Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
“A-----” Uông Tuyết Thảo sợ hãi hét lên, ngã xuống đất, tất cả những người giúp việc trong nhà đều chạy ra, ngay cả lão phu nhân cũng tự mình đại giá quang lâm.
“Tuyết Thảo, con làm sao vậy?” Lần đầu tiên lão phu nhân lộ ra vẻ mặt lo lắng, bà hét to với những người giúp việc: “Mau gọi bác sĩ, đưa tiểu thư về phòng.”
Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Uông Tuyết Thảo vào trong nhà.
Uông Tuyết Thảo nằm trên giường, thở không được, hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, giống như rất khó chịu.
Ninh Noãn Dương buồn bực, cô chẳng qua là chỉ đập một cái, có cần làm tới mức này hay không. Nhưng mà, nhìn bộ dạng như vậy, cô cũng biết mình đã gây họa.
“Chát-----” Lão phu nhân nổi giận đùng đùng đứng dậy, vung tay tát một bạt tai.
Lại đánh?
Chẳng lẽ là đánh tới nghiện rồi.
Ninh Noãn Dương bụm mặt, liền cảm thấy khuôn mặt nóng hừng hực, “Con không phải cố ý.....” Cô muốn giải thích, dù sao cô đánh người ta tới nỗi phải nằm ở trên giường.
“Cô thật độc ác, muốn hại chết Tuyết Thảo sao?” Lão phu nhân càng tức giận hơn, giọng nói có chút hăm dọa, “Tuyết Thảo bị bệnh suyễn, không thể bị kích thích, cô rõ ràng là muốn hại chết con bé.”
“Con không biết cô ấy có.....”
“Chát-----”
Còn chưa nói xong, lại bị tát thêm một cái, “Cô cút ra ngoài cho tôi------”
“Cút thì cút, có cái gì đặc biệt hơn người.” Ninh Noãn Dương bị tát hai bạt tai, cực kỳ tức giận, cũng không thể tiếp nhận lão phu nhân này nữa, chỉ đành phải giận đùng đùng đi xuống lầu.
“Thiếu phu nhân.” Người trong phòng ăn thấy Ninh Noãn Dương đi vào, vội vàng chặn lại, ồn ào lộn xộn nói: “Lão phu nhân ra lệnh, không cho người ăn.”
“Đưa chìa khóa phòng ăn cho tôi.” Ninh Noãn Dương đưa tay.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, do dự hồi lâu, vẫn là đưa chìa khóa cho Ninh Noãn Dương, dù sao lão phu nhân cũng chỉ nói không cho thiếu phu nhân ăn, cũng không có nói không được đưa chìa khóa cho thiếu phu nhân. Thiếu gia rất cưng chiều thiếu phu nhân, bọn họ đều biết, chờ thiếu gia trở về, thì không phải là tình hình này rồi, cho nên dù sao cũng không thể đắc tội với thiếu phu nhân.
“Đi ra ngoài-----” Ninh Noãn Dương hét to.
“Này-----”
“Đi ra ngoài, đừng để tôi nói thêm lần nữa.”
Mọi người không lên tiếng, đi ra ngoài. Ninh Noãn Dương đóng cừa phòng ăn, vứt toàn bộ thức ăn trên bàn, dùng chân đạp hư toàn bộ nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Không cho cô ăn, vậy thì tất cả mọi người cũng đừng ăn.
Cô mở cửa phòng bếp, đắc ý chạy tới nhà xe, thả khí bánh xe của lão phu nhân.
Đạp xong cảm thấy trút giận xong rồi.
“Noãn Noãn, em đang làm gì vậy?” Chiếc xe ô tô màu đỏ của Mộ Ngưng Tử dừng ở bên ngoài.
“Trút giận.” Ninh Noãn Dương vỗ tay, nụ cười có chút dữ tợn.
“Sao vậy?” Mộ Ngưng Tử nhìn cô, “Đỗ Ngự Đình không phải là đã đi công tác sao? Tại sao lại chọc cho em tức giận rồi?”
“Bà nội của anh ấy tới.”
“Lão phu nhân?” Mộ Ngưng Tử cau mày: “Uông Tuyết Thảo kia....”
“Cô ta cũng tới.” Ninh Noãn Dương gật đầu.
“Trên mặt của em?” Mộ Ngưng Tử phát hiện trên mặt của Ninh Noãn Dương có chút sưng, còn có dấu tay.
“Bị bà nội của anh ấy đánh.”
Mộ Ngưng Tử trầm tư, chạy ra ngoài, chui vào xe, “Noãn Noãn, chị đi trước, đừng nói cho lão phu nhân biết chị đã tới.” Nhìn bộ dáng của cô, hình như cũng sợ lão phu nhân kia.
Quả nhiên, vào buổi trưa, sau khi lão phu nhân được phòng bếp thông báo toàn bộ đồ ăn bị thiếu phu nhân ném đi, nổi trận lôi đình, liền muốn hung hăng trừng phạt Ninh Noãn Dương.
“Nha đầu không có phép tắc, cô xuống đây.” Lúc này, lão phu nhân đang ngồi dưới một cái cây ở trong sân, nhàn nhã uống trà. Sau lưng còn có người giúp việc giúp bà quạt gió, xoa bóp, còn bà ngược lại rất hưởng thụ.
Dưới tình huống cấp bách, Ninh Noãn Dương đã bò lên một cái cây cao hơn mười mét ở trong sân, lúc này đã ngồi ở trên cây, hai tay ôm lấy cái cây, dù thế nào cũng không chịu xuống. Cô ngu sao, đi xuống lại bị đánh.
Cái cây, không được cứng cáp, lão phu nhân cũng không dám tùy tiện cho người lên bắt Ninh Noãn Dương xuống. Từ trong miệng của người giúp việc mà nói, Đỗ Ngự Đình rất yêu thích Ninh Noãn Dương, ít nhiều gì cũng để cho lão phu nhân có chút kiêng dè.
“Con sẽ không xuống dưới.” Ninh Noãn Dương tựa vào cái cây, tiện tay hái một trái táo đỏ, tùy ý dùng quần áo xoa xoa, cắn một miếng lớn: “Rất ngọt.” Phong cảnh ở phía trên rất tốt, gió cũng mát, còn có ăn, cô đâu có ngu đi xuống dưới để bị đánh.
Lão phu nhân cười lạnh, dưới cái cây có mấy người đứng cầm rìu, chờ lão phu nhân ra lệnh.
“Chém cho tôi.” Lão phu nhân ra lệnh, những người đàn ông cầm rìu xông tới chém vào cái cây.
