Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1244
Chương 1244
Sau khi bật lên bộ phim truyền hình mà mình ưa thích, mỗi người cầm trên tay một ly đồ uống bắt đầu ăn uống no say.
Hứa Minh Tâm không uống rượu, vẫn còn nhớ những lời dặn dò của Cố Gia Huy nên chỉ uống một ly nước ngọt.
Mọi người cười nói vui vẻ, cô cũng tỏ ra rất bình thường, trên khuôn mặt không lộ ra chút bị thương tôi từ nào cả
Lúc mọi người đang ăn được một nửa, điện thoại của Bạch Thư Hân vang lên, là điện thoại của ôn Mạc Ngôn. “Ôn Mạc Ngôn à, có chuyện gì sao?”
“Nghe nói ở Đà Nẵng có tuyết rơi rồi.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Bây giờ anh đang trên ban công ngắm tuyết, em cũng ra ban công nhìn chút đi. Anh rất muốn ngắm tuyết rơi chung với em cùng một lúc.”
“Ông anh à, London lệch múi giờ so với Đà Nẵng đó! Cái gì mà cùng lúc chứ, lúc bên em đang mười hai giờ trưa thì anh ở bên đó đang là buổi sáng đó?”
“Bạch Thư Hân, em không nói lời thật lòng thì sẽ chết à?”
Ôn Mạc Ngôn bất đắc dĩ nói, “Được rồi được rồi, đến chịu anh luôn đó. Đang yên đang lành tự nhiên ra ban công ngắm tuyết gì chứ. Cũng không phải chưa từng nhìn thấy tuyết mà!” Cô ấy bất đắc dĩ đáp lời, để lại hai người kia tự ngồi ăn, sau đó tự mình đứng dậy đi ra sân thượng ngoài phòng ngů.
Cô ấy mở toang cánh cửa sân thương bước ra ban công
Tuyết lúc này đã rơi dày đặc, lúc này chưa được bao lâu mà trên mặt đất đã phủ đầy một mảnh trắng xóa.
Một trận gió lạnh thổi qua, cô liền ôm chặt cánh tay mình. “Em đã ra ngoài ngắm tuyết rồi nè, sau đó thì sao nữa?”
“Sau đó, em có nhớ anh không?”
Âm thanh của Ôn Mạc Ngôn truyền từ phía sau lưng đến, giống hệt như một kì tích.
Một chiếc áo khoác dài ấm áp ôm trọn lấy thân thể cô, khiến cho trái tim run lên một nhịp.
Sau đó, một đôi cánh tay mạnh mẽ quấn quanh vòng eo cô, xiết thật chặt ôm trọn cô vào lòng.
Người đàn ông phía sau cúi đầu, chôn sâu vào hãm cổ của cô ấy, tham lam hít thật sâu hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô “Thư Hân, anh rất nhớ em, em có nhớ anh hay không?”
“Anh… Sao anh trở về vậy?”.
Điện thoại di động từ trên tay cô rơi xuống dưới, nên trên nền đất làm vang lên một âm thanh thanh thủy, khiến hai người đang ngồi trong phòng khách giật mình.
Lúc Hứa Minh Tâm vội vàng chạy vào phòng, vừa lúc nhìn thấy cả hai người bọn họ đang đứng ở một cho ôm nhau. “Ôn Mạc Ngôn?”
“Anh ta là ai thế g “Đi thôi đi thôi, đừng quấy rầy hai người trẻ tuổi bọn họ.”
“Anh ta ở đây từ lúc nào vậy? Sao anh không
Hứa Minh Tâm đầy Ngôn Hải ra ngoài, biết
Cô siết chặt chốt cửa, nhìn hai người đang dựa sắt vào nhau ở ngoài ban công mà lòng hơi quặn thắt.
Cô khép lại mi mắt, sau đó đóng cửa lại.
Một tiếng phanh này giống như lạc vào tim cô, nhắc nhở cô một sự thật.
Cố Gia Huy vẫn chưa trở về, Ôn Ngôn cũng không ở xa đến vạn dặm cũng đã tới rồi, còn anh ấy đang ở nơi nào chứ.
Biến mất lâu đến thế, hoàn toàn không có chút tin tức nào cả. Cô cũng biết cầu kinh mà.
