Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Đám hồng vân do Tam giác độc vương mãng tạo ra càng ngày càng tới gần Diệp Bạch. Khuôn mặt của Diệp Bạch biến hóa vô cùng, hắn tự hỏi nên lánh khỏi trận chiến này hay là chiến đấu tiếp. Bỗng nhiên ở phía tây đột nhiên bay tới một luồng tử sắc kiếm quang thẳng về phía khói độc màu đỏ kia. Diệp Bạch thấy vậy lập tức kinh ngạc biến sắc, chỉ nghe "Vút, vút" mấy tiếng trầm độc kêu lên, trong đám hồng vân, luồng quang sắc màu tím không ngừng hiện ra, có luồng gió lớn này thổi qua, khói độc hoàn toàn bị tiêu tán, kiếm quang không ngừng xoay tròn, hiện lên một thanh ảnh thiếu nữ mặc áo màu tím, dáng người thon dài, cơ thể nõn nà, u lan thoang thoảng. cả người nàng như là một khối tử băng, diễm lệ tuyệt trần, sau lưng nàng đeo một thanh kiếm màu tím, trên thanh kiếm có vô số đường vân màu huyết bích. Trên khuôn mặt nàng được che bởi một lớp lụa trắng, không thể nhìn rõ.
Ở trước người nàng không xa, vương mãng vốn hùng hổ đã bị chắm đứt thành ba khúc ngắn dài, nó nằm trên đất hấp hối, mãng huyết chảy đầy ra đất, nhưng nơi máu chảy qua, cát vàng đều bị nhuộm thày màu lục, cỏ cây toàn bộ đều bị héo rũ.
Nàng lạnh lùng nhìn Diệp Bạch, mắt phượng tu mi, không hề mang theo một chút biểu lộ nào, tựa hồ còn mang theo một ý miệt thị, sau đó nàng đi tới trước người tma giác độc vương mãng, lục lọi một chút lấy ra một số vận rồi lập tức ngự kiếm bay ra khỏi sơn cốc.
Diệp Bạch nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của nàng rời đi, ánh mắt của hắn vô cùng âm trầm, đây là lần thứ hai hắn cảm thấy lửa giận, lần đầu tiên là ở trước Luyện võ các, chịu sự khinh thị của lão già kia. Còn lần này thiếu nữ áo tím tuy không nói gì nhưng hắn biết nàng hoàn toàn không để mình vào trong mắt, tuy rằng cô ta chỉ chưa đến hai mươi tuổi nhưng trong mắt của nàng thì mình tựa hồ không bằng một tảng đá, không bằng một loài cây cỏ.
Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn
chấm c.o.m
Diệp Bạch nhớ rõ trước ngực của nàng có một hình tròn hỏa diễm đồ vân tinh mỹ dị thừa, cái dấu hiệu này đệ tử Diệp gia nào cũng biết bởi vì nó chính là dấu hiệu của đối thủ của họ, Đạm Thai thế gia. Mà Đam Thai thế gia có tu vi cao như vậy thì chắc chắn là người ở trên đại hội tháng trước kiếm được một nửa lệnh bài do hai nhà Đạm Thai và Thượng Quan đặt ra, khiên cho người ta phải kinh hãi, Đạm Thai Tử Nguyệt.
Nhị giai cao cấp mãnh thú Tam Giác độc vương mãng không chi trì được một hiệp dưới tay nàng. Mà màn ra tay này của nàng càng khiến cho Diệp Bạch phải nhắc nhở mình, nhất định nàng ta đã luyện thân pháp Hoàng giai, hơn nữa còn đạt tới tình trạng đỉnh phong.
Mà bảo kiếm sau lưng nàng ta nhất định không phải là một thanh huyền binh nhất giai đê cấp bình thường. Huyền binh bình thường không thể nào phá được lân giáp của độc vương mãng, thứ mà nàng chém giết độc vương mãng làm ba đoạn chỉ sợ là nhất giai trung cấp huyền binh, thậm chí có thể là nhất giai cao cấp.
