Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 484
Khuê Trễ thấy được, nam nhân ngồi trên lưng ngựa trong chớp mắt xuất hiện bên cạnh chính mình, đang mỉm cười nhìn hắn, lộ ra hàm răng trắng noãn đều đặn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới hàm răng trắng noãn kia lại chói mắt tới như vậy.
Theo đó là một đạo thiểm điện ầm ầm phách tới, hàm răng trắng bóng đáng ghét trong mắt Khuê Trễ tựa hồ mang theo phong mang cực mạnh, còn ẩn chứa một cỗ khôn hàn cực độ, để toàn thân hắn giống như bị vây trong một luyện ngục hàn băng vạn năm không tan!
Thậm chí ngay cả thần hồn ý chí của hắn tựa hồ cũng theo cỗ khôn hàn ngân mang này bị đóng thành băng.
Thân thể hắn cứng đờ, khi bạch quang trong mắt hắn biến mất, hắn chỉ cảm thấy chết lặng lan truyền lên đầu, giương mắt nhìn, một cánh tay của chính mình đã sớm không cánh bay đi, mà hắn lại không cảm giác được một chút đau đớn nào.
Có, chỉ là băng lãnh thấu xương tủy kia.
Nhưng đối phương lại không hề giết chết hắn, trong lòng Khuê Trễ lập tức bùng lên một tia dục vọng đào sinh mãnh liệt, tại lúc đối phương tiếp tục phóng ra một đạo ngân mang, lập tức nhảy khỏi ngựa né tránh, thoát được một kích.
Bất quá tại lúc hắn nhảy khỏi lưng ngựa, trong nháy mắt nhìn thấy đôi phương nở nụ cười trêu tức hài hước, tâm thần hắn lúc này trầm hẳn đáy vực sâu, trái tim băng giá tới cực hạn. Hắn biết, thực lực đối phương mạnh hơn hắn mấy lần, đây rõ ràng là muốn chơi đùa với hắn!
Trong lòng còn lại một tia tôn nghiêm cuối cùng, để Khuê Trễ tại thời điểm này đột nhiên đứng yên bất động, tùy ý để một đạo kiếm quang kia ập tới, nhắm mắt chờ chết.
Nhưng mà, kiếm quang lại không hề phủ lên hắn, ngay sau đó trước ngực đột nhiên bị chấn động giống như khối cự thạch va chạm, để hắn không nhịn được điên cuồng phun ra máu tươi, thân thể giống như diều đứt dây, tung bay ngược ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Một kích này cũng không lấy đi tính mệnh Khuê Trễ, Khuê Trễ cũng không hôn mệ, hắn trọng thương liếc mắt nhìn thấy người nọ cưỡi ngựa đứng yên tại chỗ không xa, trong lòng đột nhiên sinh một kế.
Lúc này không giả chết còn đợi khi nào, nằm ngay đơ như vậy là có thể luyện thành.
Một con kia, tại lúc chậm rãi bước tới gần, chỉ lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn hắn, cũng không tiếp tục để ý tới, chậm rãi rời đi.
Trong lòng Khuê Trễ cảm thấy âm thầm may mắn, mẹ nó, rốt cuộc cũng nhặt được cái mạng nhỏ!
Trên giải đất hoang dã, tiếng ngựa hí trận trận vang lên.
Tê luật luật…
Hai tên thủ hạ còn lại của Khuê Trễ lúc này đang phi ngựa chạy nước đại, nhưng bọn hắn chưa chạy được xa, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng ngựa hí dài, vì vậy ngẩng đầu lên trên nhìn kỹ, nhưng vừa nhìn thấy thứ trên đầu lại khiến cho bọn họ trừng mắt há mồm.
Trong không trung, hai cái bóng tuyết trắng rơi xuống giống như lưu tinh, dọc theo phương hướng bọn họ chạy trốn cấp bách hạ xuống, càng lúc càng gần hơn, khi bóng ma thật lớn kia bao phủ toàn bộ thân thể bọn họ, bọn họ thấy được đó chính là hai thấy ngựa màu trắng đang vỗ cánh bay, trên lưng ngựa, tiểu mỹ nhân giống như tiên nữ hạ trần, hướng bọn họ bôn đạp lao tới.
