Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1411
Đông Hải, nằm ở phía đông Chiến Hồn Đại Lục, gần hải vực Đông Vực.
Nghe đồn, Đông Hải rộng lớn
vô biên, không biết điểm cuối cùng, nơi này tràn đầy nguy hiểm nhưng lại có vô số tài nguyên, là chỗ săn bắn ưa thích của đông đảo Liệp Hồn Đoàn.
Cũng không ít tu sĩ lập đoàn đến Đông Hải thám hiểm, có người không thu hoạch được gì, cũng có người thắng lợi trở về.
Ở trong vùng biển vừa thần bí lại nguy hiểm này, một khi mất đi phương hướng, ngay cả Chiến Thánh cảnh cũng có khả năng lạc ở trong đó, cuối cùng thành mồi cho cá.
Nhưng mà cho dù nguy hiểm trùng điệp, tu sĩ thám hiểm trên biển vẫn càng ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả tu sĩ ở nơi khác cũng sẽ đi tới nơi này.
Ở bốn phía Chiến Hồn Đại Lục, mặc dù có bốn mảnh Hải Vực, nhưng mọi người đều biết, Đông Hải là nổi danh nhất, bởi vì tài nguyên nơi này phong phú hơn tam đại Hải Vực cộng lại rất nhiều.
Hôm nay, Đông Vực Lâm Hải Cảng có một tổ hợp quái dị tiến đến, có người lớn, có trẻ em, còn có Hồn Thú, đoàn người này không phải ai khác mà chính là đám Tiêu Phàm.
- Liên Vân Quần Đảo, vẫn còn hai chỗ trống, bỏ lỡ thì phải chờ nửa tháng sau.
- Phong Hỏa Quần Đảo, chuyến cuối của tháng này, còn hai chỗ trống, muốn kiếm Hồn Thạch Hỏa Thuộc Tính thì đừng bỏ qua!
- Huyền Thiên Băng Hải, còn năm chỗ trống.
Vừa mới đi tới bến cảng, tiếng la vang lên liên tục, trong bến cảng người đông nghìn nghịt, rất nhiều chiến thuyền dựa vào bờ biển, không ít tu sĩ đang lục tục đi về hướng những chiếc thuyền kia.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Tiêu Phàm có chút cổ quái, cái này chẳng khác gì so với việc lôi kéo khách ở kiếp trước, chỉ là từ người bình thường biến thành tu sĩ mà thôi.
- Mấy vị đạo hữu, các ngươi chuẩn bị đi Hải Vực nào thám hiểm.
Đợi một lúc lâu, rốt cục có người đi đến trước mặt đám người Tiêu Phàm, người mở miệng nói chuyện là một nam tử trung niên khôi ngô cao lớn.
- Hung Long Hải Cốc, có đi không?
Tiêu Phàm cực kì nghiêm túc hỏi.
- Bệnh tâm thần!
Nam tử trung niên hung hăng trừng Tiêu Phàm một cái, vung tay lên liền quay người rời đi.
- Không đi thì không đi, vì sao còn chửi người ta chứ?
Dịch Bằng cau mày một cái, trong nháy mắt ngăn lại đường đi của nam tử trung niên.
- Sao, muốn gây sự ở chỗ này? Ngươi có tin không, chỉ cần một câu của ta, các ngươi đừng nghĩ ra khỏi Lâm Hải Cảng, lại càng đừng nghĩ đến việc ra biển.
Nam tử trung niên nhíu mày nói, cố ý nói lớn lên không ít.
- Ngũ Ca, bọn họ là ai?
- Gây sự với Ngũ Gia ở Lâm Hải Cảng, các ngươi muốn chết à?
Đột nhiên, bốn phía vây quanh không ít tu sĩ, đem đám Tiêu Phàm bao vây lại, có dáng vẻ chuẩn bị đánh nhau.
Dịch Bằng mặt hơi trầm xuống, trong số những người này, mạnh nhất cũng chỉ là Chiến Thánh cảnh trung kỳ tu vi mà thôi, hắn ngược lại cũng không e ngại, nhưng nếu như làm hỏng việc của Tiêu Phàm, vậy sẽ rất phiền phức.
- Vị huynh đệ này, ta thấy huynh hiểu lầm ý của ta rồi, ta thật sự muốn đi Hung Long Hải Cốc.
Tiêu Phàm đi đến trước người Dịch Bằng, cười cười nói.
- Cái gì, các ngươi muốn đi Hung Long Hải Cốc? Tiểu tử ngươi chẳng lẽ không biết đó là chỗ nào sao?
- Chính là mảnh Hải Vực đến Chiến Thánh cảnh đỉnh phong cũng không dám tùy tiện xông vào, mấy người các ngươi chỉ là Chiến Đế cảnh cũng dám đi, chẳng lẽ là đi tìm cái chết à?
- Hung Long Hải Cốc, đây chính là một trong bảy khu cấm của Đông Hải, bao nhiêu thiên tài vẫn lạc ở trong đó, ta đã nhiều năm không ai dám đi vào đó.
Đám người ngươi một câu ta một câu, ánh mắt nhìn về phía đám Tiêu Phàm có chút thay đổi, đa số đều là vẻ khinh thường, người dám đi Hung Long Hải Cốc, không phải người ngu chính là tên điên.
Cũng khó trách bọn họ khinh thường như vậy, đám Tiêu Phàm vì tránh đi một ít phiền phức không cần thiết, thu liễm khí tức của bản thân, cho nên người bình thường lúc này chỉ nhìn ra bọn họ là Chiến Đế cảnh mà thôi.
Tiêu Phàm không để ý tới bọn họ, muốn đến Lưu Ly Thánh Đảo, Hung Long Hải Cốc chỉ là trạm đầu tiên mà thôi, dù thực sự là đầm rồng hang hổ, Tiêu Phàm cũng phải xông vào một lần.
