Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90 "Trở về sẽ dạy dỗ lại em!"
*Chương có nội dung hình ảnh
Hứa Minh Tâm thấy người kia sắp lên, bọn họ lại phải đợi một nhóm nữa, tuy không vui nhưng cô cũng lực bất tòng tâm.
Trên đời này, người ngang ngược thật sự là quá nhiều.
Cố Gia Huy thoáng nhìn thấy sự thất vọng sâu trong mắt cô, trái tim khẽ run lên, anh trực tiếp bước nhanh tiến lên, chế trụ bả vai của đại hán kia.
Người đàn ông cao to kia rất cường tráng, thịt béo rung rung, vẻ mặt có hơi hung thần ác sát.
Anh ta đã quẫy người một cái, nhưng lại không thể thoát ra được, anh ta không nhịn được nhíu mày, quay người nhìn lại.
Người đàn ông đang đứng đằng sau bị hủy nửa khuôn mặt, nửa bên mặt còn lại làn da trắng nộn, mặc dù người trông cao to, nhưng dáng người cân đối, cũng không giống nhân vật hung ác gì.
Anh ta cậy mạnh, lại một lần nữa muốn thoát ra, nhưng vẫn không may như cũ.
Sao thằng nhóc này khỏe thế?
Anh ta bất mãn nhíu mày: "Anh làm gì vậy?"
"Anh đã chen hàng, đáng ra là đến lượt chúng tôi."
"À, anh nói tôi chen hàng thì tôi chen hàng à? Tôi nói các anh chen hàng đấy thì sao!"
"Rõ ràng là anh!"
Hứa Minh Tâm tức giận nói: "Mọi người đều nhìn thấy rồi đấy?"
"Ai nhìn thấy, đứng ra đây, để xem ông đây có đánh chết hắn không!"
Anh ta nhìn về phía nhóm người đang xếp hàng dài phía sau, hung tợn nói, không ai muốn bị gặp xui xẻo cho nên, trong lúc nhất thời căn bản không ai dám đứng ra.
"Anh buông tôi ra, nếu không thì tôi không khách khí nữa đâu."
Hứa Minh Tâm cũng hơi sợ người đàn ông to cao này, cô do dự một lát rồi nói: "Hay là... cho anh ta trước đi?"
"Nhìn đi, bạn gái anh cũng không nói nhảm nữa, một người đàn ông như anh đôi co với tôi làm cái gì?"
"Đúng là một người đàn ông thì không nên đôi co!"
Cố Gia Huy híp mắt, lạnh giọng nói, anh chế trụ cánh tay của anh ta, kéo anh
ta ra sau.
Người kia tức giận, trực tiếp vung tay đấm ra, nắm đấm mạnh mẽ sinh gió, kình phong quét lên mặt Hứa Minh Tâm, cô cũng hơi đau.
Cô sợ hãi, không cần nghĩ ngợi liền xông đến trước mặt Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy thấy thế, vội vàng ôm cô vào lòng, một cước hung hăng đạp vào chính giữa đầu gối đối phương.
Anh lùi về sau một bước, tránh nắm đấm, mà người đàn ông kia thì bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, đau đớn kêu rên.
"Anh không sao chứ!"
Hứa Minh Tâm phản ứng lại, vội vàng nói.
Sắc mặt Cố Gia Huy thì khó coi, khuôn mặt âm trầm đáng sợ.
Ánh nhìn không chớp mắt, tịch mịch làm cho người ta sợ hãi rơi trên người cô, làm cô kinh hồn táng đảm.
Anh... tại sao anh lại nhìn mình như vậy?
"Cậu ba Cố.."
"Trở về sẽ dạy dỗ lại em!"
Anh lạnh giọng nói, sau đó nhìn về phía hán tử kia, giọng nói lạnh lẽo, không có một tí tình cảm: "Nếu anh còn không cốt thì đừng trách tôi không khách khí."
"Được, coi như anh giỏi!"
Hán tử biết rõ là mình đánh không lại anh, đành phải ảo não dời đi.
Bọn họ ngồi lên máy nhảy lầu, nhưng Hứa Minh Tâm lại không vui nổi.
Bởi vì cô nhận thấy được sự tức giận của người đàn ông bên cạnh, cô thậm chí còn không biết là mình đã làm gì cái gì chọc anh tức giận.
Mấy trò chơi kích thích sau đó, cô cũng nhạt nhẽo chán phèo, cuối cùng cũng chưa chơi hết đã đi về.
