Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86 - Chỉ có mỗi người đàn ông này
Đồng Kỳ Anh thở hồng hộc chạy vào trong nhà, thông báo có tin nhắn hiện lên trên điện thoại, tiên lương thù lao của cô đêm nay là “Hai mươi triệu đông”
Thì ra quán đã rút một nửa số tiên mà khách hàng thưởng cho cô.
Khi cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì cửa bị mở ra.
Đồng Kỳ Anh phản ứng lại nhưng không kịp giấu điện thoại di động, đành xoay người đi chỗ khác, nhìn Phó Quân Bác nhoẻn miệng cười.
Một tiếng “lạch cạch”
, đèn đuốc trong nhà đã lập tức sáng trưng như ban ngày.
“Sao không bật đèn thế? Kỳ Anh, sao mồ hôi đầy đầu vậy?”
Phó Quân Bác vừa cởi giày vừa hỏi.
Đồng Kỳ Anh vội vàng tiến đến xách cặp giúp anh ta, mỉm cười trả lời: “Em mới ra ngoài chạy bộ về”
“Trễ thế này mà còn chạy bộ à?”
Phó Quân Bác nghi ngờ hỏi.
Tròng mắt Đồng Kỳ Anh di chuyển, nhếch miệng cười gượng, chột dạ nói dối: “Em...
em muốn giảm cân!”
“Cô gái ngốc này, giảm cân cái gì? Em không mập!”
Phó Quân Bác đưa tay lên, dịu dàng xoa đầu Đồng Kỳ Anh, sau đó dừng lại nói tiếp: “Vậy anh đi tắm trước đây”
“Được! Em đi lấy quần áo cho anh, anh đi tắm trước đi!" Đồng Kỳ Anh như con gà mổ thóc gật đầu lia lịa rôi nhìn theo bóng đáng Phó Quân Bác đi vào nhà vệ sinh.
Có vẻ sau này phải cô phải tan làm đúng 11 giờ rưỡi rồi.
Nếu không thì lại giống như đêm nay, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị lộ tẩy.
Phó Quân Bác tắm rửa xong, sây khô tóc rồi năm trên giường ngủ.
Đồng Kỳ Anh tắm rửa xong, đợi cho đến khi thấy Phó Quân Bác đã năm trên giường ngủ thật say, cô mới tắt đèn, không đám dùng máy sấy vì sợ đánh thức anh ta, cô đành phải câm khăn, trốn ở trong phòng vệ sinh một mình lau mái tóc dài ướt đâm.
Tình yêu, hóa ra có thể khiến cho một người trở nên hèn mọn như thế.
Đồng Kỳ Anh mang theo đầu tóc nửa khô nửa ướt rón ra rón rén bò lên trên giường, giống như một chú mèo chui vào người Phó Quân Bác.
Không biết từ khi nào, trong lòng, trong mắt cô, tất cả đều chỉ có người đàn ông này.
“Quân Bác, anh có yêu em không?”
Đồng Kỳ Anh chống cằm lên mu bàn tay, chớp đôi mắt sáng to trong veo như nước, nhìn chăm chú vào Phó Quân Bác ngủ, nhẹ nhàng hỏi.
Bên tai chỉ có hít thở nặng nề của anh ta, cô bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc, anh ta đã ngủ rồi, còn hỏi mấy câu này sẽ không bao giờ có đáp án.
Không còn cảm thấy gì nữa, Đồng Kỳ Anh mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Mở mắt tỉnh dậy thì đã thấy những tia sáng chiếu vào, thế là cô đã ngủ một giấc tới trưa.
Kỳ lạ, rõ ràng là cô đã cài đồng hồ báo thức rồi mà! Đồng Kỳ Anh lục lọi điện thoại di động khắp nơi, sau khi tìm được di động trên tủ đầu giường mình, cô câm lấy nhìn, mới phát hiện thiết lập báo thức không biết đã bị ai tắt đi.
Trong nhà chỉ có hai người là cô và Quân Bác, người tắt đông hồ báo thức của cô cũng chỉ có thể là Quân Bác.
Lúc này, có lẽ Phó Quân Bác đã sớm đi làm rồi.
Đồng Kỳ Anh ủ rũ gãi đầu, mái tóc dài bị cô gãi đến rối xù, sau đó cô từ trên giường đi xuống dưới.
