Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 866
Có lẽ là do tên của anh ta có một chữ “Đồng”, cũng có thể do ánh mắt của anh ta quá chân thành, thế nên tôi đã quỷ thân xui khiến mà tin anh ta, giơ tay ra, cầm lấy tay anh ta.
Lúc xuất hiện trở lại, chúng tôi đứng ngay dưới mái nhà ký túc xá.
Ngoài ý muốn của tôi, trừ tên quỷ sai ra, ở dưới mái nhà còn có ba người, một người là Lãnh Mạch, một Si Mị, một người đứng bên cạnh Lãnh Mạch, trông diện mạo thì cực giống Lãnh Mạch, vóc người cũng giống, chỉ điêu là thấp hơn Lãnh Mạch một tí, ở phía sau lưng có đeo một bọc đen chưa trường kiếm.
Ba người đàn ông cùng nhìn vê phía tôi.
“Em đã đến rồi. Lãnh Mạch nói.
Đêm nay có gió, không biết nói thế nào nữa, hơi lớn nhỉ.
“Mấy người rốt cuộc là ai?” Tôi lớn tiếng hỏi.
Nhưng bọn họ đều không trả lời tôi, Si Mị chỉ về hướng trời cao: “Nhìn kìa, trăng đã tròn rồi.”
Tôi quay sang nhìn theo.
Ánh trăng ngay chân trời vừa tròn vừa lớn, đó giờ tôi chưa bao giờ thấy ánh trăng nào lớn đến thế.
“Chờ đã! Các người còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, các người rốt cuộc là…”
“Em sẽ biết ngay thôi” Lãnh Mạch cắt ngang lời tôi Tôi nhíu mày, ngay thôi?
Trong tay Lãnh Mạch xuất hiện một viên cầu thủy tinh màu trăng: “Nhỏ à, qua đây”
“Tôi không qua đâu! Các người trả lời câu hỏi của tôi trước đã!” Sao mà tôi lại dám tới gần họ chứ!
“Thời gian không còn kịp đâu bố” Người đàn ông bên cạnh Lãnh Mạch nói.
Hóa ra người đàn ông này là con trai Lãnh Mạch?
Một đứa con trai lớn đến thế ư?
“Cũng chẳng còn cách nào khác, nhỏ à, em chịu một chút nhé.” Sau khi Lãnh Mạch dứt lời, anh ta liên giờ tay hướng về phía tôi Cơ thể thôi bông nhiên không cử động được!
“Mấy người làm gì tôi đấy?” Tôi triệt để bị dọa sợ.
Lãnh Mạch đến gần tôi, dưới ánh mắt đang hoảng sợ của tôi lại ném quả cầu thủy tinh về phía đầu tôi.
Toàn bộ ánh trăng đập lên đầu tôi.
Trong chớp mắt, trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện vô số hình ảnh, các hình ảnh đều rất hoàn chỉnh, đủ dạng ký ức tràn vào trong đầu tôi.
Lãnh Mạch, Lãnh Dục, Si Mị, Tống Tử Thanh, Dạ Minh, Đồng Sênh, Lưu Nguyệt, Bạch Hổ, Hàn Vũ, Tống Thiên Ngân, Hải Ngạo, Chung Nhiêm, Nhũng, Ác Ma Chi Vương, Diễm Vương… Mộ Tu, Hồng Hồng, Lục Quy, Đường Khinh, Đường Dịch, Lạc Nhu, Tống Lăng Phong, Lãnh Hiên..
Hóa ra, tên tôi không phải là Tống Đồng, mà là Đồng Đồng.
Trên thế giới này không chỉ có quỷ, mà còn có cả minh giới nữa.
Tôi đã tham gia vào một cuộc chiến tranh tại Minh giới, cứu ngày tận thế thế giới, chỉ còn sống được thêm năm năm, Nhũng dùng cái chết để đổi lấy quả câu thủy tinh ký ức, phong ấn trí nhớ và năng lực của tôi, đợi lúc tôi đầu thai chuyển thế mới trả lời ký ức cho tôi…
Tôi nhớ ra rồi, tôi đều nhớ ra mọi chuyện rồi Sau khi lấy lại ký ức xong, tôi nhằm mắt một cái, rồi lại mở.
“Thành công chứ?” Người đàn ông trước mặt vô cùng lo lăng nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Văn là hình bóng như trong trí nhớ, anh ấy chẳng hề đổi thay chút nào.
Cho dù là có đầu thai chuyển kiếp thì tôi vẫn có thể nhớ được cảm giác của anh.
Tôi lập tức nhào vào trong lòng anh, dùng sức ôm lấy anh: “Lãnh Mạch…”
Cơ thể của người đàn ông cứng lại.
“Cuối cùng thì cũng tìm được em rồi, cuối cùng thì anh đã đến rồi…” Tôi đỏ cả vành mắt, giọng nói nghẹn ngào.
Mấy giây sau, anh ôm chặt lấy tôi: “Cuối cùng thì em cũng quay về rồi, vật nhỏ à, em cũng biết đấy, anh đã chờ em trăm năm…”
Tôi không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài: “Xin lôi, để anh đợi lâu rồi, em đã quay về rồi, từ nay về sau em sẽ không rời xa anh nữa.