Ầm…
Giống như cả một ngọn núi khổng lồ áp đỉnh, tại lúc ngọn núi khổng lồ này ập xuống, thất khiếu chảy máu, không thể chịu nổi uy áp khủng khiếp, hai người, cả người lẫn ngựa, đều bị áp sâu vào trong hố to.
Ngựa thực xinh đẹp mà hung hãn, tiểu mỹ nhân thực xinh đẹp mà cường đại…
Đây là ý niệm duy nhất hiện lên trong đầu, cũng là ý niệm cuối cùng của hai gã thứ sát giả sau khi bị hãm vào hố to.
…
Giải quyết xong đám thứ sát giả, lưu lại Khuê Trễ nằm đơ giả chết, Vân Thiên Hà chạy chậm trên cánh đồng hoang dã một hồi, mấy người Ô Lan và Liên Tinh đang lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, chỉ thấy Mộng Ly và Tầm Nguyệt cũng cưỡi ngựa trở về, Mộng Ly vừa tới nơi đã hưng phấn nói:
- Chơi thực vui, cảm giác cưỡi ngựa bay trên trời quả thực quá kích thích!
- Ta xem là phi ngựa đạp người còn không sai biệt lắm, nếu không phải hai người kia bị tình cảnh chưa bao giờ thấy qua dọa sợ choáng váng, ngươi cho là thuật cưỡi ngựa vụng về của ngươi có thể đạp chết người sao?
Bạch Nương Tử không chút lưu tình đả kích tâm tình kích động của Mộng Ly.
- Tử tiểu Bạch, còn nói mát, thế nào không thấy ngươi động thủ nha!
Ô Lan cũng cười nói:
- Nếu như Bạch Nương Tử động thủ mà nói, những người đó phỏng chừng càng chết thảm hại hơn, nàng ngoại trừ là y sư, còn là đại hành gia dùng độc!
Thấy Bạch Nương Tử đang hướng về phía mình cười xấu xa, tròng mắt Mộng Ly vòng vo loạn chuyển, lập tức cười tươi như đóa hoa, thúc ngựa chạy song song Bạch Nương Tử, nói:
- Bạch tỷ tỷ, ngươi hay nhất rồi, lần sau giúp ta điều chế một ít dược nha, nếu ta nói cái gì, hắn sẽ nghe lời tất cả, có được hay không?
Bạch Nương Tử liếc nhìn Vân Thiên Hà cách đó không xa, cười cười nói:
- Tốt, đảm bảo ngươi thỏa mãn!
Thấy Mộng Ly đắc ý cười xấu xa, Vân Thiên Hà nghĩ tới tiểu dâm phụ u oán đêm hôm đó, trên giường cầu hoan vô độ, khóe miệng giật giật, thình lình sợ run cả người!
Ngay khi đoàn người chạy tới Long Sơn Quận, Khuê Trễ vẫn nằm trên cánh đồng hoang dã bát ngát thình lình trừ trên mặt đất đứng bật dậy.
Chịu đựng đau đớn liên tục trùng kích tâm thần, thần sắc oán hận độc địa nhìn thoáng qua phương hướng Long Sơn Quận, ngửa đầu huýt sáo dài, gọi tới một con ngựa, gian nan xoay người lên ngựa, vỗ bụng ngựa, liền cấp tốc giục ngựa phi nước đại chạy về phía Kinh Thành.
…
Chính ngọ ngày hôm sau, trong khách sạn Long Sơn Quận.
Long Sơn Quận không phải giàu có phồn hoa, ở đây cũng không phải là nơi giao thông quan trọng, bách tính trong thành đại thể đều làm nghề nông là chính, bình thường người qua lại buôn bá không nhiều, vì vậy thời điểm chính ngọ, trên đường có vẻ mười phần quạnh quẽ.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên Vân Thiên Hà không thức dậy vào sáng sớm, một mạch nằm trên giường tới tận chính ngọ, lúc này mới chậm rãi tỉnh lại.
