Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157 "Đúng vậy, tôi đã đánh giá thấp chính mình.
*Chương có nội dung hình ảnh
"Biết rồi! Mau đi ăn cơm thôi, nếu còn không ăn nữa thì tôi sắp đói chết rồi!"
"Em vẫn chưa ăn, bọn họ làm việc kiểu gì vậy?"
"Là tôi bảo bọn họ đừng nấu, tôi muốn chờ anh về cùng ăn. Tôi thấy trong tủ lạnh có sủi cảo, tôi muốn ăn sủi cảo."
"Được, tôi đi nấu cho em."
Cố Gia Huy mau chóng vào phòng bếp làm cơm tối, vừa nghĩ đến chuyện đến giờ này mà Hứa Minh Tâm vẫn đói bụng, anh cũng không dám ngừng tay.
Hứa Minh Tâm đứng ở cửa, nhìn bóng dáng bận rộn bên trong.
Anh cởi tây trang, tháo cà vạt ra, hình tượng nghiêm túc chặt chẽ cẩn thận lập tức biến thành dịu dàng.
Anh xắn tay áo lên, mở rộng cổ áo, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Thân ảnh cao lớn, lại có vẻ hơi không ăn khớp với nhà bếp.
Hứa Minh Tâm đi qua, ôm anh từ phía sau.
Anh cảm nhận được, nói: "Đợi thêm lúc nữa, nhanh thôi."
"Đột nhiên lại không đói lắm nữa, không vội, anh làm từ từ."
Giọng nói của cô rất dịu dàng.
Cô nghĩ, có một người đàn ông sẵn lòng vì mình mà cởi áo vest ra đeo tạp dề lên, rửa tay nấu canh, là một chuyện rất hạnh phúc.
"Xem ra là đói lắm rồi, hay là em ăn tôi trước đi."
Anh đưa cánh tay ra, mỉm cười nói.
Hứa Minh Tâm cũng không khách khí, cắn một miếng thật mạnh, để lại hai hàng dấu răng chỉnh tề.
"Sao anh không kêu đau?"
"Trong lòng là ngọt, cho nên cũng không cảm thấy đau nữa."
"Bạch Thư Hân hay bảo tôi ngốc, tôi thấy anh mới là đồ ngốc!"
"Được rồi, em chờ một chút, Nước được rồi, em muốn ăn mấy cái?"
"Mười cái đi, sủi cảo to, tôi không ăn được nhiều như vậy."
Cố Gia Huy bỏ hai mươi cái, dù sao mình cũng là đàn ông, làm gì có chuyện sức ăn không một cô gái nhỏ cơ chứ?
Lúc Hứa Minh Tâm ăn sủi cảo nóng hổi, cô lập tức ăn như đánh tiết gà.
+
Thật sự là Hứa Minh Tâm đã đói lắm rồi, từ trưa cô đã chẳng ăn mấy, suốt từ trưa đến giờ bụng cô đã đói đến kêu vang rồi.
Cô ăn xong sủi cảo, thậm chí ngay cả một đĩa giấm cũng không buông tha.
Nhưng sau khi uống giấm xong, cô ý thức được một vấn đề.
Giấm giải ngấy hỗ trợ tiêu hóa, vừa mới uống xong, hình như cô lại đói rồi.
Chưa có ăn no...
Cô thấy Cố Gia Huy đã đặt đũa xuống, tao nhã lau miệng, mà trong bát vẫn còn lại bốn cái sủi cảo.
"Anh không ăn nữa à?"
"Ừ, tôi no rồi, tôi đã đáng giá cao bản thân."
"Đúng vậy, tôi đã đánh giá thấp chính mình." Cô lầm bầm nói.
Cố Gia Huy đứng dậy là định thu dọn bát đũa, nhưng anh lại bị Hứa Minh Tâm ngăn lại: "Anh không ăn thì đưa tôi ăn, tôi vẫn chưa no. Đừng để lãng phí, lãng phí lương thực là điều đáng xấu hổ đấy!"
Dứt lời, cô lấy cái bát của Cố Gia Huy lại, chấm với dấm rồi ăn đến ngây ngất.
Cố Gia Huy trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà anh lại không ăn được nhiều bằng Hứa Minh Tâm?
"Hứa Minh Tâm, em nói thật cho tôi biết, rốt cuộc sức ăn của em là bao nhiêu?"
"Một bát cơm."
Cô đảo mắt, nói.
"Tôi muốn nghe lời nói thật, nếu không tôi không cho em ăn sủi cảo nữa."
Cố Gia Huy âm trầm nói.
"Được rồi được rồi, bát cỡ bình thường, tôi ăn hai bát, nếu không thì rất nhanh sẽ lại đói bụng."
"Cho nên mỗi lần ăn cùng tôi, em đều chưa ăn no hả?"
