Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54 Có hơi xấu xa, rung động tâm hồn.
"Tôi sai rồi, cậu ba Cố, anh đừng đánh nữa, tôi biết sai rồi...."
Hứa Minh Tâm liên tục xin tha, cô cảm giác mông mình sắp phế rồi!
Cố Gia Huy nghe thấy giọng nói đáng thương của cô, không nhịn được mềm lòng, lực tay cũng càng ngày càng nhẹ.
Hứa Minh Tâm biết anh không nỡ đánh cô, trong lòng không khỏi mừng thầm, tiếp tục nhu thuận nói.
"Cậu ba Cố, anh tốt bụng tha cho tôi đi! Lát nữa tôi còn phải làm bài tập, ngày mai bài chuyên ngành nhiều lắm, kinh tế học của tôi còn chưa làm, đề thuế suất còn không biết làm."
Cố Gia Huy cũng không nỡ đánh tiếp, cái mông cô xúc cảm quá tốt, rất đàn hồi, lại làm anh hơi lưu luyến quên lối về.
Năm nay Hứa Minh Tâm mới mười tám tuổi, không khác gì so với cô gái nhỏ, còn cần người cưng chiều.
Mỗi lần trong đầu anh động tà niệm, anh đều cảm thấy mình như cầm thú vậy.
"Chết tiệt!" Đứng lên, anh muốn xem xem là bài gì, có thể dày vò cái đầu như quả dưa nhỏ của em thành ra như vậy!"
Hứa Minh Tâm nghe vậy lập tức rất là chân chó lấy bài tập tới, nói đến cũng thật xấu hổ, rõ ràng đã lên đại học rồi mà cô cảm giác lúc này mình vẫn giống như học sinh tiểu học vậy á.
Lúc đầu, cô cũng không ôm hy vọng gì đối với Cố Gia Huy, nhưng không ngờ anh lại biết hết những cái này.
Gian thương!
Nhất định là gian thương, câu hỏi kinh tế học khó thế như này, anh lại biết hết!
Cố Gia Huy phân tích cho cô nghe từng cái một, giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, êm tại khủng khiếp, anh có giọng trầm điển hình luôn.
Dùng ngôn ngữ trên mạng, thì đó chính là kiểu có thể làm cho lỗ tai có thai.
Cô không kìm được mà bị thu hút bởi giọng nói của anh, cả quá trình đều không biết anh đang giảng đề nào, chỉ nhằm chằm Cố Gia Huy thôi.
Đôi môi mỏng gợi cảm mở ra hạ xuống, giọng nói trầm ấm êm tai, anh cúi mặt, kiên nhẫn và
nghiêm túc.
Trong lúc nhất thời, Hứa Minh Tâm nhìn như sinhư say.
Cuối cùng, Cố Gia Huy giảng xong một đề, rồi nói: "Em nghe đã hiểu chưa?"
Ngẩng mặt lên, liền nhìn thấy cô vợ nhỏ của anh đang nhìn mình chằm chằm, lại còn... thất thần?
Cố Gia Huy có hơi bất đắc dĩ, cốc đầu cô: "Nhìn đủ chưa hả? Nước miếng của em sắp chảy xuống rồi."
Cô nghe vậy, phục hồi tinh thần, vội vàng lau khóe miệng, phát hiện không có gì cả.
Nhoáng cái, cô ngượng muốn chết, sắc mặt đỏ bừng.
"Em mặc như này, nhìn tôi với ánh mắt đói khát như vậy, là muốn phát sinh chút gì đó với tôi à?"
Cố Gia Huy mỉm cười thong thả, nụ cười kia mang theo ma lực đặc biệt.
Tinh quái lẳng lơ, nhưng lại có sức hấp dẫn vô hạn.
Có hơi xấu xa, rung động tâm hồn.
Cô cảm giác máu nóng toàn thân đều xông lên đầu, hai má nóng bừng.
Cô không biết nên nhìn vào đầu, lắp bắp nói: "Không... không có..."
"Anh có thể nói lại một lần nữa được không? Tôi... lần này nhất định tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe."
Cổ Gia Huy hết cách, đành phải giảng lại một lần nữa.
"Thì ra là ý này, tại sao nghe anh nói như này, hình như đã đơn giản hơn nhiều nhỉ? Lúc học trưởng giảng, rõ ràng rất phức tạp!"