Đẩy cặp đùi đẹp của Mộng Ly gác trên người, lại cẩn thận đẩy thân thể xích lõa mềm mại của Tầm Nguyệt vẫn áp trên người sang bên cạnh, lúc này mới xoay người rời khỏi giường, cảm giác tinh thần thư sướng, thể lực cực kỳ dư thừa.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Đường Linh Toa bưng một chậu nước mà đồ dùng rửa mặt tới, oán trách nhìn thoáng qua chiếc giường rộng rãi.
Sau khi bước tới cạnh Vân Thiên Hà, Đường Linh Toa hung hăng véo mạch eo hắn, thấp giọng nói:
- Mộng Ly tỷ tỷ như lang như hổ muốn chuyện này, sao huynh không tiết chế một chút, mệt chết thân thể làm sao bây giờ!
Vân Thiên Hà đưa móng vuốt sói, kéo Đường Linh Toa vào trong lòng, tại bên tai nàng thấp giọng nói:
- Kỳ thực cũng không phải luôn làm việc giao hoan kia, chỉ là tiêu hao chút tinh lực mà thôi, ngủ một giấc sẽ hồi phục trở lại, hơn nữa dùng điều hòa âm dương thuật, tâm cảnh thư sướng, ý niệm thông đạt, mấy ngày nay, ta cảm giác tu vi tinh tiến không ít, mà các nàng sau khi lĩnh ngộ ảo diệu giao tu, tin tưởng rất nhanh có thể đột phá Thiên cảnh, đây là chuyện tốt, nếu không nàng cũng cùng nhau đến!
- Người xấu, muội muốn không bằng các ngươi cùng nhau làm bậy, xấu hổ chết được…
Đường Linh Toa vừa nghe lời này, nhất thời kiều nhan đỏ bừng, lại hung hăng véo mạnh, chạy ra khỏi cửa.
Sau khi rửa mặt thay quần áo, thấy Tầm Nguyệt và Mộng Ly còn đang nằm trên giường giả bộ ngủ, không vạch trần, lặng lẽ ra khỏi cửa.
Sinh ý khách sạn tương đối thấp, tháng này cũng chỉ có một nhóm khách nhân Vân Thiên Hà, coi như là đại hộ khách, lão bản và tiểu nhị khách sạn mười phần ân cần, mới đến chính ngọ, bọn họ đã chuẩn bị xong một bàn cơm nước rất phong phú.
Bạch Nương Tử cũng không khách khí, đã sớm ăn uống ngon lành.
Liên Tinh và Ô Lan chỉ uống chút canh, còn chưa động đũa, thấy Vân Thiên Hà bước tới, Đường Linh Toa nhịn không được lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, khuôn mặt đỏ hồng, nhanh chóng đơm cơm cho hắn.
Sau khi Vân Thiên Hà ngồi xuống, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào hắn, không khỏi sờ sờ mũi, nói:
- Chúng ta ăn trước, lưu lại cho các nàng một ít, sau đó ta có chuyện muốn đi làm một chút, các vị đợi trong khách sạn là được, hoặc ra ngoài mua sắm cũng tốt!
- Ngươi không dự định hôm nay vào núi?
Bạch Nương Tử uống ngụm canh hỏi.
Vân Thiên Hà bưng bát cơm, vừa ăn vừa nói:
- Vốn ta cũng nghĩ ngày hôm nay vào núi, chỉ là hôm nay chúng ta để lại một cái đuôi, theo ta suy đoán, cái đuôi này hẳn là đã truyền tin tức, cũng cần có thời gian hai ngày, tin tức ta xuất hiện nơi này đã để lộ, khắp nơi bắt đầu rục rịch, vì vậy ta muốn đi an bài một chút chuyện trước, chờ một ngày sẽ lên núi!
Ô Lan nói:
- Ngươi đang thu hút ánh mắt địch nhân tập trung vào chính mình, có phải đang phiêu lưu hay không?
- Theo ta suy đoán, hiện tại các thế lực phái tới đây đều là một ít vai nho nhỏ, cho dù ta có thể các thế lực này coi trọng, nhưng bọn họ cũng sẽ phái một ít lâu la tới dò xét, những người này cũng chỉ là pháo hôi mà thôi, lần này vừa lúc dẫn tới Thanh Long Sơn, một lưới bắt hết toàn bộ, nói vậy nhất định sẽ có mấy con cá lớn trồi lên, chúng ta đánh bại từng cái!
