Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1309
Chương 1309
Cô cho rằng bản thân mình cũng đủ kiên cường, có không vì đau khổ vì chuyện Hứa Đức Tháng chết nhưng bây giờ cô phát hiện ra mình không thể như vậy
Cô chật vật ngồi dưới đất, trong đầu hiện ra từng li ứng tỉ dáng vẻ ban đầu của căn nhà này.
Rất đau rất đau, quả thực là đau không nói lên nên di.
Cô là con gái ngoài giá thủ nên không được yêu … hương, trong nhà có khách tới thăm, có tiệc tùng thì số giống như là người hầu mà ở trong phòng bếp làm việc. Người nào cũng có thể sai khiến cô, sai cô làm rồi cái này làm cái kia, bởi vì sẽ không có ai trách cứ bọn =-10 bắt nạt cô hai. Cô cũng chỉ có tiếng mà không có 3 miếng mà thôi.
Khi còn nhỏ cô sợ nhất là Hứa Văn Mạnh ra ngoài, bởi vì một khi ông ta đi công tác, Hứa An Kỳ sẽ cố ý hành hạ cô.
Cố ý làm hỏng bóng đèn trong phòng và nhất cô vào kho hàng, còn bật máy chiếu ở bên trong mở những đoạn phim về ma quỷ,
Những việc đó đều để lại bóng ma trong ký ức thời thơ ấu của cô.
Hứa Văn Mạnh không thích cô, mở một mắt nhắm một mắt với chuyện bọn họ làm, nhưng có ông ta ở đó thì những người đó sẽ không làm điều quá đảng, Hửa An Kỳ cũng sẽ khiêm tốn lại.
Ông ta không phải cây đại thụ che chở cho cô, không thể che mưa chắn gió cho cô, nhưng khi còn nhỏ cô vẫn ỷ lại vào ông ta, tìm kiếm một chút thân thuộc.
Bởi vì trong lòng cô tự nhủ với mình, đây là cha của cô, cho dù mình có mặt mặt như thế nào thì bạn họ cũng là máu mủ ruột thịt, là người thân,
Cho dù bây giờ cô và Hứa Văn Mạnh đã hoàn toàn đoạn tuyết không qua lại, nhưng đột nhiên biết tin ông ta đã qua đời, cô vẫn rất đau khổ. Trái tim như là bị một lưỡi dao rất cùn cửa qua, rất đau.
Người đang sống yên ổn, sao lại biến mất như vậy chu?
Một mình cô chật vật ngồi xổm ở đó, cũng không biết đã ngồi bao lâu mà cả người có đều lạnh như bằng,
Cuối cùng, một người đứng ở trước mặt cô, cô mơ màng hồ đồ, nên không phát hiện ra.
Cố Gia Huy thẳng tay bế cô lên, đặt cô vào trong xe, mở điều hoà vừa phải rồi khoác áo khoác của mình ở trên người cô để ủ ấm cho cô.
Mãi đến khi về tới nhà, Hứa Minh Tâm vẫn chưa tỉnh táo lại. “Muốn khóc thì khóc đi, em nhẫn nhịn như vậy làm anh rất đau lòng.
Anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, vô cùng đau lòng nói,
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, không nhịn được ngước mắt lên, nước mắt trong mắt lập tức ào ào rời xưởng, “Rõ ràng là em rất hận ông ta, nhưng vì sao em vẫn đau lòng như vậy?”
“Em thật sự hận ông ta, nhưng em lại không muốn. ông ta chết. Cô ngốc, cứ khóc đi, chuyện phía sau của ông ta anh sẽ lo liệu, em không cần lo lắng.
Cố Gia Huy dịu dàng nói rồi ôm cô vào trong lòng ngực, bàn tay to vuốt ve đầu cô.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cuối cùng không khống chế được, nước mắt lại rơi xuống, giống như là sợi dây chuyền bị đứt đoạn. “Nơi này… rất đau. Thật sự đau quả.
Cô chỉ vào trái tim của mình, chỉ vào quần áo, giống như là một đứa trẻ bất lực.
Cố Gia Huy nghe được lời này, trái tim lập tức căng thẳng.
Anh không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy cô.
Hứa Minh Tâm cũng không biết rốt cuộc là mình khóc bao lâu, cuối cùng đôi mắt khô cạn, không chảy ra một giọt nước mắt nào nữa.
