Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 861
Trong vườn hoa tôi gặp Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân đi chạy bộ về, họ hỏi tôi đi đâu, tôi trả lời đến trường đại học A.
“Chị, chị phải đi thật sao?” Tống Thiên Ngân hỏi tôi với vẻ rất kỳ lạ.
Tôi nghiêng đầu hỏi lại: “Chị không đi được sao?”
Hình như Tống Thiên Ngân muốn nói gì đó với tôi nhưng cậu ta vừa mở miệng thì đã bị Tống Tử Thanh ngăn lại.
“Đi đường cẩn thận” Tống Tử Thanh nói với tôi.
Gần đây hai anh em họ rất kỳ lạ, không biết đang làm gì nữa.
Nhưng tôi cũng không để ý lãm.
Tôi đi mấy bước thì nghe thấy Tống Thiên Ngân nói với Tống Tử Thanh ở phía sau lưng: “Thật sự là tối nay sao? Tối nay chị ấy thật sự có thể trở vê sao?”
“Vào đêm trăng tròn, lực hút lớn nhất, em ấy sẽ quay về” Tống Tử Thanh trả lời Vào đêm trăng tròn, lực hút lớn nhất?
Mấy chuyện vớ vẩn gì thế, còn nữa, em ấy là ai? Về đâu? Lẽ nào họ đang nói đến bạn gái mới của Tống Tử Thanh sao? Hay là bạn gái của Tống Thiên Ngân? Thật sự không hiểu được bọn họ.
Tôi bắt xe về đến trường đại học A.
Đúng vào giữa trưa, ánh mắt mùa hè rất gắt, tôi bật dù che năng lên.
Đột nhiên có một trận gió mạnh thổi qua, tôi không có phòng bị nên cây dù đã bay khỏi tay tôi.
Tôi ế lên một tiếng, ngẩng đầu lên đuổi theo nhưng cây dù đã được người đang đi đến trước mặt tôi bắt lấy trên tay, cây dù đã che lấp mất khuôn mặt của người đó.
“Cảm ơn bạn nhé!” Tôi vội vã chạy qua.
Cây dù từ từ hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của anh.
Người đàn ông cao lớn đứng quay lưng về phía ánh năng, mặt trời chiếu lên lưng anh từ phía sau, dường như mạ lên khäp người anh một lớp ánh sáng vàng. Anh cứ thế đứng ngược nắng nhìn tôi, mắt anh giật nhẹ, đôi môi mỏng khẽ nhích lên: “Em gọi anh là gì? Bạn hả?”
Tôi đứng im tại chô và ngây ra.
Không phải tôi ngây ra vì vẻ đẹp của anh mà là vì khuôn mặt của người đàn ông này giống hệt như người đàn ông trong giấc mơ của tôi. Lẽ nào là do tôi mơ.
nhiều quá nên đã bị ảo giác sao?
“Anh đã sống gần hai trăm năm trên thế giới này rồi mà em lại gọi anh là bạn à?” Người đàn ông lại nói, giọng nói trầm và khàn, như có thể câu hồn.
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, tôi mỉm cười với anh: “Hì hì, thật sự trông chú rất giống với một ông chú kỳ quặc hai trăm tuổi”
Người đàn ông không tức giận mà ngược lại còn cười ra tiếng: “Em nói anh giống ông chú kỳ quặc sao?
Vậy em gả cho một ông chú kỳ quặc như anh chẳng phải sẽ gọi là bà dì kỳ quặc à?”
“Chú, xin chú có thể đừng nói bạ được không?
Tôi là một thiếu nữ mới lớn đang tuổi xuân thì, vân còn chưa yêu ai, chú có thể đừng làm hỏng danh tiếng của tôi không?” Tôi trợn mắt, giật cậy dù lại với vẻ không khách sáo.
“Anh đã đợi em ròng rã một trắm năm mà em còn muốn yêu đương với người khác sao?” Giọng điệu người đàn ông lập tức trở nên nặng nề, anh hảm hăm trừng tôi.
Người gì vậy chứ? Chẳng hiểu gì cả!
“Chõ này là trường đại học, không phải bệnh viện †âm thân, tôi cảm ơn chú đã bắt dù lại giúp tôi, phiên chú nhường đường được không?”
Anh vân đứng cản trước mặt tôi, tôi né qua rồi đi vào trong trường đại học.
Rõ ràng hôm nay tâm trạng tôi không tệ nhưng lại gặp phải người đàn ông kỳ lạ đó, nói gì mà anh đã sống hơn hai trăm tuổi, còn nói gì mà đã đợi tôi một trăm năm, chuyện càng không thể hiểu nôi nữa là anh lại nói tôi là vợ anh!
Đừng đùa nữa được không? Đẹp trai cũng không nên bắt chuyện với người khác như thế chứ! Tôi vân còn lớp trưởng mà mình đang yêu thâm nữa, nếu để anh ấy nghe được thì sẽ tệ thế nào.
Người đàn ông nhanh chóng tiến lên, bước đến bên cạnh tôi và nói: “Em thật sự không còn nhớ gì nữa sao? Không còn chút ấn tượng nào với anh à?”
Tôi hít một hơi, có đè nén cơn tam bành trong bụng rôi đứng vững, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nói: “Tôi nói nè ông chú già, nếu chú muốn bắt chuyện với con gái thì có thể đổi cách khác mới mẻ chút không? Lẽ nào ký ức của tôi lại có vấn đề sao? Tôi không quen biết chú!
