-
Chương 541-545
Chương 541: Ra đi mãi mãi
Nam Mẫn nhìn sâu sắc Dụ Lâm Hải một cái, đi vào phòng phẫu thuật.
Ngôn Uyên nằm trên giường, đã tiến hành cấp cứu áp lực lớn, sắc mặt bác sĩ chính và y tá xám xịt như đất, bó tay không còn cách nào.
Nhìn Nam Mẫn được y tá dẫn vào, chứng thực thân phận bác sĩ, như nhìn thấy hy vọng, mau chóng trao đổi tình hình một lượt.
Nam Mẫn kiểm tra tình hình của Ngôn Uyên, bình dị mộc mạc, đơn giản mạnh mẽ ra lệnh, như một trang thiết bị y tế không có tình cảm.
Nhưng đúng lúc nhìn thấy nửa cây châm gỗ trong tay Ngôn Uyên, khoang mắt của cô lại mờ sương.
…
Một tiếng sau, đèn của phòng phẫu thuật được tắt đi.
Ngôn Uyên được cứu, chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhân viên điều dưỡng đầu đầy mồ hôi từ phòng phẫu thuật đi ra, cảm thấy sợ hãi vì tình thế nguy hiểm vừa nãy, lại cảm thấy vô cùng khâm phục y thuật của bác sĩ Grace.
Cuối cùng Nam Mẫn đi ra một mình, trên người còn mặc trang phục phẫu thuật.
“Tốt lắm”.
Lạc Quân Hành đi lên đón, sờ mặt của cô, ôm cô vào lòng.
Nam Mẫn dựa vào vai của anh ta, toàn thân run rẩy, thổn thức không thành tiếng: “Anh, anh ấy chết rồi, anh ấy chết rồi…”
Dụ Lâm Hải cứ ra đi như vậy.
Khi Nam Mẫn ghét anh nhất, cô cũng không từng nghĩ để anh chết.
Nhưng bây giờ anh đã chết.
Chết chung với Kiều Lãnh.
Lần trước anh gặp tai nạn giao thông là ba năm trước, lần đó suýt thì lấy mạng của anh, Nam Mẫn mất hơn ba tiếng ghép lại từng khúc xương vỡ trên người anh.
Lần trước nữa, đầu anh bị thương nặng, khoang sọ tụ máu, Nam Mẫn vào phòng phẫu thuật tiến hành mở hộp sọ cho anh, lại kéo anh về từ quỷ môn quan.
Nhưng lần này, thậm chí Nam Mẫn cũng không kịp cứu anh, anh cứ vậy mà mất rồi.
Thái Bình Gian.
Nam Mẫn ngồi đờ đẫn, bên cạnh anh rất lâu.
Nhìn khuôn mặt vô cùng tái nhợt nằm trên giường lạnh lẽo, dường như cô không dám nhận, đây chính là người đàn ông được cô yêu mười năm.
Anh vẫn khôi ngô, thanh lạnh, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhìn không hợp với người.
Chính khuôn mặt bình tĩnh, lạnh nhạt này đã từng làm cô tổn thương sâu sắc.
Nam Mẫn nhìn Dụ Lâm Hải, không nhịn được nghĩ:
Nếu, nếu bọn họ chưa từng gặp nhau.
Nếu, nếu cô không yêu anh.
Nếu, nếu tất cả giữa bọn họ đều có thể hoàn toàn kết thúc vào lúc ly hôn…
Vậy thì, có phải bi kịch của bây giờ sẽ không xảy ra không?
Anh và cô sẽ ở hai thế giới khác nhau, một bắc một nam, sống yên ổn.
Thậm chí cô còn không kịp nói một tiếng tạm biệt với anh.
…
Người nhà họ Dụ, kéo nhau từ thành phố Bắc chạy đến Dụ Phượng Kiều cũng từ Messuri về.
Thẩm Lưu Thư cũng đến.
Cả gia đình vây quanh Dụ Lâm Hải, gào khóc, tiếng khóc cực kỳ bi thương khiến người ta nghe mà não lòng.
Nam Mẫn ngồi bên ngoài, nhìn cây châm gỗ bị gãy thành hai đoạn, lần lượt được Dụ Lâm Hải và Ngôn Uyên cầm trong tay.
Cây châm bị bẻ gãy ở giữa, lại gãy thành hai đoạn dài bằng nhau, khiến hai chữ “Nam Mẫn” được khắc bên trên chia thành hai, phần đầu và phần đuôi đều nhuốm máu màu đỏ.
Lau thế nào cũng không sạch.
Giống như quét sơn đỏ.
Mấy bóng hình đi đến, khoác một chiếc áo khoác vest lên người Nam Mẫn.
Lạc Quân Hành, Tô Duệ, Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm, Lý Vân, Bạch Lộc Dư đều đến, ở bên Nam Mẫn, đứng ở bên ngoài.
Người nhà họ Dụ đi ra từ Thái Bình Gian, Nam Mẫn chống đầu gối đứng lên, mở miệng lại không biết phải an ủi thế nào, chỉ trơ đôi mắt đỏ bừng, cầm chặt cây châm trong tay.
Dụ Phượng Kiều khóc ngất đi rồi tỉnh lại, người phụ nữ luôn hiên ngang, lúc này thê lương, ủ rũ không tả xiết.
Đôi mắt bà cũng đỏ bừng, chầm chậm, đưa cánh tay ra với Nam Mẫn.
Nam Mẫn vỡ òa cảm xúc, nhào vào lòng bà, hai người đã từng là mẹ chồng con dâu ôm lấy nhau, thổn thức không thành tiếng.
Bà cụ Dụ cũng dựa vào trong lòng ông cụ Dụ, nghẹn ngào khóc thương.
Thẩm Lưu Thư đứng bên ngoài đám đông, khuôn mặt luôn nho nhã, lúc này cũng u sầu, đôi mắt phía sau cặp kính cũng đỏ lên rõ ràng.
Con trai duy nhất của ông ta, cứ vậy mà mất, đi trước ông ta.
Chương 542: Thương xót
Điều đau khổ nhất trên thế gian này, không có gì hơn người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Người của nhà họ Ngôn biết con trai xảy ra chuyện, cùng kéo nhau từ thủ đô đến, nhưng sau khi thăm Ngôn Uyên, đến trước mặt người nhà họ Dụ, khom lưng thật sâu.
Vừa là mặc niệm, cũng là để cảm ơn.
Cảnh sát giao thông mô phỏng ra hình ảnh 3D của vụ tai nạn.
Khi xảy ra tai nạn giao thông, Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế lái, đặt mình vào nguy hiểm lớn nhất, giữ cho Ngôn Uyên ngồi trên ghế lái phụ cơ hội sống sót.
Bọn họ cũng cảm ơn Nam Mẫn, nếu không có cô, Ngôn Uyên cũng không được cứu.
Nhưng vẻ mặt người nhà họ Ngôn không hề nhẹ nhõm.
Ngôn Uyên vẫn chưa tỉnh lại.
Anh bị thương cũng rất nặng, gần giống với tình trạng của Dụ Lâm Hải ba năm trước, xương ngực đứt gãy, gãy xương toàn thân, cho dù có tỉnh lại, tình hình cũng không lạc quan.
Kết quả lạc quan một chút là liệt nửa người, nếu hình tình không thể chuyển biến tốt, thì rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật.
