Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-405
CHƯƠNG 405: VÌ CUỘC SỐNG
CHƯƠNG 405: VÌ CUỘC SỐNG
Cô gái đứng ở cửa nghe Thịnh Trình Việt nói như vậy, chợt nhíu mày, cô nói: "Anh, vì sao em có cảm giác câu nói vừa rồi của anh rất có phong cách của em?"
Không sai, cô gái trước mắt này tên là Thịnh Thảo An, cũng chính là em gái của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt nghe Thịnh Thảo An nói thế, trên trán chợt xuất hiện lấm tấm mồ hôi. Anh lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn ra nói: "Em tự mình xem đi."
Thịnh Thảo An nhìn thoáng màn hình điện thoại một chút liền không nói ra lời.
Bởi vì Thịnh Thắng đã nằm viện rất lâu, Thịnh Trình Việt thân là con trai độc nhất lại chưa từng đi thăm hỏi Thịnh Thắng, thế là ngày nào Thịnh Thảo An cũng gọi điện cho Thịnh Trình Việt. Đương nhiên, hầu như mỗi lần gọi đến đều là đường dây bận.
Thịnh Thảo An đoán có thể là mình đã bị Thịnh Trình Việt đưa vào danh sách đen nên gọi không được, kết quả là, cô đổi phương thức khác, ngày nào cũng gửi nhắn tin cho Thịnh Trình Việt.
Chẳng hạn như: "Sao hôm nay anh còn chưa tới, người nhà họ Tô đã đến trông nom mấy ngày, bọn họ luôn nói xấu về anh, anh mặc kệ bọn họ sao?"
Lại chẳng hạn như: "Anh, em biết anh đang giận ba. Nhưng nói thế nào đi nữa thì ông ấy cũng là ba của tụi mình, tụi mình không thể bỏ mặc ba như vậy."
Hoặc là: "Anh nhẫn tâm đến như vậy sao, ông ấy là ba của mình. Em đã trông nom ba mấy ngày liền, anh cũng nên đến thay em làm tròn chữ hiếu. Anh không đến, mẹ em không cho em ra ngoài kìa!"
Thật ra câu cuối cùng mới là lời thật lòng của Thịnh Thảo An, còn không phải bởi vì Âu Liên bắt cô trông nom đến phát ngán sao?
Gặp Thịnh Trình Việt không nói lời nào, Thịnh Thảo An cũng chẹp chẹp miệng không nói, sau đó cô đi đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, kéo tay cô ấy nói: "Chị dâu, chị là chị dâu của em đó! Chị nhất định phải mau cứu em."
"Chuyện là thế nào?" Tiêu Mộc Diên không hiểu, Thịnh Thảo An nắm chặt tay cô, cô cũng nghe ra Thịnh Thảo An nóng vội, nhìn dáng vẻ lúc này của Thịnh Thảo An có vẻ thực sự là có chuyện khẩn cấp.
Thịnh Thảo An hít một hơi, sau đó đột nhiên ôm chầm Tiêu Mộc Diên, đặt cái cằm lên bờ vai Tiêu Mộc Diên, lớn tiếng gào: "Chị dâu! Em thật khổ mà! Ngay cả nhà em cũng không về được."
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Mộc Diên hỏi, lắc đầu một cái muốn tránh ra.
Bây giờ hai tay Tiêu Mộc Diên đang ôm đứa bé không dứt ra được.
Thịnh Thảo An giống như không phát hiện gì, vẫn ôm chặt Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy vậy lập tức đi lên tách hai người ra, sau đó kéo Tiêu Mộc Diên ra sau lưng anh, nói: "Em muốn nói gì cứ nói, đừng hở một chút là động tay động chân."
"......" Thịnh Thảo An nhìn thấy người trước mặt có hành động như vậy, chợt im lặng một lúc, sau đó, cô hít một hơi giận dữ nói: "Anh , em chỉ cảm thấy mình quá khổ nên muốn khóc lóc kể lể với chị dâu một chút mà thôi."
