Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 6
Vợ Hợp Pháp
Phần 6
VỢ HỢP PHÁP
Chương 6 – Thai nhi gặp nguy hiểm.
Vì tôi nghén và sút cân nên cả anh và tôi đều thống nhất chỉ chụp 2 bức ảnh cưới ở tiệm chứ không chụp ngoại cảnh như dự định ban đầu. Nếu nói không buồn thì là nói dối, chuyện cưới gả là chuyện cả đời, ai chẳng muốn chỉn chu để bằng bạn bằng bè. Nhưng lúc này sức khỏe và em bé trong bụng tôi mới là quan trọng nhất, chụp ngoại cảnh nghe nói là rất mệt, trời lại đang vào hè nóng nực như thế.
Gần sát ngày cưới tôi hồi hộp tới mức trăn trở mãi chẳng tài nào ngủ nổi. Có những đêm thức trắng, ngồi một mình bên khung cửa sổ tôi nghĩ về tôi, về anh, về cả quãng thời gian quen và yêu nhau của chúng tôi.
Anh hiện tại đã khác trước rất nhiều, anh không còn làm tôi buồn, cũng không vô tâm với tôi nữa. Anh quan tâm, chăm sóc tôi tới mức mấy người đồng nghiệp ở công ty còn phải thốt lên những lời ghen tị:
– Con này đúng là số hưởng, Sếp mình vừa đẹp trai, giỏi giang lại chiều vợ hơn công chúa. Chả bù cho chị em mình, kiếp hẩm hiu.
– Nó số sướng thì làm cái gì chẳng sướng, chị em mình số khổ phải chấp nhận thôi.
Thời gian ấy anh còn thuyết phục tôi dọn về sống chung cùng anh trước để anh tiện đưa đón và chăm sóc cho tôi. Tôi thì nửa muốn được ở bên cạnh người mình yêu, nửa lại muốn tận hưởng nốt thời gian tự do cuối cùng. Nói đúng hơn là tôi vẫn còn một chút lấn cấn về chuyện cũ, tôi sợ nếu mình vội vàng quá anh sẽ không còn trân trọng nữa. Sợ mất anh, sợ bản thân lại đánh rơi tình yêu ấy một lần nữa. Tôi bây giờ không phải chỉ có một mình, tôi còn con, làm bất cứ thứ gì cũng phải cẩn trọng vì con.
————-*———-*————
Ngày lành đã tới, tôi lộng lẫy trong bộ váy cưới trắng muốt, anh của tôi thì khoác lên mình bộ vest mầu xanh nhạt, đẹp trai, thật sự là vô cùng đẹp. Không phải tôi cuồng anh nên mê đắm, mà nét đẹp của anh đến mấy bà thím bên nhà tôi còn phải xuýt xoa.
Tiệc cưới vừa bắt đầu, phía ngoài cửa bỗng có một người con gái xuất hiện, người này mặc một chiếc váy màu kem nhẹ nhàng, nhưng nhan sắc có thể nói là lấn át cả cô dâu. Cả hồi trường đang im ắng bắt đầu rộ lên vài tiếng xì xào, đám đàn ông thì bàn luận về nhan sắc của người mới tới, còn mấy người đồng nghiệp lại tập trung săm soi biểu hiện của tôi và anh để bàn tán.
Tôi nhìn chị ấy, rồi lại nhìn anh, lòng rất muốn hỏi vì sao anh lại mời người cũ tới dự đám cưới của tôi nhưng lại khưng lại khi vô tình thấy mắt anh có chút xao động. Chỉ một chút thoáng qua rồi rất nhanh sau đó anh lại nhẹ nhàng nắm tay tôi mỉm cười. Để cho khách khứa khỏi xì xào, bàn tán anh chủ động cùng tôi đi tới phía trước tiếp khách.
Cái nắm tay của anh đã xua tan mọi lo lắng trong lòng tôi, khẽ nhìn chị tôi thật lòng nói:
– Cảm ơn chị đã đến chung vui với vợ chồng em.
Chị khẽ cười nhẹ nhàng chúc phúc vợ chồng tôi, chúng tôi nói với nhau vài câu nữa rồi cũng rời đi vì còn nhiều khách khác.