Mà tu vi huyền khí của nàng, Diệp Bạch nhìn cũng không thấu. Ở bên ngoài nghe nói nàng đã tu vi tới cảnh giới tầng thứ chín đỉnh phong. Tuy nhiên theo thân pháp lúc nãy thì Diệp Bạch nhận ra huyền khí của đối phương không hề kém mình, ít nhất là đã vượt qua tầng thứ mười trung đoạn.
Giờ khắc này Diệp Bạch nhận thấy một cảm giác thất bại thật sâu, đây là sự đả kích tột đỉnh đối với sự kiêu ngạo của hắn. Tuy xưa nay hắn không có Huyền Kỹ, Huyền binh bằng người ta, nhưng khi chống lại Diệp Bồng Lai, La Long Hạc hắn cũng không gặp phải thất bại. Tuy nhiên, lần này đối đầu với cô gái hình như còn nhỏ tuổi hơn mình Đạm Thai Tử nguyệt từ trong đáy lòng của hắn giấy nên nổi ham muốn đấu với nàng, bình thường không thể so sánh.
Mà Đạm Thai Tử Nguyệt trước khi rời đi đã nhìn về phía mục quang kia với ánh mắt không thèm đếm xỉa, tựa hồ như không thèm để ý tới người như hắn vậy. Loại cảm giác này đúng là nhói đau thật sâu trong tâm linh của hắn, giờ khắc này, Diệp Bạch cuối cùng cũng đã minh bạch, mình vẫn lấy ngạo khí để an phận, cho rằng có thể lấy dùng một trận chiến để chiếm lấy vị trí đệ tử hạch tâm để an phận, vậy mà trong mắt thiếu nữ áo tím thì hắn không đáng một đồng. Cuối cùng hắn rốt cuộc cũng đã minh bạch, chăm chỉ đến mấy cũng vẫn có một khoảng cách với thiên tài, mà Đạm Thai Tử Nguyệt chính là một người như vậy, hơn nữa còn là thiên tài trong thiên tài.
Diệp Bạch nắm chặt tay lại, móng tay đâm cả vào da thịt của hắn, tuy nhiên Diệp Bạch không hề cảm thấy đau, cảm giác này trước kia hắn đã từng trải qua, chính là khi đối mặt với sự vũ nhục của lão giả. Nhờ lần đó mà hắn đã tự tin tiến vào nội tông, không hề thối lui mà cảm thấy tự ti, tuy nhiên giờ khắc này hắn đã thật sự cảm thấy tự ti vô cùng, mình trải qua bao nhiêu khổ sở, khổ sở hơn tất cả những gì thường nhân phải trải qua vậy mà vẫn không bằng người khác, loại đả kích này đúng là đau đớn nhất.
Diệp Bạch yên lặng quay trở lại trước động, đem ba cây"Bách Hoa xà thảo" cất vào trong lồng ngực rồi nhanh chóng rời khỏi"Bách Hoa xà vương cốc" rời khỏi"Vạn Quật Sơn" về tới nội tông Diệp gia. Mà thi thể của Tam giác độc vương mãnh thú ở trên mặt đất hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Sau khi trở lại Diệp gia nội tông, Diệp Bạch bắt đầu bế quan, lúc này hắn bế quan không tu luyện, không muốn nghe thấy thanh âm gì mà chỉ muốn nghỉ ngơi. Mà ngay cả thị nữ hầu hạ hắn là Băng Nhi cũng bị hắn đuổi ra bên ngoài, nghiêm lệnh không cho quấy nhiễu.
Kiếm lão ở trong kiếm thạch đã lẳng lặng nhìn thấy cảnh tượng từ nãy đến giờ. Lão biết rõ bây giờ chính là bước ngoặt cả đời Diệp Bạch cho nên lão không quấy rầy, cũng không khuyên can hay cổ vũ. Lão biết rõ, Diệp Bạch chắc chắn sẽ cho lão một đáp án.
Mặc kệ đáp án này có đẹp hay không thì cũng là do Diệp Bạch chọn lựa, ai cũng không thay đổi được.
Ngày đầu tiên, Diệp Bạch lâm vào trong ma chướng, cả người hắn tinh thần hoảng hốt, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, lúc sáng lúc tối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ngày hôm sau, thần sắc của Diệp Bạch đã hoàn toàn tệ hại, toàn thân giống như người chết, không hề có một chút sinh khí nào. Cả người hắn đắm chìm ở trong những lời "Tâm Ma hư vọng phương pháp" mà Khô Mộc trưởng lão đã dạy cho mình.
