-
Chương 556-560
Chương 556: Quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu tặng Mẫn
Nam Mẫn cúi đầu chạm vào ly cafe, nhàn nhạt nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi. Con ở nhà họ Dụ ba năm, mọi người đối xử tốt với con, con vẫn ghi nhớ từ đầu đến cuối”.
Cô không chỉ nói qua một lần, nếu không phải người nhà họ Dụ luôn an ủi cô, sợ rằng cuộc hôn nhân giữa cô và Dụ Lâm Hải cũng không kiên trì được đến ba năm lâu như vậy.
“Dụ Lâm Hải không nợ con cái gì, thời điểm ly hôn con cũng không cần gì cả, bây giờ cũng không cần”.
Tiểu công chúa nhà họ Nam từ trước đến nay không thiếu tiền.
Thứ mà cô luôn muốn cũng chỉ là tình yêu thuần túy mà thôi.
“Mẹ biết”.
Dụ Phượng Kiều nhìn cô: “Khi con và Hải ly hôn, chi phiếu hai chục triệu nó cho con, con để nguyên không động trả lại nó. Mẹ biết con không thích tiền của nó, sau đó nó bị mẹ mắng, ‘Mẫn chăm sóc con ba năm trời, con cứ vậy đưa hai chục triệu đuổi con bé đi? Bản thân con không biết ngượng sao?’. Nó nói nó không muốn trả hết tiền một lần, sợ con thân gái một mình cầm quá nhiều tiền trên người không an toàn, định chờ con sắp xếp xong thì đưa chỗ tiền còn lại cho con. Bất động sản Cẩm Tú Hoa Phủ ở thành phố Bắc kia là nó đã để lại cho con từ lâu rồi, tòa nhà biệt thự kiểu phương tây ở thành phố Nam kia chắc sau này mới mua, chìa khóa đều ở chỗ mẹ…”
Bà quay đầu, dì Vệ đưa hai chùm chìa khóa cho bà, chuyển vào tay Nam Mẫn.
“Dì Dụ, con không…”
Nam Mẫn muốn trả lại, nhưng lại bị Dụ Phượng Kiều giữ tay.
“Mẫn, đừng từ chối. Chuyện cổ phần con có thể suy nghĩ lại, mẹ cũng không ép. Một mình con vừa nắm giữ tập đoàn Nam Thị, lại phải tiếp quản Dụ Thị, quá mệt, mẹ cũng không nỡ để con chịu khổ”.
Dụ Phượng Kiều nói: “Còn hai căn nhà, dù con không cần, cho mẹ rồi, một mình mẹ cũng không ở nhiều như vậy. Mẹ không còn con trai, chỉ có đứa con gái là con, coi như là quà mẹ tặng con đi”.
Nam Mẫn cầm hai chùm chia khóa, chỉ cảm thấy trong lòng buồn chua chát.
Lúc sắp đi, Dụ Phượng Kiều nói: “Nhà chỗ Cẩm Tú Hoa Phủ đã sửa xong rồi. Con có thể đi xem. Thằng Hải để lại đồ cho con đấy, nói là… trả con”.
*
Nam Mẫn và Lạc Ưu cùng đi Cẩm Tú Hoa Phủ.
Mở cửa nhà ra.
Trong nháy mắt liền ngửi thấy mùi hương hoa hồng mát mẻ khiến lòng người thoải mái.
“Thơm quá”.
Lạc Ưu hít mũi, sau đó nói với Nam Mẫn: “Giống như mùi trên người cô vậy”.
Nam Mẫn không nói gì, chỉ im lặng thay dép ở sảnh.
Đây là một căn ba ngủ một phòng khách, xây dựng lại theo phong cách đơn giản vô cùng hiện đại, toàn bộ đều là màu sắc ấm áp, ngay cả vải trên ghế sofa cũng là màu vàng tươi.
Lạc Ưu chép miệng: “Vừa nhìn liền biết không phải phong cách thiết kế của lão Dụ, chắc là tìm nhà thiết kế rồi”.
Nam Mẫn ngây ra, cô không hề xa lạ gì với màu vải này.
Trước kia khi còn ở dinh thự nhà họ Dụ, cô chê màu sắc trong nhà quá lạnh lẽo, mặc dù bản thân cô cũng thích kiểu trang trí lạnh lẽo như vậy, nhưng hồi đó vết thương trên người Dụ Lâm Hải vẫn chưa lành, chỉ nằm ở nhà.
Để tâm trạng anh có thể tốt hơn một chút, cô dạo quanh chợ trang trí mấy ngày liên, muốn sửa sang nhà đẹp hơn, ấm áp hơn chút, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy dễ chịu.
Cô đặc biệt chọn loại vải màu vàng nhạt, ga giường, bộ sofa đều dùng loại vải này.
Lúc vừa mua về, Dụ Lâm Hải tỏ ra chê bai, nhưng anh chỉ bĩu môi, cuối cùng không nói gì.
Bây giờ, Nam Mẫn cũng chỉ mím môi, không nói gì.
Lạc Ưu đi vào rất tự nhiên, đột nhiên hô lớn: “Mẫn, mau qua đây xem này!”
“Sao vậy?”
Nam Mẫn theo tiếng nói cô ấy đi tới, liền thấy trong phòng chứa đồ rộng lớn chất đầy đủ các loại túi quà, hộp quà, còn có búp bê bày la liệt giống như ở sở thú.
Ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
“Chuyện gì thế này? Lão Dụ mua cho cô?”
Lạc Ưu ngạc nhiên, ngồi xổm xuống nhặt túi quà gần chân mình nhất, cô ấy mở ra, bên trong có một tấm thiệp chúc mừng.
Trên thiệp là kiểu chữ lớn của Dụ Lâm Hải, trên đó viết…
“Quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu tặng Mẫn. Ký tên: Hải”.
Chương 557: Cô đã cứu vớt anh ta đấy
“Mẫn, cô nhìn đi”.
Lạc Ưu đưa thiệp cho Nam Mẫn, cô nhìn kiểu chữ quen thuộc, lòng giống như bị kim găm.
Món quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu… còn chưa đến mà.
Ngón tay cô lạnh băng mở hộp quà ra.
Trong hộp quà đựng một đôi bông tai trân châu vô cùng đáng yêu tinh xảo, ngay cả người trước giờ chưa từng đeo khuyên tai như Lạc Ưu cũng cảm thấy rất đẹp.
Trong túi quà khác cũng để một tấm thiệp.
Trên đó lần lượt được viết…
Quà tết trung thu năm XX cho Mẫn. Hải.
Quà giáng sinh năm XX cho Mẫn. Hải.
Quà Nguyên Đán năm XX cho Mẫn. Hải.
Quà năm mới năm XX cho Mẫn. Hải.
...
Trong túi có đồ trang sức, quần áo, đồ chơi, sách, bất kỳ thứ gì nghĩ đến đều có, không nghĩ đến cũng có.
Lạc Ưu sững sờ nhìn căn phòng chất đầy đỏ, còn có các loại quà được treo trên giá: “Lão Dụ đã chuẩn bị xong quà các ngày lễ trong ba năm cho cô rồi”.
Nam Mẫn bất lực không đứng vững, ngồi xổm xuống bên cạnh một con gấu khổng lồ, mặt cười khổ.
“Cô nói xem, có phải anh ta thành tâm không?”
Bởi vì ba năm qua, mỗi năm cô đều chuẩn bị quà cho anh, vì vậy bây giờ anh dựa theo dáng vẻ trước đây của cô, trả lại toàn bộ?
