Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 968
Chương 968
Đời này ngoài Y Nhiên ra, anh chỉ yêu Tề Mẫn Mẫn. Cho tới bây giờ anh còn chưa từng gọi Y nhiên là tâm can bảo bối nhưng đối với Tề Mẫn Mẫn, câu nói ngọt chết người kia anh lại có thể dễ dàng thốt ra được.
Là anh yêu Tề Mẫn Mẫn rất nhiều sao?
Hoặc là, bởi vì cô quá ngọt ngào, ngọt khiến cho người khác không nhịn được muốn được cưng chiều cô, muốn đem hết những thứ tốt đẹp nhất trong thế giới này đưa cho cô, coi cô như là duy nhất, trở thành bảo bối hiếm có để yêu thương.
Anh không tìm thấy thước đó, không có cách nào đo được tình yêu trong lòng mình sâu đậm đến mức nào, có phải đã vượt qua Y Nhiên rồi hay không.
Tề Mẫn Mẫn ôm cổ anh, làm nũng cười dán môi lên, khi Hoắc trì Viễn cho rằng cô muốn hôn anh, nghịch ngợm nói: “Chú, bảo bối của anh đã đói bụng rồi!”
Hoắc trì Viễn cười che lại môi của cô: “Anh cũng đói bụng!”
“Đợi một chút… em là nói… đã đói bụng!” Tề Mẫn Mẫn thở hồng hộc lui ra phía sau, chu miệng nhỏ.
“Không tồi lắm!” Hoắc trì Viễn phúc hắc cười nói.
“Cái gì không tồi lắm?” Tề Mẫn Mẫn nhảy khỏi chân anh, chỉnh lại quần áo, đỏ mặt kháng nghị. Cô thật sự đã đói bụng!
Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhấp môi mỏng: “Được rồi, trước ăn no đi đã!”
“Răng của anh ở đâu?” Tề Mẫn Mẫn dùng lực giữ mặt anh, nhếch mũi chân lên, thật sự nhìn trái nhìn phải.
Hoắc trì Viễn dở khóc dở cười bóp chặt thắt lưng của cô: “Cho em xem, một viên không ít, cái quảng cáo kia nói thế nào vậy, răng tốt, khẩu vị liền tốt!”
“Không có răng!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt dùng lực đá anh một cái.
Hoắc trì Viễn cười bế cô lên, xoay người đi vào phòng ngủ.
Sau khi vứt cô xuống trên giường, anh lập tức đè lên, gắt gao trói cô ở dưới thân.
“Không, muốn đi ăn cơm!” Tề Mẫn Mẫn vặn vẹo người, bất mãn trừng mắt nhìn anh.
“Em để anh ăn no trước rồi anh cho em ăn!” Hoắc trì Viễn cười che lại môi Tề Mẫn Mẫn.
Sau một giờ, Tề Mẫn Mẫn ghé vào trên người anh, bất mãn dùng lực huých vào ngực anh: “Đây là đồ của anh sao? Anh là đồ lừa đảo! Rõ ràng là cơm trưa thêm bữa tối lại còn ăn khuya!”
Hoắc trì Viễn cười ôm thắt lưng của cô: “Nha đầu, sức ăn của anh không nhỏ như thế, bữa sáng cũng không tính!”
“Anh còn nói?” Tề Mẫn Mẫn kéo mặt anh tới, căm giận kháng nghị.
Hoắc trì Viễn đứng dậy mặc quần áo tử tế, lấy một chiếc váy còn chưa tháo mác từ trong tủ ra cho cô thay.
“Váy này mua khi nào thế?” Tề Mẫn Mẫn đứng trước gương, nhìn chính mình mỹ lệ thoát tục, kỳ quái hỏi han.
Anh vẫn ở cạnh cô, vậy mà cô không biết anh mua chiếc váy này cho cô khi nào.
“Anh nói số đo của em cho Lynda, để cho cô ấy giúp em chọn. Ánh mắt không tồi!” Hoắc trì Viễn khen ngợi ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, cười nói.
“Anh Mặc, đây là anh cướp đoạt thời gian của Lynda và Trịnh Húc sao! Đúng chất nhà tư bản!” Tề Mẫn Mẫn khoa trương nói.