Ô Lan gật đầu, nói:
- Bài trừ đám người Di Sinh Giới không biết dùng phương pháp nào tới được ra, các thế lực cả chỗ tối lẫn ngoài sáng hiện có trên Man Hoang đại lục, cao thủ không biết có bao nhiêu, hiện tại đều là giai đoạn thử dò xét, có thời gian để giảm xóc, chờ chúng ta dần dần cường đại, ngưng tụ được lực lượng các bộ tộc, đến lúc đó nhất định có đủ thực lực chống lại bọn chúng!
Sau khi cơm nước xong, Vân Thiên Hà để Đường Linh Toa nói với nhị nữ Mông Ly một tiếng, chính mình trực tiếp ra khỏi cửa.
Trước kia tại Long Sơn Quận có một Miên Diếu tửu phường rất danh tiếng, coi như là long đầu sản nghiệp, thế nhưng mấy năm gần đây Vĩnh An Phường xuất hiện một số sản phẩm do Vân Thiên Hà hỗ trợ nhưỡng ra lũng đoạn thị trường Đại Đường Quốc, thậm chí toàn bộ các quốc gia Đông vực, tửu phường từng nổi danh này liền bị đả kích không gượng dậy nổi, hàng ngày chỉ có một ít khách hàng quen, cùng với một chút thu nhập còm cõi gian nan duy trì hoạt động.
Kỳ thực cũng không phải do Vân Thiên Hà nhẫn tâm chèn ép, sau khi đặt địa vị bá chủ, không để cho những tửu phường này con đường sống, nếu như bọn họ đã đi trên con đường này, nhất định phải hạ công sức và tinh lực vào kỹ thuật và công nghệ sản xuất rượu, không thể để được chăng hay chớ, tất cả thuộc về pháp tắc tự nhiên khôn sống mống chết!
Khi Vân Thiên Hà tiến vào trong tửu phường quạnh quẽ, bên trong hiện không có một khách nhân nào, chỉ có một ít tửu bảo qua lại, cũng không biết có khách hàng đến hay không.
Tùy tiện tìm một vị trí nào đó ngồi xuống, lúc này Vân Thiên Hà mới khẽ quát một tiếng, nói:
- Tửu bảo, mang một hồ Miên Diếu loại ưu!
Dứt lời, từ trong lòng lấy ra một ngân bính tử ném lên bàn.
Nghe được động tĩnh của tiền, tên tửu bảo kia lập tức tỉnh táo tinh thần, nhất thời hai mắt tỏa sáng, mắt thấy có quý khách tới, liền vắt chiếc khăn lên vai tươi cười chạy tới, thuận lợi thu tiền vào lòng, cũng cao giọng phấn chấn quát lớn:
- Một hồ Miên Diếu loại ưu, khách quan chờ!
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy một thiếu nữ bộ dạng thanh tú bưng một hồ rượu linh hoạt chạy tới, cầm chén xoa xoa một chút, quan sát Vân Thiên Hà, sau khi rót rượu, hiếu kỳ nói:
- Khách quan, ta hình như nhìn ngươi có điểm quen mắt, không biết ngươi đến từ bên ngoài đúng không?
Vân Thiên Hà không nói, chỉ nâng chén rượu lên uống một ngụm, thấy tên tửu bảo bưng theo một đĩa đồ nhắm để lên bàn, sau đó giương đôi mắt trông mong nhìn hắn, Vân Thiên Hà lại cầm mấy văn tiền ném cho hắn coi như phần thưởng, tửu bảo rất mừng rỡ tiếp nhận.
Mà thiếu nữ thì lại hầm hừ trừng mắt liếc nhìn tửu bảo, thấy Vân Thiên Hà chưa có ý tứ nói với nàng, liền để tên tửu bảo hầu hạ hắn, xoay người tiến vào hậu đường.