Ninh Noãn Dương cảm thấy cái cây có chút lung lay, cô hét to: “Lão phu nhân, bà muốn mưu sát con sao?” Cao như vậy, muốn cô té chết sao.
“Cô tốt nhất là nhanh chóng xuống đây.” Vẻ mặt của lão phu nhân giận dữ.
“Con không xuống.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, chọi quả táo trong tay vào những người đang chặt cây.
“Ui da-----” Có người bị chọi trúng, việc chặt cây bị cản trở, mấy người chán nản lui ra ngoài.
Ninh Noãn Dương đắc ý vỗ tay, tiếp tục cắn quả táo.
Không ngờ, đội ngũ chặt cây lại trở lại, hơn nữa còn đội mũ an toàn, lần này cây rìu cũng to hơn.
“Này, các người dừng lại.” Ninh Noãn Dương nóng nảy, chặt như vậy, cô thật sự sẽ té chết.
Cái cây rất nhanh bị nghiêng qua, cảm giác lung lay càng mãnh liệt hơn.
“A-----”
Ninh Noãn Dương sợ hãi hét lên, ôm cái cây té thẳng xuống.
“Noãn Noãn-----” Từ bên ngoài sân có một người xông vào, đỡ được cái cây cùng với cô, hai người cùng nhau bị cái cây đè lên.
Ninh Noãn Dương được người đỡ, lại có người chặn lại cái cây, cho nên cũng không bị thương gì quá lớn.
“Em không sao chứ?”
Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, “Không sao.” Là An Dật Cảnh.
“Nào, đứng dậy.” An Dật Cảnh dùng sức đẩy cái cây ra.
“Các người đang làm gì vậy?” Đỗ Ngự Đình vội vàng bước xuống từ trên xe, lạnh nhạt nhìn hai người đang ôm nhau.
Vệ sĩ bước tới, giúp đẩy cái cây ra.
Đỗ Ngự Đình nhìn người trên mặt đất, lại nhìn lão phu nhân đang ngồi ở một bên giống như là đã hiểu ra gì đó.
“Bảo bối, em thế nào rồi?” Đỗ Ngự Đình sốt ruột ôm lấy cô.
Ninh Noãn Dương chớp mắt, bỗng nhiên khóc lớn: “Chồng ơi, là em không tốt, không nên làm cho lão phu nhân tức giận, em không nên chạy, bà sẽ không đánh em hai bạt tai, em cũng chịu đựng. Em không nên leo lên cây, mấy ngày chưa ăn cơm cũng không nên hái táo ăn, nếu như em không trèo lên cây, cây táo cũng sẽ không bị chặt mất.”
Cô miêu tả lão phu nhân “bạo hành” rất tốt, tay nhỏ bé kéo quần áo của người đàn ông, chu môi nói: “Em rất đói......”
“Bà nội.” Đỗ Ngự Đình bước tới, tròng mắt đen lộ ra vẻ tức giận, “Noãn Noãn là vợ của con, là nữ chủ nhân của cái nhà này, người đối xử với cô ấy như vậy, giống như có chút không ổn.”
“Đình nhi, nha đầu này không có chút phép tắc, không làm được việc lớn, cô ta tuyệt đối không thể trở thành nữ chủ nhân của Đỗ gia.” Lão phu nhân đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, lại có một chút uy nghiêm không thể kháng cự.
“Cô ấy đã là nữ chủ nhân của Đỗ gia.” Đỗ Ngự Đình ôm chặt người bên cạnh.
“Chỉ cần tôi còn sống một ngày, sẽ tuyệt đối không để cho cô ta đợi ở Đỗ gia.” Lão phu nhân nặng nề vỗ bàn, vẻ mặt giận dữ. Không nghĩ tới cháu trai luôn kính trọng bà từ trước tới nay, cư nhiên lại nói chuyện giúp con nha đầu chết tiệt kia.
Đỗ Ngự Đình không nói gì, đứng hồi lâu, ôm lấy Ninh Noãn Dương, xoay người đi vào.
“Còn đau không?” Đỗ Ngự Đình một tay cầm thuốc, một tay cầm tăm bông, đang nhẹ nhàng thoa lên tay chân và chỗ bị rách da của Ninh Noãn Dương.
“Ui-----” Ninh Noãn Dương cắn răng, hít một hơi khí lạnh, ủy khuất nói: “Lão phu nhân rất hung dữ, bà không thích em một chút nào.”
“Đứa ngốc, anh thích em là được rồi.” Đỗ Ngự Đình cười dịu dàng, ôm cô vào lòng, “Nếu như em không thích ở chung với bà nội, chúng ta sẽ tạm thời ra nước ngoài một thời gian rồi trở về có được không?”
“Không cần, em có thể ứng phó.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, muốn nói rồi lại thôi, hỏi: “Ở nhà uy tín của lão phu nhân hình như rất cao, người giúp việc hình như cũng rất sợ bà.” Ninh Noãn Dương nhìn Đỗ Ngự Đình, vết sưng đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất.
“Quyền lực của bà nội rất lớn, mặc dù D.S là do anh nắm giữ, nhưng mà có 40% ở trong tay của bà, lúc còn trẻ bà hoàn toàn là một người phụ nữ mạnh mẽ.” Đỗ Ngự Đình hình như cũng rất kính trọng lão phu nhân, nhìn ra được tình cảm của anh và lão phu nhân không tệ lắm, “Từ nhỏ bà nội đối xử rất tốt với anh, nhưng bà yêu cầu anh cưới Uông Tuyết Thảo, bà đã nói sẽ giữ lại tất cả cổ phần trong tay cho con của anh.” Nhưng mà điều kiện tiên quyết là-------mẹ của đứa trẻ phải là Uông Tuyết Thảo. Nếu như không phải, bà sẽ hiến tất cả cổ phần trong tay ra ngoài.
“Tại sao?” Ninh Noãn Dương cảm thấy có chút kỳ quái.
“Không rõ lắm.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, “Thế lực của Uông gia cũng rất lớn, nhưng mà vẫn không thể hơn Đỗ gia, bà nội lại là một người có dã tâm, nhưng mà lại làm chuyện này không có chút lý do.” Nếu như là muốn phát triển sự nghiệp, vậy thì nên tìm cái mạnh hơn mới đúng.
“Thế à.” Ninh Noãn Dương gật đầu, cái hiểu cái không, lẩm bẩm: “Chẳng trách tất cả mọi người lại sợ bà như vậy.”
