Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 156 "Đừng làm rộn."
Cuối cùng chiếc xe vững vàng dừng ở cổng biệt thự nhà họ Trình.
Cố Gia Huy hoàn toàn không có bất kỳ ý định xuống xe nào, cửa sổ xe vẫn đóng chặt.
Kính của loại xe này là người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn được vào bên trong.
Đến cả sườn mặt của anh, Trình Hoa cũng không nhìn thấy, thì đã thấy Khương Tuấn lái xe rời đi rồi.
Cô ta tức đến giậm chân, hận không thể tháo Cố Gia Huy ra thành tám khối.
Cô ta là người kiêu căng, đây là lần đầu tiên chịu thiệt lớn thế này trước mặt một người đàn ông.
Ông nội cô ta đi ra, ông ta nói: "Ông đã nói với cháu rồi, người này không phải người mà cháu có thể thao túng, chút khôn vặt của cháu chỉ là trò hề nhảy nhót trong mắt cậu ta mà thôi."
"Thế thì sao! Cái này chẳng là gì trước mặt anh ta, vậy trước mặt Hứa Minh Tâm vẫn chẳng là gì sao? Cháu không thể thua một con bé không được sủng ái được!"
Trình Hoa nổi giận đùng đùng nói, bàn tay nhỏ nắm chặt, hận không thể xé nát Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm về nhà, bụng đói kêu vang, cô vẫn đang đợi Cố Gia Huy về ăn com.
Cô sợ đồ ăn nguội, thấy trong tủ lạnh có sủi cảo, nên cũng chưa bảo nhà bếp nấu cơm.
Cô nhìn đồng hồ treo tường một cái, giờ đã là mười giờ rồi, sao Cố Gia Huy vẫn chưa về cơ chứ.
Cô đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, cô sắp đói chết rồi.
Chú An thấy dáng vẻ cô đáng thương, không nhịn được nở nụ cười hiền từ.
"Buổi tối ông chủ có cuộc họp nên sẽ về hơi muộn, cô Hứa có thể ăn trước, nếu ông chủ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, sợ là lại trách tôi đấy."
“Ăn một mình không ngon, cháu muốn ăn cùng anh ấy. Nếu anh ấy dám bắt nạt chú, cháu sẽ bắt nạt anh ấy, cháu sẽ phân xử cho chú."
"Thế thì tôi phải cảm ơn cô Hứa rồi." Chú An lấy ra mấy viên sô cô la ở trong túi ra: "Cô ăn cái này lót dạ trước đi."
Hứa Minh Tâm nhìn thấy sô cô la thì như nhìn thấy cứu tinh, cô vội vàng ăn.
Vừa ăn, vừa lẩm bẩm, chú An vẫn là tốt nhất.
Cô vừa mới ăn xong sô cô la thì nghe thấy tiếng kèn ô tô ở bên ngoài truyền tới, cô biết ngay là Cổ Gia Huy đã về.
Cô còn không kịp thay dép lên đã vội vội vàng vàng chạy ra.
Đợi đến lúc cô ra đến cửa, vừa khéo, Cố Gia Huy cũng đẩy cửa mà vào.
Cố Gia Huy phong trần mệt mỏi đối mặt với Hứa Minh Tâm mong mỏi vui sướng.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cũng lặng đi mấy phần.
Cô nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: "Anh về rồi à!"
Cuối cùng, khuôn mặt lạnh như băng của Cổ Gia Huy đã có một chút ấm áp, khóe miệng nhếch lên mang theo cả sự cưng chiều.
"Sao em không đi giày vào?".
Anh đã thay giày, sau đó trực tiếp bế cô lên, đưa cô vào trong phòng.
Hứa Minh Tâm ôm cổ anh, cô cứ có cảm giác hôm nay trên người Cổ Gia Huy hơi khang khác.
Mùi trên người anh vẫn luôn là hương bạc hà, rất thanh mát và làm lòng người thoải mái.
Mình chưa bao giờ xịt nước hoa, nhưng trên người anh lại có mùi nước hoa nhàn nhạt, tựa như... hương hoa hồng.
Cô ghé sát vào cổ anh ngửi kỹ, hô hấp nhỏ bé phả lên cổ anh, giống như một sợi lông chim đang phết lên vậy.
Ngứa.
Thậm chí anh còn không phân biệt được rõ, là cổ ngứa, hay là trái tim ngứa ngáy khó nhịn.
"Đừng làm rộn."
Hô hấp của anh trầm xuống, giọng nói cũng khàn khàn đi vài phần, nặng nề dừng ở bên tai cô, làm cô giật mình.
Cô bĩu môi, nghi hoặc nói: "Tại sao tôi cảm thấy trên người anh có mùi nước hoa?"
"Hôm nay anh đã gặp một khách hàng nữ, có lẽ là bị nhiễm vào."
Anh không có nói chuyện của Trình Hoa, anh muốn tự giải quyết, anh không muốn kéo cô vào, rồi vì thế mà buồn phiền.
Cái đầu nhỏ này của cô, tự phiền muộn thì được, nhưng không được bận lòng thêm nữa.
Cố Gia Huy cũng chưa kịp cởi áo khoác, anh đã quỳ xuống, nâng cái chân nhỏ của cô lên rồi nói: "Lần sau, nếu em còn không đi giày nữa thì tôi sẽ đánh cái mông của em đấy."
