Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Chương 62
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu, hai gò má ửng đỏ vẫn chưa biến mất, ngược lại càng thêm kiều diễm. Vừa rồi Hoắc Trì Viễn hôn cô, nhất định Ninh Hạo ở bên ngoài cửa sổ xe sau lưng, đã thấy hết một màn kia rồi. Cô sắp mắc cỡ chết được! Không tồi là Ninh Hạo, anh sẽ không nói linh tinh, nếu đổi thành Hạ Minh, ngày mai cô sẽ không còn mặt để đi học.
Hoắc Trì Viễn nhất định là cố ý mà!
Cô quay đầu, hung ác trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.
Hoắc Trì Viễn vô tội nhướng mày, liền đóng cửa xe. Anh đem cô ôm vào ngực, trầm thấp nói một câu: “Ngủ một lát. Về đến nhà tôi gọi em.”
Ninh Hạo ghen tị mà nhìn chằm chằm Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, gắt gao cắn môi dưới. Nếu không có Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn nên là thuộc về anh.
Hoắc Trì Viễn khiêu khích mà nhìn Ninh hạo, khoát tay bảo tài xế lái xe.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy đôi mắt đau khổ của Ninh Hạo, trong lòng tràn ngập lời xin lỗi. Cô hạ cửa kính xe xuống nói: “Lớp trưởng, cậu nhanh trở về đi học.”
Ninh Hạo phất phất tay với cô: “Được! Ngày mai dạy bù cho cậu ở chỗ cũ.”
“Có cái gì đẹp mặt? Chỉ là một đứa con nít chưa dứt sữa?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.
Xe dừng ở cổng trường học, Tề Mẫn Mẫn vẫn đang bám vào cửa kính xe nhìn về phía phòng học. Ninh Hạo vẫn đứng ở chỗ đó nhìn phương hướng chiếc xe biến mất, vẫn không nhúc nhích.
“Chưa dứt sữa? Chú là đang nói bản thân già đi, ghen tị tuổi trẻ của người khác đi.” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, khiêu khích liếc mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái. “Nhưng mà, cho dù chí có biến trở về mười tám tuổi, cũng không có đẹp trai như lớp trưởng. Chú à, chú quả nhiên là ghen tị đi!”
Nói xong, Tề Mẫn Mẫn còn cười ra thành tiếng như chuông bạc, hai con ngươi xinh đẹp vụt sáng, có mười phần bỡn cợt.
Hoắc Trì Viễn lạnh lùng trừng mắt với Tề Mẫn Mẫn, anh chỉ vào đầu của mình, kiêu ngạo nói: “Sức quyến rũ của đàn ông biểu hiện ở nơi này, mà không phải bên ngoài.”
“Chú à, nói về bề ngoài chú khẳng định thua, nhưng nói về trị tuệ, chú cũng không nhất định sẽ thắng! Lớp trưởng chúng tôi từng là quán quân toán học, một lần quán quân môn vật lý cả nước, một lần……Đúng rồi, lớp trưởng là đội trưởng đội bóng rổ, dẫn dắt cả đội bóng rổ trở thành đứng đầu tỉnh. Chú à, chú cảm thấy bản thân nắm chắc mấy phần?” Tề Mẫn Mẫn thuộc như lòng bàn tay ưu điểm của Ninh Hạo, cố ý chọc giận Hoắc Trì Viễn.
“Mặc dù, chỉ có một phần nắm chắc, hắn cũng nhất định sẽ thua!” Hoắc Trì Viễn đột nhiên kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, híp con ngươi, sâu xa khó hiểu tươi cười, “Bởi vì……Em là của tôi!”
“Chú à, hiệp nghị chỉ có một năm.” Tề Mẫn Mẫn không cam tâm yếu thế nhìn Hoắc Trì Viễn, nhắc nhở anh hôn ước của bọn họ chỉ có một năm, “Một năm sau, tôi là ai tự tôi quyết định.”
“Nếu như một năm sau là em không rời được tôi thì sao?” Hoắc Trì Viễn dùng ngón tay cái vuốt ve môi dưới của Tề Mẫn Mẫn, âm thanh tràn ngập từ tính hỏi. Âm thanh của anh giống như mang theo ma lực, xuyên thấu vào trái tim Tề Mẫn Mẫn, khiến cho trái tim cô bắt đầu nhảy lên bùm bùm.
Ánh mắt Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn lúc đó đặc biệt thâm thúy, có sức hấp dẫn làm cho người ta say mê.
Có lẽ anh không đẹp trai như Ninh Hạo, nhưng lại càng MAN, càng phong cách, cũng có mị lực hơn Ninh Hạo.
Nếu như nói Ninh Hạo là một gốc cây hoa bách hợp, vậy Hoắc Trì Viễn chính là một gốc cây quân tử lan. Mị lực của anh càng thêm nồng đậm.
Nhưng mà cô sẽ không thừa nhận!
“Chú yên tâm, tôi sẽ không quấn quít lấy chú.” Tề Mẫn Mẫn áp chế tốc độ tim đập, phi thường kiên định nói.