“Còn em?” Đỗ Ngự Đình có chút lo lắng nhìn cô, lão phu nhân không phải là người dễ đối phó, bà có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào, anh lo lắng Noãn Noãn sẽ bị tổn thương.
“Em không sợ.” Cô khẽ cười gật đầu, chui vào trong ngực của người đàn ông: “Em có anh mà! Anh sẽ bảo vệ em, đúng không?” Anh là tất cả của cô, có thể che mưa che gió cho cô, có anh, cô còn sợ cái gì nữa chứ!
“Ừm.” Đỗ Ngự Đình gật đầu, “Anh sẽ bảo vệ em.” Nhưng mà anh cũng sẽ bảo vệ Đỗ gia, anh không thể ném của phần của Đỗ gia, đây là trách nhiệm của anh thân là người thừa kế của Đỗ gia.
“Em sẽ ủng hộ anh.” Ninh Noãn Dương nhắm mắt lại, ôm anh, khẽ nói: “Em sẽ cố gắng không xảy ra mâu thuẫn với lão phu nhân, em sẽ làm cho bà thích em.....”
Giọng nói của cô từ từ nhỏ lại, cô lại ngủ thiếp đi.
Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình không có nhẹ nhõm như vậy, ngược lại trở nên ngưng trọng hơn.
Sau khi Đỗ Ngự Đình trở về, Ninh Noãn Dương được phép lên bàn ăn cơm, dĩ nhiên, còn có Uông Sunny và Ngôn Cẩn Phong.
Phân bố chỗ ngồi rất có ý nghĩa, Uông Tuyết Thảo ngồi chung với lão phu nhân, Ninh Noãn Dương và Đỗ Ngự Đình ngồi ở một bên, Uông Sunny và Ngôn Cẩn Phong chia nhau ra ngồi ở chỗ đối diện.
Uông Tuyết Thảo rõ ràng là đã tỉ mỉ trang điểm, mặc trang phục dự tiệc, một bộ lễ phục màu xanh lam, dùng cái kẹp tùy ý kẹp tóc lên, nụ cười cực kỳ xinh xắn. Cô là tiểu thư chân chính, từ nhỏ đã bị huấn luyện nghiêm ngặt, giơ tay nhấc chân đều rất có nề nếp, duyên dáng.
Đồ ăn trên bàn đều là những món ăn thanh đạm, chủ yếu là nước canh, thấy vậy Ninh Noãn Dương cũng không đói bụng chút nào.
“Lão phu nhân, con giúp người múc canh.” Uông Tuyết Thảo đứng dậy, cầm lấy chén canh, vẻ mặt hiền thục múc canh, động tác cực kỳ dịu dàng.
Lão phu nhân dĩ nhiên là khen ngợi thêm, “Tuyết Thảo đúng là rất ngoan ngoãn.” Dù sao mặc kệ Tuyết Thảo làm cái gì, ở trong mắt của lão phu nhân đều là chuyện tốt, hơn nữa mỗi lần bà cười với Uông Tuyết Thảo luôn đặc biệt hiền lành.
Trong lòng của Ninh Noãn Dương buồn bực, rõ ràng là Sunny cũng không kém hơn Uông Tuyết Thảo, tại sao lão phu nhân giống như không thích Sunny một chút nào, là ảo giác của cô sao?
“Ngự Đình, em múc giúp anh.” Uông Tuyết Thảo cầm lấy chén của Đỗ Ngự Đình.
“Tại sao lại có thể làm phiền đến Uông tiểu thư, cô là khách, loại chuyện nhỏ này để cho tôi làm đi!” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào đứng dậy, cầm lấy cái chén của Đỗ Ngự Đình, giúp anh múc một chén canh, “Chồng ơi, uống canh.”
“Cám ơn bảo bối.”
Món ăn liên tục đưa lên, có một món Uông Tuyết Thảo phải ăn mỗi ngày đó là trứng gà hấp sữa tươi, nghe nói là để dưỡng nhan. Cô ta khẽ thổi hơi nóng ở phía trên, ăn một ngụm nhỏ, dáng ăn cực kỳ thục nữ.
Bỗng nhiên, Uông Tuyết Thảo sợ hãi kêu lên, bật dậy từ trên ghế, “A-----” Cô ta chạy thẳng vào phòng rửa tay, biểu hiện rất thất lễ.
Lão phu nhân không hiểu cau mày.
Ngôn Cẩn Phong lặng lẽ làm mặt quỷ với Ninh Noãn Dương, thì ra là, anh thừa dịp phòng bếp không chú ý, cho thêm rất nhiều muối vào trứng gà hấp sữa tươi, mặn chết con nha đầu này, dám bắt nạt Noãn Noãn.
Uông Tuyết Thảo đi ra từ phòng rửa tay, bộ dạng có chút chật vật. Cô ta oán hận nhìn Ninh Noãn Dương, cho rằng Ninh Noãn Dương động tay động chân vào món ăn, hại cho cô ta mất hết thể diện.
Ninh Noãn Dương mở to mắt, giấu ý cười vào trong lòng, đáng đời.
“Không sao chứ, Tuyết Thảo.” Lão phu nhân vẫn rất quan tâm Uông Tuyết Thảo.
“Không sao.” Uông Tuyết Thảo lắc đầu, nói xin lỗi, “Xin lỗi, bà nội, con thất lễ rồi.” Từ khi nào mà cô ta lại làm trò cười như vậy.
“Ăn cơm đi.” Lão phu nhân khẽ nói.
Không khí của bữa tối cực kỳ không thoải mái, ngoại trừ Ngôn Cẩn Phong thỉnh thoảng mở miệng nói hai câu, những người còn lại đều không có mở miệng nói chuyện.
Lúc bữa tối sắp kết thúc, Ngôn Cẩn Phong uống một ngụm nước, bỗng nhiên “Ách xì------”
Một cái hắt hơi cùng với nước trong miệng, cùng nhau phun về phía Uông Tuyết Thảo.
Khuôn mặt của Uông Tuyết Thảo bị phun đầy nước, hoảng sợ đứng dậy, “A-----, anh đang làm gì vậy?” Cô ta nhảy lên, vỗ nước ở trên người.
“Khụ khụ.....” Ngôn Cẩn Phong ho hai tiếng, vẻ mặt áy náy đứng dậy, cầm tờ khăn giấy đã dùng qua lau lên người của Uông Tuyết Thảo.
Chọc cho Uông Tuyết Thảo càng hét to hơn: “Tránh ra, anh tránh ra.”
“Thật xin lỗi.” Ngôn Cẩn Phong càng áy náy hơn, cầm khăn giấy lao thẳng tới Uông Tuyết Thảo.
