Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-645
CHƯƠNG 645: BỌN HỌ MUỐN HỢP TÁC SAO
CHƯƠNG 645: BỌN HỌ MUỐN HỢP TÁC SAO
Thịnh Trình Việt hung thần ác sát trừng mắt với quản gia đang quỳ trên sàn nhà. Quản gia dĩ nhiên cũng cảm nhận được cả người mình như đang bị lột mất một lớp da vậy, đúng thật là sống không bằng chết mà.
Bây giờ ông ta mới hiểu chuyện gì xảy ra. Cậu chủ quan tâm cô chủ nhường vậy.
"Nói cho tôi biết." Thịnh Trình Việt hiện tại chỉ có thể lạnh lùng nói, anh nhất định phải biết được tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao. Tiêu Mộc Diên tại sao lại tự mình biến mất ngay trong biệt thự của anh. Hơn nữa anh rõ ràng đã sắp xếp rất nhiều vệ sĩ. Nếu cô ấy thật sự bị bắt đi thì chỉ còn lại một khả năng, chính là có người trong ứng ngoài hợp, đưa cô ấy đi.
Quản gia vẫn quỳ nguyên trên mặt đất, bởi vì lúc này ông nào dám nói gì, như vậy chẳng khác nào tự mình tìm đường chết, nhưng hiện tại cậu chủ đã lên tiếng, nếu ông không mở miệng nói vài câu thì sẽ càng chết nhanh hơn, cho nên ông chỉ có thể nơm nớp lo sợ, run rẩy nói: “Từ sáng tới giờ tôi không hề thấy cô chủ ra khỏi nhà.” Cho nên cô chủ biến mất vào lúc nào ông thật sự không hề biết, câu cuối cùng này quản gia không dám nói.
Thịnh Trình Việt đá vào cái ghế trước mặt mình. Sau đó cái ghế liền ngã cái rầm trên mặt đất, giống như đang phát tiết cho cơn giận của anh vậy.
"Cút! Gọi Lâm Phong đến đây cho tôi!" Anh nhất định phải biết tất cả những chuyện này rốt cuộc là do kẻ nào giở trò, dám động vào người phụ nữ của anh, đúng là chán sống mà, anh nhất định sẽ khiến cho người đó chịu không nổi.
Quản gia nghe xong liền giống như được miễn tội, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Bởi vì bộ dạng của Thịnh Trình Việt hiện tại giống như sắp ăn tươi nuốt sống người ta đến nơi cho nên ông ta dĩ nhiên phải chạy càng nhanh càng tốt.
Lâm Phong vốn đang ở dưới lầu chuẩn bị thì thấy quản gia vội vội vàng vàng chạy về phía mình, anh ta tưởng Thịnh Trình Việt đã chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ mình chỉ cần làm theo chỉ thị, thả toàn bộ bóng bay lên trời.
Vì thế anh ta liền nói vào bộ đàm: “Lập tức bắt đầu hành động."
Sau đó, hàng ngàn hàng vạn quả bóng bay màu hồng được chuẩn bị trong sân bay vút lên trời, tạo thành một cảnh tượng choáng ngợp.
Lâm Phong nhìn thấy trước mắt tràn ngập màu hồng tự nhiên cũng nhoẻn miệng cười. Nhưng giờ phút này, quản gia lại sửng sốt, nhìn không gian xung quanh ngập tràn màu hồng, cuối cùng vẫn là hít vào thở ra một hơi rồi đi đến trước mặt Lâm Phong.
Không đợi quản gia mở miệng nói chuyện, Lâm Phong đã thiện chí lấy tay vuốt vuốt lên lưng của ông ta: “Ông đừng lo lắng, ông muốn đến nói cho tôi biết, tổng giám đốc Thịnh bảo tôi lập tức thả bóng bay lên trời, có đúng không? Bây giờ tôi đã làm xong rồi nên ông không cần bận tâm nữa."
Quản gia vẫn thở phì phò ngắt quãng, chậm rãi hít thở một đỗi ông mới nói trót lọt một câu.
"Không thấy cô chủ đâu hết, cậu chủ muốn cậu mau chóng tới gặp cậu ấy.” Ngắt ngứ một hồi lâu ông ta mới chậm rãi nói hết câu.
Lâm Phong nhướng mày, đột nhiên cảm thấy chuyện lớn không thành rồi. Không ngờ Tiêu Mộc Diên lại xảy ra chuyện. Vừa rồi lẽ ra anh ta không nên tự mình làm chủ. Nên chờ quản gia đến trước mặt mình, nói cho hết câu rồi mới hành động. Nhưng hiện tại thì mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi, anh ta chỉ có thể lập tức đi tìm Thịnh Trình Việt mà thôi.
