Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Đinh đang!
Mũi thương vừa vặn đâm trúng Thiên Cơ kiếm, mọi người chỉ nghe một tiếng vang giòn, nửa thanh kiếm quang xuyên qua trường không phù phù một tiếng rơi xuống hồ nước cách đó không xa.
- Thiên Cơ kiếm bị gãy? Điều này sao có thể…không có khả năng!
Nhìn thấy Thiên Cơ kiếm bị gãy thành hai đoạn, Đông Vương cảm giác như muốn điên, sắc mặt phi thường khó xem, không dám tin vào mắt của mình.
- Không có chuyện gì mà không khả năng!
Nhiếp Vân đã sớm cảm giác thanh kiếm này không thích hợp, một thương đâm trúng bị gãy ngang cũng không có gì kỳ quái, nhìn thấy Đông Vương khiếp hãi ngây dại tại chỗ, chính là cơ hội tốt ra tay, mũi thương lại bắn ra xì một tiếng đâm trúng bờ vai của hắn.
- Phá!
Chân khí toàn thân tuôn ra, Nhiếp Vân hét to một tiếng.
Oanh!
Chân khí hùng hậu nháy mắt nổ tung ngay bả vai Đông Vương, đem cánh tay hắn đang còn cầm nửa thanh Thiên Cơ kiếm tạc bay ra ngoài.
- Phải chết cùng nhau chết đi, phù lục, phá!
Chứng kiến cánh tay phải của mình văng ra ngoài, Đông Vương biết mình không còn hi vọng chiến thắng, sắc mặt dữ tợn điên cuồng hét lên, tay còn lại lấy ra phù lục mà Phùng Tiêu đưa cho hắn mạnh bóp nát!
Răng rắc!
Ngọc bài nát!
Ngọc bài chí tôn phù lục một khi bóp nát sẽ phá vỡ phong ấn đem lực công kích cường đại bên trong phóng xuất ra ngoài, nhưng mà ngọc bài này có tiếng vang thật giòn, không có chút công kích phát ra, thậm chí không hề có chút năng lượng tán phát.
- Sao lại thế này? A!
Nguyên bản Đông Vương ôm tâm tư ôm nhau cùng chết nhưng không nghĩ tới ngọc bài của cường giả chí tôn đỉnh lại mất đi hiệu lực, ý nghĩ của hắn như muốn nổ tung, đã muốn điên rồi.
- Ha ha, ta đã sớm cảm thấy được Phùng Tiêu khác thường, lại làm sao đưa phù lục thật sự cho hắn? Ta đã đổi phù lục, chỉ là ngọc bài truyền âm bình thường mà thôi, bóp nát đương nhiên vô dụng!
Nhiếp Vân cười to, mũi thương run lên, ba ba ba vài tiếng, cánh tay cùng hai chân còn lại của Đông Vương toàn bộ bay ra ngoài, thân hình trụi lủi té xuống đất, biến thành nhân côn.
Ngọc bài truyền tin cùng ngọc bài phù lục có nhan sắc giống nhau, nếu không dùng tinh thần lực tra xét căn bản không cảm giác được khác nhau.
Chính vì như thế, còn có tiểu Hổ phối hợp, cho nên Nhiếp Vân không sợ hãi hai yêu nhân kia.
- Nói, Thiên Cơ kiếm rốt cục là sao đi!
Đi tới trước mặt Đông Vương, Nhiếp Vân dùng mũi thương chỉ vào cổ hắn, thản nhiên hỏi.
Không trực tiếp giết hắn là vì Nhiếp Vân muốn biết tin tức về Thiên Cơ kiếm, dựa theo cách nói của Lạc Khúc, bảo kiếm là trân bảo quý nhất của hắn, nhưng tại sao không sánh bằng Lạc Vân thương, trực tiếp bị đánh gãy thành hai nửa?
Thật là quỷ dị!
- Muốn biết bí mật Thiên Cơ kiếm, nằm mơ đi!
Đông Vương cũng là người rắn rỏi, biết không thể cứu vãn, sắc mặt dữ tợn rống một tiếng, thân thể phồng lên, tựa hồ muốn tự bạo!
- Ai!
Nhiếp Vân sao có thể cho hắn như ý, nếu bị nổ mạnh yêu đan sẽ vô dụng, yêu đan khí tông cảnh đỉnh có tác dụng lớn với hắn đâu.
Nhiếp Vân biết không hỏi được gì, vì thế mũi thương run lên, đâm xuyên qua cổ họng Đông Vương.
Phác thông!
Thi thể ngã dưới đất.
- Ngươi nói đi!
Thu yêu đan của Đông Vương vào đan điền, Nhiếp Vân đi tới chỗ Trữ Vương.