Tại sao ba năm qua người khiến cô khổ sở là anh;
Bây giờ người khiến cô khổ sở vẫn là anh.
Sao anh không chịu buông tha cho cô?
Nam Mẫn giơ tay đỡ trán, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ai cũng khao khát mối tình đầu chính là cả cuộc đời, ai cũng khao khát có một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Nhưng không phải dùng cách thức này.
Thà rằng Dụ Lâm Hải vẫn còn sống, bọn họ cứ tiếp tục như vậy, đến một ngày hai người cũng mệt mỏi, đi đến phần duyên phận cuối cùng, bằng lòng buông tha nhau, dễ hợp dễ tan.
Như vậy không tốt sao?
Tại sao anh nhất định phải dùng cách thức thảm thiết như vậy để biết mất khỏi cuộc đời cô?
Để lại một mình cô vĩnh viễn không thể mất trí nhớ.
Đây chính là mục đích của anh?
*
Khi bước ra khỏi Cẩm Tú Hoa Phủ, Nam Mẫn bị hạ đường huyết, đầu óc choáng váng, xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi.
Gương mặt trắng đến khiếp sợ.
Lạc Ưu vội vàng đỡ cô đến một quán cơm nhỏ ở cửa tiểu khu, nhờ nhân viên phục vụ lấy kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng Nam Mẫn.
Ô mai ngọt mang chút vị chua hòa tan với vị đắng ngắt trong miệng, khiến Nam Mẫn tỉnh táo vài phần.
Vừa hay sắp đến giờ cơm, Lạc Ưu gọi một vài món ngon.
Nhưng Nam Mẫn không có khẩu vị.
“Buổi trưa không ăn được mấy miếng, người là sắt cơm là thép, phải ăn”.
Lạc Ưu đưa đũa đến tay Nam Mẫn, lại đẩy thức ăn đến trước mặt cô, nhìn cô ăn.
Nam Mẫn nhấc đũa ăn cơm.
“Đừng chỉ ăn cơm, ăn thức ăn nữa”.
Lạc Ưu gắp thức ăn cho cô, mặc dù khuyên Nam Mẫn ăn, thực tế cô cũng không ăn được cái gì.
Trong lòng buồn phiền đến hoảng loạn.
Bên ngoài mặt trời chiếu gay gắt.
Vốn tưởng rằng trận mưa thu mang hơi lạnh, nhưng thời tiết lại oi bức nóng không chịu nổi.
Ở quán cơm có điều hòa mát, bực bội trong lòng khó khăn lắm mới tiêu tan.
“Tôi đột nhiên nhớ tới, có một năm ở quân đội được nghỉ phép, tôi và lão Dụ, còn cả Phó Vực cũng giống như bây giờ, bên ngoài rất nóng, chúng tôi tìm một quán cơm nhỏ ven đường, ăn thịt uống rượu”.
Lạc Ưu cười: “Khi đó ba người chúng tôi đều không biết bối cảnh gia đình của đối phương, tôi không biết nhìn người lắm, cho rằng lão Dụ chắc là cậu nhóc được sinh ra trong gia đình công chức, bố mẹ đều là cán bộ, vậy nên mới nuôi dưỡng thành tính cách như vậy; còn Phó Vực, tôi còn tưởng rằng anh ta là cái loại côn đồ đầu đường xó chợ, không thi đỗ vào trường hẳn hoi nên bị tống đến quân đội rèn luyện, không ngờ sai hết”.
Cô ấy ngửa đầu uống nửa cốc bia rồi lau miệng: “Trước kia tôi nói đùa với Phó Vực, trong ba người chúng tôi, lão Dụ chắc chắc là người tìm đối tượng khó nhất. Không ngờ người kết hôn sớm nhất lại là anh ta”.
Cô ấy quở trách cười Nam Mẫn: “Cô đã cứu vớt anh ta đấy”.
Nam Mẫn nhìn Lạc Ưu, cô không cười nổi.
Chương 558: Cô vẫn còn yêu Dụ Lâm Hải
Hai người cụng ly rồi uống cạn.
“Tôi không cứu anh ta”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ là tôi đã từng yêu anh ta, tình yêu này khiến hai người chúng tôi thương tích đầy mình, sau cùng ai cũng không thể cứu được ai, cả hai cùng rơi vào vực sâu vạn trượng”.
Cô cười khổ, lại cắm đầu uống rượu, trong miệng đều là vị đắng.
“Ưu, trước kia tôi cảm thấy tình yêu là thứ tuyệt vời nhất trên thế gian. Bởi vì bố mẹ tôi rất hạnh phúc”.
Nam Mẫn nói chậm rãi, gần như nói một chữ rồi ngừng: “Mẹ nói với tôi rằng, tôi nhất định phải tìm được một người đàn ông mình yêu và toàn tâm toàn ý yêu mình. Tôi nghe lời bà ấy, chỉ tiếc rằng tôi mới nghe được nửa câu trước”.
Cô bật cười: “Tôi tìm được người mình yêu, nhưng người đó lại không yêu tôi, tôi chẳng sợ, tôi nghĩ trông tôi xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, giàu có như vậy, nhất định anh ta sẽ yêu tôi!”
Cô lại cười: “Nhưng tôi quên mất, tôi ở trước mặt anh ta lại diễn thành một người khác. Người phụ nữ khôn khéo, ngọt ngào, hiểu chuyện, còn hơi ngốc, trong lòng chỉ có mình anh ta.
Diễn rồi tôi liền nhập vai, giống như đó mới thật sự là tôi. Tôi vứt bỏ tất cả ánh hào quang trên người mình, không có bối cảnh gia đình chống đỡ, tính cách cũng không còn vui vẻ, trở nên bớt hung hăng hơn.
Đồng thời không có linh hồn”.
Nam Mẫn xoa khóe mắt mình: “Tôi nhớ có một lần, anh ta đi công tác vùng khác mấy hôm. Tôi ở nhà cứ chờ và chờ, cuối cùng chờ được anh ta quay về, tôi vui vẻ chạy tới, cởi đồ cầm dép cho anh ta, anh ta lại không đi, còn nói với tôi, ‘cô là bà Dụ, không phải bảo mẫu, không cần làm mấy chuyện này’. Khi đó tôi thật sự cảm thấy bản thân mình hèn hạ, sao có thể vì một người đàn ông mà hèn hạ đến mức độ ấy?”
Đến cuối cùng chỉ là cảm động chính mình thôi.
Lạc Ưu nhìn cô thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Ai cũng đều như vậy, một khi yêu người hơn cả yêu bản thân thì sẽ là hèn hạ, sẽ hạ mình xuống cát bụi”.
Thật ra thì có ích lợi gì?
Làm như vậy thì dù đàn ông có thích cô, nhưng cũng phải là cô thật sự.
Một người phụ nữ đánh mất chính mình, không có sức hấp dẫn, cũng rất khó khiến đàn ông yêu cô ấy.
Vì vậy các cô gái à, nhất định phải có tự tin, phải có tính cách, phải có sức hấp dẫn của riêng mình, trước khi yêu người khác, đầu tiên phải học cách yêu lấy chính bản thân mình.
Tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống, cũng không phải toàn bộ.
Nam Mẫn đã tốn thanh xuân và khoảng thời gian đẹp nhất ở bên Dụ Lâm Hải, anh ở trong cuộc đời cô chiếm một phần vô cùng vô cùng quan trọng.