Vân Thiên Hà thưởng thức đồ nhắm, vẫn là vị đạo trước đây, coi như không tồi, lại uống một chén rượu, mới nói:
- Tửu bảo, ngươi có biết tại vùng Long Sơn Quận này có một địa phương nào tên là Sắc Vi Thôn?
Theo đó là một đạo thiểm điện ầm ầm phách tới, hàm răng trắng bóng đáng ghét trong mắt Khuê Trễ tựa hồ mang theo phong mang cực mạnh, còn ẩn chứa một cỗ khôn hàn cực độ, để toàn thân hắn giống như bị vây trong một luyện ngục hàn băng vạn năm không tan!
Thậm chí ngay cả thần hồn ý chí của hắn tựa hồ cũng theo cỗ khôn hàn ngân mang này bị đóng thành băng.
Thân thể hắn cứng đờ, khi bạch quang trong mắt hắn biến mất, hắn chỉ cảm thấy chết lặng lan truyền lên đầu, giương mắt nhìn, một cánh tay của chính mình đã sớm không cánh bay đi, mà hắn lại không cảm giác được một chút đau đớn nào.
Có, chỉ là băng lãnh thấu xương tủy kia.
Nhưng đối phương lại không hề giết chết hắn, trong lòng Khuê Trễ lập tức bùng lên một tia dục vọng đào sinh mãnh liệt, tại lúc đối phương tiếp tục phóng ra một đạo ngân mang, lập tức nhảy khỏi ngựa né tránh, thoát được một kích.
Bất quá tại lúc hắn nhảy khỏi lưng ngựa, trong nháy mắt nhìn thấy đôi phương nở nụ cười trêu tức hài hước, tâm thần hắn lúc này trầm hẳn đáy vực sâu, trái tim băng giá tới cực hạn. Hắn biết, thực lực đối phương mạnh hơn hắn mấy lần, đây rõ ràng là muốn chơi đùa với hắn!
Trong lòng còn lại một tia tôn nghiêm cuối cùng, để Khuê Trễ tại thời điểm này đột nhiên đứng yên bất động, tùy ý để một đạo kiếm quang kia ập tới, nhắm mắt chờ chết.
Nhưng mà, kiếm quang lại không hề phủ lên hắn, ngay sau đó trước ngực đột nhiên bị chấn động giống như khối cự thạch va chạm, để hắn không nhịn được điên cuồng phun ra máu tươi, thân thể giống như diều đứt dây, tung bay ngược ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Một kích này cũng không lấy đi tính mệnh Khuê Trễ, Khuê Trễ cũng không hôn mệ, hắn trọng thương liếc mắt nhìn thấy người nọ cưỡi ngựa đứng yên tại chỗ không xa, trong lòng đột nhiên sinh một kế.
Lúc này không giả chết còn đợi khi nào, nằm ngay đơ như vậy là có thể luyện thành.
Một con kia, tại lúc chậm rãi bước tới gần, chỉ lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn hắn, cũng không tiếp tục để ý tới, chậm rãi rời đi.
Trong lòng Khuê Trễ cảm thấy âm thầm may mắn, mẹ nó, rốt cuộc cũng nhặt được cái mạng nhỏ!
Trên giải đất hoang dã, tiếng ngựa hí trận trận vang lên.
Tê luật luật…
Hai tên thủ hạ còn lại của Khuê Trễ lúc này đang phi ngựa chạy nước đại, nhưng bọn hắn chưa chạy được xa, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng ngựa hí dài, vì vậy ngẩng đầu lên trên nhìn kỹ, nhưng vừa nhìn thấy thứ trên đầu lại khiến cho bọn họ trừng mắt há mồm.
Trong không trung, hai cái bóng tuyết trắng rơi xuống giống như lưu tinh, dọc theo phương hướng bọn họ chạy trốn cấp bách hạ xuống, càng lúc càng gần hơn, khi bóng ma thật lớn kia bao phủ toàn bộ thân thể bọn họ, bọn họ thấy được đó chính là hai thấy ngựa màu trắng đang vỗ cánh bay, trên lưng ngựa, tiểu mỹ nhân giống như tiên nữ hạ trần, hướng bọn họ bôn đạp lao tới.
