Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155 "Là cô không biết tự lượng sức mình.
*Chương có nội dung hình ảnh
Huống hồ, Trình Hoa tự tin quá mức, cô ta tưởng Cố Gia Huy chắc chắn sẽ cần cô ta.
Nhưng cô ta đã quên, ở Kinh Đô vẫn còn người duyên dáng và có thanh danh hiển hách hơn cô ta.
Điều kiện của Cố Gia Huy thế này, người phụ nữ nào mà không chủ động dâng đến cửa cơ chứ.
Thật sự thì Trình Hoa vẫn không thể vào được mắt thần của anh.
Đúng lúc này, Cố Gia Bảo gọi điện đến.
Cố Gia Huy bắt máy, giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên: "Đã uống xong trà rồi à?" "Chưa uống xong thì có gọi cho con không? Ông Trình này ế, cực kỳ khó chơi. Năm xưa ông ta đã từng cứu bố, cho nên lúc nào ông ta cũng lấy cái này ép bố, bố cũng không tiện từ chối đúng không nào? Nhưng mà bố biết tấm lòng mà còn dành cho cô bé Minh Tâm kia, nên là bổ sẽ không bắt em con, con cứ tùy tiện đuổi đứa cháu của ông ta đi đi, uyển chuyển một chút, nếu không ông Trịnh lại muốn đi nói xấu bố với bên ngoài đấy."
"Bố cứ để ông ta phá hỏng danh tiếng của bố thôi, đây là chuyện mà một trưởng bối như bố nên làm ư?" "Ay ya, con đừng càm ràm bố nữa, bố đã tự kiểm điểm rồi. Con tiện đường đưa con bé về nhà, rồi cắt đứt liên lạc thôi! Nhóc con, bố đã cảnh cáo trước rồi đấy, con đừng có mà thấy Trình Hoa xinh xắn, xuất thân gia cảnh tốt, con cứ làm bừa cho bố xem! Nếu con đã bên Minh Tâm rồi, thì không được dây dưa không rõ với con bé đó, hiểu chưa?"
"Lúc con xấu con nghèo, con bé không vứt bỏ con, bây giờ con cũng không được ghét bỏ con bé nghèo, ghét bỏ con bé xấu!"
Cố Gia Huy nghe vậy, anh đen mặt.
Ông già nhà mình nói xấu bà xã mình, giận hay không giận đấy!
"BỐ, xin bố chú ý dùng từ!"
"Đại khái là cái ý này! Nếu con dám làm gì có lỗi với Minh Tâm, con mà vứt bỏ con bé, bố sẽ nhận con bé làm con gái nuôi, để cho con của con gọi bạn gái cũ của con là cô!"
"Biết rồi, trong lòng con tự biết tính toán, ai tốt với con, con có thể nhìn ra được, mắt con còn chưa mù."
"Vậy thì tốt, thế bố cũng không làm phiền con nữa, con tự xem rồi làm đi. Bố đi chơi một tháng, miễn cho ông Trình cứ tìm bố!"
Cố Gia Bảo bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Anh họp xong thì đã là tám giờ hơn rồi, Trình Hoa ngồi một mình chờ đến tám giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy anh đi ra từ trong phòng họp.
"Anh ra rồi à!"
"Anh đã đồng ý với ông nội, phải đưa tôi về nhà!"
Hai mắt Trình Hoa nóng rực, người đàn ông này càng khó thu phục, thì càng có thể kích thích dục vọng chiến đấu của cô ta.
Cô ta không phải người dễ dàng từ bỏ ý định như vậy đâu!
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, anh không ngờ người phụ nữ này lại phiền phức và kiên trì như vậy, thế mà cô ta đã đợi từ một giờ trưa đến tám giờ tối.
Xem ra không đưa cô ta về nhà là không thể rồi.
"Đi thôi."
Anh bình thản nói.
Anh đã ngồi vào ghế lái, Trình Hoa mở cửa xe ra, liền muốn ngồi vào ghế phó lái, thì lại bị Cố Gia Huy ngăn lại.
"Ngồi phía sau."
"Tại sao, chẳng phải vị trí này đang trống sao?"
"Vị trí bên cạnh tôi, chỉ có vị hôn thê của tôi được ngồi."
"Tôi đây!"
Trình Hoa mặt dày nói.
Cô ta nhanh chóng lên xe, sau đó thắt dây an toàn, nhìn anh với ánh mắt khoe khoang, trên gương mặt tràn ngập vẻ đắc ý.
Cô cho rằng mình đã thắng, nhưng không ngờ một giây sau Cố Gia Huy trực tiếp xuống xe, cho Khương Tuấn lái xe.
Cô ta sốt ruột, muốn xuống xe, nhưng Khương Tuấn đã khóa cửa xe lại.
Cô ta không mở được, giận dữ nói: "Cố Gia Huy, anh cũng khinh người quá rồi đấy? Tôi đã đợi anh lâu như thế, anh còn lên mặt cho tôi xem đúng không?"
"Là cô không biết tự lượng sức mình.
Cố Gia Huy lạnh lùng nói.
Ngoại trừ bà xã nhà mình ra, không cần tốt tính với ai hết.
Anh không phải quý ông, anh không thích làm ra vẻ đạo mạo.
