Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-307
CHƯƠNG 307: KHÔNG CHO ANH VÀO CỬA
Khi Thịnh Trình Việt về đến nhà thì đêm đã khuya.
Anh đi tới cửa và kinh ngạc phát hiện cửa lớn đã bị đóng lại, hơn nữa còn có rất nhiều khóa, không có kỹ thuật tốt, anh vẫn thật sự không vào được. Hơn nữa nhìn chỗ phòng bảo vệ thấy tắt đèn, không cần nói, anh cũng biết đây là kiệt tác của đám trẻ con.
Thịnh Trình Việt lấy điện thoại di động ra gọi cho con nhưng không ai nghe máy. Anh nhìn kỹ, phát hiện ở cửa còn để lại một lá thư cho mình.
"Giáo viên đã từng nói qua, tất cả mọi nơi đều phải có kỷ luật, đều sẽ có giờ giới nghiêm. Giờ giới nghiêm của nhà chúng ta là tám giờ. Quá giờ thì không thể vào cửa."
Giờ giới nghiêm? Từ trước đến nay Thịnh Trình Việt cũng chưa từng nghe nói nhà bọn họ còn có giờ giới nghiêm này. Có lẽ đám trẻ oán trách vì anh luôn đi sớm về muộn. Nhưng bây giờ anh cũng không thể nói với đám trẻ là mỗi ngày mình đều đi tìm mẹ của bọn chúng được.
Chờ một lát, tại sao lại không thể chứ? Thịnh Trình Việt tự hỏi mình. Nguyên nhân của anh chỉ là không muốn Tiêu Mộc Diên cảm giác ngụy trang của mình đã thất bại.
"Chúng ta đối xử với ba như vậy, có phải đã quá tàn nhẫn không?" Nguyệt Nguyệt ghé đầu ở trước cửa sổ, nhìn Thịnh Trình Việt và cúi mặt muốn.
"Tàn nhẫn à? Đến bây giờ còn chưa có tung tích của mẹ kìa? Ba thì hay rồi, mỗi ngày đều lan truyền scandal với con hồ ly tinh kia. Em còn không nghe được khắp nơi trong trường học đang bàn tán ầm ĩ sao?" Trong mắt Viễn Đan lóe lên sự hung ác và tàn bạo. Ánh mắt cậu nhìn Thịnh Trình Việt phần lớn vẫn là sự căm hận.
Nguyệt Nguyệt mím môi. Gần đây cũng không biết tại sao, tính tình của Viễn Đan luôn thay đổi thất thường. Từ ngày hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau, cậu luôn tỏ vẻ khó chịu với cô. Nguyệt Nguyệt cũng không biết mình đã làm chuyện gì để cho cậu lại ghét như vậy.
"Nhưng..." Nguyệt Nguyệt nhìn bóng lưng của Thịnh Trình Việt hào vào trong màn đêm và cảm thấy trong lòng chua xót: “Nhưng nhìn ba như vậy thật đáng thương."
"Ba đáng thương à? Vậy còn mẹ thì sao?" Viễn Đan hừ lạnh một tiếng: “Thảo nào mẹ phải rời nhà trốn đi. Đó là vì ngay cả em cũng đứng ở bên phía người khác đấy."
"Viễn Đan, cậu nói vậy là hơi quá rồi. Chúng ta không thấy mẹ thì ai chẳng sốt ruột, không chỉ là có một mình cậu thôi đâu." Tuấn Hạo đứng ra và muốn ngăn cản cuộc chiến sắp sửa phát sinh này.
"Đúng vậy, Viễn Đan, em không thấy mẹ cũng rất đau lòng." Nguyệt Nguyệt nhìn Viễn Đan. Bây giờ không bật đèn, bọn trẻ hoàn toàn dựa vào ánh trăng bên ngoài để nhìn mọi thứ bên ngoài. Dưới ánh trăng, vẻ mặt Viễn Đan thâm trầm, lạnh lùng nhìn mọi người, toàn thân như tản ra hơi lạnh khiến người ta không rét mà run, đồng thời cũng dọa được cả cô rồi.