Sau khi bật lên bộ phim truyền hình mà mình ưa thích, mỗi người cầm trên tay một ly đồ uống bắt đầu ăn uống no say.
Hứa Minh Tâm không uống rượu, vẫn còn nhớ những lời dặn dò của Cố Gia Huy nên chỉ uống một ly nước ngọt.
Mọi người cười nói vui vẻ, cô cũng tỏ ra rất bình thường, trên khuôn mặt không lộ ra chút bị thương tôi từ nào cả
Lúc mọi người đang ăn được một nửa, điện thoại của Bạch Thư Hân vang lên, là điện thoại của ôn Mạc Ngôn. “Ôn Mạc Ngôn à, có chuyện gì sao?”
“Nghe nói ở Đà Nẵng có tuyết rơi rồi.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Bây giờ anh đang trên ban công ngắm tuyết, em cũng ra ban công nhìn chút đi. Anh rất muốn ngắm tuyết rơi chung với em cùng một lúc.”
“Ông anh à, London lệch múi giờ so với Đà Nẵng đó! Cái gì mà cùng lúc chứ, lúc bên em đang mười hai giờ trưa thì anh ở bên đó đang là buổi sáng đó?”
“Bạch Thư Hân, em không nói lời thật lòng thì sẽ chết à?”
Ôn Mạc Ngôn bất đắc dĩ nói, “Được rồi được rồi, đến chịu anh luôn đó. Đang yên đang lành tự nhiên ra ban công ngắm tuyết gì chứ. Cũng không phải chưa từng nhìn thấy tuyết mà!” Cô ấy bất đắc dĩ đáp lời, để lại hai người kia tự ngồi ăn, sau đó tự mình đứng dậy đi ra sân thượng ngoài phòng ngů.
Cô ấy mở toang cánh cửa sân thương bước ra ban công
Tuyết lúc này đã rơi dày đặc, lúc này chưa được bao lâu mà trên mặt đất đã phủ đầy một mảnh trắng xóa.
Một trận gió lạnh thổi qua, cô liền ôm chặt cánh tay mình. “Em đã ra ngoài ngắm tuyết rồi nè, sau đó thì sao nữa?”
“Sau đó, em có nhớ anh không?”
Âm thanh của Ôn Mạc Ngôn truyền từ phía sau lưng đến, giống hệt như một kì tích.
Một chiếc áo khoác dài ấm áp ôm trọn lấy thân thể cô, khiến cho trái tim run lên một nhịp.
Sau đó, một đôi cánh tay mạnh mẽ quấn quanh vòng eo cô, xiết thật chặt ôm trọn cô vào lòng.
Người đàn ông phía sau cúi đầu, chôn sâu vào hãm cổ của cô ấy, tham lam hít thật sâu hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô “Thư Hân, anh rất nhớ em, em có nhớ anh hay không?”
“Anh… Sao anh trở về vậy?”.
Điện thoại di động từ trên tay cô rơi xuống dưới, nên trên nền đất làm vang lên một âm thanh thanh thủy, khiến hai người đang ngồi trong phòng khách giật mình.
Lúc Hứa Minh Tâm vội vàng chạy vào phòng, vừa lúc nhìn thấy cả hai người bọn họ đang đứng ở một cho ôm nhau. “Ôn Mạc Ngôn?”
“Anh ta là ai thế g “Đi thôi đi thôi, đừng quấy rầy hai người trẻ tuổi bọn họ.”
“Anh ta ở đây từ lúc nào vậy? Sao anh không
Hứa Minh Tâm đầy Ngôn Hải ra ngoài, biết
Cô siết chặt chốt cửa, nhìn hai người đang dựa sắt vào nhau ở ngoài ban công mà lòng hơi quặn thắt.
Cô khép lại mi mắt, sau đó đóng cửa lại.
Một tiếng phanh này giống như lạc vào tim cô, nhắc nhở cô một sự thật.
Cố Gia Huy vẫn chưa trở về, Ôn Ngôn cũng không ở xa đến vạn dặm cũng đã tới rồi, còn anh ấy đang ở nơi nào chứ.
Biến mất lâu đến thế, hoàn toàn không có chút tin tức nào cả. Cô cũng biết cầu kinh mà.