Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-654
CHƯƠNG 654: LÀM PHẪU THUẬT
CHƯƠNG 654: LÀM PHẪU THUẬT
Tiêu Mộc Diên vẫn không để ý tới tâm trạng kích động của anh ta, chỉ nói: “Anh đã từng thử qua chưa?” .
Đường Lực cũng hơi khựng lại trước câu hỏi này của Tiêu Mộc Diên. Hình như từ trước đến nay, anh chưa từng thử quên cô. Nhưng mà anh cũng không muốn làm như vậy.
“Thích chính là thích, anh nhất định sẽ có được em.” Cuối cùng Đường Lực vẫn kiên định nói với cô.
“Hà cớ gì anh phải tự làm khổ mình như vậy? Anh làm thế chỉ khiến haichúng ta đều đau khổ, không bằng anh lựa chọn buông tay, để mọi người đều được giải thoát.” Tiêu Mộc Diên dùng hết tâm tư để nói những đạo lý này với người đàn ông kia, hy vọng anh ta có thể nghe vào tai những lời tâm huyết này của cô, sau đó nghĩ thông suốt, không tiếp tục làm những chuyện vô nghĩa kia nữa.
“Em nói nhiều thế chẳng lẽ chỉ muốn thuyết phục anh từ bỏ em thôi sao, bây giờ anh nói cho em biết, anh không làm được.” Đường Lực đột nhiên ý thức được điều gì đó, dùng giọng điệu đanh thép nói với Tiêu Mộc Diên một câu như vậy. Sau đó, ánh mắt của anh ta lại chuyển về những món ngon trên xe đẩy trước mặt.
Tiêu Mộc Diên nói nhiều thế, có phải cô đang đánh lạc hướng sự chú ý của anh không, chắc là cô đang đói lắm rồi.Đường Lực lập tức xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, “rầm” cánh cửa đóng sầm lại.
Tiếng cánh cửa đóng quả thật làm Tiêu Mộc Diên giật mình. Lúc này cô mới hồi phục tinh thần, ngạc nhiên với hành vi lúc nãy của bản thân. Vậy mà cô lại thử giảng đạo lý với Đường Lực. Thế nhưng anh ta không nghe lọt một chữ nào.
Có điều bây giờ anh ta đã ra khỏi phòng, có phải điều này đồng nghĩa với việc cô có thể bắt đầu ăn được rồi không?
Mắt Tiêu Mộc Diên dính chặt vào chỗ đồ ăn ngon trên xe đẩy, lúc nãy cô chỉ lo nói những đạo lý lớn về cuộc đời với Đường Lực, mà quên mất rằng mình đang rất đói bụng, chỉ là bây giờ không có ai ở đây, cô lén lút ăn một chút sẽ không ai phát hiện đâu nhỉ. Chỉ có điều, đây có phải là một cái bẫy hay không? Nhưng ban nãy Đường Lực cũng ăn gà rán, anh ta không bị sao cả, chắc cô cũng sẽ không sao đâu đúng không?
Cô nhìn về phía cửa, không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Vì thế Tiêu Mộc Diên quyết định ăn vụng.
Bởi vì cô thật sự không thể chịu đựng được cảm giác đói bụng này. Dù sao thì chỉ khi ăn no, cô mới có sức thoát khỏi nơi quái quỷ này.
Cô cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau đó từ từ vươn tay ra cầm một cái đùi gà lớn, bắt đầu ăn ngấu nghiến, không nghĩ tới bây giờ ăn cũng phải ăn vụng như vậy.
Chỉ là sau khi cắn một miếng đùi gà, Tiêu Mộc Diên như bị ai đó nhấn nút tua nhanh, bắt đầu ăn như hổ đói.
Tiêu Mộc Diên cũng không quan tâm những món này có độc hay không, dù sao thì bây giờ lấp đầy bụng đói mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ có khi ăn no mới có sức lực thương lượng với anh ta, nếu cô không ăn thì căn bản không thể nào nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Chẳng bao lâu, Tiêu Mộc Diên cũng đã ăn no rồi, cô ngồi xuống giống như một cô bé ngoan ngoãn, bây giờ bụng đã no nê, nhưng cô lại phát hiện một vấn đề phiền muộn nữa, đó chính là rốt cuộc cô phải rời khỏi nơi này bằng cách nào?
Còn Thịnh Thảo An, chẳng biết rốt cuộc cô ấy bị bùa chú gì mê hoặc, tại sao cứ u mê không chịu tỉnh, rồi làm ra những chuyện như vậy, cũng không biết bên cô ấy thế nào rồi. Còn Thịnh Trình Việt nữa, sao lâu như vậy rồi mà anh chưa tới cứu mình?