Ngày thứ ba Diệp Bạch vẫn như thế, thần sắc càng ngày càng không chịu nổi, cả người hắn giống như đã chết đi vậy, hai con mắt u ám đến mức không nhìn thấy một chút sắc thái nào, cả người hắn giống như một khúc cây khô mùa đông, tuy bền ngoài tĩnh mịch nhưng bên trong đang có một chút sinh cơ.
Ngày thứ tư, sinh cơ trong người Diệp Bạch ngày càng được mở rộng ra, Diệp Bạch vốn đã mệt mỏi không sao chịu nổi, gầy yếu như một ông già, tuy nhiên trong mắt của hắn đã xuất hiện một chút hào quang, một vẻ kiên đinh ở đó, thậm chí còn kiên định hơn so với trước kia.
Ngày thứ năm, Diệp Bạch bắt đầu tỉnh lại kêu Băng Nhi chuẩn bị đồ ăn cho hắn. Sau khi tắm rửa xong, hắn bắt đầu đi ra khỏi "Đoạn cư" dạo quanh khắp nơi Hỏa Vân thành, từ từ chậm rãi, tựa như đã ngộ ra điều gì.
Ngày thứ sáu, Diệp Bạch trở về nội tông Diệp gia rồi bế quan lần nữa. Lúc này thần sắc của hắn đã khôi phục hoàn toàn sự bình tĩnh, thân ảnh của Đạm Thai Tử Nguyệt đã hoàn toàn biến mất ở trong đầu hắn, tựa như là một hạt giống bị gieo xuống đất vậy.
- Sẽ có một ngày ta vượt qua được ngươi, sẽ có mộtt ngày ta có thể thắng ngươi, miệt thị lại ngươi, ta sẽ báo thù, Đạm Thai Tử Nguyệt, ngươi cứ chờ đó.
- Ta tin sẽ có một ngày như vậy.
Diệp Bạch thì thào tự nói, đồng thời hắn cũng tự nói với mình. Tuy nhiên từ đó về sau tu luyện của hắn còn khắc khổ hơn trước rất nhiều, cơ hồ chỉ là tu luyện liều mạng, không để ý tới khuyên can của người khác, mỗi lần mệt mỏi không đứng dậy được hắn cũng không bỏ cuộc mà tiếp tục tu luyện.
Mười ngày sau, Đạm Thai thế gia bắt đầu có một cuộc hội bán đấu giá kỳ trân dị bảo. Lúc này, Diệp Bạch mặc một thân bạch y, dưới sự dẫn dắt của hai gã tiếp khách mà không có một biểu tình nào đi vào trong đó.
Ở trước người nàng không xa, vương mãng vốn hùng hổ đã bị chắm đứt thành ba khúc ngắn dài, nó nằm trên đất hấp hối, mãng huyết chảy đầy ra đất, nhưng nơi máu chảy qua, cát vàng đều bị nhuộm thày màu lục, cỏ cây toàn bộ đều bị héo rũ.
Nàng lạnh lùng nhìn Diệp Bạch, mắt phượng tu mi, không hề mang theo một chút biểu lộ nào, tựa hồ còn mang theo một ý miệt thị, sau đó nàng đi tới trước người tma giác độc vương mãng, lục lọi một chút lấy ra một số vận rồi lập tức ngự kiếm bay ra khỏi sơn cốc.
Diệp Bạch nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của nàng rời đi, ánh mắt của hắn vô cùng âm trầm, đây là lần thứ hai hắn cảm thấy lửa giận, lần đầu tiên là ở trước Luyện võ các, chịu sự khinh thị của lão già kia. Còn lần này thiếu nữ áo tím tuy không nói gì nhưng hắn biết nàng hoàn toàn không để mình vào trong mắt, tuy rằng cô ta chỉ chưa đến hai mươi tuổi nhưng trong mắt của nàng thì mình tựa hồ không bằng một tảng đá, không bằng một loài cây cỏ.
Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.vn
chấm c.o.m
Diệp Bạch nhớ rõ trước ngực của nàng có một hình tròn hỏa diễm đồ vân tinh mỹ dị thừa, cái dấu hiệu này đệ tử Diệp gia nào cũng biết bởi vì nó chính là dấu hiệu của đối thủ của họ, Đạm Thai thế gia. Mà Đam Thai thế gia có tu vi cao như vậy thì chắc chắn là người ở trên đại hội tháng trước kiếm được một nửa lệnh bài do hai nhà Đạm Thai và Thượng Quan đặt ra, khiên cho người ta phải kinh hãi, Đạm Thai Tử Nguyệt.
Nhị giai cao cấp mãnh thú Tam Giác độc vương mãng không chi trì được một hiệp dưới tay nàng. Mà màn ra tay này của nàng càng khiến cho Diệp Bạch phải nhắc nhở mình, nhất định nàng ta đã luyện thân pháp Hoàng giai, hơn nữa còn đạt tới tình trạng đỉnh phong.
Mà bảo kiếm sau lưng nàng ta nhất định không phải là một thanh huyền binh nhất giai đê cấp bình thường. Huyền binh bình thường không thể nào phá được lân giáp của độc vương mãng, thứ mà nàng chém giết độc vương mãng làm ba đoạn chỉ sợ là nhất giai trung cấp huyền binh, thậm chí có thể là nhất giai cao cấp.
Mà tu vi huyền khí của nàng, Diệp Bạch nhìn cũng không thấu. Ở bên ngoài nghe nói nàng đã tu vi tới cảnh giới tầng thứ chín đỉnh phong. Tuy nhiên theo thân pháp lúc nãy thì Diệp Bạch nhận ra huyền khí của đối phương không hề kém mình, ít nhất là đã vượt qua tầng thứ mười trung đoạn.
Giờ khắc này Diệp Bạch nhận thấy một cảm giác thất bại thật sâu, đây là sự đả kích tột đỉnh đối với sự kiêu ngạo của hắn. Tuy xưa nay hắn không có Huyền Kỹ, Huyền binh bằng người ta, nhưng khi chống lại Diệp Bồng Lai, La Long Hạc hắn cũng không gặp phải thất bại. Tuy nhiên, lần này đối đầu với cô gái hình như còn nhỏ tuổi hơn mình Đạm Thai Tử nguyệt từ trong đáy lòng của hắn giấy nên nổi ham muốn đấu với nàng, bình thường không thể so sánh.
Mà Đạm Thai Tử Nguyệt trước khi rời đi đã nhìn về phía mục quang kia với ánh mắt không thèm đếm xỉa, tựa hồ như không thèm để ý tới người như hắn vậy. Loại cảm giác này đúng là nhói đau thật sâu trong tâm linh của hắn, giờ khắc này, Diệp Bạch cuối cùng cũng đã minh bạch, mình vẫn lấy ngạo khí để an phận, cho rằng có thể lấy dùng một trận chiến để chiếm lấy vị trí đệ tử hạch tâm để an phận, vậy mà trong mắt thiếu nữ áo tím thì hắn không đáng một đồng. Cuối cùng hắn rốt cuộc cũng đã minh bạch, chăm chỉ đến mấy cũng vẫn có một khoảng cách với thiên tài, mà Đạm Thai Tử Nguyệt chính là một người như vậy, hơn nữa còn là thiên tài trong thiên tài.
Diệp Bạch nắm chặt tay lại, móng tay đâm cả vào da thịt của hắn, tuy nhiên Diệp Bạch không hề cảm thấy đau, cảm giác này trước kia hắn đã từng trải qua, chính là khi đối mặt với sự vũ nhục của lão giả. Nhờ lần đó mà hắn đã tự tin tiến vào nội tông, không hề thối lui mà cảm thấy tự ti, tuy nhiên giờ khắc này hắn đã thật sự cảm thấy tự ti vô cùng, mình trải qua bao nhiêu khổ sở, khổ sở hơn tất cả những gì thường nhân phải trải qua vậy mà vẫn không bằng người khác, loại đả kích này đúng là đau đớn nhất.
