Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 125
- Chết!
Một kiếm xuất ra đầu người rơi, sát khí khủng bố từ trên người Tiêu Phàm bộc phát, huyết quang quanh thân Tu La Kiếm ngày càng hung lệ.
- Lão Tam, đem Chiến Hồn triệu hoán ra đi, bọn chúng nhiều như thế thì không bị chém chết cũng bị mài chết.
Lăng Phong tới gần chỗ của Tiêu Phàm hét lớn.
Tiêu Phàm cau mày một cái, nếu triệu hồi Chiến Hồn thì chiến lực có thể tăng gấp đôi, nhưng tiêu hao Hồn Lực cũng tăng lên ở đây lại không có cách nào bổ sung Hồn Lực?
- Chờ đã.
Tiêu Phàm đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn hơi tập trung tình thần thì trong tay lập tức xuất hiện một viên tinh thể.
- Hồn Tinh?
Ánh mắt Lăng Phong tỏa sáng.
Tiêu Phàm cũng cười lên, tầng không gian này quả nhiên không giống như mấy tầng trước, tầng thứ sáu này cũng không phải là một loại Huyễn Cảnh nào đó mà là một không gian chân thực.
Chỉ cần có thể dùng Hồn Tinh để bổ sung Hồn Lực thì cơ hội thông qua được Sát Thần Thí Luyện này sẽ càng lớn.
Nhưng một câu sau của Lăng Phong lại giống giống như một chậu nước lạnh dập tắt sự kích động của Tiêu Phàm.
- Nếu đây không phải là Huyễn Cảnh vậy thì chúng ta cũng có khả năng bị giết.
Lăng Phong cũng không có lạc quan như Tiêu Phàm, mấy chục vạn địch nhân, chỉ bằng mấy tên Chiến Tôn cảnh bọn hắn thì làm sao có thể giết hết đây?
- Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu! Cho dù chết cũng phải kéo theo vài tấm đệm lưng.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, sát cơ tăng cao, nhưng trong lòng hắn đã ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của người làm ra cái Sát Thần Thí Luyện này.
Luyện Tâm Tháp còn có thể lý giải, dù sao đối với tu sĩ vẫn còn chỗ hữu dụng, nhưng Sát Thần Thí Luyện này quá huyết tinh, cũng quá gian nan.
Người thường nhìn thấy tràng diện như thế này đã sớm co giò bỏ chạy rồi, nếu không trốn cũng xem như là một đại nhân vật rồi.
- Huyết Sát!
Tiêu Phàm triệu hồi U Linh Chiến Hồn, thiên địa linh khí bốn phía cuồn cuộn tụ hợp lại, Tu La Tam Kiếm: Huyết Sát, một dãy lụa màu đỏ cao đến mấy trượng quét sạch một mảng địch nhân.
Mấy tên quái vậy kia đều chị một kiếm chém ngang, tất cả máu tươi đều bị Tu La Kiếm hấp thu sạch sẽ.
Mồ hôi trên trán Tiêu Phàm to như hạt đậu rơi xuống, chiến kỹ Huyết Sát tuy mạnh, một chiêu liền có thể chém chết mấy chục tên, nhưng tiêu hao cũng tỉ lệ thuận với uy lực.
Giết mười mấy tên, mấy trăm, làm sao có thể giết được mấy ngàn, mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn đây.
- Không lo được nhiều đến thế.
Tiêu Phàm liếc nhìn bốn phía, khắp nơi đều là quái vật huyết tinh làm cho lòng người phát lạnh, tất cả đều đã vây kín hắn, cơ hồ không có chút đường lui nào.
- Lão Đại, ngươi bảo vệ Tiểu Ma Nữ và Lão Nhị.
Tiêu Phàm để lại một câu nói, một tay cầm kiếm dũng mãnh lao đến.