"Cô Thảo An, ba không có ý gì đâu, bởi vì mẹ đang ôm em gái của tụi con."
Nguyệt Nguyệt đi tới lôi kéo tay Thịnh Thảo An nói. Nó vẫn luôn có ấn tượng tốt với Thịnh Thảo An, đặc biệt là lúc cô mắng Tô Anh, nó cùng Viễn Đan đều cảm thấy cô mắng thật hay, vốn từ ngữ thật là phong phú.
"Em gái?" Thịnh Thảo An nghe vậy theo bản năng nhìn xuống bụng Tiêu Mộc Diên, mấy ngày trước vẫn còn thấy một vòng lớn, bây giờ thì bằng phẳng rồi. Cô lại dời mắt qua bên cạnh, chợt thấy Tiêu Mộc Diên đang ôm một đứa bé trong tay. Đứa bé được bao bọc kín như một bọc vải nhỏ có cùng màu với bộ quần áo mà Tiêu Mộc Diên đang mặc, nếu không phải Thịnh Trình Việt nhắc nhở, Thịnh Thảo An còn cho rằng đứa bé trong bụng Tiêu Mộc Diên vẫn chưa ra.
Nguyệt Nguyệt gật đầu, nói: "Hình như em gái con sinh vào mười ngày trước."
"Mười ngày?" Thịnh Thảo An nghe vậy liền nghĩ tới hình như cũng tầm mười ngày trước Thịnh Thắng nhập viện, thế là cô rũ mặt xuống nhìn Thịnh Trình Việt: "Em nói này anh hai, chẳng qua là vợ anh sinh con thôi, có cần phải giấu diếm luôn cả đứa em gái này không! Nếu như anh sớm nói cho em biết anh phải chăm sóc chị dâu thì em sẽ không yêu cầu anh qua bên đó. Dù sao người ba này có hay không cũng thế."
Thịnh Thảo An nói xong thở dài, nhớ tới Thịnh Thắng, nếu ông ấy không phải ba cô thì quá tốt rồi.
Nghe Thịnh Thảo An nói, Tiêu Mộc Diên cùng Thịnh Trình Việt cùng lúc nhìn về cô, những gì cô gái này nói không giống như trong tin nhắn.
Thật ra Tiêu Mộc Diên cũng biết chuyện Thịnh Thắng nhập viện, cô từng đọc tin nhắn điện thoại của Thịnh Trình Việt, khi đọc tin nhắn Thịnh Thảo An gửi đến, Tiêu Mộc Diên còn nhịn không được nói một câu: "Nhìn xem Thảo An thật là có hiếu đấy!"
Thế mà bây giờ...... Tiêu Mộc Diên cảm thấy có lẽ cô đã hiểu lầm điều gì.
"Mấy người đứng ở cửa ra vào làm gì?" Đột nhiên, từ ngoài cổng truyền đến âm thanh của một cô gái.
Bọn họ cùng lúc quay đầu ra nhìn, liền thấy Lâm Linh cùng dì Lưu riêng phần mình cầm giỏ rau, có lẽ là hai người vừa đi mua đồ ăn về.
Thịnh Thảo An nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Linh, cô đi đến trước mặt Lâm Linh nói: "Cô lại làm bảo mẫu ở độ tuổi này sao?"
Lâm Linh gật đầu nói: "Không sai, vì cuộc sống."
"A, phải ha, có vẻ như cuộc sống hiện tại rất không dễ." Thịnh Thảo An gật đầu.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, Tiêu Mộc Diên thật không nói ra lời. Bây giờ cô vẫn còn ngồi ở trong xe, đang muốn đi tới lại bị Thịnh Trình Việt ở bên cạnh cản lại.
Thịnh Trình Việt nói: "Em mới sinh con xong cơ thể yếu ớt, tốt nhất là không nên đi lại nhiều."