Hứa Minh Tâm thấy người kia sắp lên, bọn họ lại phải đợi một nhóm nữa, tuy không vui nhưng cô cũng lực bất tòng tâm.
Trên đời này, người ngang ngược thật sự là quá nhiều.
Cố Gia Huy thoáng nhìn thấy sự thất vọng sâu trong mắt cô, trái tim khẽ run lên, anh trực tiếp bước nhanh tiến lên, chế trụ bả vai của đại hán kia.
Người đàn ông cao to kia rất cường tráng, thịt béo rung rung, vẻ mặt có hơi hung thần ác sát.
Anh ta đã quẫy người một cái, nhưng lại không thể thoát ra được, anh ta không nhịn được nhíu mày, quay người nhìn lại.
Người đàn ông đang đứng đằng sau bị hủy nửa khuôn mặt, nửa bên mặt còn lại làn da trắng nộn, mặc dù người trông cao to, nhưng dáng người cân đối, cũng không giống nhân vật hung ác gì.
Anh ta cậy mạnh, lại một lần nữa muốn thoát ra, nhưng vẫn không may như cũ.
Sao thằng nhóc này khỏe thế?
Anh ta bất mãn nhíu mày: "Anh làm gì vậy?"
"Anh đã chen hàng, đáng ra là đến lượt chúng tôi."
"À, anh nói tôi chen hàng thì tôi chen hàng à? Tôi nói các anh chen hàng đấy thì sao!"
"Rõ ràng là anh!"
Hứa Minh Tâm tức giận nói: "Mọi người đều nhìn thấy rồi đấy?"
"Ai nhìn thấy, đứng ra đây, để xem ông đây có đánh chết hắn không!"
Anh ta nhìn về phía nhóm người đang xếp hàng dài phía sau, hung tợn nói, không ai muốn bị gặp xui xẻo cho nên, trong lúc nhất thời căn bản không ai dám đứng ra.
"Anh buông tôi ra, nếu không thì tôi không khách khí nữa đâu."
Hứa Minh Tâm cũng hơi sợ người đàn ông to cao này, cô do dự một lát rồi nói: "Hay là... cho anh ta trước đi?"
"Nhìn đi, bạn gái anh cũng không nói nhảm nữa, một người đàn ông như anh đôi co với tôi làm cái gì?"
"Đúng là một người đàn ông thì không nên đôi co!"
Cố Gia Huy híp mắt, lạnh giọng nói, anh chế trụ cánh tay của anh ta, kéo anh
ta ra sau.
Người kia tức giận, trực tiếp vung tay đấm ra, nắm đấm mạnh mẽ sinh gió, kình phong quét lên mặt Hứa Minh Tâm, cô cũng hơi đau.
Cô sợ hãi, không cần nghĩ ngợi liền xông đến trước mặt Cố Gia Huy.
Cố Gia Huy thấy thế, vội vàng ôm cô vào lòng, một cước hung hăng đạp vào chính giữa đầu gối đối phương.
Anh lùi về sau một bước, tránh nắm đấm, mà người đàn ông kia thì bùm một tiếng quỳ trên mặt đất, đau đớn kêu rên.
"Anh không sao chứ!"
Hứa Minh Tâm phản ứng lại, vội vàng nói.
Sắc mặt Cố Gia Huy thì khó coi, khuôn mặt âm trầm đáng sợ.
Ánh nhìn không chớp mắt, tịch mịch làm cho người ta sợ hãi rơi trên người cô, làm cô kinh hồn táng đảm.
Anh... tại sao anh lại nhìn mình như vậy?
"Cậu ba Cố.."
"Trở về sẽ dạy dỗ lại em!"
Anh lạnh giọng nói, sau đó nhìn về phía hán tử kia, giọng nói lạnh lẽo, không có một tí tình cảm: "Nếu anh còn không cốt thì đừng trách tôi không khách khí."
"Được, coi như anh giỏi!"
Hán tử biết rõ là mình đánh không lại anh, đành phải ảo não dời đi.
Bọn họ ngồi lên máy nhảy lầu, nhưng Hứa Minh Tâm lại không vui nổi.
Bởi vì cô nhận thấy được sự tức giận của người đàn ông bên cạnh, cô thậm chí còn không biết là mình đã làm gì cái gì chọc anh tức giận.
Mấy trò chơi kích thích sau đó, cô cũng nhạt nhẽo chán phèo, cuối cùng cũng chưa chơi hết đã đi về.