Những ký ức về quá khứ cô tưởng rằng mình đã quên từ lâu, không ngờ chúng vẫn hiện lên như mới trong đầu cô.
Đuổi cũng không đi.
Bây giờ cô có thể thản nhiên thừa nhận, cô vẫn còn yêu Dụ Lâm Hải.
Chỉ tiếc, đã quá muộn.
Quá muộn rồi.
Trước khi rời khỏi thành phố Bắc, Nam Mẫn và các anh cùng đi đến viện bảo tàng Cảnh Văn.
Mặc dù Dụ Lâm Hải đi rồi, nhưng hạng mục tu sửa cổ vật ‘Không Mất Không Quên’ vẫn đang tiếp tục, đây là một hạng mục vô cùng quan trọng nằm trong kế hoạch mười năm của vàng bạc đá quý Dụ Thị, có ý nghĩa quyết định đối với sự phát triển của tập đoàn.
Sau khi công bố tin Dụ Lâm Hải chết, vấn đề các phương tiện truyền thông chính thức quan tâm nhất cũng là phát triển về sau của hạng mục này.
Ông cụ Nam là lực lượng chính của hạng mục này, cũng là nhân vật linh hồn.
Ông ấy vẫn phải ở thành phố Bắc một thời gian dài.
Đến bảo tàng Cảnh Văn, vừa vào sân sau, họ phát hiện trong sân bỗng nhiên có không ít người.
Nam Tam Tài vốn dĩ ở trong điêu khắc, lúc này lại đang đứng dưới mái hiên hút tẩu thuốc, sắc mặt u ám.
Không chỉ ông ấy, mấy sư phụ khắc ngọc khác cũng đều đứng ở sân, trong trạng thái đình công.
Mà Văn Cảnh Dật đang ở bên ngoài đuổi người.
Người bị đuổi đều là mấy người mặc Âu phục giày da.
“Ai cho mấy người tới? Ra ngoài cho tôi!”
Văn Cảnh Dật cầm một cây chổi lớn trong tay: “Chạy đến đây giả làm người có văn hóa hay giáo sư gì đó chỉ chỉ trỏ trỏ, các người biết cái đếch gì! Dám giả bộ quẫy đuôi sói trước mặt Nam Ông, ai cho mấy người lá gan đó?!”
Chương 559: Tổng giám đốc Dụ nào?
Ông ta đẩy chổi lớn ở trong tay về phía trước, ép đám người mặc Âu phục liên tục tháo chạy.
“Lão viện trưởng Văn, đều là người văn minh, sao lại thô lỗ như vậy chứ? Chúng tôi không có ý gì khác, tổng giám đốc Dụ không còn, chúng tôi lo lắng cho tiến độ của hạng mục nên đã đặc biệt đến xem, không có ý gì khác”.
“Cút đi!”
Văn Cảnh Dật tức giận nói: “Học trò của tôi chết, nhưng tôi vẫn còn sống đây! Khi còn ở đây, nó cũng không dám tùy tiện quơ tay múa chân, các người thì ngược lại, ai cũng giả vờ làm ông lớn đến đây ra oai! Cút!”
Thành viên ban giám đốc bị chổi quét tới đầy bụi lộ vẻ không vui, nghiêm mặt nói: “Ông còn như vậy, chúng tôi không khách sáo đâu!”
Không chờ Văn Cảnh Dật mở miệng, sau lưng truyền tới một giọng nói lạnh như băng.
“Để tôi xem mấy người muốn không khách sáo như thế nào?”
Thành viên ban giám đốc của vàng bạc đá quý Dụ Thị nghe thấy tiếng nói liền nghiêng đầu, nhìn thấy Nam Mẫn mặt lạnh lùng, phía sau cô còn có mấy người đàn ông cao lớn anh tuấn, bọn họ lập tức lóa mắt.
Minh tinh đi catwalk? Hay người mẫu?
Nhưng sức mạnh này có phần quá mạnh mẽ… vô cùng có lực khiếp sợ.
Ánh mắt tràn đầy sương lạnh của Nam Mẫn quét qua mặt mấy thành viên trong ban giám đốc, giống như gió mùa thu quét lá rụng, khiến lòng người ta run rẩy, trời tuy nóng nhưng lại có cảm giác toàn thân lạnh sống lưng.
“Chuyện này là sao?”, cô nhàn nhạt mở miệng.
Văn Cảnh Dật ném chổi xuống đất, giơ ngón tay lên, hừ lạnh nói: “Hải vừa mất thì đám người này liền nhân cơ hội hổ không có nhà khỉ xưng vương, chạy đến đây quơ tay múa chân. Lúc thì cái này không đúng, lúc thì cái kia không đúng. Sáng nay mở hai cuộc họp, nói mấy thứ vớ vẩn, còn nói là ý kiến của chuyên gia, chó má! Chuyên gia ông gặp nhiều rồi, có thời gian mở cuộc họp chó má này thì cũng khắc được mấy món ngọc ấy chứ”.
Ông ta nói xong, Nam Mẫn liền hiểu ra.
Loại chuyện ngu ngốc thiếu hiểu biết này trước kia Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc cũng đã làm không ít.
Người không thạo nghề dùng ý kiến không chuyên của bản thân đi chỉ đạo người thạo nghề chân chính làm việc, nó chẳng có tý tác dụng gì khác ngoài việc biến một môi trường làm việc tốt thành một mớ hỗn độn.
“Ai bảo mấy người tới?”
Nam Mẫn cầm chổi trong tay lão viện trưởng Văn, trực tiếp hỏi người chỉ đạo đằng sau.
Ban giám đốc trố mắt nhìn nhau, bây giờ vẫn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bọn họ cứng cổ nói: “Đương nhiên là tổng giám đốc Dụ bảo chúng tôi tới”.
“Tổng giám đốc Dụ nào?”
Nam Mẫn lạnh giọng hỏi: “Là ông hai hay ông ba?”
Mọi người đồng loạt mím môi, không chịu nói.
Văn Cảnh Dật từ trong khoang mũi hừ ra tiếng: “Không cần biết là ông hai Dụ hay ông ba Dụ, bọn họ không quản được bảo tàng Cảnh Văn của tôi đâu! Bảo tàng này là của nhà tôi! Bản quyền nằm trong tay tôi, quyền quản lý kinh doanh bây giờ nằm trong tay Mẫn, cũng không liên quan đến mấy người, dù có liên quan cũng chỉ là quan hệ hợp tác, không đến lượt mấy ngươi quơ tay múa chân đâu! Ông hai Dụ hay ông ba Dụ có ý kiến gì thì bảo bọn họ đến gặp tôi!”
Ban giám đốc lại một lần nữa trố mắt nhìn nhau, rơi vào im lặng.
Nam Tam Tài gõ tẩu thuốc trên bậc thềm, chống gối đứng lên, Bạch Lộc Dư vội vàng tiến lên đỡ ông ấy: “Ông nội, ông từ từ thôi”.
“Mấy nhóc đều đến rồi”.
Đôi mắt tang thương của Nam Tam Tài quét qua đám người Lạc Quân Hành, mặt lạnh bỗng trở nên ôn hòa: “Đi, chúng ta về nhà”.
Ông ấy ngậm tẩu thuốc, được Bạch Lộc Dư đỡ dậy đi ra ngoài.
Ban giám đốc thấy vậy liền cuống cuồng: “Tiền bối Nam Ông, ông muốn đi đâu?”
“Nghe không hiểu tiếng người à? Về nhà”, Nam Tam Tài phun một hớp khói: “Ông đây không hầu nữa!”