Tiêu Mộc Diên nói: "Yên tâm đi, em không có yếu ớt như vậy, trước kia ở nước ngoài không có tập tục đi làm trong tháng, sau khi em sinh xong ba đứa con, ngày thứ hai đã đi làm, còn hoàn thành công việc rất xuất sắc. Anh nói xem có phải em rất lợi hại không?" Tiêu Mộc Diên giơ cằm lên tỏ vẻ cao ngạo, dường như là đang nói: "Em lợi hại chưa, anh khen em một chút đi."
Nhưng lại thấy Thịnh Trình Việt cúi mặt xuống, anh nhìn Tiêu Mộc Diên đau lòng nói: "Về sau không cần như vậy nữa, em nên nghỉ ngơi cho khỏe."
"Hả? Cái gì?" Hiển nhiên Tiêu Mộc Diên không hiểu Thịnh Trình Việt đang nói cái gì.
"Dì Lưu, chắc hẳn dì có kinh nghiệm về mặt này, nhờ dì chăm sóc chị dâu của cháu trong tháng được chứ?" Thịnh Thảo An giương đầu nhìn dì Lưu nói.
Dì Lưu gật đầu, bà nói: "Đây là đương nhiên, ngay cả đồ ăn tôi cũng đã mua rồi." Nói xong, bà còn giơ giỏ rau trong tay lên.
Sau đó Thịnh Thảo An nhảy tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, nói với cô: "Ý của anh hai là chị vừa mới sinh xong ngày thứ hai đã phải đi làm thật là quá cực khổ, anh ấy cảm thấy có lỗi với chị, ngoại trừ cảm thấy có lỗi thì hối hận nhiều hơn, cho nên anh ấy muốn đền bù cho chị."
Thịnh Thảo An nói xong còn nháy mắt với Thịnh Trình Việt, ý nói: "Anh hai, em nói có đúng không."
Nhưng mà Thịnh Trình Việt lại làm như không thấy Thịnh Thảo An, trong mắt anh chỉ có Tiêu Mộc Diên.
CHƯƠNG 405: VÌ CUỘC SỐNG
Cô gái đứng ở cửa nghe Thịnh Trình Việt nói như vậy, chợt nhíu mày, cô nói: "Anh, vì sao em có cảm giác câu nói vừa rồi của anh rất có phong cách của em?"
Không sai, cô gái trước mắt này tên là Thịnh Thảo An, cũng chính là em gái của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt nghe Thịnh Thảo An nói thế, trên trán chợt xuất hiện lấm tấm mồ hôi. Anh lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn ra nói: "Em tự mình xem đi."
Thịnh Thảo An nhìn thoáng màn hình điện thoại một chút liền không nói ra lời.
Bởi vì Thịnh Thắng đã nằm viện rất lâu, Thịnh Trình Việt thân là con trai độc nhất lại chưa từng đi thăm hỏi Thịnh Thắng, thế là ngày nào Thịnh Thảo An cũng gọi điện cho Thịnh Trình Việt. Đương nhiên, hầu như mỗi lần gọi đến đều là đường dây bận.
Thịnh Thảo An đoán có thể là mình đã bị Thịnh Trình Việt đưa vào danh sách đen nên gọi không được, kết quả là, cô đổi phương thức khác, ngày nào cũng gửi nhắn tin cho Thịnh Trình Việt.
Chẳng hạn như: "Sao hôm nay anh còn chưa tới, người nhà họ Tô đã đến trông nom mấy ngày, bọn họ luôn nói xấu về anh, anh mặc kệ bọn họ sao?"
Lại chẳng hạn như: "Anh, em biết anh đang giận ba. Nhưng nói thế nào đi nữa thì ông ấy cũng là ba của tụi mình, tụi mình không thể bỏ mặc ba như vậy."
Hoặc là: "Anh nhẫn tâm đến như vậy sao, ông ấy là ba của mình. Em đã trông nom ba mấy ngày liền, anh cũng nên đến thay em làm tròn chữ hiếu. Anh không đến, mẹ em không cho em ra ngoài kìa!"