Diệp Bạch yên lặng quay trở lại trước động, đem ba cây"Bách Hoa xà thảo" cất vào trong lồng ngực rồi nhanh chóng rời khỏi"Bách Hoa xà vương cốc" rời khỏi"Vạn Quật Sơn" về tới nội tông Diệp gia. Mà thi thể của Tam giác độc vương mãnh thú ở trên mặt đất hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Sau khi trở lại Diệp gia nội tông, Diệp Bạch bắt đầu bế quan, lúc này hắn bế quan không tu luyện, không muốn nghe thấy thanh âm gì mà chỉ muốn nghỉ ngơi. Mà ngay cả thị nữ hầu hạ hắn là Băng Nhi cũng bị hắn đuổi ra bên ngoài, nghiêm lệnh không cho quấy nhiễu.
Kiếm lão ở trong kiếm thạch đã lẳng lặng nhìn thấy cảnh tượng từ nãy đến giờ. Lão biết rõ bây giờ chính là bước ngoặt cả đời Diệp Bạch cho nên lão không quấy rầy, cũng không khuyên can hay cổ vũ. Lão biết rõ, Diệp Bạch chắc chắn sẽ cho lão một đáp án.
Mặc kệ đáp án này có đẹp hay không thì cũng là do Diệp Bạch chọn lựa, ai cũng không thay đổi được.
Ngày đầu tiên, Diệp Bạch lâm vào trong ma chướng, cả người hắn tinh thần hoảng hốt, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, lúc sáng lúc tối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ngày hôm sau, thần sắc của Diệp Bạch đã hoàn toàn tệ hại, toàn thân giống như người chết, không hề có một chút sinh khí nào. Cả người hắn đắm chìm ở trong những lời "Tâm Ma hư vọng phương pháp" mà Khô Mộc trưởng lão đã dạy cho mình.
Ngày thứ ba Diệp Bạch vẫn như thế, thần sắc càng ngày càng không chịu nổi, cả người hắn giống như đã chết đi vậy, hai con mắt u ám đến mức không nhìn thấy một chút sắc thái nào, cả người hắn giống như một khúc cây khô mùa đông, tuy bền ngoài tĩnh mịch nhưng bên trong đang có một chút sinh cơ.
Ngày thứ tư, sinh cơ trong người Diệp Bạch ngày càng được mở rộng ra, Diệp Bạch vốn đã mệt mỏi không sao chịu nổi, gầy yếu như một ông già, tuy nhiên trong mắt của hắn đã xuất hiện một chút hào quang, một vẻ kiên đinh ở đó, thậm chí còn kiên định hơn so với trước kia.
Ngày thứ năm, Diệp Bạch bắt đầu tỉnh lại kêu Băng Nhi chuẩn bị đồ ăn cho hắn. Sau khi tắm rửa xong, hắn bắt đầu đi ra khỏi "Đoạn cư" dạo quanh khắp nơi Hỏa Vân thành, từ từ chậm rãi, tựa như đã ngộ ra điều gì.
Ngày thứ sáu, Diệp Bạch trở về nội tông Diệp gia rồi bế quan lần nữa. Lúc này thần sắc của hắn đã khôi phục hoàn toàn sự bình tĩnh, thân ảnh của Đạm Thai Tử Nguyệt đã hoàn toàn biến mất ở trong đầu hắn, tựa như là một hạt giống bị gieo xuống đất vậy.
- Sẽ có một ngày ta vượt qua được ngươi, sẽ có mộtt ngày ta có thể thắng ngươi, miệt thị lại ngươi, ta sẽ báo thù, Đạm Thai Tử Nguyệt, ngươi cứ chờ đó.
- Ta tin sẽ có một ngày như vậy.
Diệp Bạch thì thào tự nói, đồng thời hắn cũng tự nói với mình. Tuy nhiên từ đó về sau tu luyện của hắn còn khắc khổ hơn trước rất nhiều, cơ hồ chỉ là tu luyện liều mạng, không để ý tới khuyên can của người khác, mỗi lần mệt mỏi không đứng dậy được hắn cũng không bỏ cuộc mà tiếp tục tu luyện.
Mười ngày sau, Đạm Thai thế gia bắt đầu có một cuộc hội bán đấu giá kỳ trân dị bảo. Lúc này, Diệp Bạch mặc một thân bạch y, dưới sự dẫn dắt của hai gã tiếp khách mà không có một biểu tình nào đi vào trong đó.