Ầm…
Giống như cả một ngọn núi khổng lồ áp đỉnh, tại lúc ngọn núi khổng lồ này ập xuống, thất khiếu chảy máu, không thể chịu nổi uy áp khủng khiếp, hai người, cả người lẫn ngựa, đều bị áp sâu vào trong hố to.
Ngựa thực xinh đẹp mà hung hãn, tiểu mỹ nhân thực xinh đẹp mà cường đại…
Đây là ý niệm duy nhất hiện lên trong đầu, cũng là ý niệm cuối cùng của hai gã thứ sát giả sau khi bị hãm vào hố to.
…
Giải quyết xong đám thứ sát giả, lưu lại Khuê Trễ nằm đơ giả chết, Vân Thiên Hà chạy chậm trên cánh đồng hoang dã một hồi, mấy người Ô Lan và Liên Tinh đang lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, chỉ thấy Mộng Ly và Tầm Nguyệt cũng cưỡi ngựa trở về, Mộng Ly vừa tới nơi đã hưng phấn nói:
- Chơi thực vui, cảm giác cưỡi ngựa bay trên trời quả thực quá kích thích!
- Ta xem là phi ngựa đạp người còn không sai biệt lắm, nếu không phải hai người kia bị tình cảnh chưa bao giờ thấy qua dọa sợ choáng váng, ngươi cho là thuật cưỡi ngựa vụng về của ngươi có thể đạp chết người sao?
Bạch Nương Tử không chút lưu tình đả kích tâm tình kích động của Mộng Ly.
- Tử tiểu Bạch, còn nói mát, thế nào không thấy ngươi động thủ nha!
Ô Lan cũng cười nói:
- Nếu như Bạch Nương Tử động thủ mà nói, những người đó phỏng chừng càng chết thảm hại hơn, nàng ngoại trừ là y sư, còn là đại hành gia dùng độc!
Thấy Bạch Nương Tử đang hướng về phía mình cười xấu xa, tròng mắt Mộng Ly vòng vo loạn chuyển, lập tức cười tươi như đóa hoa, thúc ngựa chạy song song Bạch Nương Tử, nói:
- Bạch tỷ tỷ, ngươi hay nhất rồi, lần sau giúp ta điều chế một ít dược nha, nếu ta nói cái gì, hắn sẽ nghe lời tất cả, có được hay không?
Bạch Nương Tử liếc nhìn Vân Thiên Hà cách đó không xa, cười cười nói:
- Tốt, đảm bảo ngươi thỏa mãn!
Thấy Mộng Ly đắc ý cười xấu xa, Vân Thiên Hà nghĩ tới tiểu dâm phụ u oán đêm hôm đó, trên giường cầu hoan vô độ, khóe miệng giật giật, thình lình sợ run cả người!
Ngay khi đoàn người chạy tới Long Sơn Quận, Khuê Trễ vẫn nằm trên cánh đồng hoang dã bát ngát thình lình trừ trên mặt đất đứng bật dậy.
Chịu đựng đau đớn liên tục trùng kích tâm thần, thần sắc oán hận độc địa nhìn thoáng qua phương hướng Long Sơn Quận, ngửa đầu huýt sáo dài, gọi tới một con ngựa, gian nan xoay người lên ngựa, vỗ bụng ngựa, liền cấp tốc giục ngựa phi nước đại chạy về phía Kinh Thành.
…
Chính ngọ ngày hôm sau, trong khách sạn Long Sơn Quận.
Long Sơn Quận không phải giàu có phồn hoa, ở đây cũng không phải là nơi giao thông quan trọng, bách tính trong thành đại thể đều làm nghề nông là chính, bình thường người qua lại buôn bá không nhiều, vì vậy thời điểm chính ngọ, trên đường có vẻ mười phần quạnh quẽ.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên Vân Thiên Hà không thức dậy vào sáng sớm, một mạch nằm trên giường tới tận chính ngọ, lúc này mới chậm rãi tỉnh lại.
Đẩy cặp đùi đẹp của Mộng Ly gác trên người, lại cẩn thận đẩy thân thể xích lõa mềm mại của Tầm Nguyệt vẫn áp trên người sang bên cạnh, lúc này mới xoay người rời khỏi giường, cảm giác tinh thần thư sướng, thể lực cực kỳ dư thừa.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Đường Linh Toa bưng một chậu nước mà đồ dùng rửa mặt tới, oán trách nhìn thoáng qua chiếc giường rộng rãi.