Cố Gia Huy hoàn toàn không có bất kỳ ý định xuống xe nào, cửa sổ xe vẫn đóng chặt.
Kính của loại xe này là người bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thể nhìn được vào bên trong.
Đến cả sườn mặt của anh, Trình Hoa cũng không nhìn thấy, thì đã thấy Khương Tuấn lái xe rời đi rồi.
Cô ta tức đến giậm chân, hận không thể tháo Cố Gia Huy ra thành tám khối.
Cô ta là người kiêu căng, đây là lần đầu tiên chịu thiệt lớn thế này trước mặt một người đàn ông.
Ông nội cô ta đi ra, ông ta nói: "Ông đã nói với cháu rồi, người này không phải người mà cháu có thể thao túng, chút khôn vặt của cháu chỉ là trò hề nhảy nhót trong mắt cậu ta mà thôi."
"Thế thì sao! Cái này chẳng là gì trước mặt anh ta, vậy trước mặt Hứa Minh Tâm vẫn chẳng là gì sao? Cháu không thể thua một con bé không được sủng ái được!"
Trình Hoa nổi giận đùng đùng nói, bàn tay nhỏ nắm chặt, hận không thể xé nát Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm về nhà, bụng đói kêu vang, cô vẫn đang đợi Cố Gia Huy về ăn com.
Cô sợ đồ ăn nguội, thấy trong tủ lạnh có sủi cảo, nên cũng chưa bảo nhà bếp nấu cơm.
Cô nhìn đồng hồ treo tường một cái, giờ đã là mười giờ rồi, sao Cố Gia Huy vẫn chưa về cơ chứ.
Cô đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, cô sắp đói chết rồi.
Chú An thấy dáng vẻ cô đáng thương, không nhịn được nở nụ cười hiền từ.
"Buổi tối ông chủ có cuộc họp nên sẽ về hơi muộn, cô Hứa có thể ăn trước, nếu ông chủ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, sợ là lại trách tôi đấy."
“Ăn một mình không ngon, cháu muốn ăn cùng anh ấy. Nếu anh ấy dám bắt nạt chú, cháu sẽ bắt nạt anh ấy, cháu sẽ phân xử cho chú."
"Thế thì tôi phải cảm ơn cô Hứa rồi." Chú An lấy ra mấy viên sô cô la ở trong túi ra: "Cô ăn cái này lót dạ trước đi."
Hứa Minh Tâm nhìn thấy sô cô la thì như nhìn thấy cứu tinh, cô vội vàng ăn.
Vừa ăn, vừa lẩm bẩm, chú An vẫn là tốt nhất.
Cô vừa mới ăn xong sô cô la thì nghe thấy tiếng kèn ô tô ở bên ngoài truyền tới, cô biết ngay là Cổ Gia Huy đã về.
Cô còn không kịp thay dép lên đã vội vội vàng vàng chạy ra.
Đợi đến lúc cô ra đến cửa, vừa khéo, Cố Gia Huy cũng đẩy cửa mà vào.
Cố Gia Huy phong trần mệt mỏi đối mặt với Hứa Minh Tâm mong mỏi vui sướng.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cũng lặng đi mấy phần.
Cô nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: "Anh về rồi à!"
Cuối cùng, khuôn mặt lạnh như băng của Cổ Gia Huy đã có một chút ấm áp, khóe miệng nhếch lên mang theo cả sự cưng chiều.
"Sao em không đi giày vào?".
Anh đã thay giày, sau đó trực tiếp bế cô lên, đưa cô vào trong phòng.
Hứa Minh Tâm ôm cổ anh, cô cứ có cảm giác hôm nay trên người Cổ Gia Huy hơi khang khác.
Mùi trên người anh vẫn luôn là hương bạc hà, rất thanh mát và làm lòng người thoải mái.
Mình chưa bao giờ xịt nước hoa, nhưng trên người anh lại có mùi nước hoa nhàn nhạt, tựa như... hương hoa hồng.
Cô ghé sát vào cổ anh ngửi kỹ, hô hấp nhỏ bé phả lên cổ anh, giống như một sợi lông chim đang phết lên vậy.
Ngứa.
Thậm chí anh còn không phân biệt được rõ, là cổ ngứa, hay là trái tim ngứa ngáy khó nhịn.
"Đừng làm rộn."
Hô hấp của anh trầm xuống, giọng nói cũng khàn khàn đi vài phần, nặng nề dừng ở bên tai cô, làm cô giật mình.
Cô bĩu môi, nghi hoặc nói: "Tại sao tôi cảm thấy trên người anh có mùi nước hoa?"
"Hôm nay anh đã gặp một khách hàng nữ, có lẽ là bị nhiễm vào."
Anh không có nói chuyện của Trình Hoa, anh muốn tự giải quyết, anh không muốn kéo cô vào, rồi vì thế mà buồn phiền.
Cái đầu nhỏ này của cô, tự phiền muộn thì được, nhưng không được bận lòng thêm nữa.
Cố Gia Huy cũng chưa kịp cởi áo khoác, anh đã quỳ xuống, nâng cái chân nhỏ của cô lên rồi nói: "Lần sau, nếu em còn không đi giày nữa thì tôi sẽ đánh cái mông của em đấy."