“...”
Lũ ngu.
Nam Mẫn dựng chổi ở góc tường, vỗ vỗ tay cũng muốn rời đi, nhưng bị Văn Cảnh Dật ngăn lại.
“Ông nội cháu nổi giận là chuyện bình thường, mấy ngày nay ông ấy khó chịu, nhưng hạng mục này không có ông ấy không được, cháu hiểu mà. Quay về dỗ dành ông ấy, chờ ông xử lý xong chuyện bên này thì sẽ lại mời ông ấy quay về”.
Nam Mẫn nhàn nhạt ‘vâng’ một tiếng.
Lúc sắp đi lại bị Văn Cảnh Dật ngăn lại: “Aiz, cháu chờ một chút”.
Ông ta kéo cổ tay Nam Mẫn: “Theo ông đi vào đây, Hải có đồ tốt giữ lại cho cháu”.
“Cháu không cần”, Nam mẫn nhíu mày, mấy ngày nay cô liên tục bị Dụ Lâm Hải làm cho đau đớn, cô sợ lắm rồi.
Chương 560: Tranh Thanh Minh Thượng Hà
Không muốn nhìn thấy quà gì nữa.
Văn Cảnh Dật ‘chậc’ một tiếng, không nói lời nào kéo cô vào: “Thật sự là đồ tốt!”
Ông ta ngoắc ngoắc tay với đám Lạc Quân Hành: “Các cậu cũng vào đi, cùng ngắm”.
Nam Mẫn được Văn Cảnh Dật kéo vào trong phòng, Hạ Thâm và Lý Vân cùng nhìn sang Lạc Quân Hành: “Anh cả, đi vào xem chút không?”
Lạc Quân Hành không nói lời nào liền đi theo.
Vào trong phòng, Văn Cảnh Dật thần bí cầm chìa khóa mở một chiếc rương bảo vệ, cẩn thận lấy ra một hộp gỗ rất dài, sau đó lại khóa rương lại.
Mắt ông ta sáng lên, đặt bảo bối trước mặt Nam Mẫn: “Mở ra nhìn xem”.
“Cái gì vậy?”, bây giờ sự cảnh giác của Nam Mẫn đã vượt xa cả tò mò.
Văn Cảnh Dật giao hộp gỗ vào tay cô: “Mở ra thì biết”.
Nam Mẫn không biết làm sao, chỉ đành mở hộp gỗ, hộp gỗ dài như vậy, chắc hẳn bên trong đựng một loại tranh chữ.
Mở ra nhìn, đúng thật là như vậy, quyển trục rất dài, trông vô cùng dầy.
Bệnh nghề nghiệp lại một lần nữa nổi lên, Nam Mẫn bắt đầu tò mò.
Cô không nhịn được liền lấy quyển trục ra.
Hạ Thâm thấy vậy, không khỏi nghi ngờ: “Là tranh chữ? Sao lại dầy như vậy?”
Nói xong anh ta tiến lên giúp Nam Mẫn trải quyển trục ra, trong nháy mắt mọi người đều kinh ngạc, quả thật rất dài.
Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất không phải độ dài của nó, mà là nội dung!
Lý Vân trợn tròn hai mắt, một người không có chuyên môn như anh ta vừa nhìn liền nhận ra ngay: “Đây là… tranh Thanh Minh Thượng Hà??!”
Đôi mắt đen láy của Nam Mẫn trong nháy mắt híp lại, sau đó lóe sáng, giống như hội tụ vào biển sao.
Là phỏng theo, nhưng mô phỏng tương đối giống thật.
Kỹ thuật làm giả vượt xa cả cô, thậm chí còn cao siêu hơn ông nội khi còn trẻ.
Dụ Lâm Hải lấy ở đâu ra thế?!
Thứ đồ khác cô có thể từ chối, nhưng bức tranh này sao cô có thể từ chối chứ?
“Đây, đây là tranh Thanh Minh Thượng Hà?”
Thấy Nam Mẫn chậm chạp không nói lời nào, Lý Vân có chút mất kiên nhẫn, chần chừ hỏi cô: “Đây không phải bản chính chứ?”
Nam Mẫn cạn lời ngước mắt lên nhìn anh ta: “Di vật văn hóa cấp quốc gia vẫn được lưu giữ trong viện bảo tàng Cố Cung, anh thấy sao?”
Lúc này Lý Vân mới biết mình ngốc, anh ta đã nói mà.
Chỉ là nhìn thấy một bức tranh nổi tiếng trong sử sách đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, quả thật khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi.
Bảo bối ở ngay trước mắt, nếu đã nhìn thấy thì không có lý do gì không động tâm.
Nam Mẫn nhận tranh, cô lên xe, bày tranh ra cho ông Nam xem.
Nam Tam Tài nhìn thấy bức tranh cũng vô cùng sửng sốt: “Tuyệt vời, mặc dù nét bút vẫn còn có chút non nớt, nhưng có thể vẽ bức tranh dài như vậy một cách hoàn chỉnh, các chi tiết cũng được mô tả trọn vẹn, không dễ đâu”.
Ông cụ sợ làm hỏng linh khí của bức tranh nên cũng không hút thuốc, ngoan ngoãn cất tẩu thuốc đi.
Trên đường khi thưởng thức bức tranh, Nam Tam Tài nói với Nam Mẫn: “Kỹ thuật làm giả này thắng cháu một nước rồi”.
Nam Mẫn nói: “Cháu cảm thấy không phân cao thấp với ông đâu, còn muốn hỏi có phải ông lén thu nhận học trò nào sau lưng cháu không”.
Nhắc đến đồ trong ngành này, mắt hai ông cháu đều thêm một tầng hào quang.
Không còn là dáng vẻ nặng nề của mấy ngày trước.
“Không có mà”.
Nam Tam Tài: “Nhà họ Nam chúng ta là nhà khắc ngọc, làm giả là do ông đổi nghề giữa chừng, cũng chỉ là học mấy chiêu đơn giản của một sư phụ, về sau ngón tay hút thuốc cũng bị hun đen, đương nhiên cũng từ bỏ”.
Mỗi ngành nghề đều có chú trọng riêng, ngành làm giả này yêu cầu trên bụng tay không thể có vết chai, càng không thể có sẹo, bởi vì phải cảm thụ nguyên tác, điều này yêu cầu không cao, nhưng đối với người khắc ngọc lại là vết thương cứng ngắc.
Nam Mẫn cũng vì cảm thấy hứng thú với khắc ngọc hơn, cô không thể kiên trì theo ngành làm giả.
Bạch Lộc Dư nhớ ra, quay đầu nói: “Em nhớ Tiểu Lục trước kia luôn cầm giấy nhám mài đi vết chai trên ngón tay, mài đến mức chảy rất nhiều máu, khiến các anh bị dọa sợ”.
Lạc Quân Hành nhớ đến cảnh tượng khi ấy đầu ngón tay Nam Mẫn máu tươi đầm đìa, không khỏi nhíu mày.
Lý Vân tiếp lời: “Đúng vậy đấy. Anh còn tưởng em giấu anh đi giải phẫu thi thể, cầm dao phẫu thuật muốn đi theo anh cơ”.
Bạch Lộc Dư cười ha ha: “Không sai, em nhớ ra rồi! Kết quả bị mẹ đạp một phát, thiếu chút nữa ngã sấp mặt”.
“Khốn kiếp! Em mới ngã sấp mặt”, Lý Vân quát Bạch Lộc Dư.
