Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53 - Dáng vẻ của em thật sự rất đẹp
"Tôi thân thể cũng với tinh thân vô cùng trong sáng, chưa bao giờ yêu ai, đối với hôn nhân luôn chung thủy.
Tôi biết chăm lo việc nhà cần cù tiết kiệm, biết giặt quần áo nấu cơm.
Còn nữa, gia cảnh nhà tôi vô cùng đơn giản, bố mẹ có công việc làm ổn định, anh Phó Quân Bác có đồng ý kết hôn không?”
Đồng Kỳ Anh suýt chút nữa là nhân lúc hăng hái muốn làm cho xong công việc mà nói ra những lời này, nhưng cô một mạch nói ra tất cả, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ dần, ánh mắt cũng từ từ trở lên khó hiểu. Tự lừa dối chính cô, một câu nói đối như cuội! Đồng Kỳ Anh sau khi nói xong, trong lòng lo lắng liền cúi đầu xuống. Xong rồi xong rồi! Cô ta không còn được cứu nữa rồi! Cô ta như thế mà lại dám nói dối anh ấy! Lập tức ở bên tai truyền đến một hồi cười "Ha ha" giống như chế giễu. Đồng Kỳ Anh trong lòng bất an, lo lắng không yên. Nhưng mà... Điêu đáng mừng chính là, giọng cười giễu cợt này, cũng không phải là của Phó Quân Bác. Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu nhìn về phía tiếng phát ra, chỉ thấy có một người mặc một bộ vest đen đi giày da đang ngôi bên cạnh, người đàn ông nhìn có vẻ tâm ba mươi tuổi đứng dậy. "Gặp người quen, tôi đi chào hỏi một chút!" Người đàn ông đó đối với người phụ nữ bên cạnh đang hẹn hò nói. Sau đó, người đàn ông kia một bên cười "Ha ha”
, một bên đi vê hướng Đồng Kỳ Anh đang đứng. "Em gái Đồng Kỳ Anh, chúng ta lại gặp nhau rồi”
Người đàn ông đi đến bên cạnh Đồng Kỳ Anh, dùng sức vỗ vỗ vào vai của Đồng Kỳ Anh. Đồng Kỳ Anh bị người đàn ông này vỗ mạnh quá, vẻ mặt ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn thấy nhìn thấy một tay của người đàn ông đang khoác lên vai của chính mình, hỏi: "Anh là ai?" Đồng Kỳ Anh cảm thấy người đàn ông này nhìn có chút quen biết, nhưng dù như thế nào cũng không nhớ nổi chính cô đã gặp anh ta ở đâu, hay là một trong những người yêu cũ của cô?! Người đàn ông nhìn Đồng Kỳ Anh, khóe miệng nhếch lên cười nói: "Ôi trời! Em gái Đồng Kỳ Anh thật đúng là rất dễ quên! Mới cuối tuần trước, chúng ta cũng không phải ở trong nhà hàng gặp nhau thân thiết rôi sao?" Khi người đàn ông nói như vậy, Đồng Kỳ Anh lúc này bỗng nhiên mới nhớ tới. Quả nhiên là như thể, thật sự muốn trách thì phải trách cô ta thân thiết với nhiều đối tượng như vậy, làm cô ta quên cũng là chuyện không thể nào tránh được. "Anh, xin chào!" Đông Kỳ Anh miễn cưỡng cười vui vẻ, ngại ngùng đem tay người đàn ông đang đặt trên vai của chính cô bỏ ra, trong lòng liền xuất hiện một dự cảm chẳng lành, làm lòng của cô ta có chút lo lắng. Ai biết được, người đàn ông này hình như cùng với Đồng Kỳ Anh có chút quen biết nhau, siết chặt Đông Kỳ Anh, khiến cho cô ta hướng vào một chỗ bên trong. Sau đó, người đàn ông này thản nhiên ngôi xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh, làm cho Đồng Kỳ Anh lúng túng không thôi. Người đàn ông thấy Đồng Kỳ Anh lại cùng với người đàn ông khác thân thiết, ngay sau đó, bắt đầu tự khiến mình vui vẻ chế nhạo: "Em gái Đồng Kỳ Anh, em liên nhanh như vậy đem chính mình kết hôn hay sao?" "Không...
Không có...
' Đông Kỳ Anh cười gượng gạo, lập tức lại đổi lại nói: "Phải" Cô ta vội vàng đem chính cô ta đi kết hôn... Điều đó chỉ vì là... Đồng Kỳ Anh vừa định giải thích. Ai ngờ rằng, người đàn ông này nhìn về phía Phó Quân Bác, đánh giá Phó Quân Bác một lúc, sau đó lại nói: "Người anh em này, tôi thấy cậu có
Tôi biết chăm lo việc nhà cần cù tiết kiệm, biết giặt quần áo nấu cơm.
