Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
Nhớ tới hung hiểm vừa rồi, Nhiếp Vân không nhịn được cảm thấy may mắn. Nếu không phải kiếp trước hắn quen biết La Thiên Tường này, biết rõ trên đùi đối phương có bệnh kín, sợ rằng muốn nhanh chóng dọa hai người này đi như vậy cũng không có khả năng.
Kiếp trước sau khi hắn đào tẩu khỏi Lạc Thủy Thành, chịu nhục, mười năm mài một kiếm, bỗng nhiên nổi tiếng, đoạt được ngôi vị quán quân trong thi đấu giữa các tài tuấn mà Hoàng thất Thần Phong đế quốc tổ chức. Về sau hắn lại một đường tu luyện, bổ sóng chém biển, thành công tấn cấp lên cảnh giới Chí tôn.
Cảnh giới Chí tôn, bởi vì hắn tu luyện Cửu Chuyển Niết Bàn công, trình độ hùng hậu của lực lượng hơn xa người đồng cấp. Trong lần thám hiểm Tử Hoa động phủ, La Thiên Trường là cấp dưới, vì muốn hòa hợp thuộc tính của đồng đội cho nên đối phương mới áo ra khuyết điểm của mình. Từ đó Nhiếp Vân mới có ấn tượng về hắn.
Không ngờ tới kiếp trước lão tổ La gia bọn hắn làm thuộc hạ cho Nhiếp Vân, sau khi sống lại, Nhiếp Vân hắn lại phải giả thần giả quỷ trước mặt hậu bối đối phương. Cả hai trí nhớ hòa hợp lại một chỗ, tựa như một cái chớp mắt khiến cho Nhiếp Vân không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Cố nén cảm giác mê muội trong đầu, hắn giãy dụa đứng dậy, đi về phía Tiểu hổ.
Rống.
Hổ thú đực và hổ thú cái nhìn thấy lại có người tới, cả hai lần nữa nhe răng nhếch miệng, dường như không biết rõ người vừa rồi mới cứu bọn chúng một mạng.
Rống.
Tiểu hổ nhìn thấy phụ mẫu rống với chủ nhân mình mà giật mình, vội vàng nói với hai đầu hổ thú này. Lúc này hai gia hỏa này mới thu hồi địch ý, tinh thần thả lỏng, thân thể cũng vì vậy mà phịch phịch, đổ ập xuống mặt đất.
Cả hai đồng thời té xuống mặt đất.
- Chuyện này...
Nhìn thấy hai gia hỏa này ngã xuống, lúc này Nhiếp Vân mới chú ý tới thương thế trên người chúng. Chỉ thấy toàn thân hai gia hỏa này máu tươi đầm đìa, nội tạng và xương cốt toàn thân không ngờ lại bị chấn vỡ triệt để.
Bộ dáng này hiển nhiên không thể cứu được nữa.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Nhiếp Vân không ngờ hai người La Thần, La Vũ ra tay ác như vậy, hai đầu hổ thú biến dị này xưng vương xưng bá ở đây đã lâu, không ngờ lại bị người ta đánh cho trọng thương, khó có thể trị liệu.
Rống.
Dường như biết rõ thương thế của mình không có cách nào cứu chữa, đầu hổ thú đực nhìn về phía Nhiếp Vân, cái đầu lớn lại quay sang nhìn Tiểu hổ, dường như đang khẩn cầu về sau Nhiếp Vân đối đãi với nhi tử nó thật tốt.
- Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố Tiểu hổ.
Tuy rằng không hiểu thú ngữ, không có cái gọi là Thú ngữ đan điền, nhưng mà Nhiếp Vân vẫn hiểu rõ ý nó, hắn khẽ gật gật đầu.
Lần trước hắn bị nó làm cho trốn trong đầm mấy tiếng đồng hồ, vì muốn đi ra mà hắn không tiếc hạ dược với nó, vốn là một người một thú đối địch, không ngờ khi gặp mặt lần nữa lại trở thành như thế này.
Rống.
Thấy thiếu niên gật đầu, đầu hổ thú đực kia có chút mừng rỡ, đột nhiên rống to một tiếng, thân thể chấn động, trong cái đầu to lớn đột nhiên có một bát máu tươi bắn ra.
Những máu tươi này so với máu tươi bình thường càng thêm đỏ thẫm, giống như là nham thạch nóng chảy, sôi trào, không ngừng có bọt khí bốc lên, dường như tùy thời đều có thể thiêu đốt.