Sau đám cưới vợ chồng tôi ở quê với bố mẹ chồng 3 ngày rồi trở lại Hà Nội để làm việc. Tôi đã qua được thời gian nghén ngẩm và ăn uống trở lại. Anh vẫn vậy, vẫn chăm tôi cẩn thận từng chút một. Anh thậm chí còn thuê giúp việc để tôi được hoàn toàn nghỉ ngơi không phải làm việc nhà.
Được anh yêu thương tôi dần chìm trong hạnh phúc, quên đi hết mọi buồn khổ trong quá khứ. Dù vậy vẫn có những đêm tôi giật monhf tỉnh giấc, vội nhìn sang bên cạnh thấy anh ngủ say mới thở phào một hơi. Hạnh phúc này là thật, quan tâm anh dành cho tôi cũng là thật, không phải một giấc mơ.
Hôm ấy là ngày hè tháng 6, trời nắng như đổ lửa, con đường quen thuộc tới phòng khám dát nắng vàng tươi, nóng nực, mệt mỏi nhưng vợ chồng tôi vẫn cười thật tươi khi được nhìn ngắm con qua màn hình siêu âm.
Thời gian này tâm lý thoải mái, tôi có thể ăn những gì mình thích, được ngủ nghỉ đúng giờ, nên tăng cân trông thấy. Bé con trong bụng trộm vía cũng phát triển vô cùng tốt.
Tuần 24, tôi cảm nhận rõ mồn một những cú đạp, trườn của bé con trong bụng. Thật hạnh phúc biết nhường nào, tối nào trước khi đi ngủ anh cũng đặt tay lên bụng tôi rồi tỉ tê nói chuyện cùng con. Chẳng biết con có hiểu không chỉ thấy mỗi lần được bố nói chuyện con đều liên tục huých vào thành bụng như muốn đáp lại lời bố.
Mỗi lần thấy con đạp anh lại hồ hởi:
– Em thấy không? Con đang trả lời anh đó, con hiểu phải không em.
Nét hạnh phúc trên gương mặt anh càng tôn lên vẻ đẹp trai, tôi chẳng mong ước gì nhiều, chỉ mong bé con được khoẻ mạnh, mong cho gia đình nhỏ của tôi luôn hạnh phúc như bây giờ.
Mang thai sang tháng thứ 9 cơ thể tôi bắt đầu nặng nề hơn, anh liên tục muốn tôi nghỉ sớm vì sợ tôi vất vả. Cũng gần tới ngày sinh nên tôi quyết định chiều theo ý anh để có thể chuẩn bị sức khoẻ tốt nhất cho lần sinh nở sắp tới.
Như mọi ngày, sau khi thức giấc tôi sẽ vệ sinh cá nhân, ăn sáng sau đó nằm cảm nhận sự chuyển động của con. Bình thường bé rất hay đạp khi thấy mẹ vỗ nhẹ vào thành bụng vậy mà hôm nay tôi đã vỗ đến mấy lượt mà không thấy con phản ứng lại. Ban đầu tôi cho rằng con còn ngủ nên không quá lo lắng, nhưng đến xế chưa tình trạng ấy bắt đầu lặp lại thì nỗi bất an trong tôi bắt đầu lớn dần.
Vội vã gọi điện cho bác sĩ tôi nói qua về tình hình, ngay lập tức bác sĩ nói:
– Cháu cố gắng gọi con và kiểm tra xem em bé có cử động không, ở tuổi thai này bé thường sẽ có từ 10-12 chuyển động mỗi ngày. Nếu như bé vẫn không có phản ứng thì tốt nhất cháu nên nhập viện để bác kiểm tra, vì rất có thể em bé đang gặp nguy hiểm.
Chỉ nghe tới hai chữ “nguy hiểm” là chân tay tôi bỗng nhiên rủn ra không đứng vững, ngay cả việc mở máy gọi cho anh tôi cũng không làm được mà phải nhờ giúp việc gọi giúp.
Chưa bao giờ tôi thấy thời gian trôi chậm như lúc này. Tôi cầu nguyện trong nước mắt, cầu cho bé con được bình an, rằng đây chỉ là một cơn ác mộng và tôi sẽ sớm tỉnh dậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!