Nam Mẫn đã làm hết sức có thể mà bác sĩ nên làm, mọi thứ còn lại, thì phải xem tạo hóa của Ngôn Uyên.
…
Nam Mẫn cùng các anh về khu vườn hoa hồng.
Quản gia Triệu đã nghe nói chuyện của Dụ Lâm Hải, nhìn sắc mặt trắng nhợt như nến của cô cả, vô cùng đau lòng.
Đã không kịp nói chuyện bức thư, mau chóng sắp xếp cho cậu chủ và mọi người trước đã.
Nam Mẫn hoàn toàn kiệt sức, đôi mắt sưng như quả đào.
Cô nói, cô muốn ở một mình.
Để các anh ở hết bên ngoài cửa.
Bạch Lộc Dư và Lý Vân không yên tâm, chỉ sợ cô sẽ làm chuyện ngốc nghếch.
Lạc Quân Hành nói: “Em ấy biết chừng mực, để em ấy ở một mình yên tĩnh nghỉ ngơi đi”.
Nam Mẫn mở vòi hoa sen, cho nước chảy đến lớn nhất, tắm toàn thân từ trên xuống dưới đến trong suốt, dùng nước nóng đến phát bỏng để làm ấm cơ thể băng lạnh.
Đôi mắt cô rất đau.
Lần trước khi khóc đầm đìa là ngày Dụ Lâm Hải đề nghị li hôn với cô.
Lúc đó, cô thực sự rất buồn.
Hận không thể khóc cạn nước mắt cả đời, giống như Lâm Đại Ngọc trả nước mắt, trả hết tất cả nước mắt cho Giả Bảo Ngọc, duyên phận đời này cũng hết.
Lúc đó, cô khóc một trận sảng khoái, sau đó nói với bản thân: “A Hải, đây là lần cuối cùng em khóc vì anh”.
Không ngờ, vào ngày anh chết, cô lại khóc một trận vì anh.
Không phải đau lòng, chỉ là buồn.
Rất buồn rất buồn.
Thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không biết, rốt cuộc cô buồn vì Dụ Lâm Hải, hay là vì tình yêu mười năm của mình, cảm thấy buồn vì tình cảm dành cho anh.
Tình cảm của con người luôn luôn phức tạp thay đổi.
Tình cảm của cô với Dụ Lâm Hải đã không thể đơn giản hình dung bằng yêu hay hận, trong yêu có hận, trong hận có gì, bản thân cô cũng không nói rõ được.
Người khác đâu thể hiểu được?
…
Hậu sự của Dụ Lâm Hải do Phó Vực và người nhà họ Dụ cùng lo liệu.
Mặc dù người nhà họ Dụ muốn sự việc lắng xuống, nhưng vụ án lớn như vậy, tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy vốn không giấu nổi.
Cái chết của Dụ Lâm Hải được giới truyền thông đưa tin.
Có người khen anh là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ trong giới thương mại, đưa ra rất nhiều trường hợp, mọi người mới phát hiện tổng giám đốc Dụ khi còn sống vẫn luôn cống hiến hết mình có sự nghiệp từ thiện, là tấm gương cho các doanh nghiệp trẻ.
Có người khen anh là tổng giám đốc đẹp trai nhất, hoàn toàn phù hợp với hình tượng tổng giám đốc bá đạo, không xuất đạo thật quá đáng tiếc.
Có người khen anh hy sinh oanh liệt vì chống lại phần tử phạm pháp, chết oai hùng, nên được khen thưởng.
Cũng có người lấy ra sự tích ngày xưa của anh, gọi anh là đàn ông cặn bã, đã từng có quan hệ không rõ ràng với Trác Huyên, còn vì cô ta mà ly hôn với vợ mình, không đáng được ca ngợi.
Rất nhiều người khen anh, cũng có rất nhiều người mắng anh.
Có người yêu anh, cũng có người hận anh.
Nhưng phần lớn là thương xót.
Thương xót ông trời đố kỵ anh tài, còn trẻ vậy mà đã qua đời ở tuổi ba mươi hai.
Cũng có người tiếc thương, cháu ngoại tài giỏi nhất nhà họ Dụ đã chết, sự nghiệp lớn của nhà họ Dụ sẽ giao cho ai quản lý, ai sẽ là người thừa kế?
Còn có người tiếc nuối, không biết dự án phục hồi cổ vật sắp ra thị trường còn được tiến hành tiếp hay không?
Mọi người bàn tán xôn xao.
Người chết đã ra đi, người sống vẫn phải sống tiếp.
Vào ngày chôn cất Dụ Lâm Hải, thì Ngôn Uyên tỉnh lại.
Chương 543: Bù đắp
Tiếng sấm sét vang lên “ầm ầm” rung trời.
Mưa như trút nước, khiến cả thành phố Nam ẩm ướt, trời vào thu, thời tiết cũng lạnh dần.
Nam Mẫn gần như cả đêm không ngủ, cô ngồi bên cửa sổ, người quấn một lớp khăn choàng, ngắm màn mưa như trút nước rào rào bên ngoài, rất muốn ra ngoài tắm mưa sảng khoái một trận.
Dưới đất bày hai chai rượu Tây, Irish Whiskey có nồng độ cồn rất cao.
Thực ra tửu lượng của cô không tốt, uống một chút đã dễ say, say rồi dễ làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng hôm nay không biết tại sao, càng uống càng tỉnh táo.
Thực ra cô muốn uống say, say rồi thì ngủ.
Lúc tỉnh quá buồn.
Nỗi buồn này đến rất kỳ lạ.
Giống như trái tim ngâm trong nước ép mướp đắng, đắng không tả xiết, trong lòng, trống rỗng không tả xiết.
Trái tim vốn nặng trĩu, dường như đột nhiên bị người ta đào trống rỗng, gió thổi vào không ngừng, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng gió vù vù, trong lòng bay bay dập dờn.
Thổi qua thổi lại, khiến một ngăn tâm thất cũng đau đớn giật theo.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Lộc Dư thò đầu vào, trên tay còn bưng một cái khay.
Phía sau anh là ta các bóng hình thò cổ sâu vào trong.
Vừa đẩy mở cửa, mùi rượu nồng nặc trong phòng khiến các anh cùng cau mày.
“Vào đi”, Lý Vân đứng phía sau đẩy Bạch Lộc Dư một cái.
Bạch Lộc Dư bưng cái khay đi về phía Nam Mẫn, e dè cẩn thận nói: “Tiểu Lục, đừng uống nhiều rượu như vậy, rất khó chịu, uống chút nước mật ong làm ấm dạ đi”.
Hạ Thâm và Lý Vân đi vào theo: “Đúng thế Tiểu Lục, chỉ uống rượu thôi làm sao được, ăn một chút đi”.
Quyền Dạ Khiên lặng lẽ theo phía sau, không nói gì, nhìn sắc mặt tái nhợt của em gái, cau chặt mày.
Nam Mẫn cũng không phớt lờ, quay đầu qua, nhìn các anh, thờ ơ mở miệng.
“Em không đói, đói thì sẽ ăn”.
Các anh chẳng còn cách nào, cũng không tiện ép cô, cùng quay đầu nhìn sang anh cả đi vào sau cùng.
Lạc Quân Hành nói: “Để đó đi, anh trông cho em ấy ăn”.