Hứa Minh Tâm liên tục xin tha, cô cảm giác mông mình sắp phế rồi!
Cố Gia Huy nghe thấy giọng nói đáng thương của cô, không nhịn được mềm lòng, lực tay cũng càng ngày càng nhẹ.
Hứa Minh Tâm biết anh không nỡ đánh cô, trong lòng không khỏi mừng thầm, tiếp tục nhu thuận nói.
"Cậu ba Cố, anh tốt bụng tha cho tôi đi! Lát nữa tôi còn phải làm bài tập, ngày mai bài chuyên ngành nhiều lắm, kinh tế học của tôi còn chưa làm, đề thuế suất còn không biết làm."
Cố Gia Huy cũng không nỡ đánh tiếp, cái mông cô xúc cảm quá tốt, rất đàn hồi, lại làm anh hơi lưu luyến quên lối về.
Năm nay Hứa Minh Tâm mới mười tám tuổi, không khác gì so với cô gái nhỏ, còn cần người cưng chiều.
Mỗi lần trong đầu anh động tà niệm, anh đều cảm thấy mình như cầm thú vậy.
"Chết tiệt!" Đứng lên, anh muốn xem xem là bài gì, có thể dày vò cái đầu như quả dưa nhỏ của em thành ra như vậy!"
Hứa Minh Tâm nghe vậy lập tức rất là chân chó lấy bài tập tới, nói đến cũng thật xấu hổ, rõ ràng đã lên đại học rồi mà cô cảm giác lúc này mình vẫn giống như học sinh tiểu học vậy á.
Lúc đầu, cô cũng không ôm hy vọng gì đối với Cố Gia Huy, nhưng không ngờ anh lại biết hết những cái này.
Gian thương!
Nhất định là gian thương, câu hỏi kinh tế học khó thế như này, anh lại biết hết!
Cố Gia Huy phân tích cho cô nghe từng cái một, giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, êm tại khủng khiếp, anh có giọng trầm điển hình luôn.
Dùng ngôn ngữ trên mạng, thì đó chính là kiểu có thể làm cho lỗ tai có thai.
Cô không kìm được mà bị thu hút bởi giọng nói của anh, cả quá trình đều không biết anh đang giảng đề nào, chỉ nhằm chằm Cố Gia Huy thôi.
Đôi môi mỏng gợi cảm mở ra hạ xuống, giọng nói trầm ấm êm tai, anh cúi mặt, kiên nhẫn và
nghiêm túc.
Trong lúc nhất thời, Hứa Minh Tâm nhìn như sinhư say.
Cuối cùng, Cố Gia Huy giảng xong một đề, rồi nói: "Em nghe đã hiểu chưa?"
Ngẩng mặt lên, liền nhìn thấy cô vợ nhỏ của anh đang nhìn mình chằm chằm, lại còn... thất thần?
Cố Gia Huy có hơi bất đắc dĩ, cốc đầu cô: "Nhìn đủ chưa hả? Nước miếng của em sắp chảy xuống rồi."
Cô nghe vậy, phục hồi tinh thần, vội vàng lau khóe miệng, phát hiện không có gì cả.
Nhoáng cái, cô ngượng muốn chết, sắc mặt đỏ bừng.
"Em mặc như này, nhìn tôi với ánh mắt đói khát như vậy, là muốn phát sinh chút gì đó với tôi à?"
Cố Gia Huy mỉm cười thong thả, nụ cười kia mang theo ma lực đặc biệt.
Tinh quái lẳng lơ, nhưng lại có sức hấp dẫn vô hạn.
Có hơi xấu xa, rung động tâm hồn.
Cô cảm giác máu nóng toàn thân đều xông lên đầu, hai má nóng bừng.
Cô không biết nên nhìn vào đầu, lắp bắp nói: "Không... không có..."
"Anh có thể nói lại một lần nữa được không? Tôi... lần này nhất định tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe."
Cổ Gia Huy hết cách, đành phải giảng lại một lần nữa.
"Thì ra là ý này, tại sao nghe anh nói như này, hình như đã đơn giản hơn nhiều nhỉ? Lúc học trưởng giảng, rõ ràng rất phức tạp!"