Thịnh Trình Việt, xin anh mau xuất hiện đi. Tiêu Mộc Diên thầm cầu nguyện.
Ngày hôm nay cô suýt chút nữa đã không giữ được trinh tiết với Đường Lực rồi. Cô nhớ tới những chuyện ngày hôm nay, cảm thấy nó giống như một cơn ác mộng. Hy vọng sau này cô sẽ không phải trải qua những chuyện như vậy nữa.
Thật ra từ lúc đi ra khỏi phòng, Đường Lực vẫn chưa đi xa, anh ta chỉ trốn sau cánh cửa, lén lút quan sát tất cả mọi chuyện, thấy dáng vẻ ăn vụng một cách say sưa của cô thật sự rất đáng yêu.
Có mấy lần anh đã muốn đi vào, nhưng anh không nỡ làm phiền cô, bởi vì mỗi lần anh xuất hiện, cô sẽ bối rối, mỗi lần thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô, anh thật sự rất khó chịu, tại sao cô không thể cười nụ cười thật lòng khi đứng trước mặt anh ta chứ?
Mỗi lần gặp cô, cô luôn nói với anh những lý lẽ kỳ lạ, nếu như anh có thể từ bỏ cô, anh đã không phải đau khổ như vậy.
Vì vậy bây giờ, điều duy nhất anh có thể làm chính là lén nhìn cô. Cho dù cả đời này không chiếm được cô, anh cũng sẽ giam lỏng cô ở bên cạnh mình.
Tiêu Mộc Diên, em chỉ có thể thuộc về tôi mãi mãi.
*
Thịnh Thảo An đi tới bệnh viện có việc, cô đã liên lạc với một bác sĩ tư, bây giờ cô đã đưa ra một quyết định quan trọng có liên quan đến một mạng người, bởi vì cô muốn có được trái tim Đường Lực. Vì vậy cô cần phải đưa ra một quyết định.
“Cô Thịnh, cô thật sự chắc chắn chưa?” Vị bác sĩ đó thận trọng, hỏi cô.
Thật ra chính câu hỏi này của ông ta đã làm cho trái tim kiên định của Thịnh Thảo An bắt đầu dao động. Cô thật sự không nỡ làm như vậy, đây chính là cốt nhục, là giọt máu mà anh ta đã để lại cho cô, sao cô có thể cứ như vậy mà vứt bỏ đứa bé này…
Cô rất quá đáng! Thế nhưng cô cũng hoàn toàn bị ép buộc.
Cô hít sâu một hơi, đến khi mở mắt ra lần nữa, cô đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, bởi vì trái tim cô đã chết rồi. Cho dù là xảy ra chuyện gì, cô nhất định phải kiên trì.
“Bác sĩ, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, ông cứ việc làm phẫu thuật là được.”
Giọng điệu kiên định này quả thật đã dọa vị bác sĩ này sợ hãi, một người phụ nữ phải có bao nhiêu can đảm mới có thể mặt không đổi sắc yêu cầu bác sĩ phá thai cho mình.
“Nếu cô đã quyết định rồi, vậy thì tôi cũng sẽ không gò ép, chỉ có điều tôi vẫn còn một chuyện muốn nói với cô. Bởi vì cơ thể cô tương đối yếu ớt, cho nên khi tiến hành phẫu thuật, có thể sẽ gặp chút nguy hiểm…” Vị bác sĩ tư này vẫn quyết định nói rõ hết với cô.Thế nhưng mới nói được một nửa, Thịnh Thảo An đã cắt ngang lời ông.
“Bác sĩ, ông đừng nói gì nữa, mọi nguy hiểm tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, ông chỉ phụ trách làm phẫu thuật là được rồi.” Thịnh Thảo An nói ra những lời này rất tự nhiên, nhưng thật ra trong lòng cô đang lo lắng muốn chết. Có điều cô tin rằng, chỉ cần tiêm một liều thuốc mê, cô không cần phải lo lắng nhiều như vậy nữa.”
“Nếu cô đã nói như vậy, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói thêm nữa. Cô Thịnh, bây giờ cô có thể vào tiến hành phẫu thuật rồi.”
Vị bác sĩ tư kia nói.
Một giây sau, Thịnh Thảo An giẫm giày cao gót, thấy chết không sờn đi vào phòng phẫu thuật.