Trên cơ thể hắn kim sắc khí diễm đang cháy hừng hực, kim sắc khí diễm giao thoa mới máu tươi trên người hắn tạo nên một hình ảnh vô cùng tà dĩ, Tiêu Phàm lúc này hoàn toàn hóa thân trở thành một tên sát thần.
Tu La Tam Kiếm: Huyết Sát liên tiếp thi triển, một kiếm này máu tươi hập thụ càng nhiều thì sát ý càng mạnh, uy lực cũng càng lúc càng lớn.
Quái vật chết trong tay Tiêu Phàm đã không đếm được nữa, con đường hắn đi qua đều biến thành "thi lộ"(đường xác chết).
- Rống!
Tiểu Kim nhìn thấy Tiêu Phàm liền kích động gào thét, nó lúc này cũng không tốt đẹp gì, bên trong những thi thể này mặt dù không có Chiến Tông cảnh nhưng số lượng lại quá nhiều, căn bản là không giết hết được.
- Huyết Sát!
Gầm lên một tiếng, một dãy huyết hà cao mấy chục tượng phóng lên tới tận trời, mấy trăm tên quái vật nhao nhao nổ nát, lần nữa hóa thành mưa máu tràn ngập trong hư không, sau một giây liền bị Tu La Kiếm hấp thu.
Tiêu Phàm nhảy một cái liền xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Kim, hắn cùng với Tiểu Kim liên thủ chống lại quái vật bốn phía.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Ma Nữ truyền đến, ở chỗ nàng, vô số dây leo màu bạc bắn ra bốn phía, giống như một đàn rắn cùng động.
Trong lúc nàng giết quái vật thì cũng có quái vật làm nàng bị thương, thi triển Chiến Hồn trong thời gian dài đối với nàng cũng có áp lực rất lớn.
Sắc mặt Tiêu Phàm vô cùng nóng nảy, con ngươi liếc nhìn bốn phía, đột nhiên, ánh mắt dừng lại trên một tảng đá lớn ở trung tâm sơn cốc.
- Nhanh lên, chạy về hướng tảng đá kia, lấy công để thủ!
Tiêu Phàm lo lắng kêu to, một tay cầm Hồn Tinh, một tay cầm Tu La Kiếm, lấy Huyết Sát để mở đường.
Sau một lúc, Tiêu Phàm rốt cục đã chạy tới vị trí tảng đá lớn kia, hắn và Tiểu Kim xoay người bò lên trên cự thạch, quái vật như biển đã bao vây bốn phía cự thạch.
Giờ phút này, sắc mặt Tiêu Phàm trắng bệch, cho dù tốc độ hấp thu Hồn Tinh của U Linh Chiến Hồn rất nhanh nhưng được không bù mất, sớm hay muộn cũng bị thoát lực mà thôi.
Tiểu Kim càng khổ sở hơn, mặc dù nó đột phá đến Ngũ Giai nhưng đừng quên nó đi vào trước cả bọn Tiêu Phàm, hiện tại nó đã giết đến mấy canh giờ rồi.
- Đồ lưu manh, chúng ta không chịu nổi nữa.
Tiểu Ma Nữ sốt ruột kêu lên, ba người vừa chém giết vừa tiến về cự thạch nhưng vận khí ba người lại không tốt, vậy mà gặp phải tầm mười tên quái vật Chiến Tôn cảnh đỉnh phong, ba người rõ ràng bị cuốn lấy, máu me khắp người, tùy thời đều có thể ngã xuống.
- Tiểu Kim, ngươi bảo vệ tốt cự thạch, ta đi một lát sẽ trở lại!
Tiêu Phàm cắn răng nói, Tiểu Kim vừa định ngăn cản nhưng Tiêu Phàm đã lao mình vào đàn quái vật.
- Huyết Sát!
Lại là một kiếm, trên trăm tên quái vật chết đi, bước chân Tiêu Phàm đã có chút lung lay đứng không vững, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Ngay lập tức, ở giữa ba người Tiểu Ma Nữ và Tiêu Phàm xuất hiện một con đường.