Thật ra câu cuối cùng mới là lời thật lòng của Thịnh Thảo An, còn không phải bởi vì Âu Liên bắt cô trông nom đến phát ngán sao?
Gặp Thịnh Trình Việt không nói lời nào, Thịnh Thảo An cũng chẹp chẹp miệng không nói, sau đó cô đi đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, kéo tay cô ấy nói: "Chị dâu, chị là chị dâu của em đó! Chị nhất định phải mau cứu em."
"Chuyện là thế nào?" Tiêu Mộc Diên không hiểu, Thịnh Thảo An nắm chặt tay cô, cô cũng nghe ra Thịnh Thảo An nóng vội, nhìn dáng vẻ lúc này của Thịnh Thảo An có vẻ thực sự là có chuyện khẩn cấp.
Thịnh Thảo An hít một hơi, sau đó đột nhiên ôm chầm Tiêu Mộc Diên, đặt cái cằm lên bờ vai Tiêu Mộc Diên, lớn tiếng gào: "Chị dâu! Em thật khổ mà! Ngay cả nhà em cũng không về được."
"Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Mộc Diên hỏi, lắc đầu một cái muốn tránh ra.
Bây giờ hai tay Tiêu Mộc Diên đang ôm đứa bé không dứt ra được.
Thịnh Thảo An giống như không phát hiện gì, vẫn ôm chặt Tiêu Mộc Diên.
Thịnh Trình Việt nhìn thấy vậy lập tức đi lên tách hai người ra, sau đó kéo Tiêu Mộc Diên ra sau lưng anh, nói: "Em muốn nói gì cứ nói, đừng hở một chút là động tay động chân."
"......" Thịnh Thảo An nhìn thấy người trước mặt có hành động như vậy, chợt im lặng một lúc, sau đó, cô hít một hơi giận dữ nói: "Anh , em chỉ cảm thấy mình quá khổ nên muốn khóc lóc kể lể với chị dâu một chút mà thôi."
"Cô Thảo An, ba không có ý gì đâu, bởi vì mẹ đang ôm em gái của tụi con."
Nguyệt Nguyệt đi tới lôi kéo tay Thịnh Thảo An nói. Nó vẫn luôn có ấn tượng tốt với Thịnh Thảo An, đặc biệt là lúc cô mắng Tô Anh, nó cùng Viễn Đan đều cảm thấy cô mắng thật hay, vốn từ ngữ thật là phong phú.
"Em gái?" Thịnh Thảo An nghe vậy theo bản năng nhìn xuống bụng Tiêu Mộc Diên, mấy ngày trước vẫn còn thấy một vòng lớn, bây giờ thì bằng phẳng rồi. Cô lại dời mắt qua bên cạnh, chợt thấy Tiêu Mộc Diên đang ôm một đứa bé trong tay. Đứa bé được bao bọc kín như một bọc vải nhỏ có cùng màu với bộ quần áo mà Tiêu Mộc Diên đang mặc, nếu không phải Thịnh Trình Việt nhắc nhở, Thịnh Thảo An còn cho rằng đứa bé trong bụng Tiêu Mộc Diên vẫn chưa ra.
Nguyệt Nguyệt gật đầu, nói: "Hình như em gái con sinh vào mười ngày trước."
"Mười ngày?" Thịnh Thảo An nghe vậy liền nghĩ tới hình như cũng tầm mười ngày trước Thịnh Thắng nhập viện, thế là cô rũ mặt xuống nhìn Thịnh Trình Việt: "Em nói này anh hai, chẳng qua là vợ anh sinh con thôi, có cần phải giấu diếm luôn cả đứa em gái này không! Nếu như anh sớm nói cho em biết anh phải chăm sóc chị dâu thì em sẽ không yêu cầu anh qua bên đó. Dù sao người ba này có hay không cũng thế."
Thịnh Thảo An nói xong thở dài, nhớ tới Thịnh Thắng, nếu ông ấy không phải ba cô thì quá tốt rồi.