"Biết rồi! Mau đi ăn cơm thôi, nếu còn không ăn nữa thì tôi sắp đói chết rồi!"
"Em vẫn chưa ăn, bọn họ làm việc kiểu gì vậy?"
"Là tôi bảo bọn họ đừng nấu, tôi muốn chờ anh về cùng ăn. Tôi thấy trong tủ lạnh có sủi cảo, tôi muốn ăn sủi cảo."
"Được, tôi đi nấu cho em."
Cố Gia Huy mau chóng vào phòng bếp làm cơm tối, vừa nghĩ đến chuyện đến giờ này mà Hứa Minh Tâm vẫn đói bụng, anh cũng không dám ngừng tay.
Hứa Minh Tâm đứng ở cửa, nhìn bóng dáng bận rộn bên trong.
Anh cởi tây trang, tháo cà vạt ra, hình tượng nghiêm túc chặt chẽ cẩn thận lập tức biến thành dịu dàng.
Anh xắn tay áo lên, mở rộng cổ áo, trông có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Thân ảnh cao lớn, lại có vẻ hơi không ăn khớp với nhà bếp.
Hứa Minh Tâm đi qua, ôm anh từ phía sau.
Anh cảm nhận được, nói: "Đợi thêm lúc nữa, nhanh thôi."
"Đột nhiên lại không đói lắm nữa, không vội, anh làm từ từ."
Giọng nói của cô rất dịu dàng.
Cô nghĩ, có một người đàn ông sẵn lòng vì mình mà cởi áo vest ra đeo tạp dề lên, rửa tay nấu canh, là một chuyện rất hạnh phúc.
"Xem ra là đói lắm rồi, hay là em ăn tôi trước đi."
Anh đưa cánh tay ra, mỉm cười nói.
Hứa Minh Tâm cũng không khách khí, cắn một miếng thật mạnh, để lại hai hàng dấu răng chỉnh tề.
"Sao anh không kêu đau?"
"Trong lòng là ngọt, cho nên cũng không cảm thấy đau nữa."
"Bạch Thư Hân hay bảo tôi ngốc, tôi thấy anh mới là đồ ngốc!"
"Được rồi, em chờ một chút, Nước được rồi, em muốn ăn mấy cái?"
"Mười cái đi, sủi cảo to, tôi không ăn được nhiều như vậy."
Cố Gia Huy bỏ hai mươi cái, dù sao mình cũng là đàn ông, làm gì có chuyện sức ăn không một cô gái nhỏ cơ chứ?
Lúc Hứa Minh Tâm ăn sủi cảo nóng hổi, cô lập tức ăn như đánh tiết gà.
+
Thật sự là Hứa Minh Tâm đã đói lắm rồi, từ trưa cô đã chẳng ăn mấy, suốt từ trưa đến giờ bụng cô đã đói đến kêu vang rồi.
Cô ăn xong sủi cảo, thậm chí ngay cả một đĩa giấm cũng không buông tha.
Nhưng sau khi uống giấm xong, cô ý thức được một vấn đề.
Giấm giải ngấy hỗ trợ tiêu hóa, vừa mới uống xong, hình như cô lại đói rồi.
Chưa có ăn no...
Cô thấy Cố Gia Huy đã đặt đũa xuống, tao nhã lau miệng, mà trong bát vẫn còn lại bốn cái sủi cảo.
"Anh không ăn nữa à?"
"Ừ, tôi no rồi, tôi đã đáng giá cao bản thân."
"Đúng vậy, tôi đã đánh giá thấp chính mình." Cô lầm bầm nói.
Cố Gia Huy đứng dậy là định thu dọn bát đũa, nhưng anh lại bị Hứa Minh Tâm ngăn lại: "Anh không ăn thì đưa tôi ăn, tôi vẫn chưa no. Đừng để lãng phí, lãng phí lương thực là điều đáng xấu hổ đấy!"
Dứt lời, cô lấy cái bát của Cố Gia Huy lại, chấm với dấm rồi ăn đến ngây ngất.
Cố Gia Huy trợn mắt há hốc mồm.
Thế mà anh lại không ăn được nhiều bằng Hứa Minh Tâm?
"Hứa Minh Tâm, em nói thật cho tôi biết, rốt cuộc sức ăn của em là bao nhiêu?"
"Một bát cơm."
Cô đảo mắt, nói.
"Tôi muốn nghe lời nói thật, nếu không tôi không cho em ăn sủi cảo nữa."
Cố Gia Huy âm trầm nói.
"Được rồi được rồi, bát cỡ bình thường, tôi ăn hai bát, nếu không thì rất nhanh sẽ lại đói bụng."
"Cho nên mỗi lần ăn cùng tôi, em đều chưa ăn no hả?"