Huống hồ, Trình Hoa tự tin quá mức, cô ta tưởng Cố Gia Huy chắc chắn sẽ cần cô ta.
Nhưng cô ta đã quên, ở Kinh Đô vẫn còn người duyên dáng và có thanh danh hiển hách hơn cô ta.
Điều kiện của Cố Gia Huy thế này, người phụ nữ nào mà không chủ động dâng đến cửa cơ chứ.
Thật sự thì Trình Hoa vẫn không thể vào được mắt thần của anh.
Đúng lúc này, Cố Gia Bảo gọi điện đến.
Cố Gia Huy bắt máy, giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên: "Đã uống xong trà rồi à?" "Chưa uống xong thì có gọi cho con không? Ông Trình này ế, cực kỳ khó chơi. Năm xưa ông ta đã từng cứu bố, cho nên lúc nào ông ta cũng lấy cái này ép bố, bố cũng không tiện từ chối đúng không nào? Nhưng mà bố biết tấm lòng mà còn dành cho cô bé Minh Tâm kia, nên là bổ sẽ không bắt em con, con cứ tùy tiện đuổi đứa cháu của ông ta đi đi, uyển chuyển một chút, nếu không ông Trịnh lại muốn đi nói xấu bố với bên ngoài đấy."
"Bố cứ để ông ta phá hỏng danh tiếng của bố thôi, đây là chuyện mà một trưởng bối như bố nên làm ư?" "Ay ya, con đừng càm ràm bố nữa, bố đã tự kiểm điểm rồi. Con tiện đường đưa con bé về nhà, rồi cắt đứt liên lạc thôi! Nhóc con, bố đã cảnh cáo trước rồi đấy, con đừng có mà thấy Trình Hoa xinh xắn, xuất thân gia cảnh tốt, con cứ làm bừa cho bố xem! Nếu con đã bên Minh Tâm rồi, thì không được dây dưa không rõ với con bé đó, hiểu chưa?"
"Lúc con xấu con nghèo, con bé không vứt bỏ con, bây giờ con cũng không được ghét bỏ con bé nghèo, ghét bỏ con bé xấu!"
Cố Gia Huy nghe vậy, anh đen mặt.
Ông già nhà mình nói xấu bà xã mình, giận hay không giận đấy!
"BỐ, xin bố chú ý dùng từ!"
"Đại khái là cái ý này! Nếu con dám làm gì có lỗi với Minh Tâm, con mà vứt bỏ con bé, bố sẽ nhận con bé làm con gái nuôi, để cho con của con gọi bạn gái cũ của con là cô!"
"Biết rồi, trong lòng con tự biết tính toán, ai tốt với con, con có thể nhìn ra được, mắt con còn chưa mù."
"Vậy thì tốt, thế bố cũng không làm phiền con nữa, con tự xem rồi làm đi. Bố đi chơi một tháng, miễn cho ông Trình cứ tìm bố!"
Cố Gia Bảo bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Anh họp xong thì đã là tám giờ hơn rồi, Trình Hoa ngồi một mình chờ đến tám giờ, cuối cùng cũng nhìn thấy anh đi ra từ trong phòng họp.
"Anh ra rồi à!"
"Anh đã đồng ý với ông nội, phải đưa tôi về nhà!"
Hai mắt Trình Hoa nóng rực, người đàn ông này càng khó thu phục, thì càng có thể kích thích dục vọng chiến đấu của cô ta.
Cô ta không phải người dễ dàng từ bỏ ý định như vậy đâu!
Cố Gia Huy nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, anh không ngờ người phụ nữ này lại phiền phức và kiên trì như vậy, thế mà cô ta đã đợi từ một giờ trưa đến tám giờ tối.
Xem ra không đưa cô ta về nhà là không thể rồi.
"Đi thôi."
Anh bình thản nói.
Anh đã ngồi vào ghế lái, Trình Hoa mở cửa xe ra, liền muốn ngồi vào ghế phó lái, thì lại bị Cố Gia Huy ngăn lại.
"Ngồi phía sau."
"Tại sao, chẳng phải vị trí này đang trống sao?"
"Vị trí bên cạnh tôi, chỉ có vị hôn thê của tôi được ngồi."
"Tôi đây!"
Trình Hoa mặt dày nói.
Cô ta nhanh chóng lên xe, sau đó thắt dây an toàn, nhìn anh với ánh mắt khoe khoang, trên gương mặt tràn ngập vẻ đắc ý.
Cô cho rằng mình đã thắng, nhưng không ngờ một giây sau Cố Gia Huy trực tiếp xuống xe, cho Khương Tuấn lái xe.
Cô ta sốt ruột, muốn xuống xe, nhưng Khương Tuấn đã khóa cửa xe lại.
Cô ta không mở được, giận dữ nói: "Cố Gia Huy, anh cũng khinh người quá rồi đấy? Tôi đã đợi anh lâu như thế, anh còn lên mặt cho tôi xem đúng không?"
"Là cô không biết tự lượng sức mình.
Cố Gia Huy lạnh lùng nói.
Ngoại trừ bà xã nhà mình ra, không cần tốt tính với ai hết.
Anh không phải quý ông, anh không thích làm ra vẻ đạo mạo.