“Chị, chị phải đi thật sao?” Tống Thiên Ngân hỏi tôi với vẻ rất kỳ lạ.
Tôi nghiêng đầu hỏi lại: “Chị không đi được sao?”
Hình như Tống Thiên Ngân muốn nói gì đó với tôi nhưng cậu ta vừa mở miệng thì đã bị Tống Tử Thanh ngăn lại.
“Đi đường cẩn thận” Tống Tử Thanh nói với tôi.
Gần đây hai anh em họ rất kỳ lạ, không biết đang làm gì nữa.
Nhưng tôi cũng không để ý lãm.
Tôi đi mấy bước thì nghe thấy Tống Thiên Ngân nói với Tống Tử Thanh ở phía sau lưng: “Thật sự là tối nay sao? Tối nay chị ấy thật sự có thể trở vê sao?”
“Vào đêm trăng tròn, lực hút lớn nhất, em ấy sẽ quay về” Tống Tử Thanh trả lời Vào đêm trăng tròn, lực hút lớn nhất?
Mấy chuyện vớ vẩn gì thế, còn nữa, em ấy là ai? Về đâu? Lẽ nào họ đang nói đến bạn gái mới của Tống Tử Thanh sao? Hay là bạn gái của Tống Thiên Ngân? Thật sự không hiểu được bọn họ.
Tôi bắt xe về đến trường đại học A.
Đúng vào giữa trưa, ánh mắt mùa hè rất gắt, tôi bật dù che năng lên.
Đột nhiên có một trận gió mạnh thổi qua, tôi không có phòng bị nên cây dù đã bay khỏi tay tôi.
Tôi ế lên một tiếng, ngẩng đầu lên đuổi theo nhưng cây dù đã được người đang đi đến trước mặt tôi bắt lấy trên tay, cây dù đã che lấp mất khuôn mặt của người đó.
“Cảm ơn bạn nhé!” Tôi vội vã chạy qua.
Cây dù từ từ hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của anh.
Người đàn ông cao lớn đứng quay lưng về phía ánh năng, mặt trời chiếu lên lưng anh từ phía sau, dường như mạ lên khäp người anh một lớp ánh sáng vàng. Anh cứ thế đứng ngược nắng nhìn tôi, mắt anh giật nhẹ, đôi môi mỏng khẽ nhích lên: “Em gọi anh là gì? Bạn hả?”
Tôi đứng im tại chô và ngây ra.
Không phải tôi ngây ra vì vẻ đẹp của anh mà là vì khuôn mặt của người đàn ông này giống hệt như người đàn ông trong giấc mơ của tôi. Lẽ nào là do tôi mơ.
nhiều quá nên đã bị ảo giác sao?
“Anh đã sống gần hai trăm năm trên thế giới này rồi mà em lại gọi anh là bạn à?” Người đàn ông lại nói, giọng nói trầm và khàn, như có thể câu hồn.
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, tôi mỉm cười với anh: “Hì hì, thật sự trông chú rất giống với một ông chú kỳ quặc hai trăm tuổi”
Người đàn ông không tức giận mà ngược lại còn cười ra tiếng: “Em nói anh giống ông chú kỳ quặc sao?
Vậy em gả cho một ông chú kỳ quặc như anh chẳng phải sẽ gọi là bà dì kỳ quặc à?”
“Chú, xin chú có thể đừng nói bạ được không?
Tôi là một thiếu nữ mới lớn đang tuổi xuân thì, vân còn chưa yêu ai, chú có thể đừng làm hỏng danh tiếng của tôi không?” Tôi trợn mắt, giật cậy dù lại với vẻ không khách sáo.
“Anh đã đợi em ròng rã một trắm năm mà em còn muốn yêu đương với người khác sao?” Giọng điệu người đàn ông lập tức trở nên nặng nề, anh hảm hăm trừng tôi.
Người gì vậy chứ? Chẳng hiểu gì cả!
“Chõ này là trường đại học, không phải bệnh viện †âm thân, tôi cảm ơn chú đã bắt dù lại giúp tôi, phiên chú nhường đường được không?”
Anh vân đứng cản trước mặt tôi, tôi né qua rồi đi vào trong trường đại học.
Rõ ràng hôm nay tâm trạng tôi không tệ nhưng lại gặp phải người đàn ông kỳ lạ đó, nói gì mà anh đã sống hơn hai trăm tuổi, còn nói gì mà đã đợi tôi một trăm năm, chuyện càng không thể hiểu nôi nữa là anh lại nói tôi là vợ anh!
Đừng đùa nữa được không? Đẹp trai cũng không nên bắt chuyện với người khác như thế chứ! Tôi vân còn lớp trưởng mà mình đang yêu thâm nữa, nếu để anh ấy nghe được thì sẽ tệ thế nào.
Người đàn ông nhanh chóng tiến lên, bước đến bên cạnh tôi và nói: “Em thật sự không còn nhớ gì nữa sao? Không còn chút ấn tượng nào với anh à?”
Tôi hít một hơi, có đè nén cơn tam bành trong bụng rôi đứng vững, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nói: “Tôi nói nè ông chú già, nếu chú muốn bắt chuyện với con gái thì có thể đổi cách khác mới mẻ chút không? Lẽ nào ký ức của tôi lại có vấn đề sao? Tôi không quen biết chú!