Còn nữa, gia cảnh nhà tôi vô cùng đơn giản, bố mẹ có công việc làm ổn định, anh Phó Quân Bác có đồng ý kết hôn không?”
Đồng Kỳ Anh suýt chút nữa là nhân lúc hăng hái muốn làm cho xong công việc mà nói ra những lời này, nhưng cô một mạch nói ra tất cả, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ dần, ánh mắt cũng từ từ trở lên khó hiểu. Tự lừa dối chính cô, một câu nói đối như cuội! Đồng Kỳ Anh sau khi nói xong, trong lòng lo lắng liền cúi đầu xuống. Xong rồi xong rồi! Cô ta không còn được cứu nữa rồi! Cô ta như thế mà lại dám nói dối anh ấy! Lập tức ở bên tai truyền đến một hồi cười "Ha ha" giống như chế giễu. Đồng Kỳ Anh trong lòng bất an, lo lắng không yên. Nhưng mà... Điêu đáng mừng chính là, giọng cười giễu cợt này, cũng không phải là của Phó Quân Bác. Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu nhìn về phía tiếng phát ra, chỉ thấy có một người mặc một bộ vest đen đi giày da đang ngôi bên cạnh, người đàn ông nhìn có vẻ tâm ba mươi tuổi đứng dậy. "Gặp người quen, tôi đi chào hỏi một chút!" Người đàn ông đó đối với người phụ nữ bên cạnh đang hẹn hò nói. Sau đó, người đàn ông kia một bên cười "Ha ha”
, một bên đi vê hướng Đồng Kỳ Anh đang đứng. "Em gái Đồng Kỳ Anh, chúng ta lại gặp nhau rồi”
Người đàn ông đi đến bên cạnh Đồng Kỳ Anh, dùng sức vỗ vỗ vào vai của Đồng Kỳ Anh. Đồng Kỳ Anh bị người đàn ông này vỗ mạnh quá, vẻ mặt ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn thấy nhìn thấy một tay của người đàn ông đang khoác lên vai của chính mình, hỏi: "Anh là ai?" Đồng Kỳ Anh cảm thấy người đàn ông này nhìn có chút quen biết, nhưng dù như thế nào cũng không nhớ nổi chính cô đã gặp anh ta ở đâu, hay là một trong những người yêu cũ của cô?! Người đàn ông nhìn Đồng Kỳ Anh, khóe miệng nhếch lên cười nói: "Ôi trời! Em gái Đồng Kỳ Anh thật đúng là rất dễ quên! Mới cuối tuần trước, chúng ta cũng không phải ở trong nhà hàng gặp nhau thân thiết rôi sao?" Khi người đàn ông nói như vậy, Đồng Kỳ Anh lúc này bỗng nhiên mới nhớ tới. Quả nhiên là như thể, thật sự muốn trách thì phải trách cô ta thân thiết với nhiều đối tượng như vậy, làm cô ta quên cũng là chuyện không thể nào tránh được. "Anh, xin chào!" Đông Kỳ Anh miễn cưỡng cười vui vẻ, ngại ngùng đem tay người đàn ông đang đặt trên vai của chính cô bỏ ra, trong lòng liền xuất hiện một dự cảm chẳng lành, làm lòng của cô ta có chút lo lắng. Ai biết được, người đàn ông này hình như cùng với Đồng Kỳ Anh có chút quen biết nhau, siết chặt Đông Kỳ Anh, khiến cho cô ta hướng vào một chỗ bên trong. Sau đó, người đàn ông này thản nhiên ngôi xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh, làm cho Đồng Kỳ Anh lúng túng không thôi. Người đàn ông thấy Đồng Kỳ Anh lại cùng với người đàn ông khác thân thiết, ngay sau đó, bắt đầu tự khiến mình vui vẻ chế nhạo: "Em gái Đồng Kỳ Anh, em liên nhanh như vậy đem chính mình kết hôn hay sao?" "Không...
Không có...
' Đông Kỳ Anh cười gượng gạo, lập tức lại đổi lại nói: "Phải" Cô ta vội vàng đem chính cô ta đi kết hôn... Điều đó chỉ vì là... Đồng Kỳ Anh vừa định giải thích. Ai ngờ rằng, người đàn ông này nhìn về phía Phó Quân Bác, đánh giá Phó Quân Bác một lúc, sau đó lại nói: "Người anh em này, tôi thấy cậu có