CHƯƠNG 654: LÀM PHẪU THUẬT
Tiêu Mộc Diên vẫn không để ý tới tâm trạng kích động của anh ta, chỉ nói: “Anh đã từng thử qua chưa?” .
Đường Lực cũng hơi khựng lại trước câu hỏi này của Tiêu Mộc Diên. Hình như từ trước đến nay, anh chưa từng thử quên cô. Nhưng mà anh cũng không muốn làm như vậy.
“Thích chính là thích, anh nhất định sẽ có được em.” Cuối cùng Đường Lực vẫn kiên định nói với cô.
“Hà cớ gì anh phải tự làm khổ mình như vậy? Anh làm thế chỉ khiến haichúng ta đều đau khổ, không bằng anh lựa chọn buông tay, để mọi người đều được giải thoát.” Tiêu Mộc Diên dùng hết tâm tư để nói những đạo lý này với người đàn ông kia, hy vọng anh ta có thể nghe vào tai những lời tâm huyết này của cô, sau đó nghĩ thông suốt, không tiếp tục làm những chuyện vô nghĩa kia nữa.
“Em nói nhiều thế chẳng lẽ chỉ muốn thuyết phục anh từ bỏ em thôi sao, bây giờ anh nói cho em biết, anh không làm được.” Đường Lực đột nhiên ý thức được điều gì đó, dùng giọng điệu đanh thép nói với Tiêu Mộc Diên một câu như vậy. Sau đó, ánh mắt của anh ta lại chuyển về những món ngon trên xe đẩy trước mặt.
Tiêu Mộc Diên nói nhiều thế, có phải cô đang đánh lạc hướng sự chú ý của anh không, chắc là cô đang đói lắm rồi.Đường Lực lập tức xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, “rầm” cánh cửa đóng sầm lại.
Tiếng cánh cửa đóng quả thật làm Tiêu Mộc Diên giật mình. Lúc này cô mới hồi phục tinh thần, ngạc nhiên với hành vi lúc nãy của bản thân. Vậy mà cô lại thử giảng đạo lý với Đường Lực. Thế nhưng anh ta không nghe lọt một chữ nào.
Có điều bây giờ anh ta đã ra khỏi phòng, có phải điều này đồng nghĩa với việc cô có thể bắt đầu ăn được rồi không?
Mắt Tiêu Mộc Diên dính chặt vào chỗ đồ ăn ngon trên xe đẩy, lúc nãy cô chỉ lo nói những đạo lý lớn về cuộc đời với Đường Lực, mà quên mất rằng mình đang rất đói bụng, chỉ là bây giờ không có ai ở đây, cô lén lút ăn một chút sẽ không ai phát hiện đâu nhỉ. Chỉ có điều, đây có phải là một cái bẫy hay không? Nhưng ban nãy Đường Lực cũng ăn gà rán, anh ta không bị sao cả, chắc cô cũng sẽ không sao đâu đúng không?
Cô nhìn về phía cửa, không thấy bất kỳ động tĩnh nào. Vì thế Tiêu Mộc Diên quyết định ăn vụng.
Bởi vì cô thật sự không thể chịu đựng được cảm giác đói bụng này. Dù sao thì chỉ khi ăn no, cô mới có sức thoát khỏi nơi quái quỷ này.
Cô cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau đó từ từ vươn tay ra cầm một cái đùi gà lớn, bắt đầu ăn ngấu nghiến, không nghĩ tới bây giờ ăn cũng phải ăn vụng như vậy.
Chỉ là sau khi cắn một miếng đùi gà, Tiêu Mộc Diên như bị ai đó nhấn nút tua nhanh, bắt đầu ăn như hổ đói.
Tiêu Mộc Diên cũng không quan tâm những món này có độc hay không, dù sao thì bây giờ lấp đầy bụng đói mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ có khi ăn no mới có sức lực thương lượng với anh ta, nếu cô không ăn thì căn bản không thể nào nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Chẳng bao lâu, Tiêu Mộc Diên cũng đã ăn no rồi, cô ngồi xuống giống như một cô bé ngoan ngoãn, bây giờ bụng đã no nê, nhưng cô lại phát hiện một vấn đề phiền muộn nữa, đó chính là rốt cuộc cô phải rời khỏi nơi này bằng cách nào?
Còn Thịnh Thảo An, chẳng biết rốt cuộc cô ấy bị bùa chú gì mê hoặc, tại sao cứ u mê không chịu tỉnh, rồi làm ra những chuyện như vậy, cũng không biết bên cô ấy thế nào rồi. Còn Thịnh Trình Việt nữa, sao lâu như vậy rồi mà anh chưa tới cứu mình?