Nam Mẫn cúi đầu chạm vào ly cafe, nhàn nhạt nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi. Con ở nhà họ Dụ ba năm, mọi người đối xử tốt với con, con vẫn ghi nhớ từ đầu đến cuối”.
Cô không chỉ nói qua một lần, nếu không phải người nhà họ Dụ luôn an ủi cô, sợ rằng cuộc hôn nhân giữa cô và Dụ Lâm Hải cũng không kiên trì được đến ba năm lâu như vậy.
“Dụ Lâm Hải không nợ con cái gì, thời điểm ly hôn con cũng không cần gì cả, bây giờ cũng không cần”.
Tiểu công chúa nhà họ Nam từ trước đến nay không thiếu tiền.
Thứ mà cô luôn muốn cũng chỉ là tình yêu thuần túy mà thôi.
“Mẹ biết”.
Dụ Phượng Kiều nhìn cô: “Khi con và Hải ly hôn, chi phiếu hai chục triệu nó cho con, con để nguyên không động trả lại nó. Mẹ biết con không thích tiền của nó, sau đó nó bị mẹ mắng, ‘Mẫn chăm sóc con ba năm trời, con cứ vậy đưa hai chục triệu đuổi con bé đi? Bản thân con không biết ngượng sao?’. Nó nói nó không muốn trả hết tiền một lần, sợ con thân gái một mình cầm quá nhiều tiền trên người không an toàn, định chờ con sắp xếp xong thì đưa chỗ tiền còn lại cho con. Bất động sản Cẩm Tú Hoa Phủ ở thành phố Bắc kia là nó đã để lại cho con từ lâu rồi, tòa nhà biệt thự kiểu phương tây ở thành phố Nam kia chắc sau này mới mua, chìa khóa đều ở chỗ mẹ…”
Bà quay đầu, dì Vệ đưa hai chùm chìa khóa cho bà, chuyển vào tay Nam Mẫn.
“Dì Dụ, con không…”
Nam Mẫn muốn trả lại, nhưng lại bị Dụ Phượng Kiều giữ tay.
“Mẫn, đừng từ chối. Chuyện cổ phần con có thể suy nghĩ lại, mẹ cũng không ép. Một mình con vừa nắm giữ tập đoàn Nam Thị, lại phải tiếp quản Dụ Thị, quá mệt, mẹ cũng không nỡ để con chịu khổ”.
Dụ Phượng Kiều nói: “Còn hai căn nhà, dù con không cần, cho mẹ rồi, một mình mẹ cũng không ở nhiều như vậy. Mẹ không còn con trai, chỉ có đứa con gái là con, coi như là quà mẹ tặng con đi”.
Nam Mẫn cầm hai chùm chia khóa, chỉ cảm thấy trong lòng buồn chua chát.
Lúc sắp đi, Dụ Phượng Kiều nói: “Nhà chỗ Cẩm Tú Hoa Phủ đã sửa xong rồi. Con có thể đi xem. Thằng Hải để lại đồ cho con đấy, nói là… trả con”.
*
Nam Mẫn và Lạc Ưu cùng đi Cẩm Tú Hoa Phủ.
Mở cửa nhà ra.
Trong nháy mắt liền ngửi thấy mùi hương hoa hồng mát mẻ khiến lòng người thoải mái.
“Thơm quá”.
Lạc Ưu hít mũi, sau đó nói với Nam Mẫn: “Giống như mùi trên người cô vậy”.
Nam Mẫn không nói gì, chỉ im lặng thay dép ở sảnh.
Đây là một căn ba ngủ một phòng khách, xây dựng lại theo phong cách đơn giản vô cùng hiện đại, toàn bộ đều là màu sắc ấm áp, ngay cả vải trên ghế sofa cũng là màu vàng tươi.
Lạc Ưu chép miệng: “Vừa nhìn liền biết không phải phong cách thiết kế của lão Dụ, chắc là tìm nhà thiết kế rồi”.
Nam Mẫn ngây ra, cô không hề xa lạ gì với màu vải này.
Trước kia khi còn ở dinh thự nhà họ Dụ, cô chê màu sắc trong nhà quá lạnh lẽo, mặc dù bản thân cô cũng thích kiểu trang trí lạnh lẽo như vậy, nhưng hồi đó vết thương trên người Dụ Lâm Hải vẫn chưa lành, chỉ nằm ở nhà.
Để tâm trạng anh có thể tốt hơn một chút, cô dạo quanh chợ trang trí mấy ngày liên, muốn sửa sang nhà đẹp hơn, ấm áp hơn chút, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy dễ chịu.
Cô đặc biệt chọn loại vải màu vàng nhạt, ga giường, bộ sofa đều dùng loại vải này.
Lúc vừa mua về, Dụ Lâm Hải tỏ ra chê bai, nhưng anh chỉ bĩu môi, cuối cùng không nói gì.
Bây giờ, Nam Mẫn cũng chỉ mím môi, không nói gì.
Lạc Ưu đi vào rất tự nhiên, đột nhiên hô lớn: “Mẫn, mau qua đây xem này!”
“Sao vậy?”
Nam Mẫn theo tiếng nói cô ấy đi tới, liền thấy trong phòng chứa đồ rộng lớn chất đầy đủ các loại túi quà, hộp quà, còn có búp bê bày la liệt giống như ở sở thú.
Ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
“Chuyện gì thế này? Lão Dụ mua cho cô?”
Lạc Ưu ngạc nhiên, ngồi xổm xuống nhặt túi quà gần chân mình nhất, cô ấy mở ra, bên trong có một tấm thiệp chúc mừng.
Trên thiệp là kiểu chữ lớn của Dụ Lâm Hải, trên đó viết…
“Quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu tặng Mẫn. Ký tên: Hải”.
Chương 557: Cô đã cứu vớt anh ta đấy
“Mẫn, cô nhìn đi”.
Lạc Ưu đưa thiệp cho Nam Mẫn, cô nhìn kiểu chữ quen thuộc, lòng giống như bị kim găm.
Món quà sinh nhật tuổi hai mươi sáu… còn chưa đến mà.
Ngón tay cô lạnh băng mở hộp quà ra.
Trong hộp quà đựng một đôi bông tai trân châu vô cùng đáng yêu tinh xảo, ngay cả người trước giờ chưa từng đeo khuyên tai như Lạc Ưu cũng cảm thấy rất đẹp.
Trong túi quà khác cũng để một tấm thiệp.
Trên đó lần lượt được viết…
Quà tết trung thu năm XX cho Mẫn. Hải.
Quà giáng sinh năm XX cho Mẫn. Hải.
Quà Nguyên Đán năm XX cho Mẫn. Hải.
Quà năm mới năm XX cho Mẫn. Hải.
...
Trong túi có đồ trang sức, quần áo, đồ chơi, sách, bất kỳ thứ gì nghĩ đến đều có, không nghĩ đến cũng có.
Lạc Ưu sững sờ nhìn căn phòng chất đầy đỏ, còn có các loại quà được treo trên giá: “Lão Dụ đã chuẩn bị xong quà các ngày lễ trong ba năm cho cô rồi”.
Nam Mẫn bất lực không đứng vững, ngồi xổm xuống bên cạnh một con gấu khổng lồ, mặt cười khổ.
“Cô nói xem, có phải anh ta thành tâm không?”
Bởi vì ba năm qua, mỗi năm cô đều chuẩn bị quà cho anh, vì vậy bây giờ anh dựa theo dáng vẻ trước đây của cô, trả lại toàn bộ?