Rõ ràng hôm nay định làm bữa sáng cho anh ấy mà...
Chà...
Thì ra quán đã rút một nửa số tiên mà khách hàng thưởng cho cô.
Khi cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì cửa bị mở ra.
Đồng Kỳ Anh phản ứng lại nhưng không kịp giấu điện thoại di động, đành xoay người đi chỗ khác, nhìn Phó Quân Bác nhoẻn miệng cười.
Một tiếng “lạch cạch”
, đèn đuốc trong nhà đã lập tức sáng trưng như ban ngày.
“Sao không bật đèn thế? Kỳ Anh, sao mồ hôi đầy đầu vậy?”
Phó Quân Bác vừa cởi giày vừa hỏi.
Đồng Kỳ Anh vội vàng tiến đến xách cặp giúp anh ta, mỉm cười trả lời: “Em mới ra ngoài chạy bộ về”
“Trễ thế này mà còn chạy bộ à?”
Phó Quân Bác nghi ngờ hỏi.
Tròng mắt Đồng Kỳ Anh di chuyển, nhếch miệng cười gượng, chột dạ nói dối: “Em...
em muốn giảm cân!”
“Cô gái ngốc này, giảm cân cái gì? Em không mập!”
Phó Quân Bác đưa tay lên, dịu dàng xoa đầu Đồng Kỳ Anh, sau đó dừng lại nói tiếp: “Vậy anh đi tắm trước đây”
“Được! Em đi lấy quần áo cho anh, anh đi tắm trước đi!" Đồng Kỳ Anh như con gà mổ thóc gật đầu lia lịa rôi nhìn theo bóng đáng Phó Quân Bác đi vào nhà vệ sinh.
Có vẻ sau này phải cô phải tan làm đúng 11 giờ rưỡi rồi.
Nếu không thì lại giống như đêm nay, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị lộ tẩy.
Phó Quân Bác tắm rửa xong, sây khô tóc rồi năm trên giường ngủ.
Đồng Kỳ Anh tắm rửa xong, đợi cho đến khi thấy Phó Quân Bác đã năm trên giường ngủ thật say, cô mới tắt đèn, không đám dùng máy sấy vì sợ đánh thức anh ta, cô đành phải câm khăn, trốn ở trong phòng vệ sinh một mình lau mái tóc dài ướt đâm.
Tình yêu, hóa ra có thể khiến cho một người trở nên hèn mọn như thế.
Đồng Kỳ Anh mang theo đầu tóc nửa khô nửa ướt rón ra rón rén bò lên trên giường, giống như một chú mèo chui vào người Phó Quân Bác.
Không biết từ khi nào, trong lòng, trong mắt cô, tất cả đều chỉ có người đàn ông này.
“Quân Bác, anh có yêu em không?”
Đồng Kỳ Anh chống cằm lên mu bàn tay, chớp đôi mắt sáng to trong veo như nước, nhìn chăm chú vào Phó Quân Bác ngủ, nhẹ nhàng hỏi.
Bên tai chỉ có hít thở nặng nề của anh ta, cô bỗng nhiên cảm thấy mình thật ngốc, anh ta đã ngủ rồi, còn hỏi mấy câu này sẽ không bao giờ có đáp án.
Không còn cảm thấy gì nữa, Đồng Kỳ Anh mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Mở mắt tỉnh dậy thì đã thấy những tia sáng chiếu vào, thế là cô đã ngủ một giấc tới trưa.
Kỳ lạ, rõ ràng là cô đã cài đồng hồ báo thức rồi mà! Đồng Kỳ Anh lục lọi điện thoại di động khắp nơi, sau khi tìm được di động trên tủ đầu giường mình, cô câm lấy nhìn, mới phát hiện thiết lập báo thức không biết đã bị ai tắt đi.
Trong nhà chỉ có hai người là cô và Quân Bác, người tắt đông hồ báo thức của cô cũng chỉ có thể là Quân Bác.
Lúc này, có lẽ Phó Quân Bác đã sớm đi làm rồi.
Đồng Kỳ Anh ủ rũ gãi đầu, mái tóc dài bị cô gãi đến rối xù, sau đó cô từ trên giường đi xuống dưới.
Rõ ràng hôm nay định làm bữa sáng cho anh ấy mà...
Chà...