Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1457
Chương 1457
“Tổng giám đốc, là sai sót của tôi!” Anh ta vội vàng chủ động thừa nhận trách nhiệm, “Tôi chỉ nghĩ phải làm thật mỏng lại bỏ quên tác dụng chính của nó!”
Hoắc Trì Viễn giơ tay ngăn cản đối phương.
Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm giật mình, cho rằng Hoắc Trì Viễn chuẩn bị mắng: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp để cải tiến sản phẩm…..”
“Có thể mỏng thêm một chút hay không?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng mở miệng.
“Mỏng thêm sao?” Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triên sản phẩm thấp thỏm nhìn Hoắc Trì Viễn. Mỏng như vậy đã không an toàn, còn mỏng hơn nữa thì càng khó đảm bảo sẽ an toàn nha.
“Cậu cứ làm một lượng lớn hàng mẫu đi, không cần an toàn, một điểm chú ý duy nhất là — siêu mỏng!” Hoắc Trì Viễn thản nhiên nói.
“Ngài dùng không thoải mái sao?” Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm ngây ngốc hỏi. Đột nhiên anh ta nhớ có lần Trịnh Húc đóng gói một lượng lớn hàng mẫu, nói là Hoắc tổng yêu cầu. Đoán chừng Hoắc tổng đã dùng thử rồi.
Hoắc Trì Viễn xấu hổ ho khan một tiếng, “Mỏng thêm chút nữa thì càng tốt!”
Trịnh Húc thật muốn cười to.
Những người làm nghiên cứu này thật sự không có đầu óc. Những thứ mạnh mẽ vậy mà cũng hỏi rõ. Khiến cho Hoắc tổng ngàn năm không thay đổi vẻ mặt xấu hổ rồi.
“Hoắc tổng muốn có em bé!” Trịnh Húc nhỏ giọng thì thầm bên tai tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm, “Càng mỏng càng tốt. Không cần lo đến chất lượng!”
“Hiểu rồi!” Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm hiểu ra, “Cái này không thành vấn đề!”
Tuy giọng nói của Trịnh Húc khá nhỏ nhưng Hoắc Trì Viễn vẫn nghe được. Mặt anh không tự chủ mà đỏ lên.
Anh cúi đầu làm bộ như bận rộn xua tay đuổi hai người đi ra.
Anh thật sự rất chán ghét cảm giác bị ngăn cản cho nên anh muốn thật mỏng.
“Này, lần sau mở to mắt một chút! Bảo đảm an toàn!” Trịnh Húc cố ý dặn dò bên tai tổ trưởng nghiên cứu và phát triển sản phẩm.
Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm lau mồ hôi trán.
Lúc tổ trưởng rời đi, Trịnh Húc cười tranh công: “Hoắc tổng, có phải tôi rất hiểu anh hay không?”
“Để khen thưởng cậu và Lynda thử nghiệm thành công, thưởng cậu một phần trong quỹ giáo dục!” Hoắc Trì Viễn không ngẩng đầu, vừa xem tài liệu vừa nói.
“Tôi muốn có con trai!” Trịnh Húc cười chạy khỏi phòng tổng giám đốc.
Sau khi Trịnh Húc rời đi, Hoắc Trì Viễn không tự chủ mà nhếch môi.
Con trai?
Anh lại mong có một đứa con gái.
Một đứa bé trắng hồng, mềm mại giống Tề Mẫn Mẫn.
Nếu vài năm nữa, bệnh vô sinh của Tề Mẫn Mẫn cũng không trị được anh sẽ nghĩ đến việc thụ tinh trong ống nghiệm.
Có con, có thể hàn gắn được vết thương lòng của Tiểu Nhiễm.
Tưởng phu nhân nhìn Lynda, không vui hỏi: “Tiểu Viễn sao lại không tới?”
“Cuộc phẫu thuật của bac được sắp xếp vào 1 rưỡi chiều, Hoắc tổng nói xong việc công ty liền chạy tới.” Lynda khẩn trương giải thích.”Kỳ thật anh ấy cũng muốn sớm đến đây bồi ngài, nhưng công ty có chút việc trước hết phải an bài tốt đã, thật sự là chạy không kịp nghỉ. Anh ấy có bao nhiêu tôn trọng bác, bác hẳn là người biết rõ nhất, bác cũng đừng giận anh ấy. Hạ hỏa, hạ hỏa.”
“Hay cho một cô thư ký khéo léo.” Tưởng phu nhân nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lynda.
“Cháu còn không phải là sợ bác hiểu lầm Hoắc tổng sao?” Lynda cười nói.