Cô cho rằng bản thân mình cũng đủ kiên cường, có không vì đau khổ vì chuyện Hứa Đức Tháng chết nhưng bây giờ cô phát hiện ra mình không thể như vậy
Cô chật vật ngồi dưới đất, trong đầu hiện ra từng li ứng tỉ dáng vẻ ban đầu của căn nhà này.
Rất đau rất đau, quả thực là đau không nói lên nên di.
Cô là con gái ngoài giá thủ nên không được yêu … hương, trong nhà có khách tới thăm, có tiệc tùng thì số giống như là người hầu mà ở trong phòng bếp làm việc. Người nào cũng có thể sai khiến cô, sai cô làm rồi cái này làm cái kia, bởi vì sẽ không có ai trách cứ bọn =-10 bắt nạt cô hai. Cô cũng chỉ có tiếng mà không có 3 miếng mà thôi.
Khi còn nhỏ cô sợ nhất là Hứa Văn Mạnh ra ngoài, bởi vì một khi ông ta đi công tác, Hứa An Kỳ sẽ cố ý hành hạ cô.
Cố ý làm hỏng bóng đèn trong phòng và nhất cô vào kho hàng, còn bật máy chiếu ở bên trong mở những đoạn phim về ma quỷ,
Những việc đó đều để lại bóng ma trong ký ức thời thơ ấu của cô.
Hứa Văn Mạnh không thích cô, mở một mắt nhắm một mắt với chuyện bọn họ làm, nhưng có ông ta ở đó thì những người đó sẽ không làm điều quá đảng, Hửa An Kỳ cũng sẽ khiêm tốn lại.
Ông ta không phải cây đại thụ che chở cho cô, không thể che mưa chắn gió cho cô, nhưng khi còn nhỏ cô vẫn ỷ lại vào ông ta, tìm kiếm một chút thân thuộc.
Bởi vì trong lòng cô tự nhủ với mình, đây là cha của cô, cho dù mình có mặt mặt như thế nào thì bạn họ cũng là máu mủ ruột thịt, là người thân,
Cho dù bây giờ cô và Hứa Văn Mạnh đã hoàn toàn đoạn tuyết không qua lại, nhưng đột nhiên biết tin ông ta đã qua đời, cô vẫn rất đau khổ. Trái tim như là bị một lưỡi dao rất cùn cửa qua, rất đau.
Người đang sống yên ổn, sao lại biến mất như vậy chu?
Một mình cô chật vật ngồi xổm ở đó, cũng không biết đã ngồi bao lâu mà cả người có đều lạnh như bằng,
Cuối cùng, một người đứng ở trước mặt cô, cô mơ màng hồ đồ, nên không phát hiện ra.
Cố Gia Huy thẳng tay bế cô lên, đặt cô vào trong xe, mở điều hoà vừa phải rồi khoác áo khoác của mình ở trên người cô để ủ ấm cho cô.
Mãi đến khi về tới nhà, Hứa Minh Tâm vẫn chưa tỉnh táo lại. “Muốn khóc thì khóc đi, em nhẫn nhịn như vậy làm anh rất đau lòng.
Anh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, vô cùng đau lòng nói,
Hứa Minh Tâm nghe được lời này, không nhịn được ngước mắt lên, nước mắt trong mắt lập tức ào ào rời xưởng, “Rõ ràng là em rất hận ông ta, nhưng vì sao em vẫn đau lòng như vậy?”
“Em thật sự hận ông ta, nhưng em lại không muốn. ông ta chết. Cô ngốc, cứ khóc đi, chuyện phía sau của ông ta anh sẽ lo liệu, em không cần lo lắng.
Cố Gia Huy dịu dàng nói rồi ôm cô vào trong lòng ngực, bàn tay to vuốt ve đầu cô.
Hứa Minh Tâm cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cuối cùng không khống chế được, nước mắt lại rơi xuống, giống như là sợi dây chuyền bị đứt đoạn. “Nơi này… rất đau. Thật sự đau quả.
Cô chỉ vào trái tim của mình, chỉ vào quần áo, giống như là một đứa trẻ bất lực.
Cố Gia Huy nghe được lời này, trái tim lập tức căng thẳng.
Anh không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy cô.
Hứa Minh Tâm cũng không biết rốt cuộc là mình khóc bao lâu, cuối cùng đôi mắt khô cạn, không chảy ra một giọt nước mắt nào nữa.