Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 859
Tôi không thể ngăn cản được bọn họ.
Đoàn người ngựa chưa đi được mấy bước thì Chung Nhiễm và Những đã chặn họ lại.
“Minh Vương đại nhân, xin hãy dừng bước” Chung Nhiễm nói với Lãnh Mạch.
Nhất định là Lãnh Mạch cho rằng Chung Nhiễm và Nhũng có cách nên anh đã xuống ngựa, tôi cũng ôm hi vọng chạy theo qua.
“Có phải ông có cách kéo dài tuổi thọ của cô ấy không?” Lãnh Mạch mở miệng là hỏi ngay.
Chung Nhiễm nhìn tôi rồi lại nhìn sang Lãnh Mạch, sau đó lắc đầu và nói: “Tuổi thọ của cô ấy đã được dùng làm vật đánh đổi để thay đổi thời gian rồi, không có bất cứ cách nào có thể kéo dài được tuổi thọ của cô ấy”
Tôi đã nhìn thấy ánh mắt như lập tức tối sầm lại của Lãnh Mạch khi nghe thấy câu nói đó.
Thấy anh như thế tôi thật sự không nhẫn tâm, tim tôi cứ đau thắt lại, tôi tiến về trước năm chặt lấy cánh †ay của anh: “Lãnh Mạch, dù cho thời gian chỉ còn lại chưa đến một năm nhưng chỉ cần chúng ta luôn ở bên nhau thì đã hơn hết tất cả mọi thứ rồi, không phải sao?”
“Thứ mà anh muốn là được ở bên em đời đời kiếp kiếp…” Lãnh Mạch quay người, dùng sức ôm chặt lấy tôi, giọng điệu nghẹn ngào, tôi cũng không nói được lời nào nữa.
“Mặc dù không thể bảo vệ được tính mạng của cô nhưng vân còn một cách, ở một mức độ nào đó thì nó cũng xem như có thể giúp cho hai người được ở bên nhau thêm mấy kiếp nữa.” Chung Nhiễm lại nói.
Tôi và Lãnh Mạch đều cùng lúc ngây ra, sau đó nhìn sang Chung Nhiễm và nói: “Cách gì?”
“Cô đã hi sinh cho thế giới này nhiều như thế, mấy lão già chúng tôi đương nhiên phải nghĩ hết mọi cách để giúp đỡ cô rồi. Hơn nữa, trên người cô có năng lực mạnh như thế, chúng tôi cũng không nỡ để năng lực đó bị mất đi, cô nói đúng không?”
“Đừng vòng vo với tôi nữa! Ông nói xem có cách gì?” Lãnh Mạch hét lên vì không kiên nhẫn nỗi nữa.
Chung Nhiễm không để ý, mỉm cười và nói: “Nhũng lấy tính mạng nhà tiên tri của bà ấy ra trao đổi, biến thành quả cầu thủy tinh, quả cầu này có thể cất giữ bất cứ ký ức và năng lực gì của con người. Đương nhiên, tuổi thọ của người ở Minh giới dài như thế, không cân thiết phải cất giữ. Đợi sau khi cô đầu thai chuyển thế thì sẽ lựa cơ hội thích hợp để trả lại ký ức và năng lực cho cô, vậy là cô có thể thức tỉnh, nhớ hết lại ký ức của kiếp trước, vậy chẳng phải hai người vẫn có thể ở bên nhau như thường sao?”
“Có cách như thế thật sao?” Đây đúng là một cách hay, cất giữ ký ức và năng lực của tôi, đợi sau khi tôi đầu thai thì lại trả lại cho tôi, nếu như thế thì tôi vẫn là tôi, đồng nghĩa với việc không có gì thay đổi, và cũng đồng nghĩa với việc đã kéo dài được tuổi thọ rồi.
Lãnh Mạch cũng cảm thấy phấn khởi.
Chỉ là cái giá phải trả…
“Nhũng, bà…” Tôi nhìn sang Những.
“Tôi đã sống quá lâu rồi, cũng muốn được đầu thai làm người lại” Lần đầu tiên Nhũng mỉm cười với tôi.
Những lời cảm kích đã không cần phải nói thêm nữa.