Anh ta xua tay, đám người Bạch Lộc Dư không yên tâm nhìn Nam Mẫn một cái, rồi đều ra ngoài.
Trong lòng mấy người cũng nặng trĩu.
Cái chết của Dụ Lâm Hải khiến Nam Mẫn giống như người máy hở điện, mặt trời nhỏ của họ buồn sầu, cả nhà cũng trở nên lạnh lẽo, có cảm giác bí bách khó tả.
Tất cả giống như trở về ba năm trước, lúc mẹ và bố qua đời vì tai nạn giao thông.
Phải gần một tháng, đôi mắt của Nam Mẫn đỏ bừng, sưng húp.
Cái chết, đã dựng thành từng tòa núi khó mà vượt qua trong lòng cô, khiến trái tim nhiệt huyết của cô cũng đóng băng.
Bọn họ đều biết, trong cuộc sống của em gái, Dụ Lâm Hải đóng vai trò thế nào.
Bọn họ đều nhớ, Tiểu Nam Mẫn nhắc đến Dụ Lâm Hải từng hào hứng thế nào, giống như anh là giấc mộng của cô, là ánh sáng trong cuộc đời cô.
Đương nhiên họ cũng ghen, cũng không chỉ một lần trêu chọc cô, nhưng họ cũng thật lòng hy vọng cô có thể hạnh phúc.
Có người cả đời cũng không thể có tình yêu, cho nên có một người mà mình yêu thật lòng, đương nhiên là một sự may mắn.
Cho nên lúc Dụ Lâm Hải gặp tai nạn giao thông, cô thiết kế vở kịch ‘chết giả’ để đến thành phố Bắc, không ngần ngại gả cho anh, bọn họ vốn phản đối, nhưng ngăn cản không đủ kiên quyết.
Nếu sớm biết sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù là cô sẽ hận họ, họ cũng quyết không đồng ý để cô ở bên anh ba năm đó.
Chỉ đáng tiếc không có nếu, thời gian cũng không quay trở lại, có lẽ đây chính là số phận.
Trong lòng Bạch Lộc Dư cũng chua xót: “Nói thật, em cũng rất buồn. Tuy Dụ Lâm Hải không tốt với Tiểu Lục của chúng ta trong đoạn hôn nhân đó, nhưng lúc còn sống anh ta cũng thực sự muốn bù đắp, còn bỏ tính mạng…”
Anh ta nghẹn họng, không nói tiếp được nữa.
Trong đôi mắt của Lý Vân ẩn chứa ánh thương cảm: “Có lẽ, anh ta muốn dùng cách này để bù đắp. Nhưng người chết không thể sống lại, cái giá bỏ ra quá lớn, thực ra bọn họ có thể làm lành”.
Quyền Dạ Khiên hít mạnh một hơi thuốc, trong đôi mắt hiện lên âm ảnh.
Chương 544: Tang lễ
“Bây giờ nói những việc này có ý nghĩa gì, người đã chết rồi. Bất kể khi còn sống anh ta làm gì với Tiểu Lục, tất cả đều đã qua. Bây giờ điều quan trọng nhất là Tiểu Lục có thể phấn chấn trở lại”.
Hạ Thâm thở nhẹ một hơi: “Khó lắm, một người đàn ông mà em ấy yêu mười năm, hiện diện suốt một nửa thời gian trong cuộc sống hơn hai mươi năm của em ấy, lại kết thúc bằng cách này, đổi lại là người khác có thể chịu nổi không?”
Bốn người anh cùng thở dài, cảm thấy buồn vì Dụ Lâm Hải, càng buồn hơn vì Nam Mẫn.
Tiểu Lục nhà bọn họ thực sự quá khó…
…
“Ăn một chút đi”.
Lạc Quân Hành nói với Nam Mẫn: “Để bụng rỗng uống rượu sẽ đau dạ dày, em là bác sĩ, không cần anh phổ cập kiến thức sức khỏe cho em chứ?”
Nam Mẫn không muốn ăn, nhưng nhòm sắc mặt của anh cả, vẫn cầm cốc nước mật ong ngửa đầu uống.
Chỉ là uống được một nửa, trong dạ dày bắt đầu cuộn lên như lật sông đổ biển.
Cô bỗng đứng lên, ôm miệng lao vào phòng vệ sinh, nôn trớ một hồi.
Nôn hết rượu trong bụng ra, cô không ăn gì, cũng không có gì để nôn, toàn bộ là nước chua, cũng sắp nôn ra cả dịch mật.
Một bàn tay lớn vuốt nhẹ sau lưng cô, Lạc Quân Hành đưa cốc nước cho cô xúc họng.
Sau khi nôn xong, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt càng khó coi hơn.
“Anh cả”, Nam Mẫn khẽ lên tiếng, khuôn mặt nở cụ cười nhợt nhạt và bất lực: “Em tưởng em chỉ đang nằm mơ. Bây giờ tỉnh mộng, em mới phát hiện, anh ấy chết thật rồi”.
Rời xa cô mãi mãi.
Lạc Quân Hành đau lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt: “Cái chết, có lúc lại là một sự giải thoát. Thà rằng từ biệt bằng cách này còn hơn hai người cứ tiếp tục hành hạ lẫn nhau”.
“Nhưng ngay cả câu tạm biệt cũng không có”.
Nam Mẫn cất giọng yếu ớt, giống như bệnh nhân mắc bệnh nan y, cũng không có chút sức lực: “Sao coi là từ biệt được chứ?”
Lạc Quân Hành trầm mặc hồi lâu, rất lâu cũng không nói gì.
Lúc sau, anh ta chậm rãi nói: “Có lúc không từ biệt, có lẽ ngược lại còn tưởng nhớ. Lúc chị dâu em đi, đã cười nói tạm biệt với anh. Cô ấy nói, không trách anh”.
Lạc Quân Hành cau nhẹ mày, tay kẹp điếu thuốc khẽ run run: “Nhưng anh, không có ngày nào là không trách bản thân mình”.
Nam Mẫn ngước mắt nhìn Lạc Quân Hành, vì câu nói này của anh ta, nước mắt lại rơi xuống.
Mưa bên ngoài vẫn lạnh lẽo thê lương, rơi xuống cửa sổ, giống như đánh vào lòng người.
“Cuối cùng chúng ta vẫn phải sống tiếp, vì còn có người nhà yêu thương chúng ta, còn có rất nhiều trách nhiệm phải thực hiện”.
Lạc Quân Hành đa tay nắm lên bả vai Nam Mẫn, không còn coi cô là trẻ con, mà coi là người lớn: “Thời gian sẽ chữa lành tất cả, việc chúng ta phải làm là tiếp tục đi về phía trước, đừng quay đầu”.
Ngày chôn cất Dụ Lâm Hải là ngày mưa âm u.
Trời bắt đầu mưa từ sáng sớm, vừa rơi là không dừng.
Ông cụ Dụ khiêm tốn thận trọng hơn nửa đời người, lần này lại phá lệ, cử hành tang lễ trang trọng hoành tráng cho cháu ngoại duy nhất.
Tang lễ được tổ chức ở thành phố Bắc, hơn ba vạn nhân viên của tập đoàn Dụ thị tập trung tưởng niệm, đối tác hợp tác thương mại, bạn bè thân thiết đều đến đưa vòng hoa và phúng viếng.