- Lão Tam! Ngươi?
Ba người Lăng Phong nhanh chóng chạy đến trước mặt Tiêu Phàm, khi thấy bô dáng Tiêu Phàm liền bị giật mình một cái.
- Còn không mau đi!
Tiêu Phàm mỗi câu đều giống như phải dùng hết sức lực mà nói, chỉ là sát khí trên người hắn càng lúc càng nặng hơn mấy phần.
Thời gian tiến vào sơn cốc chưa đến một nén nhan, mấy tên quái vật chết trong tay hắn lúc này đã đếm không hết.
- Đi!
Lăng Phong cũng không dám do dự, nếu chậm trễ thì cả bốn người bọn họ đều chết ở nơi này.
Bàn Tử vội vàng đuổi theo, chỉ là Tiểu Ma Nữ có chút do dự, không muốn rời khỏi Tiêu Phàm.
- Đại Tiểu Thư, nếu không đi thì sẽ chết đấy! Đi mau, còn ngẩn ra đó làm gì?
Tiêu Phàm trừng mắt nhìn Tiểu Ma Nữ, hiện tại cũng không phải đùa giỡn mà chân chính đang liều mạng rồi.
- Đồ lưu manh, cẩn thận!
Tiểu Ma Nữ đột nhiên kêu lên một tiếng, nàng lách người một cái liền xuất hiện ở sau lưng Tiêu Phàm, Tiêu Phàm chỉ cảm giác được một đạo huyết dịch nóng hổi vẩy lên trên mặt hắn.
Toàn thân Tiêu Phàm run lên, con ngươi kịch liệt co vào, bỗng nhiên quay người chém ra một kiếm, thuận thế đem Tiểu Ma Nữ ôm vào trong ngực.
Ở phần bụng của Tiểu Ma Nữ có một vết cào dữ tợn, máu tươi róc rách chảy xuống, hô hấp của Tiểu Ma Nữ rất yếu tựa như lúc nào cũng có thể chết đi.
- A!!!
Tiêu Phàm ngửa mặt lên trời thét dài, sát khí trùng thiên như thực chất hóa, hàn khí lạnh thấu xương từ trên người hắn liên tục tản ra.
Tóc dài loạn vũ, trường bào nhuốm đầy máu bay phần phật như một tên ma nhân từ trong địa ngục thoát ra.
Lăng Phong và Bàn Tử cách đó không xa run lên, hai người kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn phát hiện mình cho tới bây giờ vẫn đánh giá thấp hắn.
Chiến đấu vượt giai cũng không phải thực lực chân chính, Tiêu Phàm giờ phút này mới đáng sợ nhất
- Sát Thế! Sát khí ngưng tụ thành Thế!
Con ngươi Lăng Phong co rụt lại tràn ngập vẻ khó tin, hắn nhìn Tiêu Phàm giống như nhìn quái vật.
Thế, bình thường chỉ có cường giả Chiến Tông cảnh mới có thể lĩnh ngộ, Tiêu Phàm ở Chiến Sư cảnh liền lĩnh ngộ Quyền Thế và Kiếm Thế không nói, hiện tại lại lĩnh ngộ cả Sát Thế!
Hơn nữa, Sát Thế không phải Kiếm Thế và Quyền Thế có thể sánh, hai cái sau chính là đại biểu cho vũ lực, dùng khí thế áp bách đối thủ, mà Sát Thế lại là uy hiếp chân chính, làm sâu trong linh hồn của người khác phải sợ hãi!
- Lăng Phong, Bàn Tử, thay ta bảo vệ nàng!
Tiêu Phàm mang Tiểu Ma Nữ giao cho hai người, sau đó nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm bốn phía, lạnh giọng nói:
-Các ngươi, đều phải chết!
Cầu Kim Phiếu
Vạn Yên Chi Sào-