“Dù sao thì Nhũng cũng là một nhà tiên tri, đổi lấy quả cầu thủy tinh này không chỉ có thể cất giữ ký ức và năng lực của cô mà tương tự Tống Tử Thanh, chưởng môn nhà họ Tống, hay bất cứ ai khác là con người thì cũng đều có thể cất giữ được, chỉ có điều có thể cất giữ được mấy kiếp thì chúng tôi không rõ” Chung Nhiễm lại nói.
“Bất luận là mấy kiếp, được thêm một kiếp thì đều là tốt cả” Lãnh Mạch nhìn tôi, nói từng câu từng chữ.
Tôi ôm chặt lấy anh và nói: “Nếu như em đầu thai chuyển thế thì nhất định phải bảo Diêm Vương cho em được đầu thai vào một gia đình tốt, không cần giàu có, chỉ cần có thể hạnh phúc đoàn viên. Nếu như có thể thì em hi vọng Tống Tử Thanh vẫn là anh trai ruột của em, Tống Thiên Ngân vẫn là em trai ruột của em. Em không có yêu cầu gì về ngoại hình, đừng xấu quá là được, chắc cụ Diêm Vương có thể đồng ý với yêu cầu đơn giản đó của em nhỉ, dù sao thì em cũng là người đã cứu rồi cả thế giới mà, hahaha”
“Sẽ đồng ý thôi, nếu ông ấy không đồng ý với em thì anh sẽ chém chết ông ấy.” Lãnh Mạch nói bên tai tôi.
Tôi cười và nói: “Lãnh Mạch, anh bạo lực quá, đừng quên bây giờ anh đã là Minh Vương rồi đấy”
Lãnh Mạch nghẹn ngào, nói không thành lời.
Tôi cố kiềm nén không để mình khóc.
“Sau một năm chúng tôi sẽ lại đến” Chung Nhiễm nói xong thì cùng với Nhũng rời đi càng lúc càng xa.
Một năm.
Chúng tôi vẫn còn lại thời gian một năm.
Trong một năm này, Lãnh Mạch nói anh muốn dắt tôi đi chơi khắp thế giới, tôi đã từ chối, tô bên cạnh anh, ở bên cạnh các con và những người bạn thân thiết.
¡ chỉ muốn ở Giữa chừng tôi đã tìm Hàn Vũ lấy sách cổ tiên tri, trở về quá khứ của Mộ Tu, tìm hiểu chuyện của anh ta.
Đoàn người ngựa chưa đi được mấy bước thì Chung Nhiễm và Những đã chặn họ lại.
“Minh Vương đại nhân, xin hãy dừng bước” Chung Nhiễm nói với Lãnh Mạch.
Nhất định là Lãnh Mạch cho rằng Chung Nhiễm và Nhũng có cách nên anh đã xuống ngựa, tôi cũng ôm hi vọng chạy theo qua.
“Có phải ông có cách kéo dài tuổi thọ của cô ấy không?” Lãnh Mạch mở miệng là hỏi ngay.
Chung Nhiễm nhìn tôi rồi lại nhìn sang Lãnh Mạch, sau đó lắc đầu và nói: “Tuổi thọ của cô ấy đã được dùng làm vật đánh đổi để thay đổi thời gian rồi, không có bất cứ cách nào có thể kéo dài được tuổi thọ của cô ấy”
Tôi đã nhìn thấy ánh mắt như lập tức tối sầm lại của Lãnh Mạch khi nghe thấy câu nói đó.
Thấy anh như thế tôi thật sự không nhẫn tâm, tim tôi cứ đau thắt lại, tôi tiến về trước năm chặt lấy cánh †ay của anh: “Lãnh Mạch, dù cho thời gian chỉ còn lại chưa đến một năm nhưng chỉ cần chúng ta luôn ở bên nhau thì đã hơn hết tất cả mọi thứ rồi, không phải sao?”
“Thứ mà anh muốn là được ở bên em đời đời kiếp kiếp…” Lãnh Mạch quay người, dùng sức ôm chặt lấy tôi, giọng điệu nghẹn ngào, tôi cũng không nói được lời nào nữa.
“Mặc dù không thể bảo vệ được tính mạng của cô nhưng vân còn một cách, ở một mức độ nào đó thì nó cũng xem như có thể giúp cho hai người được ở bên nhau thêm mấy kiếp nữa.” Chung Nhiễm lại nói.
Tôi và Lãnh Mạch đều cùng lúc ngây ra, sau đó nhìn sang Chung Nhiễm và nói: “Cách gì?”