Thấy Nguyệt Nguyệt ngây người không nói tiếng nào, Tuấn Hạo và Quả Quả đều nhìn sang.
"Quả nhiên là người không có đầu óc." Viễn Đan giễu cợt một tiếng, sau đó xoay người đi về phía phòng của mình: “Nói chung, anh tuyệt đối sẽ không thông cảm với những người đã làm cho mẹ đau lòng."
"Viễn Đan rốt cuộc anh ấy làm sao vậy?" Nguyệt Nguyệt nhìn theo bóng lưng của cậu và buột miệng nói ra.
Tuấn Hạo lắc đầu. Cậu ấy cũng không biết Viễn Đan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, gần đây quả thật giống như uống phải thuốc điên nào đó, chẳng khác nào thần kinh cả. Nhìn bộ dạng còn khá giống như "mọi người đều say mình ta tỉnh", nhìn vậy thật sự có chút gợi đòn...
Quả Quả suy nghĩ thật nhanh và đột nhiên mở miệng nói: "Anh ấy nói đã nghe được gì đó ở trong trường học, vậy có phải anh ấy đã gặp phải chuyện gì đó ở trong trường học hay không?"
Nghe Quả Quả nói vậy, bọn trẻ đều cảm thấy rất có lý.
Bởi vì Viễn Đan là nhân tài, cho dù bọn họ đều vào trường nhưng Viễn Đan học ở lớp giỏi hơn, người trong lớp đó đều rất xuất sắc nên thời gian học cũng dài hơn bọn họ nhiều, thường cả thứ bảy cũng không được nghỉ.
Trước đó, Tuấn Hạo cũng có cơ hội vào học ở đó, nhưng nghĩ một mình Quả Quả ở trong lớp thường nên cậu ấy cảm thấy không yên tâm, vì vậy lại bỏ qua.
Nếu như Nguyệt Nguyệt biết suy nghĩ thật sự của Tuấn Hạo thì nhất định sẽ mắng to một trận. Cô cũng học ở lớp bình thường, cô lại không phải là người sao?
"Ngày mai là thứ bảy, ngoại trừ Viễn Đan thì chúng ta đều không đi học. Chúng ta tới đó xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra." Quả Quả đề nghị.
"Em đồng ý." Nguyệt Nguyệt tán thành.
"Cứ quyết định như vậy đi. Mọi người về ngủ sớm, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
Đám trẻ đều trở lại phòng của mình, nhưng Thịnh Trình Việt vẫn ngồi ở trong xe...
Anh nhìn cánh cửa đóng chặt, ngước mắt nhìn cửa sổ vừa đóng lại mà không nhịn được cười. Đêm dài đằng đẵng như vậy, chẳng lẽ anh phải một mình ngủ ở nơi không có nổi một chỗ thoải mái để ngả lưng này sao?
Đương nhiên là không rồi.
Thịnh Trình Việt lái xe quay lại bờ biển kia. Đèn Cà Phê Trên Đảo đã tắt. Anh liếc nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ đã là chín rưỡi tối. Anh gục đầu trên tay lái và nhìn bãi cát đã trở nên tối đen. Quả nhiên, anh vẫn phải một mình ở nơi không có chỗ nghỉ ngơi thoải mái này suốt cả đêm rồi.
Thịnh Trình Việt vừa nhắm mắt lại liền thấy phía trước chợt sáng lên. Tia sáng này chiếu đến mắt làm cho anh bừng tỉnh. Anh ngẩng đầu lên và thấy một cô gái bây giờ không hề yểu điệu chạy qua trước mặt.
Nhìn bóng dáng kia thật quen mắt.
Muộn thế này rồi mà cô ấy còn tới đây làm gì? Thịnh Trình Việt nghi ngờ nhưng không đi ra mà chỉ lẳng lặng ở trong xe nhìn cô mà thôi.
Không bao lâu, Tiêu Mộc Diên từ trong quán cà phê đi ra, trên tay còn cầm một sợi dây treo nhỏ.