Ô màu đen, xe màu đen, chật kín nghĩa trang Dụ thị.
Không ít nhà báo giới truyền thông đứng dưới ô, tay cầm máy quay ghi lại tất cả, nhìn từng đại lão quen thuộc mặc vest đen tham dự, trong lòng thầm cảm thán tang lễ này đúng là hoành tráng.
“Tuy tang lễ chỉ là hình thức, nhưng làm người được đến mức này, cũng coi như không sống uổng một đời phải không”.
Một nhiếp ảnh gia không nhịn được nói: “Tôi cảm thấy lúc tôi chết, có lẽ còn không đủ một đội xe. Nếu ngày nào đó tôi chết vì làm việc quá sức, các anh phải nhớ đến tham dự tang lễ của tôi đấy”.
“Cái mồm xui xẻo, có kiểu tự trù ẻo mình vậy hả?”
Một nhà báo khác trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Hơn nữa, tổng giám đốc Dụ người ta chết vinh quang thế nào, cấp trên còn đặc biệt phát ra lời chia buồn, anh ta cũng đáng được có thể diện này, tôi cũng khâm phục anh ta”.
“Ấy, nếu tôi cũng có gia tài như người ta, tôi không nỡ chết đâu, ăn uống vui chơi tiêu dao tự tại biết bao”.
Chương 545: Khóc than
“Ai nói không phải chứ? Các anh nói xem, tổng giám đốc Dụ cũng không kết hôn, không có con cái, gia tài sẽ để lại cho ai?”
“Sao người ta lại chưa kết hôn? Đã li hôn một lần rồi! Chẳng phải sau này lại kết hôn, kết quả vì cô dâu bị lộ hành vi đáng xấu hổ nên sau đó hôn lễ không thành công sao, sau đó nữa thì không nghe nói có tin gì nữa”.
“Chẳng phải Trác Huyên đó là tiểu tam à, đuổi vợ người ta đi, kết quả không được lên chính thất. Sao tôi nghe nói sau đó tổng giám đốc Dụ lại đi tìm vợ cũ?”
“Chẳng phải tổng giám đốc Dụ là cô gái nông thôn à, không môn đăng hộ đối, tôi cảm thấy không có khả năng quay lại lắm. Tôi lại nghe nói nửa năm nay tổng giám đốc Dụ thường xuyên chạy đến thành phố Nam, có quan hệ thân thiết với cô cả nhà họ Nam…”
“Đâu chỉ là nghe nói, tôi tận mắt nhìn thấy rồi. Hôm trường đua ngựa ngoại ô phía Bắc thành phố Nam khai trương, tôi cũng đến hiện trường đưa tin, quan hệ giữa tổng giám đốc Dụ và tổng giám đốc Nam tuyệt đối không bình thường”.
Cho nên có vấn đề rồi, những người nên đến đều đến rồi, còn cô cả nhà họ Nam đó, có đến không?
Vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của chủ tịch tập đoàn Nam thị, nhưng bắt được hai hình bóng khác, có nhà báo hô lên một tiếng: “Ấy, đó chẳng phải là người dẫn chương trình Trác Nguyệt của đài Hoàn Á và Trác Huyên sao?”
Ống kính của máy quay lập tức chuyển hướng, tách tách chụp Trác Nguyệt và Trác Huyên.
Trác Nguyệt và Trác Huyên đều mặc váy đen, mặc dù trời mưa liên miên, bọn họ vẫn sạch sẽ, rất đẹp.
Trác Huyên khóc lóc đau khổ, sụt sùi, trông vô cùng đau thương, Trác Nguyệt dìu cô ta đi vào trong.
Vì cô ta khóc lóc suồng sã, nên ánh mắt mọi người đều nhìn qua bọn họ.
Kiều Lãnh chết rồi, Dụ Lâm Hải cũng chết rồi.
Khi Trác Huyên nghe được tin tức, dù thế nào cũng không thể chấp nhận, cảm thấy ông trời đang đùa với cô ta.
Làm sao có thể chứ?
Chẳng phải Kiều Lãnh dự định bỏ trốn trong chuyến đi đến nước T sao, vì vậy còn ‘giới thiệu’ cô ta cho Vương Bình, nếu không cô ta cũng sẽ không đắc tội lớn với Hạ Hiểu Văn.
Bị đánh rụng mất một chiếc răng, khuôn mặt cũng suýt bị đánh đến lệch đi.
Cô ta đã bỏ ra cái giá lớn như vậy, còn đợi Kiều Lãnh trốn chạy thuận lợi, sau khi việc lắng xuống sẽ đón cô ta đi, cũng là một lối thoát.
Nhưng hắn lại chết như vậy?
Điều khiến cô ta không thể chấp nhận hơn là, Dụ Lâm Hải cũng chết!
Người đàn ông đã từng yêu cô ta, cũng thực lòng đối xử tốt với cô ta, cô ta còn suýt nữa thành vợ của anh, đã chết?
Thực ra cô ta từng nghĩ không chỉ một lần, Dụ Lâm Hải có từng yêu cô ta thật không?
Câu trả lời không chắc chắn lắm.
Bọn họ đúng là từng yêu nhau, ở bên nhau trong thời gian ngắn, anh cũng đối xử rất tốt với cô ta, cũng không để cô ta thiếu gì về mặt vật chất, cũng coi là chu đáo, dịu dàng.
Nhưng, cô ta luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Sau này khi cô ta ở cùng Kiều Lãnh, Vương Bình, cô ta đột nhiên hiểu ra, Dụ Lâm Hải không còn tình yêu như ban đầu với cô ta.
Thậm chí ngoại trừ lần cô ta giả bộ ho ra máu ở dinh thự nhà họ Dụ, anh bế cô ta đi bệnh viện ra, thì chưa từng có tiếp xúc thân mật hơn với cô ta, lúc cô ta chủ động tiến xa hơn, anh cũng không làm với cô ta.
Thực sự thích một người không phải là chỉ hận không thể chiếm hữu người đó làm của riêng mình, nhét vào cơ thể mình sao?
Kiều Lãnh và Vương Bình chưa chắc đã yêu cô ta, nhưng Dụ Lâm Hải chắc chắc không yêu cô ta.
Anh tốt với cô ta chỉ là vì hồi nhỏ cô ta đã từng tặng anh ‘sự ấm áp’.
Nhưng cô ta thực sự muốn hồi tâm, gả cho anh!
Nếu không phải Dụ Phượng Kiều ngăn cản, không phải Nam Mẫn xen vào, cô ta sớm đã ở bên Dụ Lâm Hải, cho dù anh chết, cô ta cũng có thể có được một món tài sản thừa kế lớn.
Dụ Lâm Hải đã chết, dù thế nào cô ta cũng phải đến phúng viếng.
Trác Huyên khóc rất thê lương, nước mắt ào ào rơi xuống, nhưng trong lòng không buồn đến vậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Dụ Lâm Hải trong bức ảnh trên bia mộ, cô ta vẫn không nhịn được òa khóc.
Tiếng khóc lần này đã có thêm sự chân thành.
Đặc biệt khi Trác Nguyệt thản nhiên vỗ đầu gối của cô ta, Trác Huyên quỳ trước bia mộ, tiếng khóc đó càng lớn, là vì đau đến rơi nước mắt.