Tại sao ba năm qua người khiến cô khổ sở là anh;
Bây giờ người khiến cô khổ sở vẫn là anh.
Sao anh không chịu buông tha cho cô?
Nam Mẫn giơ tay đỡ trán, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Ai cũng khao khát mối tình đầu chính là cả cuộc đời, ai cũng khao khát có một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Nhưng không phải dùng cách thức này.
Thà rằng Dụ Lâm Hải vẫn còn sống, bọn họ cứ tiếp tục như vậy, đến một ngày hai người cũng mệt mỏi, đi đến phần duyên phận cuối cùng, bằng lòng buông tha nhau, dễ hợp dễ tan.
Như vậy không tốt sao?
Tại sao anh nhất định phải dùng cách thức thảm thiết như vậy để biết mất khỏi cuộc đời cô?
Để lại một mình cô vĩnh viễn không thể mất trí nhớ.
Đây chính là mục đích của anh?
*
Khi bước ra khỏi Cẩm Tú Hoa Phủ, Nam Mẫn bị hạ đường huyết, đầu óc choáng váng, xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi.
Gương mặt trắng đến khiếp sợ.
Lạc Ưu vội vàng đỡ cô đến một quán cơm nhỏ ở cửa tiểu khu, nhờ nhân viên phục vụ lấy kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng Nam Mẫn.
Ô mai ngọt mang chút vị chua hòa tan với vị đắng ngắt trong miệng, khiến Nam Mẫn tỉnh táo vài phần.
Vừa hay sắp đến giờ cơm, Lạc Ưu gọi một vài món ngon.
Nhưng Nam Mẫn không có khẩu vị.
“Buổi trưa không ăn được mấy miếng, người là sắt cơm là thép, phải ăn”.
Lạc Ưu đưa đũa đến tay Nam Mẫn, lại đẩy thức ăn đến trước mặt cô, nhìn cô ăn.
Nam Mẫn nhấc đũa ăn cơm.
“Đừng chỉ ăn cơm, ăn thức ăn nữa”.
Lạc Ưu gắp thức ăn cho cô, mặc dù khuyên Nam Mẫn ăn, thực tế cô cũng không ăn được cái gì.
Trong lòng buồn phiền đến hoảng loạn.
Bên ngoài mặt trời chiếu gay gắt.
Vốn tưởng rằng trận mưa thu mang hơi lạnh, nhưng thời tiết lại oi bức nóng không chịu nổi.
Ở quán cơm có điều hòa mát, bực bội trong lòng khó khăn lắm mới tiêu tan.
“Tôi đột nhiên nhớ tới, có một năm ở quân đội được nghỉ phép, tôi và lão Dụ, còn cả Phó Vực cũng giống như bây giờ, bên ngoài rất nóng, chúng tôi tìm một quán cơm nhỏ ven đường, ăn thịt uống rượu”.
Lạc Ưu cười: “Khi đó ba người chúng tôi đều không biết bối cảnh gia đình của đối phương, tôi không biết nhìn người lắm, cho rằng lão Dụ chắc là cậu nhóc được sinh ra trong gia đình công chức, bố mẹ đều là cán bộ, vậy nên mới nuôi dưỡng thành tính cách như vậy; còn Phó Vực, tôi còn tưởng rằng anh ta là cái loại côn đồ đầu đường xó chợ, không thi đỗ vào trường hẳn hoi nên bị tống đến quân đội rèn luyện, không ngờ sai hết”.
Cô ấy ngửa đầu uống nửa cốc bia rồi lau miệng: “Trước kia tôi nói đùa với Phó Vực, trong ba người chúng tôi, lão Dụ chắc chắc là người tìm đối tượng khó nhất. Không ngờ người kết hôn sớm nhất lại là anh ta”.
Cô ấy quở trách cười Nam Mẫn: “Cô đã cứu vớt anh ta đấy”.
Nam Mẫn nhìn Lạc Ưu, cô không cười nổi.
Chương 558: Cô vẫn còn yêu Dụ Lâm Hải
Hai người cụng ly rồi uống cạn.
“Tôi không cứu anh ta”.
Nam Mẫn lắc đầu: “Tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ là tôi đã từng yêu anh ta, tình yêu này khiến hai người chúng tôi thương tích đầy mình, sau cùng ai cũng không thể cứu được ai, cả hai cùng rơi vào vực sâu vạn trượng”.
Cô cười khổ, lại cắm đầu uống rượu, trong miệng đều là vị đắng.
“Ưu, trước kia tôi cảm thấy tình yêu là thứ tuyệt vời nhất trên thế gian. Bởi vì bố mẹ tôi rất hạnh phúc”.
Nam Mẫn nói chậm rãi, gần như nói một chữ rồi ngừng: “Mẹ nói với tôi rằng, tôi nhất định phải tìm được một người đàn ông mình yêu và toàn tâm toàn ý yêu mình. Tôi nghe lời bà ấy, chỉ tiếc rằng tôi mới nghe được nửa câu trước”.
Cô bật cười: “Tôi tìm được người mình yêu, nhưng người đó lại không yêu tôi, tôi chẳng sợ, tôi nghĩ trông tôi xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, giàu có như vậy, nhất định anh ta sẽ yêu tôi!”
Cô lại cười: “Nhưng tôi quên mất, tôi ở trước mặt anh ta lại diễn thành một người khác. Người phụ nữ khôn khéo, ngọt ngào, hiểu chuyện, còn hơi ngốc, trong lòng chỉ có mình anh ta.
Diễn rồi tôi liền nhập vai, giống như đó mới thật sự là tôi. Tôi vứt bỏ tất cả ánh hào quang trên người mình, không có bối cảnh gia đình chống đỡ, tính cách cũng không còn vui vẻ, trở nên bớt hung hăng hơn.
Đồng thời không có linh hồn”.
Nam Mẫn xoa khóe mắt mình: “Tôi nhớ có một lần, anh ta đi công tác vùng khác mấy hôm. Tôi ở nhà cứ chờ và chờ, cuối cùng chờ được anh ta quay về, tôi vui vẻ chạy tới, cởi đồ cầm dép cho anh ta, anh ta lại không đi, còn nói với tôi, ‘cô là bà Dụ, không phải bảo mẫu, không cần làm mấy chuyện này’. Khi đó tôi thật sự cảm thấy bản thân mình hèn hạ, sao có thể vì một người đàn ông mà hèn hạ đến mức độ ấy?”
Đến cuối cùng chỉ là cảm động chính mình thôi.
Lạc Ưu nhìn cô thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Ai cũng đều như vậy, một khi yêu người hơn cả yêu bản thân thì sẽ là hèn hạ, sẽ hạ mình xuống cát bụi”.
Thật ra thì có ích lợi gì?
Làm như vậy thì dù đàn ông có thích cô, nhưng cũng phải là cô thật sự.
Một người phụ nữ đánh mất chính mình, không có sức hấp dẫn, cũng rất khó khiến đàn ông yêu cô ấy.
Vì vậy các cô gái à, nhất định phải có tự tin, phải có tính cách, phải có sức hấp dẫn của riêng mình, trước khi yêu người khác, đầu tiên phải học cách yêu lấy chính bản thân mình.
Tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống, cũng không phải toàn bộ.
Nam Mẫn đã tốn thanh xuân và khoảng thời gian đẹp nhất ở bên Dụ Lâm Hải, anh ở trong cuộc đời cô chiếm một phần vô cùng vô cùng quan trọng.