- Thanh Thiên Cơ kiếm này là giả, nếu là thật đừng nói là một thanh binh khí vương tộc hạ phẩm, dù là thượng phẩm cũng không thể chặt đứt…
Trữ Vương nhìn chằm chằm đoạn bảo kiếm dưới đất, cảm giác mình thật ngu ngốc.
Tính tới tính lui, vốn tưởng rằng đám nhân loại trúng kế của mình, nào ngờ mình bị đối phương tính kế.
Nhất là Thiên Cơ kiếm, chính là đồ giả!
- Ngươi gọi Nhiếp Vân phải không, lại có thể dùng Thiên Cơ kiếm giả lừa chúng ta mắc mưu, xem như ngươi bản lĩnh, nhưng ta đã đem tin ngươi có Thiên Cơ kiếm truyền ra ngoài, hôm nay cho dù ngươi giết được chúng ta, sau này nhất định sẽ chết vô cùng thảm, ha ha!
Trữ Vương nói xong khóe môi tuôn máu tươi, ngã vật dưới đất, khí tức đoạn tuyệt.
- Cái gì? Đã đem tin tức truyền ra sao?
Nhiếp Vân biến sắc.
Mặc dù không biết Thiên Cơ kiếm là cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ yêu nhân cùng La gia xem trọng như vậy, có thể đoán được tuyệt đối là bảo vật, một khi tin tức truyền ra, tuyệt đối phiền toái không ít.
Sưu!
Khi Nhiếp Vân còn đang ngây người, một đạo khí lưu màu xám từ trong thân thể Trữ Vương bay ra, hóa thành một đạo quang mang hướng xa xa bay đi.
- Nguy rồi! Cả đời bắt nhạn bị nhạn mổ vào mắt!
Chứng kiến đạo khí lưu biến mất cuối chân trời, Nhiếp Vân kêu lên, không nghĩ tới mình chiến đấu với yêu nhân cả đời thời khắc mấu chốt vẫn mắc mưu Trữ Vương.
Trữ Vương cố ý nói đã đem tin tức truyền ra ngoài, khiến tâm thần mình rối loạn, nhân cơ hội linh hồn phá thể chạy trốn, thật là thông minh!
- Bỏ đi, thủ đoạn mạnh mẽ thiêu đốt linh hồn chạy trốn của hắn dù còn sống sót không dùng vài tháng tu dưỡng cũng không thể đem tin tức truyền ra ngoài, mấy tháng sau có lẽ ta đã tìm được chỗ ẩn thân của hắn, thậm chí đột phá khí tông cảnh!
Bởi vì biết mình căn bản không đuổi kịp cho nên Nhiếp Vân cũng không đuổi theo.
Dù sao hiện tại hắn là truy tung sư, đã quen thuộc khí tức linh hồn của Trữ Vương, dù người kia chạy ngoài ngàn dặm cũng có thể tìm tới.
Lúc trước La Vũ chỉ căn cứ vào chút khí tức mỏng manh của Ngư Trường kiếm lại có thể xuyên qua vài ngàn dặm tới đây, đều là truy tung sư, mình cũng không yếu hơn hắn, tìm Trữ Vương tuyệt đối không khó khăn.
Chẳng qua nếu Trữ Vương chạy trốn, khẳng định đi tới nơi an toàn, có lẽ có yêu nhân cấp bậc khí tông thủ hộ, với thực lực bây giờ của mình còn xa xa chưa đủ, nhất định phải nhanh chóng gia tăng thực lực mới được.
Vừa rồi giết được Đông Vương là vì Thiên Cơ kiếm đột nhiên bị gãy, khiến Đông Vương thất thần nên mình mới chiếm tiện nghi, nếu không đơn thuần chiến đấu tới cuối cùng người chết sẽ là mình.
Ân? Thiên Cơ kiếm?
Thu yêu hạch của Trữ Vương, Nhiếp Vân lúc này mới nhớ tới trường kiếm bị gãy, đưa tay cầm lấy.
Nhìn kỹ vài lần, thậm chí nhận chủ nhưng cũng chỉ là một thanh kiếm bình thường, không có chỗ nào đặc thù.
- Bỏ đi, thu lại trước đã, sau này nghiên cứu!
Gọi Dương Ngạn đi xuống dưới hồ nước nhặt lên nửa thanh kiếm còn lại, Nhiếp Vân thu vào trong đan điền.
Hiện tại nạp vật đan điền gia tăng bảy tám thước, đừng nói vài món binh khí cùng đan dược, dù có nhiều hơn cũng có thể chứa đựng.
- Vân nhi, bây giờ làm sao?
Thấy sự tình giải quyết viên mãn, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, Nhiếp Tiếu Thiên nhìn Phùng Tiêu đang không ngừng giãy dụa dưới đất hỏi.