Nam Mẫn nhìn sâu sắc Dụ Lâm Hải một cái, đi vào phòng phẫu thuật.
Ngôn Uyên nằm trên giường, đã tiến hành cấp cứu áp lực lớn, sắc mặt bác sĩ chính và y tá xám xịt như đất, bó tay không còn cách nào.
Nhìn Nam Mẫn được y tá dẫn vào, chứng thực thân phận bác sĩ, như nhìn thấy hy vọng, mau chóng trao đổi tình hình một lượt.
Nam Mẫn kiểm tra tình hình của Ngôn Uyên, bình dị mộc mạc, đơn giản mạnh mẽ ra lệnh, như một trang thiết bị y tế không có tình cảm.
Nhưng đúng lúc nhìn thấy nửa cây châm gỗ trong tay Ngôn Uyên, khoang mắt của cô lại mờ sương.
…
Một tiếng sau, đèn của phòng phẫu thuật được tắt đi.
Ngôn Uyên được cứu, chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Nhân viên điều dưỡng đầu đầy mồ hôi từ phòng phẫu thuật đi ra, cảm thấy sợ hãi vì tình thế nguy hiểm vừa nãy, lại cảm thấy vô cùng khâm phục y thuật của bác sĩ Grace.
Cuối cùng Nam Mẫn đi ra một mình, trên người còn mặc trang phục phẫu thuật.
“Tốt lắm”.
Lạc Quân Hành đi lên đón, sờ mặt của cô, ôm cô vào lòng.
Nam Mẫn dựa vào vai của anh ta, toàn thân run rẩy, thổn thức không thành tiếng: “Anh, anh ấy chết rồi, anh ấy chết rồi…”
Dụ Lâm Hải cứ ra đi như vậy.
Khi Nam Mẫn ghét anh nhất, cô cũng không từng nghĩ để anh chết.
Nhưng bây giờ anh đã chết.
Chết chung với Kiều Lãnh.
Lần trước anh gặp tai nạn giao thông là ba năm trước, lần đó suýt thì lấy mạng của anh, Nam Mẫn mất hơn ba tiếng ghép lại từng khúc xương vỡ trên người anh.
Lần trước nữa, đầu anh bị thương nặng, khoang sọ tụ máu, Nam Mẫn vào phòng phẫu thuật tiến hành mở hộp sọ cho anh, lại kéo anh về từ quỷ môn quan.
Nhưng lần này, thậm chí Nam Mẫn cũng không kịp cứu anh, anh cứ vậy mà mất rồi.
Thái Bình Gian.
Nam Mẫn ngồi đờ đẫn, bên cạnh anh rất lâu.
Nhìn khuôn mặt vô cùng tái nhợt nằm trên giường lạnh lẽo, dường như cô không dám nhận, đây chính là người đàn ông được cô yêu mười năm.
Anh vẫn khôi ngô, thanh lạnh, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhìn không hợp với người.
Chính khuôn mặt bình tĩnh, lạnh nhạt này đã từng làm cô tổn thương sâu sắc.
Nam Mẫn nhìn Dụ Lâm Hải, không nhịn được nghĩ:
Nếu, nếu bọn họ chưa từng gặp nhau.
Nếu, nếu cô không yêu anh.
Nếu, nếu tất cả giữa bọn họ đều có thể hoàn toàn kết thúc vào lúc ly hôn…
Vậy thì, có phải bi kịch của bây giờ sẽ không xảy ra không?
Anh và cô sẽ ở hai thế giới khác nhau, một bắc một nam, sống yên ổn.
Thậm chí cô còn không kịp nói một tiếng tạm biệt với anh.
…
Người nhà họ Dụ, kéo nhau từ thành phố Bắc chạy đến Dụ Phượng Kiều cũng từ Messuri về.
Thẩm Lưu Thư cũng đến.
Cả gia đình vây quanh Dụ Lâm Hải, gào khóc, tiếng khóc cực kỳ bi thương khiến người ta nghe mà não lòng.
Nam Mẫn ngồi bên ngoài, nhìn cây châm gỗ bị gãy thành hai đoạn, lần lượt được Dụ Lâm Hải và Ngôn Uyên cầm trong tay.
Cây châm bị bẻ gãy ở giữa, lại gãy thành hai đoạn dài bằng nhau, khiến hai chữ “Nam Mẫn” được khắc bên trên chia thành hai, phần đầu và phần đuôi đều nhuốm máu màu đỏ.
Lau thế nào cũng không sạch.
Giống như quét sơn đỏ.
Mấy bóng hình đi đến, khoác một chiếc áo khoác vest lên người Nam Mẫn.
Lạc Quân Hành, Tô Duệ, Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm, Lý Vân, Bạch Lộc Dư đều đến, ở bên Nam Mẫn, đứng ở bên ngoài.
Người nhà họ Dụ đi ra từ Thái Bình Gian, Nam Mẫn chống đầu gối đứng lên, mở miệng lại không biết phải an ủi thế nào, chỉ trơ đôi mắt đỏ bừng, cầm chặt cây châm trong tay.
Dụ Phượng Kiều khóc ngất đi rồi tỉnh lại, người phụ nữ luôn hiên ngang, lúc này thê lương, ủ rũ không tả xiết.
Đôi mắt bà cũng đỏ bừng, chầm chậm, đưa cánh tay ra với Nam Mẫn.
Nam Mẫn vỡ òa cảm xúc, nhào vào lòng bà, hai người đã từng là mẹ chồng con dâu ôm lấy nhau, thổn thức không thành tiếng.
Bà cụ Dụ cũng dựa vào trong lòng ông cụ Dụ, nghẹn ngào khóc thương.
Thẩm Lưu Thư đứng bên ngoài đám đông, khuôn mặt luôn nho nhã, lúc này cũng u sầu, đôi mắt phía sau cặp kính cũng đỏ lên rõ ràng.
Con trai duy nhất của ông ta, cứ vậy mà mất, đi trước ông ta.
Chương 542: Thương xót
Điều đau khổ nhất trên thế gian này, không có gì hơn người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Người của nhà họ Ngôn biết con trai xảy ra chuyện, cùng kéo nhau từ thủ đô đến, nhưng sau khi thăm Ngôn Uyên, đến trước mặt người nhà họ Dụ, khom lưng thật sâu.
Vừa là mặc niệm, cũng là để cảm ơn.
Cảnh sát giao thông mô phỏng ra hình ảnh 3D của vụ tai nạn.
Khi xảy ra tai nạn giao thông, Dụ Lâm Hải ngồi trên ghế lái, đặt mình vào nguy hiểm lớn nhất, giữ cho Ngôn Uyên ngồi trên ghế lái phụ cơ hội sống sót.
Bọn họ cũng cảm ơn Nam Mẫn, nếu không có cô, Ngôn Uyên cũng không được cứu.
Nhưng vẻ mặt người nhà họ Ngôn không hề nhẹ nhõm.
Ngôn Uyên vẫn chưa tỉnh lại.
Anh bị thương cũng rất nặng, gần giống với tình trạng của Dụ Lâm Hải ba năm trước, xương ngực đứt gãy, gãy xương toàn thân, cho dù có tỉnh lại, tình hình cũng không lạc quan.
Kết quả lạc quan một chút là liệt nửa người, nếu hình tình không thể chuyển biến tốt, thì rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật.
