút.
Anh nhắm mắt lại, không nhìn tới lông mi uốn cong của cô nữa, không nhìn tới đôi môi hồng nhạt, không nhìn tới khuôn mặt tú lệ nhỏ nhắn, không thèm chú ý đến thên thể nhu mì xinh đẹp của cô.
Anh cố gắng hít sâu, nói cho chính mình, Tề Mẫn Mẫn chỉ là một bệnh nhân. Trong mắt bác sĩ, không thể phân biệt được giới tính.
Chỉ chốc lát sau Tề Mẫn Mẫn đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô cũng không hề phát hiện được nội tâm của anh đang vùng vẫy.
“Đáng chết!” Hoắc Trì Viễn thấp giọng nói. Sau khi cô ngủ say, anh buông cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đến cuối cùng là Tề Mẫn Mẫn có ma lực gì? Vậy mà khiến cho anh phải đi tắm nước lạnh để ha nhiệt độ.
Chờ sau khi anh có thể khôi phục lại bình thường, anh mới mặc áo tắm đi ra bên ngoài.
Lúc này, chuông cửa vang lên. Anh khẩn trương chạy nhanh xuống lầu.
Dì Lưu mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng, đang muốn đi mở cửa, liền nhìn thấy Hoắc Trì Viễn chạy qua bên mình.
“Dì Lưu, dì đi nghỉ đi. Là Hoắc Nhiên.”
Dì Lưu nghe xong, lại giẫm bước đi về phòng mình.
Hoắc Trì Viễn mở cửa, nói với Hoắc Nhiên ở bên ngoài: “Vào đi!”
“Anh, anh sốt rồi hả? Bao nhiêu độ?” Hoắc Nhiên quan tâm giơ tay lên sờ trán Hoắc Trì Viễn, không thấy nóng như dự liệu, lại bị sự ẩm ướt lạnh lẽo của đối phương làm cho hoảng sợ: “Anh, hơn nửa đêm, không phải anh vừa tắm nước lạnh chứ?”
“Thuốc!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng trừng to mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái.
“Hay là để em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra một chút, mới có thể biết được phải cho chị ấy uống thuốc gì.” Hoắc Nhiên trêu chọc cười nói.
“Anh cũng là bác sĩ! Cậu có thể đi rồi!” Hoắc Trì Viễn đoạt lấy hòm thuốc trong lòng Hoắc Nhiên, không để ý đến trêu chọc của Hoắc Nhiên. Đối mặt với chỉ số thông minh là 180, anh càng nói nhiều thì càng sai nhiều.
“Anh, thực không tính để em nhìn sao? Em đúng là quyền uy của khoa chỉnh hình đó!” Hoắc Nhiên tò mò hỏi han.
“Chỉ phát sốt thôi.” Hoắc Trì Viễn đóng cửa lại trước mặt Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên dùng lực vỗ cửa: “Anh, hòm thuốc thì phải trả cho em! Bên trong có dụng cụ phẫu thuật của em!”
Hoắc Trì Viễn lấy thuốc đặt lên bàn trà, sau đó lộn trở lại cửa, mở cửa, ném cho em mình.
“Anh!” Hoắc Nhiên tiếp được hòm thuốc, xấu xa cười hỏi: “Phát sốt cũng có thể làm được, đừng kìm nén. Nửa đêm tắm nước lạnh có thể chịu khổ sở.”
Ván cửa lại đóng trước mặt anh, mà còn bây giờ càng dùng thêm lực.
Hoắc Nhiên vui vẻ cười lớn. Anh ngẩng đầu, nhìn căn phòng sáng đèn, mang theo chút vui mừng tự lầm bầm: “Nhiều năm như vậy, rốt uộc anh cũng nguôi ngoai sao?”
Tề Mẫn Mẫn cảm thấy chính mình chưa ngủ được chút nào, đã bị người khác làm tỉnh. Cô mơ màng cảm giác được trong mơ gáy của mình lạnh lên, sau đó bị ai đó ôm lấy rót thuốc vào trong miệng mình.