“A-----” Một tiếng kêu sợ hãi, Uông Tuyết Thảo đạp phải nước trên mặt đất, thành công té xuống đất.
“Chị, chị không sao chứ?” Uông Sunny bước tới, đỡ cô ta dậy.
“Cút cho tôi, cái loại tạp chủng như cô.” Uông Tuyết Thảo tức giận hét lên, lời vừa ra khỏi miệng, cô ta mới nhận ra mình đã nói những lời không nên nói, đây là Đỗ gia, “Tôi, tôi không cố ý.....” Cô ta vừa nói, hơi thở trở nên dồn dập, giống như là muốn phát bệnh rồi.
Lão phu nhân thấy vậy, cũng không nói gì, vội vàng kêu người đỡ Uông Tuyết Thảo lên lầu nghỉ ngơi. Nhìn ra được, lão phu nhân rất yêu thương Uông Tuyết Thảo.
Cuộc náo loạn trong bữa tối trôi qua, lão phu nhân không nhẹ, Uông Tuyết Thảo bị dọa sợ không nhẹ. Ngược lại Ngôn Cẩn Phong lại cảm thấy chơi rất vui, còn đang suy nghĩ ngày mai nên chỉnh Uông Tuyết Thảo như thế nào mới được.
. . . . . . . . . . . .
“Cô nói xem, cô và Uông Tuyết Thảo là chị em ruột, tại sao lại kém nhiều như vậy?” Ngôn Cẩn Phong ngồi dưới đất, uống rượu, vẻ mặt thoải mái. Tại sao anh lại không nhìn ra Uông Tuyết Thảo và Sunny là chị em ruột, ngoại trừ ngũ quan bên ngoài có chút giống nhau, còn lại đều không giống chút nào.
“Ừ, đúng vậy, bọn tôi có quan hệ máu mủ.” Uông Sunny gật đầu, cũng cầm lấy một chai rượu, uống vài hớp, yếu ớt nói: “Tôi không xứng làm chị em với chị ấy một chút nào, từ nhỏ chị ấy luôn cao cao tại thượng, muốn cái gì là có cái đó, tôi lại không có gì cả, gần giống như là người giúp việc vậy.” Nếu như không phải bởi vì cô có thành tích học tập tốt, năng lực làm việc xuất sắc, chỉ sợ cô hoàn toàn không thể vào cửa của Uông gia!
Nếu nói là nhà quyền thế, chính là vô tình và ác nghiệt như vậy, ngay cả thân tình cũng không cần.
“Không sao, không phải là cô còn có bọn tôi sao?” Ninh Noãn Dương cười lớn, ngửa đầu uống rượu, “Chẳng qua là lão phu nhân đối xử tốt với Uông Tuyết Thảo làm cho tôi hơi ghen tỵ nha, có phải nên nghĩ cách làm cho cái gì đó tốt hơn không?” Trong cái đầu nhỏ của cô vừa nghĩ ra một chủ ý khác, haha, Uông Tuyết Thảo muốn bình yên ở đây, tuyệt đối không thể nào.
“Đúng, anh đồng ý.” Ngôn Cẩn Phong gật đầu, “Noãn Noãn, đừng quên anh.” Tất cả mọi hoạt động có tính phá hoại, anh đều vui vẻ tham gia.
“Vậy còn cô?” Hai người cùng nhìn Uông Sunny.
“Tôi.....” Vẻ mặt của Uông Sunny có chút khó xử, “Tôi không được.” Mặc dù cô và Uông Tuyết Thảo không cùng một mẹ sinh ra, nhưng dù sao cũng là chị em ruột, có quan hệ máu mủ, cô không thể làm những chuyện như vậy, chọc giận Uông Tuyết Thảo, cô và mẹ sẽ không có cách nào sống ở Uông gia.
“Hiểu rõ.” Ngôn Cẩn Phong vỗ vai của cô, “Đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.”
Uông Sunny nhìn qua, chỉ là trong lòng của cô có rất nhiều nỗi đau, chẳng qua là không để cho người khác nhìn thấy mà thôi.
“Ngày mai chúng ta thức dậy, phải cẩn thận một chút, không thể chọc giận lão phu nhân.” Ninh Noãn Dương nghiêm trang nói, xoay mặt lại đổi thành nụ cười gian xảo: “Nhưng mà chúng ta có thể chọc giận Uông Tuyết Thảo, nhất định phải nghĩ cách đề cho hai người đó đi.” Cô tuyệt đối không cho phép có người tới phá hoại hạnh phúc của cô.
“Đúng vậy.” Ngôn Cẩn Phong gật đầu, hai người này luôn luôn hợp ý nhau.
“Tôi đi về phòng đây.” Ninh Noãn Dương đứng dậy, thừa lúc Đỗ Ngự Đình trong phòng tắm cô đã lén chạy ra ngoài, vẫn là nên ngủ sớm một chút, cô biết những ngày qua áp lực của Đỗ Ngự Đình rất lớn, cô nên chia sẻ với anh.
“Tôi cũng đi.” Uông Sunny rầu rĩ không vui đứng dậy.
“Ui da-----” Ninh Noãn Dương cảm thấy dưới chân bị trợt một cái, lảo đảo, muốn ngã xuống.
“Thế nào?” Ngôn Cẩn Phong đỡ được cô, “Không sao chứ?”
Ninh Noãn Dương cảm thấy trước mắt một mảng tối đen, một lúc sau, cô đứng dậy, lắc đầu, “Không sao.” Tầm mắt dần dần rõ hơn, “Có lẽ là quá mệt mỏi.” Những ngày qua náo loạn với lão phu nhân và Uông Tuyết Thảo, nên nghỉ ngơi sớm một chút!
Nụ cười của cô vẫn xán lạn như cũ, sắc mặt lại có chút tái nhợt, giống như thân thể có chút không thoải mái.
“Noãn Noãn, cô thật sự không sao chứ?” Uông Sunny có chút lo lắng nhìn cô, bộ dạng như vậy không giống với những người bình thường, “Nếu không mời bác sĩ tới xem một chút, sắc mặt của cô không tốt lắm.”
“Anh cũng cảm thấy như vậy.” Ngôn Cẩn Phong gật đầu, “Hay là mời bác sĩ tới xem một chút sẽ yên tâm hơn.”
“Không cần, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Ninh Noãn Dương cười, đi ra cửa. Lúc mới đi tới cửa, trước mặt giống như lại tối đen, cô lắc đầu, loại bỏ cảm giác như vậy.