Đời này ngoài Y Nhiên ra, anh chỉ yêu Tề Mẫn Mẫn. Cho tới bây giờ anh còn chưa từng gọi Y nhiên là tâm can bảo bối nhưng đối với Tề Mẫn Mẫn, câu nói ngọt chết người kia anh lại có thể dễ dàng thốt ra được.
Là anh yêu Tề Mẫn Mẫn rất nhiều sao?
Hoặc là, bởi vì cô quá ngọt ngào, ngọt khiến cho người khác không nhịn được muốn được cưng chiều cô, muốn đem hết những thứ tốt đẹp nhất trong thế giới này đưa cho cô, coi cô như là duy nhất, trở thành bảo bối hiếm có để yêu thương.
Anh không tìm thấy thước đó, không có cách nào đo được tình yêu trong lòng mình sâu đậm đến mức nào, có phải đã vượt qua Y Nhiên rồi hay không.
Tề Mẫn Mẫn ôm cổ anh, làm nũng cười dán môi lên, khi Hoắc trì Viễn cho rằng cô muốn hôn anh, nghịch ngợm nói: “Chú, bảo bối của anh đã đói bụng rồi!”
Hoắc trì Viễn cười che lại môi của cô: “Anh cũng đói bụng!”
“Đợi một chút… em là nói… đã đói bụng!” Tề Mẫn Mẫn thở hồng hộc lui ra phía sau, chu miệng nhỏ.
“Không tồi lắm!” Hoắc trì Viễn phúc hắc cười nói.
“Cái gì không tồi lắm?” Tề Mẫn Mẫn nhảy khỏi chân anh, chỉnh lại quần áo, đỏ mặt kháng nghị. Cô thật sự đã đói bụng!
Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhấp môi mỏng: “Được rồi, trước ăn no đi đã!”
“Răng của anh ở đâu?” Tề Mẫn Mẫn dùng lực giữ mặt anh, nhếch mũi chân lên, thật sự nhìn trái nhìn phải.
Hoắc trì Viễn dở khóc dở cười bóp chặt thắt lưng của cô: “Cho em xem, một viên không ít, cái quảng cáo kia nói thế nào vậy, răng tốt, khẩu vị liền tốt!”
“Không có răng!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt dùng lực đá anh một cái.
Hoắc trì Viễn cười bế cô lên, xoay người đi vào phòng ngủ.
Sau khi vứt cô xuống trên giường, anh lập tức đè lên, gắt gao trói cô ở dưới thân.
“Không, muốn đi ăn cơm!” Tề Mẫn Mẫn vặn vẹo người, bất mãn trừng mắt nhìn anh.
“Em để anh ăn no trước rồi anh cho em ăn!” Hoắc trì Viễn cười che lại môi Tề Mẫn Mẫn.
Sau một giờ, Tề Mẫn Mẫn ghé vào trên người anh, bất mãn dùng lực huých vào ngực anh: “Đây là đồ của anh sao? Anh là đồ lừa đảo! Rõ ràng là cơm trưa thêm bữa tối lại còn ăn khuya!”
Hoắc trì Viễn cười ôm thắt lưng của cô: “Nha đầu, sức ăn của anh không nhỏ như thế, bữa sáng cũng không tính!”
“Anh còn nói?” Tề Mẫn Mẫn kéo mặt anh tới, căm giận kháng nghị.
Hoắc trì Viễn đứng dậy mặc quần áo tử tế, lấy một chiếc váy còn chưa tháo mác từ trong tủ ra cho cô thay.
“Váy này mua khi nào thế?” Tề Mẫn Mẫn đứng trước gương, nhìn chính mình mỹ lệ thoát tục, kỳ quái hỏi han.
Anh vẫn ở cạnh cô, vậy mà cô không biết anh mua chiếc váy này cho cô khi nào.
“Anh nói số đo của em cho Lynda, để cho cô ấy giúp em chọn. Ánh mắt không tồi!” Hoắc trì Viễn khen ngợi ôm lấy cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, cười nói.
“Anh Mặc, đây là anh cướp đoạt thời gian của Lynda và Trịnh Húc sao! Đúng chất nhà tư bản!” Tề Mẫn Mẫn khoa trương nói.