“Tổng giám đốc, là sai sót của tôi!” Anh ta vội vàng chủ động thừa nhận trách nhiệm, “Tôi chỉ nghĩ phải làm thật mỏng lại bỏ quên tác dụng chính của nó!”
Hoắc Trì Viễn giơ tay ngăn cản đối phương.
Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm giật mình, cho rằng Hoắc Trì Viễn chuẩn bị mắng: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp để cải tiến sản phẩm…..”
“Có thể mỏng thêm một chút hay không?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng mở miệng.
“Mỏng thêm sao?” Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triên sản phẩm thấp thỏm nhìn Hoắc Trì Viễn. Mỏng như vậy đã không an toàn, còn mỏng hơn nữa thì càng khó đảm bảo sẽ an toàn nha.
“Cậu cứ làm một lượng lớn hàng mẫu đi, không cần an toàn, một điểm chú ý duy nhất là — siêu mỏng!” Hoắc Trì Viễn thản nhiên nói.
“Ngài dùng không thoải mái sao?” Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm ngây ngốc hỏi. Đột nhiên anh ta nhớ có lần Trịnh Húc đóng gói một lượng lớn hàng mẫu, nói là Hoắc tổng yêu cầu. Đoán chừng Hoắc tổng đã dùng thử rồi.
Hoắc Trì Viễn xấu hổ ho khan một tiếng, “Mỏng thêm chút nữa thì càng tốt!”
Trịnh Húc thật muốn cười to.
Những người làm nghiên cứu này thật sự không có đầu óc. Những thứ mạnh mẽ vậy mà cũng hỏi rõ. Khiến cho Hoắc tổng ngàn năm không thay đổi vẻ mặt xấu hổ rồi.
“Hoắc tổng muốn có em bé!” Trịnh Húc nhỏ giọng thì thầm bên tai tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm, “Càng mỏng càng tốt. Không cần lo đến chất lượng!”
“Hiểu rồi!” Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm hiểu ra, “Cái này không thành vấn đề!”
Tuy giọng nói của Trịnh Húc khá nhỏ nhưng Hoắc Trì Viễn vẫn nghe được. Mặt anh không tự chủ mà đỏ lên.
Anh cúi đầu làm bộ như bận rộn xua tay đuổi hai người đi ra.
Anh thật sự rất chán ghét cảm giác bị ngăn cản cho nên anh muốn thật mỏng.
“Này, lần sau mở to mắt một chút! Bảo đảm an toàn!” Trịnh Húc cố ý dặn dò bên tai tổ trưởng nghiên cứu và phát triển sản phẩm.
Tổ trưởng tổ nghiên cứu và phát triển sản phẩm lau mồ hôi trán.
Lúc tổ trưởng rời đi, Trịnh Húc cười tranh công: “Hoắc tổng, có phải tôi rất hiểu anh hay không?”
“Để khen thưởng cậu và Lynda thử nghiệm thành công, thưởng cậu một phần trong quỹ giáo dục!” Hoắc Trì Viễn không ngẩng đầu, vừa xem tài liệu vừa nói.
“Tôi muốn có con trai!” Trịnh Húc cười chạy khỏi phòng tổng giám đốc.
Sau khi Trịnh Húc rời đi, Hoắc Trì Viễn không tự chủ mà nhếch môi.
Con trai?
Anh lại mong có một đứa con gái.
Một đứa bé trắng hồng, mềm mại giống Tề Mẫn Mẫn.
Nếu vài năm nữa, bệnh vô sinh của Tề Mẫn Mẫn cũng không trị được anh sẽ nghĩ đến việc thụ tinh trong ống nghiệm.
Có con, có thể hàn gắn được vết thương lòng của Tiểu Nhiễm.
Tưởng phu nhân nhìn Lynda, không vui hỏi: “Tiểu Viễn sao lại không tới?”
“Cuộc phẫu thuật của bac được sắp xếp vào 1 rưỡi chiều, Hoắc tổng nói xong việc công ty liền chạy tới.” Lynda khẩn trương giải thích.”Kỳ thật anh ấy cũng muốn sớm đến đây bồi ngài, nhưng công ty có chút việc trước hết phải an bài tốt đã, thật sự là chạy không kịp nghỉ. Anh ấy có bao nhiêu tôn trọng bác, bác hẳn là người biết rõ nhất, bác cũng đừng giận anh ấy. Hạ hỏa, hạ hỏa.”
“Hay cho một cô thư ký khéo léo.” Tưởng phu nhân nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lynda.
“Cháu còn không phải là sợ bác hiểu lầm Hoắc tổng sao?” Lynda cười nói.