Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi - Chương 119
haizzzz, ông trời ơi, không phải ông đang trêu đùa cô đấy chứ?
Cậu cùa Lục Quân Ngôn thích cô rồi, nhưng cô lại gả cho nhầm người !
Hơn nữa bây giờ cô đang bị tổn thương, tâm trí đâu mà tiếp tục yêu đương
“Tôi..xin lỗi, Lương tiên sinh,
tôi..tôi chỉ coi anh là bạn”
“Cũng may em chỉ coi tôi là bạn” Lương Duy Chân đau lòng nhưng
vẫn vừa cười vừa nói, “Không sao hết, lời tỏ tình hôm nay không phải để em đồng ý, mà chỉ là muốn em hiểu rằng tôi muốn theo đổi em”
Khương Kuynh Tâm đau đầu, “Nhưng hiện tại em không có ý định muốn yêu đương, chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp”
“Anh có thể đợi em, được rồi, ngồi xuống ăn gì đó trước đã.” Lương Duy Chân kéo ghế ăn cho cô.
Khương Kuynh Tâm không còn cách nào khác đành phải cúi đầu
gọi đồ ăn.
ỏ’ ngã tư ngoài cửa sổ của nhà hàng đồ tây, một chiếc Ferrari đang đậu chờ đèn giao thông.
Hoắc Hử đang ngồi trên ghế phụ vô tình liếc mắt nhìn, con ngươi đen láy đột nhiên đông cứng lại.
“Rẽ trái ăn ở quán đồ tây bên đường.”
“A, không được đâu, chúng ta có hẹn với Bộ trưởng Kỷ bàn về vụ án .” Hạ Chí nhìn theo ánh mắt
của anh, lập tức hiểu ra, chẳng trách nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống, hóa ra là do ghen tuông.
“Hủy đi.” Đôi mắt của Hoắc Hử lạnh như băng.
Hạ Trì không còn cách nào khác đành dừng xe đỗ ờ phía trước.
Khi cả hai xuất hiện trước cửa nhà hàng đồ tây, nhân viên phục vụ ờ quầy lễ tân trong giây lát sững sờ.
Đây là lần đầu tiên thấy hai đàn ông đẹp trai đến ăn đồ Tây, lẽ
nào mối quan hệ giữa hai người là … kiểu quan hệ như vậy.
Người phục vụ tỏ ra tiếc nuối, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Qúy Khách đến ngồi bàn dành cho tình nhân ạ ?”
Hạ Trì chân loạng choạng.
Thanh danh của anh ấy đã bị hủy hoại.
“Không cần” Hoắc Hử bước thẳng đến chỗ Khương Kuynh Tâm đang ngồi với vẻ mặt vô cảm.
Càng đến gần càng thấy rõ việc cô vậy mà lại đi ăn đồ Tây với người đàn ông khác.
Cô và anh chưa bao giờ như vậy, chết tiệt, cô ấy còn đang cười rất hạnh phúc.
Hạ Tri sửng sốt: “aiya, không phải người đó là Lương Duy Chân của Kim Duệ ư, lúc trước muốn nhờ cậu tiếp quản vụ án của công ty họ.”
“Chả trách nhìn có chút quen mắt.” Vẻ mặt của Hoắc Hử càng thêm lạnh lùng.
Chả trách cô ấy đòi ly hôn, thì ra là cô ấy đang tìm kiếm một mái ấm khác.
Nhìn xem bộ đồ mà cô ấy đang mặc, chiếc áo len dệt kim màu xanh matcha ôm lấy body quyến rũ đầy tinh tế, khiến người ta mơ mộng.
Hơn nữa cỏ ấy còn làm kiểu tóc xoăn màu hạt dẻ mới, giúp cho những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp vốn có trở nên thanh tú và chuyển động hơn.
Khương Kuynh Tâm đang trò chuyện với Lương Duy Chân về
một số vấn đề đối ngoại, thì đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh.
Ngay sau đó, một bàn tay thon dài ấn vào lưng ghế ăn trống bên cạnh, nhìn lên trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ không rõ nhãn hiệu trên cổ tay.
Mặc dù thiết kế đơn giản, nhưng vì cổ tay của chủ sờ hữu quá đẹp, ngược lại lai có cảm giác như đang đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng thế giới.
Cô nhớ rằng chỉ có Hoắc Hửmới đeo một chiếc đồng hồ như
vậy…
Ngay khi ý nghĩ vừa lóe lên, Hoắc Hửđã kéo ghế ngồi xuống.
Trên người mặc một bộ vest kaki kẻ sọc với áo sơ mi trắng và cà vạt in hoa, cùng với dáng người đẹp trai, đơn giản nhưng đầy khí chất.
Khí chất cao quý toát ra từ anh đơn giản khiến người đang ông lịch lãm Lương Duy Chân trở nên mờ nhạt.
Cô dường như hiểu ra lý do tại sao Lâm Phồn Nguyệt lại nhận
nhầm người.