Thịnh Trình Việt vô cùng đau khổ, con tim nặng nề, buồn rầu dùng tay xoa xoa huyệt thái dương của mình. Vốn nghĩ hai người bọn ho có thể tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc về sau, thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy.
Khóe mắt đau khổ liếc nhìn những quả bóng đang bay lên ngoài cửa sổ, đây là lãng mạn bất ngờ mà anh đã chuẩn bị cho Tiêu Mộc Diên, không ngờ hiện tại lại chỉ có một mình mình cô đơn, thậm chí anh còn cảm thấy cảnh tượng trước mắt có một chút gì đó chế nhạo, chế nhạo anh vì đã không bảo vệ tốt cho Diên Diên, anh đúng là một người chồng thất bại.
Diên Diên, em ngàn vạn lần không được gặp chuyện không hay. Nếu không cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.
...
Trước khi Lâm Phong đi tìm Thịnh Trình Việt đã tự mình điều tra một lượt, nên sau khi hiểu rõ đại khái tình hình rồi mới đi báo cáo với anh. Bởi vì chuyện này là chức trách của anh ta.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa Thịnh Trình Việt liền cất giọng nặng nề: “Vào đi.”
Lâm Phong cầm trong tay một tập báo cáo, sau đó cúi đầu, rồi cất giọng ồm ồm báo cáo: “Tôi đã cử người đi kiểm tra camera của biệt thự. Nhưng hình như camera bị người ta động tay động chân nên có một khoảng thời gian không được ghi lại, hơn nữa còn tìm được một cái máy làm nhiễu tín hiệu. Còn có một chuyện quan trọng nhất chính là có một khoản thời gian, đám người làm bị rơi vào trạng thái hôn mê ngắn.”
Nghe những lời này, gân xanh trên mặt Thịnh Trình Việt đều nổi hết lên. Người đã đưa Tiêu Mộc Diên đi chắc chắn là đã có âm mưu từ trước, hơn nữa, còn rất quen thuộc với tình hình trong biệt thự nhà họ. Vậy thì đại khái là chỉ còn lại một người mà thôi.
"Tiếp tục đi." Thịnh Trình Việt tiếp tục chỉ đạo.
Lâm Phong hơi nuốt nước bọt: “Tuy camera có một khoảng thời gian không thể ghi hình nhưng vẫn còn sót lại một hình ảnh được chụp rất rõ nét cảnh Thịnh Thảo An lái xe rời đi."
Quả nhiên, anh thật sự không có đoán sai, lại là người phụ nữ đó giở trò, cô em gái ngoan của anh rốt cuộc là muốn chơi trò gì đây? Có phải là thật sự không muốn buông tha người phụ nữ của mình không.
Lâm Phong vốn định nói tiếp, nhưng sau khi suy nghĩ về điều gì đó thì liền lập tức im bặt, nhưng chi tiết nhỏ này đã bị Thịnh Trình Việt nhanh mắt nhìn thấy.
"Nói ra hết toàn bộ suy nghĩ của cậu đi." Thịnh Trình Việt cố gắng áp chế cơn giận trong lòng mình lại, bởi vì hiện tại anh thật sự rất muốn nổi giận, thật sự rất muốn bắt Thịnh Thảo An về nghiêm khắc dạy dỗ một trận.
"Thật ra tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan với Đường Lực... Nhưng đây chỉ là dự đoán của tôi mà thôi, tôi cũng không biết có phải là sự thật không nữa." Lâm Phong nói một cách cẩn thận dè dặt. Không khi nào là không để ý đến sự biến hóa trên sắc mặt của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt cuối cùng cũng phản ứng lại. Bởi gì không thể loại trừ điều này được.
"Lập tức đi điều tra xem, anh ta đã đi đâu sau khi ra tù?" Thịnh Trình Việt ân hận vì đã làm sai ngay từ đầu, nhưng hiện tại anh chỉ có thể kềm nén sự hối hận trong lòng.
Lâm Phong gật đầu rồi lui ra ngoài.
Thịnh Trình Việt lại chộp lấy di dộng, cô gắng gọi điện thoại cho Thịnh Thảo An.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được."
Mặc cho Thịnh Trình Việt gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì số điện thoại của cô ấy rốt cuộc vẫn là tiếng trả lời tự động.
Không bắt điện thoại! Xem ra lá gan của Thịnh Thảo An càng ngày càng lớn, càng ngày càng dám tùy ý làm bậy.
Nếu cô ấy dám làm điều gì xằng bậy với Diên Diên thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ấy. Nổi giận đùng đùng, thậm chí còn thẳng tay ném di dộng xuống sàn nhà, di động biến thành thứ để anh trút giận nên lập tức bị anh vô tình quăng bể làm hai mảnh.
Chẳng lẽ Thịnh Thảo An và Đường Lực cùng nhau hợp tác để đối phó với anh sao?