Thịnh Trình Việt, xin anh mau xuất hiện đi. Tiêu Mộc Diên thầm cầu nguyện.
Ngày hôm nay cô suýt chút nữa đã không giữ được trinh tiết với Đường Lực rồi. Cô nhớ tới những chuyện ngày hôm nay, cảm thấy nó giống như một cơn ác mộng. Hy vọng sau này cô sẽ không phải trải qua những chuyện như vậy nữa.
Thật ra từ lúc đi ra khỏi phòng, Đường Lực vẫn chưa đi xa, anh ta chỉ trốn sau cánh cửa, lén lút quan sát tất cả mọi chuyện, thấy dáng vẻ ăn vụng một cách say sưa của cô thật sự rất đáng yêu.
Có mấy lần anh đã muốn đi vào, nhưng anh không nỡ làm phiền cô, bởi vì mỗi lần anh xuất hiện, cô sẽ bối rối, mỗi lần thấy dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của cô, anh thật sự rất khó chịu, tại sao cô không thể cười nụ cười thật lòng khi đứng trước mặt anh ta chứ?
Mỗi lần gặp cô, cô luôn nói với anh những lý lẽ kỳ lạ, nếu như anh có thể từ bỏ cô, anh đã không phải đau khổ như vậy.
Vì vậy bây giờ, điều duy nhất anh có thể làm chính là lén nhìn cô. Cho dù cả đời này không chiếm được cô, anh cũng sẽ giam lỏng cô ở bên cạnh mình.
Tiêu Mộc Diên, em chỉ có thể thuộc về tôi mãi mãi.
*
Thịnh Thảo An đi tới bệnh viện có việc, cô đã liên lạc với một bác sĩ tư, bây giờ cô đã đưa ra một quyết định quan trọng có liên quan đến một mạng người, bởi vì cô muốn có được trái tim Đường Lực. Vì vậy cô cần phải đưa ra một quyết định.
“Cô Thịnh, cô thật sự chắc chắn chưa?” Vị bác sĩ đó thận trọng, hỏi cô.
Thật ra chính câu hỏi này của ông ta đã làm cho trái tim kiên định của Thịnh Thảo An bắt đầu dao động. Cô thật sự không nỡ làm như vậy, đây chính là cốt nhục, là giọt máu mà anh ta đã để lại cho cô, sao cô có thể cứ như vậy mà vứt bỏ đứa bé này…
Cô rất quá đáng! Thế nhưng cô cũng hoàn toàn bị ép buộc.
Cô hít sâu một hơi, đến khi mở mắt ra lần nữa, cô đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, bởi vì trái tim cô đã chết rồi. Cho dù là xảy ra chuyện gì, cô nhất định phải kiên trì.
“Bác sĩ, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, ông cứ việc làm phẫu thuật là được.”
Giọng điệu kiên định này quả thật đã dọa vị bác sĩ này sợ hãi, một người phụ nữ phải có bao nhiêu can đảm mới có thể mặt không đổi sắc yêu cầu bác sĩ phá thai cho mình.
“Nếu cô đã quyết định rồi, vậy thì tôi cũng sẽ không gò ép, chỉ có điều tôi vẫn còn một chuyện muốn nói với cô. Bởi vì cơ thể cô tương đối yếu ớt, cho nên khi tiến hành phẫu thuật, có thể sẽ gặp chút nguy hiểm…” Vị bác sĩ tư này vẫn quyết định nói rõ hết với cô.Thế nhưng mới nói được một nửa, Thịnh Thảo An đã cắt ngang lời ông.
“Bác sĩ, ông đừng nói gì nữa, mọi nguy hiểm tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, ông chỉ phụ trách làm phẫu thuật là được rồi.” Thịnh Thảo An nói ra những lời này rất tự nhiên, nhưng thật ra trong lòng cô đang lo lắng muốn chết. Có điều cô tin rằng, chỉ cần tiêm một liều thuốc mê, cô không cần phải lo lắng nhiều như vậy nữa.”
“Nếu cô đã nói như vậy, vậy thì tôi cũng không còn gì để nói thêm nữa. Cô Thịnh, bây giờ cô có thể vào tiến hành phẫu thuật rồi.”
Vị bác sĩ tư kia nói.
Một giây sau, Thịnh Thảo An giẫm giày cao gót, thấy chết không sờn đi vào phòng phẫu thuật.