Sợi dây treo này sáng lấp lánh ở dưới ánh trăng. Thịnh Trình Việt liếc nhìn qua đã nhận ra đó là cái móc treo điện thoại mà Tiêu Mộc Diên đã mua. Dây treo điện thoại này vốn là một đôi, còn có một cái vẫn ở trong tay của anh. Anh lấy điện thoại di động ra, quả nhiên cũng có một sợi giống hệt vậy.
"May quá, không bị mất." Tiêu Mộc Diên vui mừng nhìn móc treo điện thoại này. Cô quay lại chính là để tìm nó.
Tiêu Mộc Diên vừa quay lại chỗ ở thì đột nhiên phát hiện không thấy sợi dây treo trên điện thoại di động đâu. Cô tìm khắp nơi rất lâu vẫn không thấy đâu cả. Lâm Linh nói có thể nó bị rơi trong cửa hàng. Cô thấy có lẽ là vậy nên vô cùng lo lắng chạy về.
May là nó rơi ở quầy bar, chỗ để điện thoại ban ngày, có lẽ nó bị tuột ra lúc đó.
Đã lấy được móc treo điện thoại nên Tiêu Mộc Diên tính quay về nhà. Nhưng cô mới đi được mấy bước thì thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm một nhóm người.
Tiêu Mộc Diên đứng lại, lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt, lặng lẽ bỏ dây treo điện thoại vào trong túi.
Dẫn đầu chính là một người đàn ông với dáng vẻ lưu manh. Hắn ngậm cây tăm, cách ăn mặc nói dễ nghe thì có vẻ bất kham, nói trắng ra chính là không đứng đắn.
Tiêu Mộc Diên chưa bao giờ thấy một người mặc quần jean thủng lỗ lại rách thành như vậy... dáng vẻ thô bỉ như vậy.
"Đây không phải là cô em Diên Diên sao? Muộn thế này, sao em còn ở đây thế?"
Người dẫn đầu vốn đang đút hai tay trong túi quần, bộ dạng rất khoe khoang ngông cuồng, nhưng vào giây phút nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, hắn lập tức tươi cười và đi dần về phía cô.
Tiêu Mộc Diên nhìn người trước mặt và lùi lại vài bước, rất rõ ràng cô cũng không nhận ra người này.
Khi Thịnh Trình Việt về đến nhà thì đêm đã khuya.
Anh đi tới cửa và kinh ngạc phát hiện cửa lớn đã bị đóng lại, hơn nữa còn có rất nhiều khóa, không có kỹ thuật tốt, anh vẫn thật sự không vào được. Hơn nữa nhìn chỗ phòng bảo vệ thấy tắt đèn, không cần nói, anh cũng biết đây là kiệt tác của đám trẻ con.
Thịnh Trình Việt lấy điện thoại di động ra gọi cho con nhưng không ai nghe máy. Anh nhìn kỹ, phát hiện ở cửa còn để lại một lá thư cho mình.
"Giáo viên đã từng nói qua, tất cả mọi nơi đều phải có kỷ luật, đều sẽ có giờ giới nghiêm. Giờ giới nghiêm của nhà chúng ta là tám giờ. Quá giờ thì không thể vào cửa."
Giờ giới nghiêm? Từ trước đến nay Thịnh Trình Việt cũng chưa từng nghe nói nhà bọn họ còn có giờ giới nghiêm này. Có lẽ đám trẻ oán trách vì anh luôn đi sớm về muộn. Nhưng bây giờ anh cũng không thể nói với đám trẻ là mỗi ngày mình đều đi tìm mẹ của bọn chúng được.
Chờ một lát, tại sao lại không thể chứ? Thịnh Trình Việt tự hỏi mình. Nguyên nhân của anh chỉ là không muốn Tiêu Mộc Diên cảm giác ngụy trang của mình đã thất bại.
"Chúng ta đối xử với ba như vậy, có phải đã quá tàn nhẫn không?" Nguyệt Nguyệt ghé đầu ở trước cửa sổ, nhìn Thịnh Trình Việt và cúi mặt muốn.
"Tàn nhẫn à? Đến bây giờ còn chưa có tung tích của mẹ kìa? Ba thì hay rồi, mỗi ngày đều lan truyền scandal với con hồ ly tinh kia. Em còn không nghe được khắp nơi trong trường học đang bàn tán ầm ĩ sao?" Trong mắt Viễn Đan lóe lên sự hung ác và tàn bạo. Ánh mắt cậu nhìn Thịnh Trình Việt phần lớn vẫn là sự căm hận.