Máu tươi vừa mới xuất hiện, khí tức của đầu hổ thú đực này lập tức hạ thấp, không còn tinh thần, dường như không kiên trì nổi, tùy thời sẽ bị chết đi.
Máu tươi dưới móng vuốt cực lớn của đầu hổ thú đực xoay tròn, sau đó lại bị nó chộp một trảo, đưa vào trong thân thể Tiểu hổ.
- Đây là... tinh huyết Yêu thú?
Nhìn thấy động tác của đầu hổ thú đực, trong lòng Nhiếp Vân hơi chấn động, nhớ tới cái gì đó. Ngay cả lão ngoan đồng tâm không quan tâm tới hơn thua như hắn khi nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được cảm thấy đau xót trong lòng, hai mắt đỏ lên.
Yêu thú không giống như yêu nhân có thể yêu hóa, có được yêu hạch. Thứ trân quý nhất chính là tinh huyết.
Tinh huyết là một thân tinh hoa ngưng tụ, giống như là nội công của võ lâm cao thủ, là chân khí của Khí hải tu luyện giả, một khi mất đi tinh thần uể oải, cho dù không có bị thương nhưng mà có thể còn sống hay không cũng khó mà nói được, chứ đừng nói là hiện tại.
Đầu hổ thú đực này đưa toàn bộ tinh huyết của mình cho nhi tử, độ phù hợp cực kỳ hoàn mỹ. Có thể tưởng tượng ra, thực lực của Hổ thú sau này sẽ tăng trưởng, gần như là đi trên đất bằng.
Vì để nhi tử trở nên mạnh mẽ hơn nữa, nó tình nguyện không đi tìm hi vọng sống sót cho bản thân.
Rống.
Hai mắt Nhiếp Vân đang ướt át, chợt lại nghe đầu hổ thú cái kia cũng gầm nhẹ một tiếng, tinh huyết trên người cũng đưa vào cơ thể Tiểu Hổ.
Tinh huyết của nó không nhiều như hổ thú đực, nhưng mà cũng không ít, toàn bộ đều dung nhập vào trong cơ thể Tiểu hổ, khiến cho khí tức của Tiểu hổ liên tiếp kéo lên.
Phịch. Phịch.
Sau khi làm xong những chuyện này, hai đầu hổ thú đồng thời ngã xuống mặt đất, cặp mắt to chậm rãi nhắm lại.
Chúng biết rõ lần nhắm mắt này nhất định không dậy nổi, vĩnh biệt cõi đời, nhưng mà trong mắt lại không có mang theo vẻ lưu luyến nào. ngược lại dường như còn có vẻ vui mừng, như là chết cũng đáng vậy.
- Đáng thương cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ. Thú còn như vậy, làm người sao chịu nổi chứ.
Nhìn thấy hai đầu hổ thú khí tuyệt bỏ mình, Tiểu hổ hấp thu tinh huyết của phụ mẫu cũng rơi vào trong ngủ say. Nhiếp Vân rốt cuộc không chịu nổi mà cảnh vật trước mắt trở nên tối sầm, cũng bất tỉnh.
Lần hôn mê này dường như so với trước còn dài hơn, không biết qua bao lâu Nhiếp Vân mới tỉnh dậy, ý thức lần nữa trở về với bản thân.
- Lần trước nói không bao giờ nên xuất hiện cảm giác không tự chủ được này nữa, nhưng mà không ngờ tới hôm nay lại xuất hiện tình huống này.
Lần trước hắn giả thần giả quỷ trước mắt Dương Thiết Thành một lần đã từng té xỉu qua một lần. Khi đó trong lòng từng thầm quyết định không nên xảy ra loại tình huống này một lần nữa. Dù sao sau khi hôn mê, vô luận là thân thể hay là ý chí đều không phải là của mình. Lúc này cho dù là yêu thú cấp thấp nhất tới cũng có thể chém giết được hắn.
Không ngờ tới thời gian không dài, hắn lại rơi vào trong vết xe đổ.
Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại tình huống trước đó, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Thực lực của La Vũ, La Thần này quá mạnh mẽ, bằng vào hắn nhất định không phải là đối thủ của hai người, nếu như không làm như vậy, thực sự không có biện pháp nào khác.
- Ồ? Thực lực của ta không ngờ lại đột phá.