Lúc xuất hiện trở lại, chúng tôi đứng ngay dưới mái nhà ký túc xá.
Ngoài ý muốn của tôi, trừ tên quỷ sai ra, ở dưới mái nhà còn có ba người, một người là Lãnh Mạch, một Si Mị, một người đứng bên cạnh Lãnh Mạch, trông diện mạo thì cực giống Lãnh Mạch, vóc người cũng giống, chỉ điêu là thấp hơn Lãnh Mạch một tí, ở phía sau lưng có đeo một bọc đen chưa trường kiếm.
Ba người đàn ông cùng nhìn vê phía tôi.
“Em đã đến rồi. Lãnh Mạch nói.
Đêm nay có gió, không biết nói thế nào nữa, hơi lớn nhỉ.
“Mấy người rốt cuộc là ai?” Tôi lớn tiếng hỏi.
Nhưng bọn họ đều không trả lời tôi, Si Mị chỉ về hướng trời cao: “Nhìn kìa, trăng đã tròn rồi.”
Tôi quay sang nhìn theo.
Ánh trăng ngay chân trời vừa tròn vừa lớn, đó giờ tôi chưa bao giờ thấy ánh trăng nào lớn đến thế.
“Chờ đã! Các người còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, các người rốt cuộc là…”
“Em sẽ biết ngay thôi” Lãnh Mạch cắt ngang lời tôi Tôi nhíu mày, ngay thôi?
Trong tay Lãnh Mạch xuất hiện một viên cầu thủy tinh màu trăng: “Nhỏ à, qua đây”
“Tôi không qua đâu! Các người trả lời câu hỏi của tôi trước đã!” Sao mà tôi lại dám tới gần họ chứ!
“Thời gian không còn kịp đâu bố” Người đàn ông bên cạnh Lãnh Mạch nói.
Hóa ra người đàn ông này là con trai Lãnh Mạch?
Một đứa con trai lớn đến thế ư?
“Cũng chẳng còn cách nào khác, nhỏ à, em chịu một chút nhé.” Sau khi Lãnh Mạch dứt lời, anh ta liên giờ tay hướng về phía tôi Cơ thể thôi bông nhiên không cử động được!
“Mấy người làm gì tôi đấy?” Tôi triệt để bị dọa sợ.
Lãnh Mạch đến gần tôi, dưới ánh mắt đang hoảng sợ của tôi lại ném quả cầu thủy tinh về phía đầu tôi.
Toàn bộ ánh trăng đập lên đầu tôi.
Trong chớp mắt, trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện vô số hình ảnh, các hình ảnh đều rất hoàn chỉnh, đủ dạng ký ức tràn vào trong đầu tôi.
Lãnh Mạch, Lãnh Dục, Si Mị, Tống Tử Thanh, Dạ Minh, Đồng Sênh, Lưu Nguyệt, Bạch Hổ, Hàn Vũ, Tống Thiên Ngân, Hải Ngạo, Chung Nhiêm, Nhũng, Ác Ma Chi Vương, Diễm Vương… Mộ Tu, Hồng Hồng, Lục Quy, Đường Khinh, Đường Dịch, Lạc Nhu, Tống Lăng Phong, Lãnh Hiên..
Hóa ra, tên tôi không phải là Tống Đồng, mà là Đồng Đồng.
Trên thế giới này không chỉ có quỷ, mà còn có cả minh giới nữa.
Tôi đã tham gia vào một cuộc chiến tranh tại Minh giới, cứu ngày tận thế thế giới, chỉ còn sống được thêm năm năm, Nhũng dùng cái chết để đổi lấy quả câu thủy tinh ký ức, phong ấn trí nhớ và năng lực của tôi, đợi lúc tôi đầu thai chuyển thế mới trả lời ký ức cho tôi…
Tôi nhớ ra rồi, tôi đều nhớ ra mọi chuyện rồi Sau khi lấy lại ký ức xong, tôi nhằm mắt một cái, rồi lại mở.
“Thành công chứ?” Người đàn ông trước mặt vô cùng lo lăng nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Văn là hình bóng như trong trí nhớ, anh ấy chẳng hề đổi thay chút nào.
Cho dù là có đầu thai chuyển kiếp thì tôi vẫn có thể nhớ được cảm giác của anh.
Tôi lập tức nhào vào trong lòng anh, dùng sức ôm lấy anh: “Lãnh Mạch…”
Cơ thể của người đàn ông cứng lại.
“Cuối cùng thì cũng tìm được em rồi, cuối cùng thì anh đã đến rồi…” Tôi đỏ cả vành mắt, giọng nói nghẹn ngào.
Mấy giây sau, anh ôm chặt lấy tôi: “Cuối cùng thì em cũng quay về rồi, vật nhỏ à, em cũng biết đấy, anh đã chờ em trăm năm…”
Tôi không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài: “Xin lôi, để anh đợi lâu rồi, em đã quay về rồi, từ nay về sau em sẽ không rời xa anh nữa.