Nguyệt Nguyệt mím môi. Gần đây cũng không biết tại sao, tính tình của Viễn Đan luôn thay đổi thất thường. Từ ngày hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau, cậu luôn tỏ vẻ khó chịu với cô. Nguyệt Nguyệt cũng không biết mình đã làm chuyện gì để cho cậu lại ghét như vậy.
"Nhưng..." Nguyệt Nguyệt nhìn bóng lưng của Thịnh Trình Việt hào vào trong màn đêm và cảm thấy trong lòng chua xót: “Nhưng nhìn ba như vậy thật đáng thương."
"Ba đáng thương à? Vậy còn mẹ thì sao?" Viễn Đan hừ lạnh một tiếng: “Thảo nào mẹ phải rời nhà trốn đi. Đó là vì ngay cả em cũng đứng ở bên phía người khác đấy."
"Viễn Đan, cậu nói vậy là hơi quá rồi. Chúng ta không thấy mẹ thì ai chẳng sốt ruột, không chỉ là có một mình cậu thôi đâu." Tuấn Hạo đứng ra và muốn ngăn cản cuộc chiến sắp sửa phát sinh này.
"Đúng vậy, Viễn Đan, em không thấy mẹ cũng rất đau lòng." Nguyệt Nguyệt nhìn Viễn Đan. Bây giờ không bật đèn, bọn trẻ hoàn toàn dựa vào ánh trăng bên ngoài để nhìn mọi thứ bên ngoài. Dưới ánh trăng, vẻ mặt Viễn Đan thâm trầm, lạnh lùng nhìn mọi người, toàn thân như tản ra hơi lạnh khiến người ta không rét mà run, đồng thời cũng dọa được cả cô rồi.
Thấy Nguyệt Nguyệt ngây người không nói tiếng nào, Tuấn Hạo và Quả Quả đều nhìn sang.
"Quả nhiên là người không có đầu óc." Viễn Đan giễu cợt một tiếng, sau đó xoay người đi về phía phòng của mình: “Nói chung, anh tuyệt đối sẽ không thông cảm với những người đã làm cho mẹ đau lòng."
"Viễn Đan rốt cuộc anh ấy làm sao vậy?" Nguyệt Nguyệt nhìn theo bóng lưng của cậu và buột miệng nói ra.
Tuấn Hạo lắc đầu. Cậu ấy cũng không biết Viễn Đan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, gần đây quả thật giống như uống phải thuốc điên nào đó, chẳng khác nào thần kinh cả. Nhìn bộ dạng còn khá giống như "mọi người đều say mình ta tỉnh", nhìn vậy thật sự có chút gợi đòn...
Quả Quả suy nghĩ thật nhanh và đột nhiên mở miệng nói: "Anh ấy nói đã nghe được gì đó ở trong trường học, vậy có phải anh ấy đã gặp phải chuyện gì đó ở trong trường học hay không?"
Nghe Quả Quả nói vậy, bọn trẻ đều cảm thấy rất có lý.
Bởi vì Viễn Đan là nhân tài, cho dù bọn họ đều vào trường nhưng Viễn Đan học ở lớp giỏi hơn, người trong lớp đó đều rất xuất sắc nên thời gian học cũng dài hơn bọn họ nhiều, thường cả thứ bảy cũng không được nghỉ.
Trước đó, Tuấn Hạo cũng có cơ hội vào học ở đó, nhưng nghĩ một mình Quả Quả ở trong lớp thường nên cậu ấy cảm thấy không yên tâm, vì vậy lại bỏ qua.
Nếu như Nguyệt Nguyệt biết suy nghĩ thật sự của Tuấn Hạo thì nhất định sẽ mắng to một trận. Cô cũng học ở lớp bình thường, cô lại không phải là người sao?
"Ngày mai là thứ bảy, ngoại trừ Viễn Đan thì chúng ta đều không đi học. Chúng ta tới đó xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra." Quả Quả đề nghị.