Nam Mẫn đã làm hết sức có thể mà bác sĩ nên làm, mọi thứ còn lại, thì phải xem tạo hóa của Ngôn Uyên.
…
Nam Mẫn cùng các anh về khu vườn hoa hồng.
Quản gia Triệu đã nghe nói chuyện của Dụ Lâm Hải, nhìn sắc mặt trắng nhợt như nến của cô cả, vô cùng đau lòng.
Đã không kịp nói chuyện bức thư, mau chóng sắp xếp cho cậu chủ và mọi người trước đã.
Nam Mẫn hoàn toàn kiệt sức, đôi mắt sưng như quả đào.
Cô nói, cô muốn ở một mình.
Để các anh ở hết bên ngoài cửa.
Bạch Lộc Dư và Lý Vân không yên tâm, chỉ sợ cô sẽ làm chuyện ngốc nghếch.
Lạc Quân Hành nói: “Em ấy biết chừng mực, để em ấy ở một mình yên tĩnh nghỉ ngơi đi”.
Nam Mẫn mở vòi hoa sen, cho nước chảy đến lớn nhất, tắm toàn thân từ trên xuống dưới đến trong suốt, dùng nước nóng đến phát bỏng để làm ấm cơ thể băng lạnh.
Đôi mắt cô rất đau.
Lần trước khi khóc đầm đìa là ngày Dụ Lâm Hải đề nghị li hôn với cô.
Lúc đó, cô thực sự rất buồn.
Hận không thể khóc cạn nước mắt cả đời, giống như Lâm Đại Ngọc trả nước mắt, trả hết tất cả nước mắt cho Giả Bảo Ngọc, duyên phận đời này cũng hết.
Lúc đó, cô khóc một trận sảng khoái, sau đó nói với bản thân: “A Hải, đây là lần cuối cùng em khóc vì anh”.
Không ngờ, vào ngày anh chết, cô lại khóc một trận vì anh.
Không phải đau lòng, chỉ là buồn.
Rất buồn rất buồn.
Thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không biết, rốt cuộc cô buồn vì Dụ Lâm Hải, hay là vì tình yêu mười năm của mình, cảm thấy buồn vì tình cảm dành cho anh.
Tình cảm của con người luôn luôn phức tạp thay đổi.
Tình cảm của cô với Dụ Lâm Hải đã không thể đơn giản hình dung bằng yêu hay hận, trong yêu có hận, trong hận có gì, bản thân cô cũng không nói rõ được.
Người khác đâu thể hiểu được?
…
Hậu sự của Dụ Lâm Hải do Phó Vực và người nhà họ Dụ cùng lo liệu.
Mặc dù người nhà họ Dụ muốn sự việc lắng xuống, nhưng vụ án lớn như vậy, tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy vốn không giấu nổi.
Cái chết của Dụ Lâm Hải được giới truyền thông đưa tin.
Có người khen anh là nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ trong giới thương mại, đưa ra rất nhiều trường hợp, mọi người mới phát hiện tổng giám đốc Dụ khi còn sống vẫn luôn cống hiến hết mình có sự nghiệp từ thiện, là tấm gương cho các doanh nghiệp trẻ.
Có người khen anh là tổng giám đốc đẹp trai nhất, hoàn toàn phù hợp với hình tượng tổng giám đốc bá đạo, không xuất đạo thật quá đáng tiếc.
Có người khen anh hy sinh oanh liệt vì chống lại phần tử phạm pháp, chết oai hùng, nên được khen thưởng.
Cũng có người lấy ra sự tích ngày xưa của anh, gọi anh là đàn ông cặn bã, đã từng có quan hệ không rõ ràng với Trác Huyên, còn vì cô ta mà ly hôn với vợ mình, không đáng được ca ngợi.
Rất nhiều người khen anh, cũng có rất nhiều người mắng anh.
Có người yêu anh, cũng có người hận anh.
Nhưng phần lớn là thương xót.
Thương xót ông trời đố kỵ anh tài, còn trẻ vậy mà đã qua đời ở tuổi ba mươi hai.
Cũng có người tiếc thương, cháu ngoại tài giỏi nhất nhà họ Dụ đã chết, sự nghiệp lớn của nhà họ Dụ sẽ giao cho ai quản lý, ai sẽ là người thừa kế?
Còn có người tiếc nuối, không biết dự án phục hồi cổ vật sắp ra thị trường còn được tiến hành tiếp hay không?
Mọi người bàn tán xôn xao.
Người chết đã ra đi, người sống vẫn phải sống tiếp.
Vào ngày chôn cất Dụ Lâm Hải, thì Ngôn Uyên tỉnh lại.
Chương 543: Bù đắp
Tiếng sấm sét vang lên “ầm ầm” rung trời.
Mưa như trút nước, khiến cả thành phố Nam ẩm ướt, trời vào thu, thời tiết cũng lạnh dần.
Nam Mẫn gần như cả đêm không ngủ, cô ngồi bên cửa sổ, người quấn một lớp khăn choàng, ngắm màn mưa như trút nước rào rào bên ngoài, rất muốn ra ngoài tắm mưa sảng khoái một trận.
Dưới đất bày hai chai rượu Tây, Irish Whiskey có nồng độ cồn rất cao.
Thực ra tửu lượng của cô không tốt, uống một chút đã dễ say, say rồi dễ làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng hôm nay không biết tại sao, càng uống càng tỉnh táo.
Thực ra cô muốn uống say, say rồi thì ngủ.
Lúc tỉnh quá buồn.
Nỗi buồn này đến rất kỳ lạ.
Giống như trái tim ngâm trong nước ép mướp đắng, đắng không tả xiết, trong lòng, trống rỗng không tả xiết.
Trái tim vốn nặng trĩu, dường như đột nhiên bị người ta đào trống rỗng, gió thổi vào không ngừng, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng gió vù vù, trong lòng bay bay dập dờn.
Thổi qua thổi lại, khiến một ngăn tâm thất cũng đau đớn giật theo.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Lộc Dư thò đầu vào, trên tay còn bưng một cái khay.
Phía sau anh là ta các bóng hình thò cổ sâu vào trong.
Vừa đẩy mở cửa, mùi rượu nồng nặc trong phòng khiến các anh cùng cau mày.
“Vào đi”, Lý Vân đứng phía sau đẩy Bạch Lộc Dư một cái.
Bạch Lộc Dư bưng cái khay đi về phía Nam Mẫn, e dè cẩn thận nói: “Tiểu Lục, đừng uống nhiều rượu như vậy, rất khó chịu, uống chút nước mật ong làm ấm dạ đi”.
Hạ Thâm và Lý Vân đi vào theo: “Đúng thế Tiểu Lục, chỉ uống rượu thôi làm sao được, ăn một chút đi”.
Quyền Dạ Khiên lặng lẽ theo phía sau, không nói gì, nhìn sắc mặt tái nhợt của em gái, cau chặt mày.
Nam Mẫn cũng không phớt lờ, quay đầu qua, nhìn các anh, thờ ơ mở miệng.
“Em không đói, đói thì sẽ ăn”.
Các anh chẳng còn cách nào, cũng không tiện ép cô, cùng quay đầu nhìn sang anh cả đi vào sau cùng.
Lạc Quân Hành nói: “Để đó đi, anh trông cho em ấy ăn”.