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu, hai gò má ửng đỏ vẫn chưa biến mất, ngược lại càng thêm kiều diễm. Vừa rồi Hoắc Trì Viễn hôn cô, nhất định Ninh Hạo ở bên ngoài cửa sổ xe sau lưng, đã thấy hết một màn kia rồi. Cô sắp mắc cỡ chết được! Không tồi là Ninh Hạo, anh sẽ không nói linh tinh, nếu đổi thành Hạ Minh, ngày mai cô sẽ không còn mặt để đi học.
Hoắc Trì Viễn nhất định là cố ý mà!
Cô quay đầu, hung ác trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.
Hoắc Trì Viễn vô tội nhướng mày, liền đóng cửa xe. Anh đem cô ôm vào ngực, trầm thấp nói một câu: “Ngủ một lát. Về đến nhà tôi gọi em.”
Ninh Hạo ghen tị mà nhìn chằm chằm Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, gắt gao cắn môi dưới. Nếu không có Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn nên là thuộc về anh.
Hoắc Trì Viễn khiêu khích mà nhìn Ninh hạo, khoát tay bảo tài xế lái xe.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy đôi mắt đau khổ của Ninh Hạo, trong lòng tràn ngập lời xin lỗi. Cô hạ cửa kính xe xuống nói: “Lớp trưởng, cậu nhanh trở về đi học.”
Ninh Hạo phất phất tay với cô: “Được! Ngày mai dạy bù cho cậu ở chỗ cũ.”
“Có cái gì đẹp mặt? Chỉ là một đứa con nít chưa dứt sữa?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói.
Xe dừng ở cổng trường học, Tề Mẫn Mẫn vẫn đang bám vào cửa kính xe nhìn về phía phòng học. Ninh Hạo vẫn đứng ở chỗ đó nhìn phương hướng chiếc xe biến mất, vẫn không nhúc nhích.
“Chưa dứt sữa? Chú là đang nói bản thân già đi, ghen tị tuổi trẻ của người khác đi.” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, khiêu khích liếc mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái. “Nhưng mà, cho dù chí có biến trở về mười tám tuổi, cũng không có đẹp trai như lớp trưởng. Chú à, chú quả nhiên là ghen tị đi!”
Nói xong, Tề Mẫn Mẫn còn cười ra thành tiếng như chuông bạc, hai con ngươi xinh đẹp vụt sáng, có mười phần bỡn cợt.
Hoắc Trì Viễn lạnh lùng trừng mắt với Tề Mẫn Mẫn, anh chỉ vào đầu của mình, kiêu ngạo nói: “Sức quyến rũ của đàn ông biểu hiện ở nơi này, mà không phải bên ngoài.”
“Chú à, nói về bề ngoài chú khẳng định thua, nhưng nói về trị tuệ, chú cũng không nhất định sẽ thắng! Lớp trưởng chúng tôi từng là quán quân toán học, một lần quán quân môn vật lý cả nước, một lần……Đúng rồi, lớp trưởng là đội trưởng đội bóng rổ, dẫn dắt cả đội bóng rổ trở thành đứng đầu tỉnh. Chú à, chú cảm thấy bản thân nắm chắc mấy phần?” Tề Mẫn Mẫn thuộc như lòng bàn tay ưu điểm của Ninh Hạo, cố ý chọc giận Hoắc Trì Viễn.
“Mặc dù, chỉ có một phần nắm chắc, hắn cũng nhất định sẽ thua!” Hoắc Trì Viễn đột nhiên kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, híp con ngươi, sâu xa khó hiểu tươi cười, “Bởi vì……Em là của tôi!”
“Chú à, hiệp nghị chỉ có một năm.” Tề Mẫn Mẫn không cam tâm yếu thế nhìn Hoắc Trì Viễn, nhắc nhở anh hôn ước của bọn họ chỉ có một năm, “Một năm sau, tôi là ai tự tôi quyết định.”
“Nếu như một năm sau là em không rời được tôi thì sao?” Hoắc Trì Viễn dùng ngón tay cái vuốt ve môi dưới của Tề Mẫn Mẫn, âm thanh tràn ngập từ tính hỏi. Âm thanh của anh giống như mang theo ma lực, xuyên thấu vào trái tim Tề Mẫn Mẫn, khiến cho trái tim cô bắt đầu nhảy lên bùm bùm.
Ánh mắt Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn lúc đó đặc biệt thâm thúy, có sức hấp dẫn làm cho người ta say mê.
Có lẽ anh không đẹp trai như Ninh Hạo, nhưng lại càng MAN, càng phong cách, cũng có mị lực hơn Ninh Hạo.
Nếu như nói Ninh Hạo là một gốc cây hoa bách hợp, vậy Hoắc Trì Viễn chính là một gốc cây quân tử lan. Mị lực của anh càng thêm nồng đậm.
Nhưng mà cô sẽ không thừa nhận!
“Chú yên tâm, tôi sẽ không quấn quít lấy chú.” Tề Mẫn Mẫn áp chế tốc độ tim đập, phi thường kiên định nói.