CHƯƠNG 645: BỌN HỌ MUỐN HỢP TÁC SAO
Thịnh Trình Việt hung thần ác sát trừng mắt với quản gia đang quỳ trên sàn nhà. Quản gia dĩ nhiên cũng cảm nhận được cả người mình như đang bị lột mất một lớp da vậy, đúng thật là sống không bằng chết mà.
Bây giờ ông ta mới hiểu chuyện gì xảy ra. Cậu chủ quan tâm cô chủ nhường vậy.
"Nói cho tôi biết." Thịnh Trình Việt hiện tại chỉ có thể lạnh lùng nói, anh nhất định phải biết được tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao. Tiêu Mộc Diên tại sao lại tự mình biến mất ngay trong biệt thự của anh. Hơn nữa anh rõ ràng đã sắp xếp rất nhiều vệ sĩ. Nếu cô ấy thật sự bị bắt đi thì chỉ còn lại một khả năng, chính là có người trong ứng ngoài hợp, đưa cô ấy đi.
Quản gia vẫn quỳ nguyên trên mặt đất, bởi vì lúc này ông nào dám nói gì, như vậy chẳng khác nào tự mình tìm đường chết, nhưng hiện tại cậu chủ đã lên tiếng, nếu ông không mở miệng nói vài câu thì sẽ càng chết nhanh hơn, cho nên ông chỉ có thể nơm nớp lo sợ, run rẩy nói: “Từ sáng tới giờ tôi không hề thấy cô chủ ra khỏi nhà.” Cho nên cô chủ biến mất vào lúc nào ông thật sự không hề biết, câu cuối cùng này quản gia không dám nói.
Thịnh Trình Việt đá vào cái ghế trước mặt mình. Sau đó cái ghế liền ngã cái rầm trên mặt đất, giống như đang phát tiết cho cơn giận của anh vậy.
"Cút! Gọi Lâm Phong đến đây cho tôi!" Anh nhất định phải biết tất cả những chuyện này rốt cuộc là do kẻ nào giở trò, dám động vào người phụ nữ của anh, đúng là chán sống mà, anh nhất định sẽ khiến cho người đó chịu không nổi.
Quản gia nghe xong liền giống như được miễn tội, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài. Bởi vì bộ dạng của Thịnh Trình Việt hiện tại giống như sắp ăn tươi nuốt sống người ta đến nơi cho nên ông ta dĩ nhiên phải chạy càng nhanh càng tốt.
Lâm Phong vốn đang ở dưới lầu chuẩn bị thì thấy quản gia vội vội vàng vàng chạy về phía mình, anh ta tưởng Thịnh Trình Việt đã chuẩn bị xong hết rồi, bây giờ mình chỉ cần làm theo chỉ thị, thả toàn bộ bóng bay lên trời.
Vì thế anh ta liền nói vào bộ đàm: “Lập tức bắt đầu hành động."
Sau đó, hàng ngàn hàng vạn quả bóng bay màu hồng được chuẩn bị trong sân bay vút lên trời, tạo thành một cảnh tượng choáng ngợp.
Lâm Phong nhìn thấy trước mắt tràn ngập màu hồng tự nhiên cũng nhoẻn miệng cười. Nhưng giờ phút này, quản gia lại sửng sốt, nhìn không gian xung quanh ngập tràn màu hồng, cuối cùng vẫn là hít vào thở ra một hơi rồi đi đến trước mặt Lâm Phong.
Không đợi quản gia mở miệng nói chuyện, Lâm Phong đã thiện chí lấy tay vuốt vuốt lên lưng của ông ta: “Ông đừng lo lắng, ông muốn đến nói cho tôi biết, tổng giám đốc Thịnh bảo tôi lập tức thả bóng bay lên trời, có đúng không? Bây giờ tôi đã làm xong rồi nên ông không cần bận tâm nữa."
Quản gia vẫn thở phì phò ngắt quãng, chậm rãi hít thở một đỗi ông mới nói trót lọt một câu.
"Không thấy cô chủ đâu hết, cậu chủ muốn cậu mau chóng tới gặp cậu ấy.” Ngắt ngứ một hồi lâu ông ta mới chậm rãi nói hết câu.
Lâm Phong nhướng mày, đột nhiên cảm thấy chuyện lớn không thành rồi. Không ngờ Tiêu Mộc Diên lại xảy ra chuyện. Vừa rồi lẽ ra anh ta không nên tự mình làm chủ. Nên chờ quản gia đến trước mặt mình, nói cho hết câu rồi mới hành động. Nhưng hiện tại thì mọi chuyện đã không còn kịp nữa rồi, anh ta chỉ có thể lập tức đi tìm Thịnh Trình Việt mà thôi.