- Có người nào đi không, giá tiền thương lượng!
Tiêu Phàm mở miệng nói, hắn ngược lại muốn đi một mình, nhưng mấu chốt là hắn căn bản không biết Hung Long Hải Cốc là cái chỗ nào.
- Các ngươi thật sự muốn đi Hung Long Hải Cốc?
Nam tử trung niên cau mày nhìn về phía đám Tiêu Phàm, hắn nhìn thế nào, cũng không thấy Tiêu Phàm có dáng vẻ đang đùa.
- Đúng vậy.
Tiêu Phàm cực kì chắc chắn gật gật đầu.
Nam tử trung niên trầm ngâm, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lúc này một giọng nói vang lên:
- Chỉ cần ngươi đồng ý trả 5000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, chúng ta dẫn ngươi đi!
Nhìn về phía tiếng nói phát ra, lại nhìn thấy mấy nam tử mặc hắc sắc chiến giáp chậm rãi đi tới, cầm đầu là một nam tử mũi ưng, khí tức trên người cực kì âm lãnh, vừa nhìn liền biết là tu luyện một loại công pháp đặc thù nào đó.
- Là Ưng gia!
Đám người kinh ngạc kêu lên, không ít người nhường ra một con đường.
Tiêu Phàm quét mắt nhìn người kia một cái, tùy tiện vứt ra một cái Hồn Giới nói:
- Trong này có 3000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, chờ đến được chỗ đó, lại thêm 3000 vạn, yêu cầu của ta rất đơn giản, bây giờ lập tức xuất phát.
Đám người kinh dị nhìn Tiêu Phàm, 3000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch cứ như vậy liền cho Ưng gia? Chẳng lẽ tên gia hỏa này giàu có như vậy à?
Ưng gia quét qua Hồn Giới một cái, Hồn Thạch ở bên trong chỉ có nhiều hơn, đáy mắt lóe lên tia nham hiểm, sau đó cười ha ha một tiếng nói:
- Ha ha, vị huynh đệ này rất sảng khoái, các huynh đệ, chuẩn bị chiến thuyền, sau một nén nhang lập tức xuất phát, cho dù thật sự là đầm rồng hang hổ, ta cũng phải xông vào một lần.
- Công Tử!
Nhìn thấy dáng vẻ của Ưng gia, Dịch Bằng cẩn thận truyền âm nói.
Tiêu Phàm không để ý tới Dịch Bằng, mà là nhìn về phía khôi ngô nam tử trung niên nói:
- Ngũ Ca đúng không, ta muốn mời ngươi cùng ta ra biển, giá cả như nhau, thế nào?
Nghe nói như thế, tu sĩ xung quanh hơi hơi kinh ngạc, tên gia hỏa này chẳng nhẽ giàu như vậy, bỏ ra một vạn Cực Phẩm Hồn Thạch chỉ vì đi Hung Long Hải Cốc?
Đây chính là 10000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch đó, không phải người bình thường có thể trả được.
- Tiểu tử này xem ra không yên lòng về ta, 10000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch nói đưa thì đưa, đoán chừng Hồn Thạch hắn có quả thật không ít, vì khiến hắn yên tâm, xem ra phải để hắn ra tay mới được.
Ưng gia trong lòng hơi hơi trầm ngâm.
Sau đó, Ưng gia nhìn nam tử trung niên cười nói:
- Ngũ Ca, ta biết rõ tình hình nhà ngươi, 5000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch đó, chạy chuyến này, vấn đề khó khăn của nhà ngươi liền được giải quyết, có chúng ta hộ tống, ngươi còn có gì phải lo lắng chứ?
Nam tử trung niên nhìn Ưng gia một cái, lại nhìn về Tiêu Phàm ở phía sau, nói:
- Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng mà bây giờ ta lập tức cần 3000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, ta Hồ Lão Ngũ dùng danh dự để cam đoan, ta nhất định sẽ đưa ngươi đến Hung Long Hải Cốc!
- Tất nhiên.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, cũng ném cho nam tử trung niên Hồ Lão Ngũ một cái Hồn Giới.
Sau khi nhận lấy Hồn Giới, quét qua Hồn Giới nhìn số Hồn Thạch bên trong Hồ Lão Ngũ hít sâu một cái nói:
- Huynh đệ, chờ ta nửa canh giờ, không, thời gian một nén nhang, ta nhất định trở về, ngươi...
- Ta tin tưởng ngươi!
Không đợi Hồ Lão Ngũ nói xong, Tiêu Phàm liền khoát tay một cái nói.
- Đa tạ huynh đệ.
Hồ Lão Ngũ cười không ngậm miệng được, lách mình liền không thấy tăm hơi.
Đám người cổ quái nhìn Tiêu Phàm, chẳng lẽ hắn không sợ Hồ Lão Ngũ chạy à, đây chính là 3000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, cho dù đối với Chiến Thánh cảnh cũng là một con số khổng lồ.
- Nếu như là người khác ta tin rằng hắn sẽ thực sự chạy, nhưng Ngũ Ca là ai các ngươi còn không biết à, tất cả những lần ra biển, khả năng của hắn tuyệt đối là đệ nhất.
Trong đám người có người chắc chắn nói.
Trên mặt Tiêu Phàm vẫn luôn mỉm cười, không có nói chuyện, Dịch Bằng ở bên cạnh nhịn không được hỏi:
- Công Tử, công tử không sợ hắn chạy sao?
- Ta tin tưởng ánh mắt của ta.
Tiêu Phàm cười nhạt một cái nói, ánh mắt nhìn Ưng gia lóe lên tiếu dung ý vị thâm trường.
Lục Đạo