Sau khi bước tới cạnh Vân Thiên Hà, Đường Linh Toa hung hăng véo mạch eo hắn, thấp giọng nói:
- Mộng Ly tỷ tỷ như lang như hổ muốn chuyện này, sao huynh không tiết chế một chút, mệt chết thân thể làm sao bây giờ!
Vân Thiên Hà đưa móng vuốt sói, kéo Đường Linh Toa vào trong lòng, tại bên tai nàng thấp giọng nói:
- Kỳ thực cũng không phải luôn làm việc giao hoan kia, chỉ là tiêu hao chút tinh lực mà thôi, ngủ một giấc sẽ hồi phục trở lại, hơn nữa dùng điều hòa âm dương thuật, tâm cảnh thư sướng, ý niệm thông đạt, mấy ngày nay, ta cảm giác tu vi tinh tiến không ít, mà các nàng sau khi lĩnh ngộ ảo diệu giao tu, tin tưởng rất nhanh có thể đột phá Thiên cảnh, đây là chuyện tốt, nếu không nàng cũng cùng nhau đến!
- Người xấu, muội muốn không bằng các ngươi cùng nhau làm bậy, xấu hổ chết được…
Đường Linh Toa vừa nghe lời này, nhất thời kiều nhan đỏ bừng, lại hung hăng véo mạnh, chạy ra khỏi cửa.
Sau khi rửa mặt thay quần áo, thấy Tầm Nguyệt và Mộng Ly còn đang nằm trên giường giả bộ ngủ, không vạch trần, lặng lẽ ra khỏi cửa.
Sinh ý khách sạn tương đối thấp, tháng này cũng chỉ có một nhóm khách nhân Vân Thiên Hà, coi như là đại hộ khách, lão bản và tiểu nhị khách sạn mười phần ân cần, mới đến chính ngọ, bọn họ đã chuẩn bị xong một bàn cơm nước rất phong phú.
Bạch Nương Tử cũng không khách khí, đã sớm ăn uống ngon lành.
Liên Tinh và Ô Lan chỉ uống chút canh, còn chưa động đũa, thấy Vân Thiên Hà bước tới, Đường Linh Toa nhịn không được lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, khuôn mặt đỏ hồng, nhanh chóng đơm cơm cho hắn.
Sau khi Vân Thiên Hà ngồi xuống, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào hắn, không khỏi sờ sờ mũi, nói:
- Chúng ta ăn trước, lưu lại cho các nàng một ít, sau đó ta có chuyện muốn đi làm một chút, các vị đợi trong khách sạn là được, hoặc ra ngoài mua sắm cũng tốt!
- Ngươi không dự định hôm nay vào núi?
Bạch Nương Tử uống ngụm canh hỏi.
Vân Thiên Hà bưng bát cơm, vừa ăn vừa nói:
- Vốn ta cũng nghĩ ngày hôm nay vào núi, chỉ là hôm nay chúng ta để lại một cái đuôi, theo ta suy đoán, cái đuôi này hẳn là đã truyền tin tức, cũng cần có thời gian hai ngày, tin tức ta xuất hiện nơi này đã để lộ, khắp nơi bắt đầu rục rịch, vì vậy ta muốn đi an bài một chút chuyện trước, chờ một ngày sẽ lên núi!
Ô Lan nói:
- Ngươi đang thu hút ánh mắt địch nhân tập trung vào chính mình, có phải đang phiêu lưu hay không?
- Theo ta suy đoán, hiện tại các thế lực phái tới đây đều là một ít vai nho nhỏ, cho dù ta có thể các thế lực này coi trọng, nhưng bọn họ cũng sẽ phái một ít lâu la tới dò xét, những người này cũng chỉ là pháo hôi mà thôi, lần này vừa lúc dẫn tới Thanh Long Sơn, một lưới bắt hết toàn bộ, nói vậy nhất định sẽ có mấy con cá lớn trồi lên, chúng ta đánh bại từng cái!