Anh ta xua tay, đám người Bạch Lộc Dư không yên tâm nhìn Nam Mẫn một cái, rồi đều ra ngoài.
Trong lòng mấy người cũng nặng trĩu.
Cái chết của Dụ Lâm Hải khiến Nam Mẫn giống như người máy hở điện, mặt trời nhỏ của họ buồn sầu, cả nhà cũng trở nên lạnh lẽo, có cảm giác bí bách khó tả.
Tất cả giống như trở về ba năm trước, lúc mẹ và bố qua đời vì tai nạn giao thông.
Phải gần một tháng, đôi mắt của Nam Mẫn đỏ bừng, sưng húp.
Cái chết, đã dựng thành từng tòa núi khó mà vượt qua trong lòng cô, khiến trái tim nhiệt huyết của cô cũng đóng băng.
Bọn họ đều biết, trong cuộc sống của em gái, Dụ Lâm Hải đóng vai trò thế nào.
Bọn họ đều nhớ, Tiểu Nam Mẫn nhắc đến Dụ Lâm Hải từng hào hứng thế nào, giống như anh là giấc mộng của cô, là ánh sáng trong cuộc đời cô.
Đương nhiên họ cũng ghen, cũng không chỉ một lần trêu chọc cô, nhưng họ cũng thật lòng hy vọng cô có thể hạnh phúc.
Có người cả đời cũng không thể có tình yêu, cho nên có một người mà mình yêu thật lòng, đương nhiên là một sự may mắn.
Cho nên lúc Dụ Lâm Hải gặp tai nạn giao thông, cô thiết kế vở kịch ‘chết giả’ để đến thành phố Bắc, không ngần ngại gả cho anh, bọn họ vốn phản đối, nhưng ngăn cản không đủ kiên quyết.
Nếu sớm biết sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù là cô sẽ hận họ, họ cũng quyết không đồng ý để cô ở bên anh ba năm đó.
Chỉ đáng tiếc không có nếu, thời gian cũng không quay trở lại, có lẽ đây chính là số phận.
Trong lòng Bạch Lộc Dư cũng chua xót: “Nói thật, em cũng rất buồn. Tuy Dụ Lâm Hải không tốt với Tiểu Lục của chúng ta trong đoạn hôn nhân đó, nhưng lúc còn sống anh ta cũng thực sự muốn bù đắp, còn bỏ tính mạng…”
Anh ta nghẹn họng, không nói tiếp được nữa.
Trong đôi mắt của Lý Vân ẩn chứa ánh thương cảm: “Có lẽ, anh ta muốn dùng cách này để bù đắp. Nhưng người chết không thể sống lại, cái giá bỏ ra quá lớn, thực ra bọn họ có thể làm lành”.
Quyền Dạ Khiên hít mạnh một hơi thuốc, trong đôi mắt hiện lên âm ảnh.
Chương 544: Tang lễ
“Bây giờ nói những việc này có ý nghĩa gì, người đã chết rồi. Bất kể khi còn sống anh ta làm gì với Tiểu Lục, tất cả đều đã qua. Bây giờ điều quan trọng nhất là Tiểu Lục có thể phấn chấn trở lại”.
Hạ Thâm thở nhẹ một hơi: “Khó lắm, một người đàn ông mà em ấy yêu mười năm, hiện diện suốt một nửa thời gian trong cuộc sống hơn hai mươi năm của em ấy, lại kết thúc bằng cách này, đổi lại là người khác có thể chịu nổi không?”
Bốn người anh cùng thở dài, cảm thấy buồn vì Dụ Lâm Hải, càng buồn hơn vì Nam Mẫn.
Tiểu Lục nhà bọn họ thực sự quá khó…
…
“Ăn một chút đi”.
Lạc Quân Hành nói với Nam Mẫn: “Để bụng rỗng uống rượu sẽ đau dạ dày, em là bác sĩ, không cần anh phổ cập kiến thức sức khỏe cho em chứ?”
Nam Mẫn không muốn ăn, nhưng nhòm sắc mặt của anh cả, vẫn cầm cốc nước mật ong ngửa đầu uống.
Chỉ là uống được một nửa, trong dạ dày bắt đầu cuộn lên như lật sông đổ biển.
Cô bỗng đứng lên, ôm miệng lao vào phòng vệ sinh, nôn trớ một hồi.
Nôn hết rượu trong bụng ra, cô không ăn gì, cũng không có gì để nôn, toàn bộ là nước chua, cũng sắp nôn ra cả dịch mật.
Một bàn tay lớn vuốt nhẹ sau lưng cô, Lạc Quân Hành đưa cốc nước cho cô xúc họng.
Sau khi nôn xong, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng sắc mặt càng khó coi hơn.
“Anh cả”, Nam Mẫn khẽ lên tiếng, khuôn mặt nở cụ cười nhợt nhạt và bất lực: “Em tưởng em chỉ đang nằm mơ. Bây giờ tỉnh mộng, em mới phát hiện, anh ấy chết thật rồi”.
Rời xa cô mãi mãi.
Lạc Quân Hành đau lòng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt: “Cái chết, có lúc lại là một sự giải thoát. Thà rằng từ biệt bằng cách này còn hơn hai người cứ tiếp tục hành hạ lẫn nhau”.
“Nhưng ngay cả câu tạm biệt cũng không có”.
Nam Mẫn cất giọng yếu ớt, giống như bệnh nhân mắc bệnh nan y, cũng không có chút sức lực: “Sao coi là từ biệt được chứ?”
Lạc Quân Hành trầm mặc hồi lâu, rất lâu cũng không nói gì.
Lúc sau, anh ta chậm rãi nói: “Có lúc không từ biệt, có lẽ ngược lại còn tưởng nhớ. Lúc chị dâu em đi, đã cười nói tạm biệt với anh. Cô ấy nói, không trách anh”.
Lạc Quân Hành cau nhẹ mày, tay kẹp điếu thuốc khẽ run run: “Nhưng anh, không có ngày nào là không trách bản thân mình”.
Nam Mẫn ngước mắt nhìn Lạc Quân Hành, vì câu nói này của anh ta, nước mắt lại rơi xuống.
Mưa bên ngoài vẫn lạnh lẽo thê lương, rơi xuống cửa sổ, giống như đánh vào lòng người.
“Cuối cùng chúng ta vẫn phải sống tiếp, vì còn có người nhà yêu thương chúng ta, còn có rất nhiều trách nhiệm phải thực hiện”.
Lạc Quân Hành đa tay nắm lên bả vai Nam Mẫn, không còn coi cô là trẻ con, mà coi là người lớn: “Thời gian sẽ chữa lành tất cả, việc chúng ta phải làm là tiếp tục đi về phía trước, đừng quay đầu”.
Ngày chôn cất Dụ Lâm Hải là ngày mưa âm u.
Trời bắt đầu mưa từ sáng sớm, vừa rơi là không dừng.
Ông cụ Dụ khiêm tốn thận trọng hơn nửa đời người, lần này lại phá lệ, cử hành tang lễ trang trọng hoành tráng cho cháu ngoại duy nhất.
Tang lễ được tổ chức ở thành phố Bắc, hơn ba vạn nhân viên của tập đoàn Dụ thị tập trung tưởng niệm, đối tác hợp tác thương mại, bạn bè thân thiết đều đến đưa vòng hoa và phúng viếng.