Quả thực khi hai người họ ở cạnh nhau thì phần lớn ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Hoắc Hử không rời.
Cậu cùa Lục Quân Ngôn thích cô rồi, nhưng cô lại gả cho nhầm người !
Hơn nữa bây giờ cô đang bị tổn thương, tâm trí đâu mà tiếp tục yêu đương
“Tôi..xin lỗi, Lương tiên sinh,
tôi..tôi chỉ coi anh là bạn”
“Cũng may em chỉ coi tôi là bạn” Lương Duy Chân đau lòng nhưng
vẫn vừa cười vừa nói, “Không sao hết, lời tỏ tình hôm nay không phải để em đồng ý, mà chỉ là muốn em hiểu rằng tôi muốn theo đổi em”
Khương Kuynh Tâm đau đầu, “Nhưng hiện tại em không có ý định muốn yêu đương, chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp”
“Anh có thể đợi em, được rồi, ngồi xuống ăn gì đó trước đã.” Lương Duy Chân kéo ghế ăn cho cô.
Khương Kuynh Tâm không còn cách nào khác đành phải cúi đầu
gọi đồ ăn.
ỏ’ ngã tư ngoài cửa sổ của nhà hàng đồ tây, một chiếc Ferrari đang đậu chờ đèn giao thông.
Hoắc Hử đang ngồi trên ghế phụ vô tình liếc mắt nhìn, con ngươi đen láy đột nhiên đông cứng lại.
“Rẽ trái ăn ở quán đồ tây bên đường.”
“A, không được đâu, chúng ta có hẹn với Bộ trưởng Kỷ bàn về vụ án .” Hạ Chí nhìn theo ánh mắt
của anh, lập tức hiểu ra, chẳng trách nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống, hóa ra là do ghen tuông.
“Hủy đi.” Đôi mắt của Hoắc Hử lạnh như băng.
Hạ Trì không còn cách nào khác đành dừng xe đỗ ờ phía trước.
Khi cả hai xuất hiện trước cửa nhà hàng đồ tây, nhân viên phục vụ ờ quầy lễ tân trong giây lát sững sờ.
Đây là lần đầu tiên thấy hai đàn ông đẹp trai đến ăn đồ Tây, lẽ
nào mối quan hệ giữa hai người là … kiểu quan hệ như vậy.
Người phục vụ tỏ ra tiếc nuối, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Qúy Khách đến ngồi bàn dành cho tình nhân ạ ?”
Hạ Trì chân loạng choạng.
Thanh danh của anh ấy đã bị hủy hoại.
“Không cần” Hoắc Hử bước thẳng đến chỗ Khương Kuynh Tâm đang ngồi với vẻ mặt vô cảm.
Càng đến gần càng thấy rõ việc cô vậy mà lại đi ăn đồ Tây với người đàn ông khác.
Cô và anh chưa bao giờ như vậy, chết tiệt, cô ấy còn đang cười rất hạnh phúc.
Hạ Tri sửng sốt: “aiya, không phải người đó là Lương Duy Chân của Kim Duệ ư, lúc trước muốn nhờ cậu tiếp quản vụ án của công ty họ.”
“Chả trách nhìn có chút quen mắt.” Vẻ mặt của Hoắc Hử càng thêm lạnh lùng.
Chả trách cô ấy đòi ly hôn, thì ra là cô ấy đang tìm kiếm một mái ấm khác.
Nhìn xem bộ đồ mà cô ấy đang mặc, chiếc áo len dệt kim màu xanh matcha ôm lấy body quyến rũ đầy tinh tế, khiến người ta mơ mộng.
Hơn nữa cỏ ấy còn làm kiểu tóc xoăn màu hạt dẻ mới, giúp cho những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp vốn có trở nên thanh tú và chuyển động hơn.
Khương Kuynh Tâm đang trò chuyện với Lương Duy Chân về
một số vấn đề đối ngoại, thì đột nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh.
Ngay sau đó, một bàn tay thon dài ấn vào lưng ghế ăn trống bên cạnh, nhìn lên trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ không rõ nhãn hiệu trên cổ tay.
Mặc dù thiết kế đơn giản, nhưng vì cổ tay của chủ sờ hữu quá đẹp, ngược lại lai có cảm giác như đang đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng thế giới.
Cô nhớ rằng chỉ có Hoắc Hửmới đeo một chiếc đồng hồ như
vậy…
Ngay khi ý nghĩ vừa lóe lên, Hoắc Hửđã kéo ghế ngồi xuống.
Trên người mặc một bộ vest kaki kẻ sọc với áo sơ mi trắng và cà vạt in hoa, cùng với dáng người đẹp trai, đơn giản nhưng đầy khí chất.
Khí chất cao quý toát ra từ anh đơn giản khiến người đang ông lịch lãm Lương Duy Chân trở nên mờ nhạt.
Cô dường như hiểu ra lý do tại sao Lâm Phồn Nguyệt lại nhận
nhầm người.
Quả thực khi hai người họ ở cạnh nhau thì phần lớn ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Hoắc Hử không rời.