Thịnh Trình Việt vô cùng đau khổ, con tim nặng nề, buồn rầu dùng tay xoa xoa huyệt thái dương của mình. Vốn nghĩ hai người bọn ho có thể tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc về sau, thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy.
Khóe mắt đau khổ liếc nhìn những quả bóng đang bay lên ngoài cửa sổ, đây là lãng mạn bất ngờ mà anh đã chuẩn bị cho Tiêu Mộc Diên, không ngờ hiện tại lại chỉ có một mình mình cô đơn, thậm chí anh còn cảm thấy cảnh tượng trước mắt có một chút gì đó chế nhạo, chế nhạo anh vì đã không bảo vệ tốt cho Diên Diên, anh đúng là một người chồng thất bại.
Diên Diên, em ngàn vạn lần không được gặp chuyện không hay. Nếu không cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.
...
Trước khi Lâm Phong đi tìm Thịnh Trình Việt đã tự mình điều tra một lượt, nên sau khi hiểu rõ đại khái tình hình rồi mới đi báo cáo với anh. Bởi vì chuyện này là chức trách của anh ta.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa Thịnh Trình Việt liền cất giọng nặng nề: “Vào đi.”
Lâm Phong cầm trong tay một tập báo cáo, sau đó cúi đầu, rồi cất giọng ồm ồm báo cáo: “Tôi đã cử người đi kiểm tra camera của biệt thự. Nhưng hình như camera bị người ta động tay động chân nên có một khoảng thời gian không được ghi lại, hơn nữa còn tìm được một cái máy làm nhiễu tín hiệu. Còn có một chuyện quan trọng nhất chính là có một khoản thời gian, đám người làm bị rơi vào trạng thái hôn mê ngắn.”
Nghe những lời này, gân xanh trên mặt Thịnh Trình Việt đều nổi hết lên. Người đã đưa Tiêu Mộc Diên đi chắc chắn là đã có âm mưu từ trước, hơn nữa, còn rất quen thuộc với tình hình trong biệt thự nhà họ. Vậy thì đại khái là chỉ còn lại một người mà thôi.
"Tiếp tục đi." Thịnh Trình Việt tiếp tục chỉ đạo.
Lâm Phong hơi nuốt nước bọt: “Tuy camera có một khoảng thời gian không thể ghi hình nhưng vẫn còn sót lại một hình ảnh được chụp rất rõ nét cảnh Thịnh Thảo An lái xe rời đi."
Quả nhiên, anh thật sự không có đoán sai, lại là người phụ nữ đó giở trò, cô em gái ngoan của anh rốt cuộc là muốn chơi trò gì đây? Có phải là thật sự không muốn buông tha người phụ nữ của mình không.
Lâm Phong vốn định nói tiếp, nhưng sau khi suy nghĩ về điều gì đó thì liền lập tức im bặt, nhưng chi tiết nhỏ này đã bị Thịnh Trình Việt nhanh mắt nhìn thấy.
"Nói ra hết toàn bộ suy nghĩ của cậu đi." Thịnh Trình Việt cố gắng áp chế cơn giận trong lòng mình lại, bởi vì hiện tại anh thật sự rất muốn nổi giận, thật sự rất muốn bắt Thịnh Thảo An về nghiêm khắc dạy dỗ một trận.
"Thật ra tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan với Đường Lực... Nhưng đây chỉ là dự đoán của tôi mà thôi, tôi cũng không biết có phải là sự thật không nữa." Lâm Phong nói một cách cẩn thận dè dặt. Không khi nào là không để ý đến sự biến hóa trên sắc mặt của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt cuối cùng cũng phản ứng lại. Bởi gì không thể loại trừ điều này được.
"Lập tức đi điều tra xem, anh ta đã đi đâu sau khi ra tù?" Thịnh Trình Việt ân hận vì đã làm sai ngay từ đầu, nhưng hiện tại anh chỉ có thể kềm nén sự hối hận trong lòng.
Lâm Phong gật đầu rồi lui ra ngoài.
Thịnh Trình Việt lại chộp lấy di dộng, cô gắng gọi điện thoại cho Thịnh Thảo An.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được."
Mặc cho Thịnh Trình Việt gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì số điện thoại của cô ấy rốt cuộc vẫn là tiếng trả lời tự động.
Không bắt điện thoại! Xem ra lá gan của Thịnh Thảo An càng ngày càng lớn, càng ngày càng dám tùy ý làm bậy.
Nếu cô ấy dám làm điều gì xằng bậy với Diên Diên thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ấy. Nổi giận đùng đùng, thậm chí còn thẳng tay ném di dộng xuống sàn nhà, di động biến thành thứ để anh trút giận nên lập tức bị anh vô tình quăng bể làm hai mảnh.
Chẳng lẽ Thịnh Thảo An và Đường Lực cùng nhau hợp tác để đối phó với anh sao?