“Cô đã hi sinh cho thế giới này nhiều như thế, mấy lão già chúng tôi đương nhiên phải nghĩ hết mọi cách để giúp đỡ cô rồi. Hơn nữa, trên người cô có năng lực mạnh như thế, chúng tôi cũng không nỡ để năng lực đó bị mất đi, cô nói đúng không?”
“Đừng vòng vo với tôi nữa! Ông nói xem có cách gì?” Lãnh Mạch hét lên vì không kiên nhẫn nỗi nữa.
Chung Nhiễm không để ý, mỉm cười và nói: “Nhũng lấy tính mạng nhà tiên tri của bà ấy ra trao đổi, biến thành quả cầu thủy tinh, quả cầu này có thể cất giữ bất cứ ký ức và năng lực gì của con người. Đương nhiên, tuổi thọ của người ở Minh giới dài như thế, không cân thiết phải cất giữ. Đợi sau khi cô đầu thai chuyển thế thì sẽ lựa cơ hội thích hợp để trả lại ký ức và năng lực cho cô, vậy là cô có thể thức tỉnh, nhớ hết lại ký ức của kiếp trước, vậy chẳng phải hai người vẫn có thể ở bên nhau như thường sao?”
“Có cách như thế thật sao?” Đây đúng là một cách hay, cất giữ ký ức và năng lực của tôi, đợi sau khi tôi đầu thai thì lại trả lại cho tôi, nếu như thế thì tôi vẫn là tôi, đồng nghĩa với việc không có gì thay đổi, và cũng đồng nghĩa với việc đã kéo dài được tuổi thọ rồi.
Lãnh Mạch cũng cảm thấy phấn khởi.
Chỉ là cái giá phải trả…
“Nhũng, bà…” Tôi nhìn sang Những.
“Tôi đã sống quá lâu rồi, cũng muốn được đầu thai làm người lại” Lần đầu tiên Nhũng mỉm cười với tôi.
Những lời cảm kích đã không cần phải nói thêm nữa.
“Dù sao thì Nhũng cũng là một nhà tiên tri, đổi lấy quả cầu thủy tinh này không chỉ có thể cất giữ ký ức và năng lực của cô mà tương tự Tống Tử Thanh, chưởng môn nhà họ Tống, hay bất cứ ai khác là con người thì cũng đều có thể cất giữ được, chỉ có điều có thể cất giữ được mấy kiếp thì chúng tôi không rõ” Chung Nhiễm lại nói.
“Bất luận là mấy kiếp, được thêm một kiếp thì đều là tốt cả” Lãnh Mạch nhìn tôi, nói từng câu từng chữ.
Tôi ôm chặt lấy anh và nói: “Nếu như em đầu thai chuyển thế thì nhất định phải bảo Diêm Vương cho em được đầu thai vào một gia đình tốt, không cần giàu có, chỉ cần có thể hạnh phúc đoàn viên. Nếu như có thể thì em hi vọng Tống Tử Thanh vẫn là anh trai ruột của em, Tống Thiên Ngân vẫn là em trai ruột của em. Em không có yêu cầu gì về ngoại hình, đừng xấu quá là được, chắc cụ Diêm Vương có thể đồng ý với yêu cầu đơn giản đó của em nhỉ, dù sao thì em cũng là người đã cứu rồi cả thế giới mà, hahaha”
“Sẽ đồng ý thôi, nếu ông ấy không đồng ý với em thì anh sẽ chém chết ông ấy.” Lãnh Mạch nói bên tai tôi.
Tôi cười và nói: “Lãnh Mạch, anh bạo lực quá, đừng quên bây giờ anh đã là Minh Vương rồi đấy”
Lãnh Mạch nghẹn ngào, nói không thành lời.
Tôi cố kiềm nén không để mình khóc.
“Sau một năm chúng tôi sẽ lại đến” Chung Nhiễm nói xong thì cùng với Nhũng rời đi càng lúc càng xa.
Một năm.
Chúng tôi vẫn còn lại thời gian một năm.
Trong một năm này, Lãnh Mạch nói anh muốn dắt tôi đi chơi khắp thế giới, tôi đã từ chối, tô bên cạnh anh, ở bên cạnh các con và những người bạn thân thiết.
¡ chỉ muốn ở Giữa chừng tôi đã tìm Hàn Vũ lấy sách cổ tiên tri, trở về quá khứ của Mộ Tu, tìm hiểu chuyện của anh ta.