Những ký ức về quá khứ cô tưởng rằng mình đã quên từ lâu, không ngờ chúng vẫn hiện lên như mới trong đầu cô.
Đuổi cũng không đi.
Bây giờ cô có thể thản nhiên thừa nhận, cô vẫn còn yêu Dụ Lâm Hải.
Chỉ tiếc, đã quá muộn.
Quá muộn rồi.
Trước khi rời khỏi thành phố Bắc, Nam Mẫn và các anh cùng đi đến viện bảo tàng Cảnh Văn.
Mặc dù Dụ Lâm Hải đi rồi, nhưng hạng mục tu sửa cổ vật ‘Không Mất Không Quên’ vẫn đang tiếp tục, đây là một hạng mục vô cùng quan trọng nằm trong kế hoạch mười năm của vàng bạc đá quý Dụ Thị, có ý nghĩa quyết định đối với sự phát triển của tập đoàn.
Sau khi công bố tin Dụ Lâm Hải chết, vấn đề các phương tiện truyền thông chính thức quan tâm nhất cũng là phát triển về sau của hạng mục này.
Ông cụ Nam là lực lượng chính của hạng mục này, cũng là nhân vật linh hồn.
Ông ấy vẫn phải ở thành phố Bắc một thời gian dài.
Đến bảo tàng Cảnh Văn, vừa vào sân sau, họ phát hiện trong sân bỗng nhiên có không ít người.
Nam Tam Tài vốn dĩ ở trong điêu khắc, lúc này lại đang đứng dưới mái hiên hút tẩu thuốc, sắc mặt u ám.
Không chỉ ông ấy, mấy sư phụ khắc ngọc khác cũng đều đứng ở sân, trong trạng thái đình công.
Mà Văn Cảnh Dật đang ở bên ngoài đuổi người.
Người bị đuổi đều là mấy người mặc Âu phục giày da.
“Ai cho mấy người tới? Ra ngoài cho tôi!”
Văn Cảnh Dật cầm một cây chổi lớn trong tay: “Chạy đến đây giả làm người có văn hóa hay giáo sư gì đó chỉ chỉ trỏ trỏ, các người biết cái đếch gì! Dám giả bộ quẫy đuôi sói trước mặt Nam Ông, ai cho mấy người lá gan đó?!”
Chương 559: Tổng giám đốc Dụ nào?
Ông ta đẩy chổi lớn ở trong tay về phía trước, ép đám người mặc Âu phục liên tục tháo chạy.
“Lão viện trưởng Văn, đều là người văn minh, sao lại thô lỗ như vậy chứ? Chúng tôi không có ý gì khác, tổng giám đốc Dụ không còn, chúng tôi lo lắng cho tiến độ của hạng mục nên đã đặc biệt đến xem, không có ý gì khác”.
“Cút đi!”
Văn Cảnh Dật tức giận nói: “Học trò của tôi chết, nhưng tôi vẫn còn sống đây! Khi còn ở đây, nó cũng không dám tùy tiện quơ tay múa chân, các người thì ngược lại, ai cũng giả vờ làm ông lớn đến đây ra oai! Cút!”
Thành viên ban giám đốc bị chổi quét tới đầy bụi lộ vẻ không vui, nghiêm mặt nói: “Ông còn như vậy, chúng tôi không khách sáo đâu!”
Không chờ Văn Cảnh Dật mở miệng, sau lưng truyền tới một giọng nói lạnh như băng.
“Để tôi xem mấy người muốn không khách sáo như thế nào?”
Thành viên ban giám đốc của vàng bạc đá quý Dụ Thị nghe thấy tiếng nói liền nghiêng đầu, nhìn thấy Nam Mẫn mặt lạnh lùng, phía sau cô còn có mấy người đàn ông cao lớn anh tuấn, bọn họ lập tức lóa mắt.
Minh tinh đi catwalk? Hay người mẫu?
Nhưng sức mạnh này có phần quá mạnh mẽ… vô cùng có lực khiếp sợ.
Ánh mắt tràn đầy sương lạnh của Nam Mẫn quét qua mặt mấy thành viên trong ban giám đốc, giống như gió mùa thu quét lá rụng, khiến lòng người ta run rẩy, trời tuy nóng nhưng lại có cảm giác toàn thân lạnh sống lưng.
“Chuyện này là sao?”, cô nhàn nhạt mở miệng.
Văn Cảnh Dật ném chổi xuống đất, giơ ngón tay lên, hừ lạnh nói: “Hải vừa mất thì đám người này liền nhân cơ hội hổ không có nhà khỉ xưng vương, chạy đến đây quơ tay múa chân. Lúc thì cái này không đúng, lúc thì cái kia không đúng. Sáng nay mở hai cuộc họp, nói mấy thứ vớ vẩn, còn nói là ý kiến của chuyên gia, chó má! Chuyên gia ông gặp nhiều rồi, có thời gian mở cuộc họp chó má này thì cũng khắc được mấy món ngọc ấy chứ”.
Ông ta nói xong, Nam Mẫn liền hiểu ra.
Loại chuyện ngu ngốc thiếu hiểu biết này trước kia Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc cũng đã làm không ít.
Người không thạo nghề dùng ý kiến không chuyên của bản thân đi chỉ đạo người thạo nghề chân chính làm việc, nó chẳng có tý tác dụng gì khác ngoài việc biến một môi trường làm việc tốt thành một mớ hỗn độn.
“Ai bảo mấy người tới?”
Nam Mẫn cầm chổi trong tay lão viện trưởng Văn, trực tiếp hỏi người chỉ đạo đằng sau.
Ban giám đốc trố mắt nhìn nhau, bây giờ vẫn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bọn họ cứng cổ nói: “Đương nhiên là tổng giám đốc Dụ bảo chúng tôi tới”.
“Tổng giám đốc Dụ nào?”
Nam Mẫn lạnh giọng hỏi: “Là ông hai hay ông ba?”
Mọi người đồng loạt mím môi, không chịu nói.
Văn Cảnh Dật từ trong khoang mũi hừ ra tiếng: “Không cần biết là ông hai Dụ hay ông ba Dụ, bọn họ không quản được bảo tàng Cảnh Văn của tôi đâu! Bảo tàng này là của nhà tôi! Bản quyền nằm trong tay tôi, quyền quản lý kinh doanh bây giờ nằm trong tay Mẫn, cũng không liên quan đến mấy người, dù có liên quan cũng chỉ là quan hệ hợp tác, không đến lượt mấy ngươi quơ tay múa chân đâu! Ông hai Dụ hay ông ba Dụ có ý kiến gì thì bảo bọn họ đến gặp tôi!”
Ban giám đốc lại một lần nữa trố mắt nhìn nhau, rơi vào im lặng.
Nam Tam Tài gõ tẩu thuốc trên bậc thềm, chống gối đứng lên, Bạch Lộc Dư vội vàng tiến lên đỡ ông ấy: “Ông nội, ông từ từ thôi”.
“Mấy nhóc đều đến rồi”.
Đôi mắt tang thương của Nam Tam Tài quét qua đám người Lạc Quân Hành, mặt lạnh bỗng trở nên ôn hòa: “Đi, chúng ta về nhà”.
Ông ấy ngậm tẩu thuốc, được Bạch Lộc Dư đỡ dậy đi ra ngoài.
Ban giám đốc thấy vậy liền cuống cuồng: “Tiền bối Nam Ông, ông muốn đi đâu?”
“Nghe không hiểu tiếng người à? Về nhà”, Nam Tam Tài phun một hớp khói: “Ông đây không hầu nữa!”