"Em đồng ý." Nguyệt Nguyệt tán thành.
"Cứ quyết định như vậy đi. Mọi người về ngủ sớm, ngày mai còn phải dậy sớm đấy."
Đám trẻ đều trở lại phòng của mình, nhưng Thịnh Trình Việt vẫn ngồi ở trong xe...
Anh nhìn cánh cửa đóng chặt, ngước mắt nhìn cửa sổ vừa đóng lại mà không nhịn được cười. Đêm dài đằng đẵng như vậy, chẳng lẽ anh phải một mình ngủ ở nơi không có nổi một chỗ thoải mái để ngả lưng này sao?
Đương nhiên là không rồi.
Thịnh Trình Việt lái xe quay lại bờ biển kia. Đèn Cà Phê Trên Đảo đã tắt. Anh liếc nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ đã là chín rưỡi tối. Anh gục đầu trên tay lái và nhìn bãi cát đã trở nên tối đen. Quả nhiên, anh vẫn phải một mình ở nơi không có chỗ nghỉ ngơi thoải mái này suốt cả đêm rồi.
Thịnh Trình Việt vừa nhắm mắt lại liền thấy phía trước chợt sáng lên. Tia sáng này chiếu đến mắt làm cho anh bừng tỉnh. Anh ngẩng đầu lên và thấy một cô gái bây giờ không hề yểu điệu chạy qua trước mặt.
Nhìn bóng dáng kia thật quen mắt.
Muộn thế này rồi mà cô ấy còn tới đây làm gì? Thịnh Trình Việt nghi ngờ nhưng không đi ra mà chỉ lẳng lặng ở trong xe nhìn cô mà thôi.
Không bao lâu, Tiêu Mộc Diên từ trong quán cà phê đi ra, trên tay còn cầm một sợi dây treo nhỏ.
Sợi dây treo này sáng lấp lánh ở dưới ánh trăng. Thịnh Trình Việt liếc nhìn qua đã nhận ra đó là cái móc treo điện thoại mà Tiêu Mộc Diên đã mua. Dây treo điện thoại này vốn là một đôi, còn có một cái vẫn ở trong tay của anh. Anh lấy điện thoại di động ra, quả nhiên cũng có một sợi giống hệt vậy.
"May quá, không bị mất." Tiêu Mộc Diên vui mừng nhìn móc treo điện thoại này. Cô quay lại chính là để tìm nó.
Tiêu Mộc Diên vừa quay lại chỗ ở thì đột nhiên phát hiện không thấy sợi dây treo trên điện thoại di động đâu. Cô tìm khắp nơi rất lâu vẫn không thấy đâu cả. Lâm Linh nói có thể nó bị rơi trong cửa hàng. Cô thấy có lẽ là vậy nên vô cùng lo lắng chạy về.
May là nó rơi ở quầy bar, chỗ để điện thoại ban ngày, có lẽ nó bị tuột ra lúc đó.
Đã lấy được móc treo điện thoại nên Tiêu Mộc Diên tính quay về nhà. Nhưng cô mới đi được mấy bước thì thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm một nhóm người.
Tiêu Mộc Diên đứng lại, lạnh lùng nhìn mấy người trước mặt, lặng lẽ bỏ dây treo điện thoại vào trong túi.
Dẫn đầu chính là một người đàn ông với dáng vẻ lưu manh. Hắn ngậm cây tăm, cách ăn mặc nói dễ nghe thì có vẻ bất kham, nói trắng ra chính là không đứng đắn.
Tiêu Mộc Diên chưa bao giờ thấy một người mặc quần jean thủng lỗ lại rách thành như vậy... dáng vẻ thô bỉ như vậy.
"Đây không phải là cô em Diên Diên sao? Muộn thế này, sao em còn ở đây thế?"
Người dẫn đầu vốn đang đút hai tay trong túi quần, bộ dạng rất khoe khoang ngông cuồng, nhưng vào giây phút nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, hắn lập tức tươi cười và đi dần về phía cô.
Tiêu Mộc Diên nhìn người trước mặt và lùi lại vài bước, rất rõ ràng cô cũng không nhận ra người này.