Có lẽ là quá mệt mỏi rồi.
“Tuyết Thảo, con làm sao vậy?” Lần đầu tiên lão phu nhân lộ ra vẻ mặt lo lắng, bà hét to với những người giúp việc: “Mau gọi bác sĩ, đưa tiểu thư về phòng.”
Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Uông Tuyết Thảo vào trong nhà.
Uông Tuyết Thảo nằm trên giường, thở không được, hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, giống như rất khó chịu.
Ninh Noãn Dương buồn bực, cô chẳng qua là chỉ đập một cái, có cần làm tới mức này hay không. Nhưng mà, nhìn bộ dạng như vậy, cô cũng biết mình đã gây họa.
“Chát-----” Lão phu nhân nổi giận đùng đùng đứng dậy, vung tay tát một bạt tai.
Lại đánh?
Chẳng lẽ là đánh tới nghiện rồi.
Ninh Noãn Dương bụm mặt, liền cảm thấy khuôn mặt nóng hừng hực, “Con không phải cố ý.....” Cô muốn giải thích, dù sao cô đánh người ta tới nỗi phải nằm ở trên giường.
“Cô thật độc ác, muốn hại chết Tuyết Thảo sao?” Lão phu nhân càng tức giận hơn, giọng nói có chút hăm dọa, “Tuyết Thảo bị bệnh suyễn, không thể bị kích thích, cô rõ ràng là muốn hại chết con bé.”
“Con không biết cô ấy có.....”
“Chát-----”
Còn chưa nói xong, lại bị tát thêm một cái, “Cô cút ra ngoài cho tôi------”
“Cút thì cút, có cái gì đặc biệt hơn người.” Ninh Noãn Dương bị tát hai bạt tai, cực kỳ tức giận, cũng không thể tiếp nhận lão phu nhân này nữa, chỉ đành phải giận đùng đùng đi xuống lầu.
“Thiếu phu nhân.” Người trong phòng ăn thấy Ninh Noãn Dương đi vào, vội vàng chặn lại, ồn ào lộn xộn nói: “Lão phu nhân ra lệnh, không cho người ăn.”
“Đưa chìa khóa phòng ăn cho tôi.” Ninh Noãn Dương đưa tay.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, do dự hồi lâu, vẫn là đưa chìa khóa cho Ninh Noãn Dương, dù sao lão phu nhân cũng chỉ nói không cho thiếu phu nhân ăn, cũng không có nói không được đưa chìa khóa cho thiếu phu nhân. Thiếu gia rất cưng chiều thiếu phu nhân, bọn họ đều biết, chờ thiếu gia trở về, thì không phải là tình hình này rồi, cho nên dù sao cũng không thể đắc tội với thiếu phu nhân.
“Đi ra ngoài-----” Ninh Noãn Dương hét to.
“Này-----”
“Đi ra ngoài, đừng để tôi nói thêm lần nữa.”
Mọi người không lên tiếng, đi ra ngoài. Ninh Noãn Dương đóng cừa phòng ăn, vứt toàn bộ thức ăn trên bàn, dùng chân đạp hư toàn bộ nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Không cho cô ăn, vậy thì tất cả mọi người cũng đừng ăn.
Cô mở cửa phòng bếp, đắc ý chạy tới nhà xe, thả khí bánh xe của lão phu nhân.
Đạp xong cảm thấy trút giận xong rồi.
“Noãn Noãn, em đang làm gì vậy?” Chiếc xe ô tô màu đỏ của Mộ Ngưng Tử dừng ở bên ngoài.
“Trút giận.” Ninh Noãn Dương vỗ tay, nụ cười có chút dữ tợn.
“Sao vậy?” Mộ Ngưng Tử nhìn cô, “Đỗ Ngự Đình không phải là đã đi công tác sao? Tại sao lại chọc cho em tức giận rồi?”
“Bà nội của anh ấy tới.”
“Lão phu nhân?” Mộ Ngưng Tử cau mày: “Uông Tuyết Thảo kia....”
“Cô ta cũng tới.” Ninh Noãn Dương gật đầu.
“Trên mặt của em?” Mộ Ngưng Tử phát hiện trên mặt của Ninh Noãn Dương có chút sưng, còn có dấu tay.
“Bị bà nội của anh ấy đánh.”
Mộ Ngưng Tử trầm tư, chạy ra ngoài, chui vào xe, “Noãn Noãn, chị đi trước, đừng nói cho lão phu nhân biết chị đã tới.” Nhìn bộ dáng của cô, hình như cũng sợ lão phu nhân kia.
Quả nhiên, vào buổi trưa, sau khi lão phu nhân được phòng bếp thông báo toàn bộ đồ ăn bị thiếu phu nhân ném đi, nổi trận lôi đình, liền muốn hung hăng trừng phạt Ninh Noãn Dương.
“Nha đầu không có phép tắc, cô xuống đây.” Lúc này, lão phu nhân đang ngồi dưới một cái cây ở trong sân, nhàn nhã uống trà. Sau lưng còn có người giúp việc giúp bà quạt gió, xoa bóp, còn bà ngược lại rất hưởng thụ.
Dưới tình huống cấp bách, Ninh Noãn Dương đã bò lên một cái cây cao hơn mười mét ở trong sân, lúc này đã ngồi ở trên cây, hai tay ôm lấy cái cây, dù thế nào cũng không chịu xuống. Cô ngu sao, đi xuống lại bị đánh.
Cái cây, không được cứng cáp, lão phu nhân cũng không dám tùy tiện cho người lên bắt Ninh Noãn Dương xuống. Từ trong miệng của người giúp việc mà nói, Đỗ Ngự Đình rất yêu thích Ninh Noãn Dương, ít nhiều gì cũng để cho lão phu nhân có chút kiêng dè.
“Con sẽ không xuống dưới.” Ninh Noãn Dương tựa vào cái cây, tiện tay hái một trái táo đỏ, tùy ý dùng quần áo xoa xoa, cắn một miếng lớn: “Rất ngọt.” Phong cảnh ở phía trên rất tốt, gió cũng mát, còn có ăn, cô đâu có ngu đi xuống dưới để bị đánh.
Lão phu nhân cười lạnh, dưới cái cây có mấy người đứng cầm rìu, chờ lão phu nhân ra lệnh.
“Chém cho tôi.” Lão phu nhân ra lệnh, những người đàn ông cầm rìu xông tới chém vào cái cây.
Ninh Noãn Dương cảm thấy cái cây có chút lung lay, cô hét to: “Lão phu nhân, bà muốn mưu sát con sao?” Cao như vậy, muốn cô té chết sao.