Nghe Thịnh Thảo An nói, Tiêu Mộc Diên cùng Thịnh Trình Việt cùng lúc nhìn về cô, những gì cô gái này nói không giống như trong tin nhắn.
Thật ra Tiêu Mộc Diên cũng biết chuyện Thịnh Thắng nhập viện, cô từng đọc tin nhắn điện thoại của Thịnh Trình Việt, khi đọc tin nhắn Thịnh Thảo An gửi đến, Tiêu Mộc Diên còn nhịn không được nói một câu: "Nhìn xem Thảo An thật là có hiếu đấy!"
Thế mà bây giờ...... Tiêu Mộc Diên cảm thấy có lẽ cô đã hiểu lầm điều gì.
"Mấy người đứng ở cửa ra vào làm gì?" Đột nhiên, từ ngoài cổng truyền đến âm thanh của một cô gái.
Bọn họ cùng lúc quay đầu ra nhìn, liền thấy Lâm Linh cùng dì Lưu riêng phần mình cầm giỏ rau, có lẽ là hai người vừa đi mua đồ ăn về.
Thịnh Thảo An nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Linh, cô đi đến trước mặt Lâm Linh nói: "Cô lại làm bảo mẫu ở độ tuổi này sao?"
Lâm Linh gật đầu nói: "Không sai, vì cuộc sống."
"A, phải ha, có vẻ như cuộc sống hiện tại rất không dễ." Thịnh Thảo An gật đầu.
Nghe hai người nói chuyện với nhau, Tiêu Mộc Diên thật không nói ra lời. Bây giờ cô vẫn còn ngồi ở trong xe, đang muốn đi tới lại bị Thịnh Trình Việt ở bên cạnh cản lại.
Thịnh Trình Việt nói: "Em mới sinh con xong cơ thể yếu ớt, tốt nhất là không nên đi lại nhiều."
Tiêu Mộc Diên nói: "Yên tâm đi, em không có yếu ớt như vậy, trước kia ở nước ngoài không có tập tục đi làm trong tháng, sau khi em sinh xong ba đứa con, ngày thứ hai đã đi làm, còn hoàn thành công việc rất xuất sắc. Anh nói xem có phải em rất lợi hại không?" Tiêu Mộc Diên giơ cằm lên tỏ vẻ cao ngạo, dường như là đang nói: "Em lợi hại chưa, anh khen em một chút đi."
Nhưng lại thấy Thịnh Trình Việt cúi mặt xuống, anh nhìn Tiêu Mộc Diên đau lòng nói: "Về sau không cần như vậy nữa, em nên nghỉ ngơi cho khỏe."
"Hả? Cái gì?" Hiển nhiên Tiêu Mộc Diên không hiểu Thịnh Trình Việt đang nói cái gì.
"Dì Lưu, chắc hẳn dì có kinh nghiệm về mặt này, nhờ dì chăm sóc chị dâu của cháu trong tháng được chứ?" Thịnh Thảo An giương đầu nhìn dì Lưu nói.
Dì Lưu gật đầu, bà nói: "Đây là đương nhiên, ngay cả đồ ăn tôi cũng đã mua rồi." Nói xong, bà còn giơ giỏ rau trong tay lên.
Sau đó Thịnh Thảo An nhảy tới trước mặt Tiêu Mộc Diên, nói với cô: "Ý của anh hai là chị vừa mới sinh xong ngày thứ hai đã phải đi làm thật là quá cực khổ, anh ấy cảm thấy có lỗi với chị, ngoại trừ cảm thấy có lỗi thì hối hận nhiều hơn, cho nên anh ấy muốn đền bù cho chị."
Thịnh Thảo An nói xong còn nháy mắt với Thịnh Trình Việt, ý nói: "Anh hai, em nói có đúng không."
Nhưng mà Thịnh Trình Việt lại làm như không thấy Thịnh Thảo An, trong mắt anh chỉ có Tiêu Mộc Diên.