“...”
Lũ ngu.
Nam Mẫn dựng chổi ở góc tường, vỗ vỗ tay cũng muốn rời đi, nhưng bị Văn Cảnh Dật ngăn lại.
“Ông nội cháu nổi giận là chuyện bình thường, mấy ngày nay ông ấy khó chịu, nhưng hạng mục này không có ông ấy không được, cháu hiểu mà. Quay về dỗ dành ông ấy, chờ ông xử lý xong chuyện bên này thì sẽ lại mời ông ấy quay về”.
Nam Mẫn nhàn nhạt ‘vâng’ một tiếng.
Lúc sắp đi lại bị Văn Cảnh Dật ngăn lại: “Aiz, cháu chờ một chút”.
Ông ta kéo cổ tay Nam Mẫn: “Theo ông đi vào đây, Hải có đồ tốt giữ lại cho cháu”.
“Cháu không cần”, Nam mẫn nhíu mày, mấy ngày nay cô liên tục bị Dụ Lâm Hải làm cho đau đớn, cô sợ lắm rồi.
Chương 560: Tranh Thanh Minh Thượng Hà
Không muốn nhìn thấy quà gì nữa.
Văn Cảnh Dật ‘chậc’ một tiếng, không nói lời nào kéo cô vào: “Thật sự là đồ tốt!”
Ông ta ngoắc ngoắc tay với đám Lạc Quân Hành: “Các cậu cũng vào đi, cùng ngắm”.
Nam Mẫn được Văn Cảnh Dật kéo vào trong phòng, Hạ Thâm và Lý Vân cùng nhìn sang Lạc Quân Hành: “Anh cả, đi vào xem chút không?”
Lạc Quân Hành không nói lời nào liền đi theo.
Vào trong phòng, Văn Cảnh Dật thần bí cầm chìa khóa mở một chiếc rương bảo vệ, cẩn thận lấy ra một hộp gỗ rất dài, sau đó lại khóa rương lại.
Mắt ông ta sáng lên, đặt bảo bối trước mặt Nam Mẫn: “Mở ra nhìn xem”.
“Cái gì vậy?”, bây giờ sự cảnh giác của Nam Mẫn đã vượt xa cả tò mò.
Văn Cảnh Dật giao hộp gỗ vào tay cô: “Mở ra thì biết”.
Nam Mẫn không biết làm sao, chỉ đành mở hộp gỗ, hộp gỗ dài như vậy, chắc hẳn bên trong đựng một loại tranh chữ.
Mở ra nhìn, đúng thật là như vậy, quyển trục rất dài, trông vô cùng dầy.
Bệnh nghề nghiệp lại một lần nữa nổi lên, Nam Mẫn bắt đầu tò mò.
Cô không nhịn được liền lấy quyển trục ra.
Hạ Thâm thấy vậy, không khỏi nghi ngờ: “Là tranh chữ? Sao lại dầy như vậy?”
Nói xong anh ta tiến lên giúp Nam Mẫn trải quyển trục ra, trong nháy mắt mọi người đều kinh ngạc, quả thật rất dài.
Điều khiến người ta ngạc nhiên nhất không phải độ dài của nó, mà là nội dung!
Lý Vân trợn tròn hai mắt, một người không có chuyên môn như anh ta vừa nhìn liền nhận ra ngay: “Đây là… tranh Thanh Minh Thượng Hà??!”
Đôi mắt đen láy của Nam Mẫn trong nháy mắt híp lại, sau đó lóe sáng, giống như hội tụ vào biển sao.
Là phỏng theo, nhưng mô phỏng tương đối giống thật.
Kỹ thuật làm giả vượt xa cả cô, thậm chí còn cao siêu hơn ông nội khi còn trẻ.
Dụ Lâm Hải lấy ở đâu ra thế?!
Thứ đồ khác cô có thể từ chối, nhưng bức tranh này sao cô có thể từ chối chứ?
“Đây, đây là tranh Thanh Minh Thượng Hà?”
Thấy Nam Mẫn chậm chạp không nói lời nào, Lý Vân có chút mất kiên nhẫn, chần chừ hỏi cô: “Đây không phải bản chính chứ?”
Nam Mẫn cạn lời ngước mắt lên nhìn anh ta: “Di vật văn hóa cấp quốc gia vẫn được lưu giữ trong viện bảo tàng Cố Cung, anh thấy sao?”
Lúc này Lý Vân mới biết mình ngốc, anh ta đã nói mà.
Chỉ là nhìn thấy một bức tranh nổi tiếng trong sử sách đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, quả thật khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi.
Bảo bối ở ngay trước mắt, nếu đã nhìn thấy thì không có lý do gì không động tâm.
Nam Mẫn nhận tranh, cô lên xe, bày tranh ra cho ông Nam xem.
Nam Tam Tài nhìn thấy bức tranh cũng vô cùng sửng sốt: “Tuyệt vời, mặc dù nét bút vẫn còn có chút non nớt, nhưng có thể vẽ bức tranh dài như vậy một cách hoàn chỉnh, các chi tiết cũng được mô tả trọn vẹn, không dễ đâu”.
Ông cụ sợ làm hỏng linh khí của bức tranh nên cũng không hút thuốc, ngoan ngoãn cất tẩu thuốc đi.
Trên đường khi thưởng thức bức tranh, Nam Tam Tài nói với Nam Mẫn: “Kỹ thuật làm giả này thắng cháu một nước rồi”.
Nam Mẫn nói: “Cháu cảm thấy không phân cao thấp với ông đâu, còn muốn hỏi có phải ông lén thu nhận học trò nào sau lưng cháu không”.
Nhắc đến đồ trong ngành này, mắt hai ông cháu đều thêm một tầng hào quang.
Không còn là dáng vẻ nặng nề của mấy ngày trước.
“Không có mà”.
Nam Tam Tài: “Nhà họ Nam chúng ta là nhà khắc ngọc, làm giả là do ông đổi nghề giữa chừng, cũng chỉ là học mấy chiêu đơn giản của một sư phụ, về sau ngón tay hút thuốc cũng bị hun đen, đương nhiên cũng từ bỏ”.
Mỗi ngành nghề đều có chú trọng riêng, ngành làm giả này yêu cầu trên bụng tay không thể có vết chai, càng không thể có sẹo, bởi vì phải cảm thụ nguyên tác, điều này yêu cầu không cao, nhưng đối với người khắc ngọc lại là vết thương cứng ngắc.
Nam Mẫn cũng vì cảm thấy hứng thú với khắc ngọc hơn, cô không thể kiên trì theo ngành làm giả.
Bạch Lộc Dư nhớ ra, quay đầu nói: “Em nhớ Tiểu Lục trước kia luôn cầm giấy nhám mài đi vết chai trên ngón tay, mài đến mức chảy rất nhiều máu, khiến các anh bị dọa sợ”.
Lạc Quân Hành nhớ đến cảnh tượng khi ấy đầu ngón tay Nam Mẫn máu tươi đầm đìa, không khỏi nhíu mày.
Lý Vân tiếp lời: “Đúng vậy đấy. Anh còn tưởng em giấu anh đi giải phẫu thi thể, cầm dao phẫu thuật muốn đi theo anh cơ”.
Bạch Lộc Dư cười ha ha: “Không sai, em nhớ ra rồi! Kết quả bị mẹ đạp một phát, thiếu chút nữa ngã sấp mặt”.
“Khốn kiếp! Em mới ngã sấp mặt”, Lý Vân quát Bạch Lộc Dư.