“Cô tốt nhất là nhanh chóng xuống đây.” Vẻ mặt của lão phu nhân giận dữ.
“Con không xuống.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, chọi quả táo trong tay vào những người đang chặt cây.
“Ui da-----” Có người bị chọi trúng, việc chặt cây bị cản trở, mấy người chán nản lui ra ngoài.
Ninh Noãn Dương đắc ý vỗ tay, tiếp tục cắn quả táo.
Không ngờ, đội ngũ chặt cây lại trở lại, hơn nữa còn đội mũ an toàn, lần này cây rìu cũng to hơn.
“Này, các người dừng lại.” Ninh Noãn Dương nóng nảy, chặt như vậy, cô thật sự sẽ té chết.
Cái cây rất nhanh bị nghiêng qua, cảm giác lung lay càng mãnh liệt hơn.
“A-----”
Ninh Noãn Dương sợ hãi hét lên, ôm cái cây té thẳng xuống.
“Noãn Noãn-----” Từ bên ngoài sân có một người xông vào, đỡ được cái cây cùng với cô, hai người cùng nhau bị cái cây đè lên.
Ninh Noãn Dương được người đỡ, lại có người chặn lại cái cây, cho nên cũng không bị thương gì quá lớn.
“Em không sao chứ?”
Ninh Noãn Dương ngẩng đầu, “Không sao.” Là An Dật Cảnh.
“Nào, đứng dậy.” An Dật Cảnh dùng sức đẩy cái cây ra.
“Các người đang làm gì vậy?” Đỗ Ngự Đình vội vàng bước xuống từ trên xe, lạnh nhạt nhìn hai người đang ôm nhau.
Vệ sĩ bước tới, giúp đẩy cái cây ra.
Đỗ Ngự Đình nhìn người trên mặt đất, lại nhìn lão phu nhân đang ngồi ở một bên giống như là đã hiểu ra gì đó.
“Bảo bối, em thế nào rồi?” Đỗ Ngự Đình sốt ruột ôm lấy cô.
Ninh Noãn Dương chớp mắt, bỗng nhiên khóc lớn: “Chồng ơi, là em không tốt, không nên làm cho lão phu nhân tức giận, em không nên chạy, bà sẽ không đánh em hai bạt tai, em cũng chịu đựng. Em không nên leo lên cây, mấy ngày chưa ăn cơm cũng không nên hái táo ăn, nếu như em không trèo lên cây, cây táo cũng sẽ không bị chặt mất.”
Cô miêu tả lão phu nhân “bạo hành” rất tốt, tay nhỏ bé kéo quần áo của người đàn ông, chu môi nói: “Em rất đói......”
“Bà nội.” Đỗ Ngự Đình bước tới, tròng mắt đen lộ ra vẻ tức giận, “Noãn Noãn là vợ của con, là nữ chủ nhân của cái nhà này, người đối xử với cô ấy như vậy, giống như có chút không ổn.”
“Đình nhi, nha đầu này không có chút phép tắc, không làm được việc lớn, cô ta tuyệt đối không thể trở thành nữ chủ nhân của Đỗ gia.” Lão phu nhân đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh, lại có một chút uy nghiêm không thể kháng cự.
“Cô ấy đã là nữ chủ nhân của Đỗ gia.” Đỗ Ngự Đình ôm chặt người bên cạnh.
“Chỉ cần tôi còn sống một ngày, sẽ tuyệt đối không để cho cô ta đợi ở Đỗ gia.” Lão phu nhân nặng nề vỗ bàn, vẻ mặt giận dữ. Không nghĩ tới cháu trai luôn kính trọng bà từ trước tới nay, cư nhiên lại nói chuyện giúp con nha đầu chết tiệt kia.
Đỗ Ngự Đình không nói gì, đứng hồi lâu, ôm lấy Ninh Noãn Dương, xoay người đi vào.
“Còn đau không?” Đỗ Ngự Đình một tay cầm thuốc, một tay cầm tăm bông, đang nhẹ nhàng thoa lên tay chân và chỗ bị rách da của Ninh Noãn Dương.
“Ui-----” Ninh Noãn Dương cắn răng, hít một hơi khí lạnh, ủy khuất nói: “Lão phu nhân rất hung dữ, bà không thích em một chút nào.”
“Đứa ngốc, anh thích em là được rồi.” Đỗ Ngự Đình cười dịu dàng, ôm cô vào lòng, “Nếu như em không thích ở chung với bà nội, chúng ta sẽ tạm thời ra nước ngoài một thời gian rồi trở về có được không?”
“Không cần, em có thể ứng phó.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, muốn nói rồi lại thôi, hỏi: “Ở nhà uy tín của lão phu nhân hình như rất cao, người giúp việc hình như cũng rất sợ bà.” Ninh Noãn Dương nhìn Đỗ Ngự Đình, vết sưng đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất.
“Quyền lực của bà nội rất lớn, mặc dù D.S là do anh nắm giữ, nhưng mà có 40% ở trong tay của bà, lúc còn trẻ bà hoàn toàn là một người phụ nữ mạnh mẽ.” Đỗ Ngự Đình hình như cũng rất kính trọng lão phu nhân, nhìn ra được tình cảm của anh và lão phu nhân không tệ lắm, “Từ nhỏ bà nội đối xử rất tốt với anh, nhưng bà yêu cầu anh cưới Uông Tuyết Thảo, bà đã nói sẽ giữ lại tất cả cổ phần trong tay cho con của anh.” Nhưng mà điều kiện tiên quyết là-------mẹ của đứa trẻ phải là Uông Tuyết Thảo. Nếu như không phải, bà sẽ hiến tất cả cổ phần trong tay ra ngoài.
“Tại sao?” Ninh Noãn Dương cảm thấy có chút kỳ quái.
“Không rõ lắm.” Đỗ Ngự Đình lắc đầu, “Thế lực của Uông gia cũng rất lớn, nhưng mà vẫn không thể hơn Đỗ gia, bà nội lại là một người có dã tâm, nhưng mà lại làm chuyện này không có chút lý do.” Nếu như là muốn phát triển sự nghiệp, vậy thì nên tìm cái mạnh hơn mới đúng.
“Thế à.” Ninh Noãn Dương gật đầu, cái hiểu cái không, lẩm bẩm: “Chẳng trách tất cả mọi người lại sợ bà như vậy.”
“Còn em?” Đỗ Ngự Đình có chút lo lắng nhìn cô, lão phu nhân không phải là người dễ đối phó, bà có thể vì mục đích mà không từ thủ đoạn nào, anh lo lắng Noãn Noãn sẽ bị tổn thương.