Ô màu đen, xe màu đen, chật kín nghĩa trang Dụ thị.
Không ít nhà báo giới truyền thông đứng dưới ô, tay cầm máy quay ghi lại tất cả, nhìn từng đại lão quen thuộc mặc vest đen tham dự, trong lòng thầm cảm thán tang lễ này đúng là hoành tráng.
“Tuy tang lễ chỉ là hình thức, nhưng làm người được đến mức này, cũng coi như không sống uổng một đời phải không”.
Một nhiếp ảnh gia không nhịn được nói: “Tôi cảm thấy lúc tôi chết, có lẽ còn không đủ một đội xe. Nếu ngày nào đó tôi chết vì làm việc quá sức, các anh phải nhớ đến tham dự tang lễ của tôi đấy”.
“Cái mồm xui xẻo, có kiểu tự trù ẻo mình vậy hả?”
Một nhà báo khác trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Hơn nữa, tổng giám đốc Dụ người ta chết vinh quang thế nào, cấp trên còn đặc biệt phát ra lời chia buồn, anh ta cũng đáng được có thể diện này, tôi cũng khâm phục anh ta”.
“Ấy, nếu tôi cũng có gia tài như người ta, tôi không nỡ chết đâu, ăn uống vui chơi tiêu dao tự tại biết bao”.
Chương 545: Khóc than
“Ai nói không phải chứ? Các anh nói xem, tổng giám đốc Dụ cũng không kết hôn, không có con cái, gia tài sẽ để lại cho ai?”
“Sao người ta lại chưa kết hôn? Đã li hôn một lần rồi! Chẳng phải sau này lại kết hôn, kết quả vì cô dâu bị lộ hành vi đáng xấu hổ nên sau đó hôn lễ không thành công sao, sau đó nữa thì không nghe nói có tin gì nữa”.
“Chẳng phải Trác Huyên đó là tiểu tam à, đuổi vợ người ta đi, kết quả không được lên chính thất. Sao tôi nghe nói sau đó tổng giám đốc Dụ lại đi tìm vợ cũ?”
“Chẳng phải tổng giám đốc Dụ là cô gái nông thôn à, không môn đăng hộ đối, tôi cảm thấy không có khả năng quay lại lắm. Tôi lại nghe nói nửa năm nay tổng giám đốc Dụ thường xuyên chạy đến thành phố Nam, có quan hệ thân thiết với cô cả nhà họ Nam…”
“Đâu chỉ là nghe nói, tôi tận mắt nhìn thấy rồi. Hôm trường đua ngựa ngoại ô phía Bắc thành phố Nam khai trương, tôi cũng đến hiện trường đưa tin, quan hệ giữa tổng giám đốc Dụ và tổng giám đốc Nam tuyệt đối không bình thường”.
Cho nên có vấn đề rồi, những người nên đến đều đến rồi, còn cô cả nhà họ Nam đó, có đến không?
Vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của chủ tịch tập đoàn Nam thị, nhưng bắt được hai hình bóng khác, có nhà báo hô lên một tiếng: “Ấy, đó chẳng phải là người dẫn chương trình Trác Nguyệt của đài Hoàn Á và Trác Huyên sao?”
Ống kính của máy quay lập tức chuyển hướng, tách tách chụp Trác Nguyệt và Trác Huyên.
Trác Nguyệt và Trác Huyên đều mặc váy đen, mặc dù trời mưa liên miên, bọn họ vẫn sạch sẽ, rất đẹp.
Trác Huyên khóc lóc đau khổ, sụt sùi, trông vô cùng đau thương, Trác Nguyệt dìu cô ta đi vào trong.
Vì cô ta khóc lóc suồng sã, nên ánh mắt mọi người đều nhìn qua bọn họ.
Kiều Lãnh chết rồi, Dụ Lâm Hải cũng chết rồi.
Khi Trác Huyên nghe được tin tức, dù thế nào cũng không thể chấp nhận, cảm thấy ông trời đang đùa với cô ta.
Làm sao có thể chứ?
Chẳng phải Kiều Lãnh dự định bỏ trốn trong chuyến đi đến nước T sao, vì vậy còn ‘giới thiệu’ cô ta cho Vương Bình, nếu không cô ta cũng sẽ không đắc tội lớn với Hạ Hiểu Văn.
Bị đánh rụng mất một chiếc răng, khuôn mặt cũng suýt bị đánh đến lệch đi.
Cô ta đã bỏ ra cái giá lớn như vậy, còn đợi Kiều Lãnh trốn chạy thuận lợi, sau khi việc lắng xuống sẽ đón cô ta đi, cũng là một lối thoát.
Nhưng hắn lại chết như vậy?
Điều khiến cô ta không thể chấp nhận hơn là, Dụ Lâm Hải cũng chết!
Người đàn ông đã từng yêu cô ta, cũng thực lòng đối xử tốt với cô ta, cô ta còn suýt nữa thành vợ của anh, đã chết?
Thực ra cô ta từng nghĩ không chỉ một lần, Dụ Lâm Hải có từng yêu cô ta thật không?
Câu trả lời không chắc chắn lắm.
Bọn họ đúng là từng yêu nhau, ở bên nhau trong thời gian ngắn, anh cũng đối xử rất tốt với cô ta, cũng không để cô ta thiếu gì về mặt vật chất, cũng coi là chu đáo, dịu dàng.
Nhưng, cô ta luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.
Sau này khi cô ta ở cùng Kiều Lãnh, Vương Bình, cô ta đột nhiên hiểu ra, Dụ Lâm Hải không còn tình yêu như ban đầu với cô ta.
Thậm chí ngoại trừ lần cô ta giả bộ ho ra máu ở dinh thự nhà họ Dụ, anh bế cô ta đi bệnh viện ra, thì chưa từng có tiếp xúc thân mật hơn với cô ta, lúc cô ta chủ động tiến xa hơn, anh cũng không làm với cô ta.
Thực sự thích một người không phải là chỉ hận không thể chiếm hữu người đó làm của riêng mình, nhét vào cơ thể mình sao?
Kiều Lãnh và Vương Bình chưa chắc đã yêu cô ta, nhưng Dụ Lâm Hải chắc chắc không yêu cô ta.
Anh tốt với cô ta chỉ là vì hồi nhỏ cô ta đã từng tặng anh ‘sự ấm áp’.
Nhưng cô ta thực sự muốn hồi tâm, gả cho anh!
Nếu không phải Dụ Phượng Kiều ngăn cản, không phải Nam Mẫn xen vào, cô ta sớm đã ở bên Dụ Lâm Hải, cho dù anh chết, cô ta cũng có thể có được một món tài sản thừa kế lớn.
Dụ Lâm Hải đã chết, dù thế nào cô ta cũng phải đến phúng viếng.
Trác Huyên khóc rất thê lương, nước mắt ào ào rơi xuống, nhưng trong lòng không buồn đến vậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Dụ Lâm Hải trong bức ảnh trên bia mộ, cô ta vẫn không nhịn được òa khóc.
Tiếng khóc lần này đã có thêm sự chân thành.
Đặc biệt khi Trác Nguyệt thản nhiên vỗ đầu gối của cô ta, Trác Huyên quỳ trước bia mộ, tiếng khóc đó càng lớn, là vì đau đến rơi nước mắt.