Ô Lan gật đầu, nói:
- Bài trừ đám người Di Sinh Giới không biết dùng phương pháp nào tới được ra, các thế lực cả chỗ tối lẫn ngoài sáng hiện có trên Man Hoang đại lục, cao thủ không biết có bao nhiêu, hiện tại đều là giai đoạn thử dò xét, có thời gian để giảm xóc, chờ chúng ta dần dần cường đại, ngưng tụ được lực lượng các bộ tộc, đến lúc đó nhất định có đủ thực lực chống lại bọn chúng!
Sau khi cơm nước xong, Vân Thiên Hà để Đường Linh Toa nói với nhị nữ Mông Ly một tiếng, chính mình trực tiếp ra khỏi cửa.
Trước kia tại Long Sơn Quận có một Miên Diếu tửu phường rất danh tiếng, coi như là long đầu sản nghiệp, thế nhưng mấy năm gần đây Vĩnh An Phường xuất hiện một số sản phẩm do Vân Thiên Hà hỗ trợ nhưỡng ra lũng đoạn thị trường Đại Đường Quốc, thậm chí toàn bộ các quốc gia Đông vực, tửu phường từng nổi danh này liền bị đả kích không gượng dậy nổi, hàng ngày chỉ có một ít khách hàng quen, cùng với một chút thu nhập còm cõi gian nan duy trì hoạt động.
Kỳ thực cũng không phải do Vân Thiên Hà nhẫn tâm chèn ép, sau khi đặt địa vị bá chủ, không để cho những tửu phường này con đường sống, nếu như bọn họ đã đi trên con đường này, nhất định phải hạ công sức và tinh lực vào kỹ thuật và công nghệ sản xuất rượu, không thể để được chăng hay chớ, tất cả thuộc về pháp tắc tự nhiên khôn sống mống chết!
Khi Vân Thiên Hà tiến vào trong tửu phường quạnh quẽ, bên trong hiện không có một khách nhân nào, chỉ có một ít tửu bảo qua lại, cũng không biết có khách hàng đến hay không.
Tùy tiện tìm một vị trí nào đó ngồi xuống, lúc này Vân Thiên Hà mới khẽ quát một tiếng, nói:
- Tửu bảo, mang một hồ Miên Diếu loại ưu!
Dứt lời, từ trong lòng lấy ra một ngân bính tử ném lên bàn.
Nghe được động tĩnh của tiền, tên tửu bảo kia lập tức tỉnh táo tinh thần, nhất thời hai mắt tỏa sáng, mắt thấy có quý khách tới, liền vắt chiếc khăn lên vai tươi cười chạy tới, thuận lợi thu tiền vào lòng, cũng cao giọng phấn chấn quát lớn:
- Một hồ Miên Diếu loại ưu, khách quan chờ!
Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy một thiếu nữ bộ dạng thanh tú bưng một hồ rượu linh hoạt chạy tới, cầm chén xoa xoa một chút, quan sát Vân Thiên Hà, sau khi rót rượu, hiếu kỳ nói:
- Khách quan, ta hình như nhìn ngươi có điểm quen mắt, không biết ngươi đến từ bên ngoài đúng không?
Vân Thiên Hà không nói, chỉ nâng chén rượu lên uống một ngụm, thấy tên tửu bảo bưng theo một đĩa đồ nhắm để lên bàn, sau đó giương đôi mắt trông mong nhìn hắn, Vân Thiên Hà lại cầm mấy văn tiền ném cho hắn coi như phần thưởng, tửu bảo rất mừng rỡ tiếp nhận.
Mà thiếu nữ thì lại hầm hừ trừng mắt liếc nhìn tửu bảo, thấy Vân Thiên Hà chưa có ý tứ nói với nàng, liền để tên tửu bảo hầu hạ hắn, xoay người tiến vào hậu đường.
Vân Thiên Hà thưởng thức đồ nhắm, vẫn là vị đạo trước đây, coi như không tồi, lại uống một chén rượu, mới nói:
- Tửu bảo, ngươi có biết tại vùng Long Sơn Quận này có một địa phương nào tên là Sắc Vi Thôn?