“Em không sợ.” Cô khẽ cười gật đầu, chui vào trong ngực của người đàn ông: “Em có anh mà! Anh sẽ bảo vệ em, đúng không?” Anh là tất cả của cô, có thể che mưa che gió cho cô, có anh, cô còn sợ cái gì nữa chứ!
“Ừm.” Đỗ Ngự Đình gật đầu, “Anh sẽ bảo vệ em.” Nhưng mà anh cũng sẽ bảo vệ Đỗ gia, anh không thể ném của phần của Đỗ gia, đây là trách nhiệm của anh thân là người thừa kế của Đỗ gia.
“Em sẽ ủng hộ anh.” Ninh Noãn Dương nhắm mắt lại, ôm anh, khẽ nói: “Em sẽ cố gắng không xảy ra mâu thuẫn với lão phu nhân, em sẽ làm cho bà thích em.....”
Giọng nói của cô từ từ nhỏ lại, cô lại ngủ thiếp đi.
Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình không có nhẹ nhõm như vậy, ngược lại trở nên ngưng trọng hơn.
Sau khi Đỗ Ngự Đình trở về, Ninh Noãn Dương được phép lên bàn ăn cơm, dĩ nhiên, còn có Uông Sunny và Ngôn Cẩn Phong.
Phân bố chỗ ngồi rất có ý nghĩa, Uông Tuyết Thảo ngồi chung với lão phu nhân, Ninh Noãn Dương và Đỗ Ngự Đình ngồi ở một bên, Uông Sunny và Ngôn Cẩn Phong chia nhau ra ngồi ở chỗ đối diện.
Uông Tuyết Thảo rõ ràng là đã tỉ mỉ trang điểm, mặc trang phục dự tiệc, một bộ lễ phục màu xanh lam, dùng cái kẹp tùy ý kẹp tóc lên, nụ cười cực kỳ xinh xắn. Cô là tiểu thư chân chính, từ nhỏ đã bị huấn luyện nghiêm ngặt, giơ tay nhấc chân đều rất có nề nếp, duyên dáng.
Đồ ăn trên bàn đều là những món ăn thanh đạm, chủ yếu là nước canh, thấy vậy Ninh Noãn Dương cũng không đói bụng chút nào.
“Lão phu nhân, con giúp người múc canh.” Uông Tuyết Thảo đứng dậy, cầm lấy chén canh, vẻ mặt hiền thục múc canh, động tác cực kỳ dịu dàng.
Lão phu nhân dĩ nhiên là khen ngợi thêm, “Tuyết Thảo đúng là rất ngoan ngoãn.” Dù sao mặc kệ Tuyết Thảo làm cái gì, ở trong mắt của lão phu nhân đều là chuyện tốt, hơn nữa mỗi lần bà cười với Uông Tuyết Thảo luôn đặc biệt hiền lành.
Trong lòng của Ninh Noãn Dương buồn bực, rõ ràng là Sunny cũng không kém hơn Uông Tuyết Thảo, tại sao lão phu nhân giống như không thích Sunny một chút nào, là ảo giác của cô sao?
“Ngự Đình, em múc giúp anh.” Uông Tuyết Thảo cầm lấy chén của Đỗ Ngự Đình.
“Tại sao lại có thể làm phiền đến Uông tiểu thư, cô là khách, loại chuyện nhỏ này để cho tôi làm đi!” Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào đứng dậy, cầm lấy cái chén của Đỗ Ngự Đình, giúp anh múc một chén canh, “Chồng ơi, uống canh.”
“Cám ơn bảo bối.”
Món ăn liên tục đưa lên, có một món Uông Tuyết Thảo phải ăn mỗi ngày đó là trứng gà hấp sữa tươi, nghe nói là để dưỡng nhan. Cô ta khẽ thổi hơi nóng ở phía trên, ăn một ngụm nhỏ, dáng ăn cực kỳ thục nữ.
Bỗng nhiên, Uông Tuyết Thảo sợ hãi kêu lên, bật dậy từ trên ghế, “A-----” Cô ta chạy thẳng vào phòng rửa tay, biểu hiện rất thất lễ.
Lão phu nhân không hiểu cau mày.
Ngôn Cẩn Phong lặng lẽ làm mặt quỷ với Ninh Noãn Dương, thì ra là, anh thừa dịp phòng bếp không chú ý, cho thêm rất nhiều muối vào trứng gà hấp sữa tươi, mặn chết con nha đầu này, dám bắt nạt Noãn Noãn.
Uông Tuyết Thảo đi ra từ phòng rửa tay, bộ dạng có chút chật vật. Cô ta oán hận nhìn Ninh Noãn Dương, cho rằng Ninh Noãn Dương động tay động chân vào món ăn, hại cho cô ta mất hết thể diện.
Ninh Noãn Dương mở to mắt, giấu ý cười vào trong lòng, đáng đời.
“Không sao chứ, Tuyết Thảo.” Lão phu nhân vẫn rất quan tâm Uông Tuyết Thảo.
“Không sao.” Uông Tuyết Thảo lắc đầu, nói xin lỗi, “Xin lỗi, bà nội, con thất lễ rồi.” Từ khi nào mà cô ta lại làm trò cười như vậy.
“Ăn cơm đi.” Lão phu nhân khẽ nói.
Không khí của bữa tối cực kỳ không thoải mái, ngoại trừ Ngôn Cẩn Phong thỉnh thoảng mở miệng nói hai câu, những người còn lại đều không có mở miệng nói chuyện.
Lúc bữa tối sắp kết thúc, Ngôn Cẩn Phong uống một ngụm nước, bỗng nhiên “Ách xì------”
Một cái hắt hơi cùng với nước trong miệng, cùng nhau phun về phía Uông Tuyết Thảo.
Khuôn mặt của Uông Tuyết Thảo bị phun đầy nước, hoảng sợ đứng dậy, “A-----, anh đang làm gì vậy?” Cô ta nhảy lên, vỗ nước ở trên người.
“Khụ khụ.....” Ngôn Cẩn Phong ho hai tiếng, vẻ mặt áy náy đứng dậy, cầm tờ khăn giấy đã dùng qua lau lên người của Uông Tuyết Thảo.
Chọc cho Uông Tuyết Thảo càng hét to hơn: “Tránh ra, anh tránh ra.”
“Thật xin lỗi.” Ngôn Cẩn Phong càng áy náy hơn, cầm khăn giấy lao thẳng tới Uông Tuyết Thảo.
“A-----” Một tiếng kêu sợ hãi, Uông Tuyết Thảo đạp phải nước trên mặt đất, thành công té xuống đất.
“Chị, chị không sao chứ?” Uông Sunny bước tới, đỡ cô ta dậy.
“Cút cho tôi, cái loại tạp chủng như cô.” Uông Tuyết Thảo tức giận hét lên, lời vừa ra khỏi miệng, cô ta mới nhận ra mình đã nói những lời không nên nói, đây là Đỗ gia, “Tôi, tôi không cố ý.....” Cô ta vừa nói, hơi thở trở nên dồn dập, giống như là muốn phát bệnh rồi.
Lão phu nhân thấy vậy, cũng không nói gì, vội vàng kêu người đỡ Uông Tuyết Thảo lên lầu nghỉ ngơi. Nhìn ra được, lão phu nhân rất yêu thương Uông Tuyết Thảo.
Cuộc náo loạn trong bữa tối trôi qua, lão phu nhân không nhẹ, Uông Tuyết Thảo bị dọa sợ không nhẹ. Ngược lại Ngôn Cẩn Phong lại cảm thấy chơi rất vui, còn đang suy nghĩ ngày mai nên chỉnh Uông Tuyết Thảo như thế nào mới được.
. . . . . . . . . . . .
“Cô nói xem, cô và Uông Tuyết Thảo là chị em ruột, tại sao lại kém nhiều như vậy?” Ngôn Cẩn Phong ngồi dưới đất, uống rượu, vẻ mặt thoải mái. Tại sao anh lại không nhìn ra Uông Tuyết Thảo và Sunny là chị em ruột, ngoại trừ ngũ quan bên ngoài có chút giống nhau, còn lại đều không giống chút nào.
“Ừ, đúng vậy, bọn tôi có quan hệ máu mủ.” Uông Sunny gật đầu, cũng cầm lấy một chai rượu, uống vài hớp, yếu ớt nói: “Tôi không xứng làm chị em với chị ấy một chút nào, từ nhỏ chị ấy luôn cao cao tại thượng, muốn cái gì là có cái đó, tôi lại không có gì cả, gần giống như là người giúp việc vậy.” Nếu như không phải bởi vì cô có thành tích học tập tốt, năng lực làm việc xuất sắc, chỉ sợ cô hoàn toàn không thể vào cửa của Uông gia!
Nếu nói là nhà quyền thế, chính là vô tình và ác nghiệt như vậy, ngay cả thân tình cũng không cần.
“Không sao, không phải là cô còn có bọn tôi sao?” Ninh Noãn Dương cười lớn, ngửa đầu uống rượu, “Chẳng qua là lão phu nhân đối xử tốt với Uông Tuyết Thảo làm cho tôi hơi ghen tỵ nha, có phải nên nghĩ cách làm cho cái gì đó tốt hơn không?” Trong cái đầu nhỏ của cô vừa nghĩ ra một chủ ý khác, haha, Uông Tuyết Thảo muốn bình yên ở đây, tuyệt đối không thể nào.
“Đúng, anh đồng ý.” Ngôn Cẩn Phong gật đầu, “Noãn Noãn, đừng quên anh.” Tất cả mọi hoạt động có tính phá hoại, anh đều vui vẻ tham gia.
“Vậy còn cô?” Hai người cùng nhìn Uông Sunny.
“Tôi.....” Vẻ mặt của Uông Sunny có chút khó xử, “Tôi không được.” Mặc dù cô và Uông Tuyết Thảo không cùng một mẹ sinh ra, nhưng dù sao cũng là chị em ruột, có quan hệ máu mủ, cô không thể làm những chuyện như vậy, chọc giận Uông Tuyết Thảo, cô và mẹ sẽ không có cách nào sống ở Uông gia.
“Hiểu rõ.” Ngôn Cẩn Phong vỗ vai của cô, “Đừng suy nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu.”
Uông Sunny nhìn qua, chỉ là trong lòng của cô có rất nhiều nỗi đau, chẳng qua là không để cho người khác nhìn thấy mà thôi.
“Ngày mai chúng ta thức dậy, phải cẩn thận một chút, không thể chọc giận lão phu nhân.” Ninh Noãn Dương nghiêm trang nói, xoay mặt lại đổi thành nụ cười gian xảo: “Nhưng mà chúng ta có thể chọc giận Uông Tuyết Thảo, nhất định phải nghĩ cách đề cho hai người đó đi.” Cô tuyệt đối không cho phép có người tới phá hoại hạnh phúc của cô.
“Đúng vậy.” Ngôn Cẩn Phong gật đầu, hai người này luôn luôn hợp ý nhau.
“Tôi đi về phòng đây.” Ninh Noãn Dương đứng dậy, thừa lúc Đỗ Ngự Đình trong phòng tắm cô đã lén chạy ra ngoài, vẫn là nên ngủ sớm một chút, cô biết những ngày qua áp lực của Đỗ Ngự Đình rất lớn, cô nên chia sẻ với anh.
“Tôi cũng đi.” Uông Sunny rầu rĩ không vui đứng dậy.
“Ui da-----” Ninh Noãn Dương cảm thấy dưới chân bị trợt một cái, lảo đảo, muốn ngã xuống.
“Thế nào?” Ngôn Cẩn Phong đỡ được cô, “Không sao chứ?”
Ninh Noãn Dương cảm thấy trước mắt một mảng tối đen, một lúc sau, cô đứng dậy, lắc đầu, “Không sao.” Tầm mắt dần dần rõ hơn, “Có lẽ là quá mệt mỏi.” Những ngày qua náo loạn với lão phu nhân và Uông Tuyết Thảo, nên nghỉ ngơi sớm một chút!
Nụ cười của cô vẫn xán lạn như cũ, sắc mặt lại có chút tái nhợt, giống như thân thể có chút không thoải mái.
“Noãn Noãn, cô thật sự không sao chứ?” Uông Sunny có chút lo lắng nhìn cô, bộ dạng như vậy không giống với những người bình thường, “Nếu không mời bác sĩ tới xem một chút, sắc mặt của cô không tốt lắm.”
“Anh cũng cảm thấy như vậy.” Ngôn Cẩn Phong gật đầu, “Hay là mời bác sĩ tới xem một chút sẽ yên tâm hơn.”
“Không cần, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Ninh Noãn Dương cười, đi ra cửa. Lúc mới đi tới cửa, trước mặt giống như lại tối đen, cô lắc đầu, loại bỏ cảm giác như vậy.
Có lẽ là quá mệt mỏi rồi.