Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1732
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1734: Chương 1734: Ngươi Không Có Tư Cách Uy Hiếp Ta
Ngươi muốn chết như thế nào?
Lời nói vừa vang lên, vẻ mặt đám người đều lộ vẻ kinh ngạc, lời này mới vừa từ trong miệng Vô Tâm nói ra, không ngờ ngay lập tức đã bị Tiêu Phàm trả về.
Ánh mắt tu sĩ toàn trường trong nháy mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm, bọn hắn không ngờ Tiêu Phàm cũng dám nói chuyện cùng Vô Tâm như thế, phe Huyết Minh càng lo lắng không thôi.
Phải biết rằng chỉ cần Vô Tâm ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người sẽ xông lên bao vây bọn hắn lại, bọn hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của họ.
Vô Tâm nghe được lời Tiêu Phàm nói, đầu tiên là giật mình, khí chất lạnh nhạt siêu phàm trên thân Tiêu Phàm khiến lòng của hắn run lên, nếu như lời này do một người tức giận nói ra, Vô Tâm tự nhiên sẽ không để trong lòng.
Nhưng khi Tiêu Phàm nói ra lời này, hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, câu nói "Ngươi muốn chết như thế nào" nghe đơn giản như đang hỏi hắn "Ăn cơm chưa".
Sự bình tĩnh của hắn, tuyệt đối không phải giả vờ, mà phát ra từ sâu trong linh hồn.
"Hắn không thể nào là đối thủ của chúng ta!" Trong lòng Vô Tâm âm thầm nói, rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh.
Sau đó Vô Tâm nhìn về phía Tiêu Phàm, trong ánh mắt hắn lóe lên ý lạnh, cười nói: "Ta muốn chết như thế nào? Có bản lĩnh ngươi giết ta rồi nói!"
"Giết bọn hắn!"
Tiếng nói vừa rơi xuống, Vô Tâm đã vung tay lên, thủ hạ của hắn lập tức nhào về phía đám người Tiêu Phàm, không chút do dự nào.
Tiêu Phàm vẫn đứng im tại chỗ, tay chắp sau lưng, lưng thẳng như cây tùng, thần sắc thản nhiên, tựa như tất cả sự việc đều không có quan hệ gì với hắn.
"Giả bộ đi, ta nhìn ngươi có thể giả bộ tới khi nào?" Con ngươi Vô Tâm vô cùng lạnh lẽo, trên mặt hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Sắc mặt đám người Huyết Minh trầm xuống, đã chuẩn bị liều mạng, nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, ngay sau đó, một luồng khí thế mạnh mẽ tản ra.
Trong nháy mắt, hơn một trăm tu sĩ đều ngừng lại thân hình, tựa như bị trúng định thân thuật, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, giờ khắc này, dường như thời không cũng đứng im.
"Có chuyện gì xảy ra?" Những người khác lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn bốn phía, không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi đang làm gì vậy, giết hắn đi!" Vô Tâm lạnh lẽo phẫn nộ quát, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ.
"Đừng kêu nữa, bọn hắn sẽ không nghe lời ngươi nữa." Thần sắc Tiêu Phàm lạnh nhạt, chậm rãi bước đến đại sảnh, không có người nào ngăn cản hắn.
Đám người Huyết Minh kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn biết, những người này không thể động đậy đều là do Tiêu Phàm giở trò quỷ.
"Hắn là người phương nào? Tại sao lại mạnh như vậy!" Có người nhỏ giọng thầm nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn đầy kính sợ.
"Hắn gọi là Kiếm công tử, là tứ Diêm La đại nhân để cho ta mang hắn tới." Thiếu niên mặc áo đen dẫn đường cho đám người Tiêu Phàm hít sâu một cái rồi nói, hắn hiển nhiên cũng không ngờ Tiêu Phàm lại cường đại đến thế.
Huyết Minh nhíu mày, hắn nhìn bóng lưng Tiêu Phàm, hắn luôn có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra người này là ai.
"Ngươi, ngươi là ai?" Vô Tâm cuối cùng cũng lộ ra một tia sợ hãi, lấy sức mạnh của một người trong nháy mắt chế trụ hơn một trăm tu sĩ Chiến Đế cảnh trở lên, người này cũng quá kinh khủng rồi.
"Phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi là ai?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, từng bước đi vào trong đại sảnh, hờ hững nhìn Vô Tâm, lạnh lùng nói: "Giang Thiên Vũ là bị ngươi khống chế?"
Tiêu Phàm nhớ ra lần trước hắn muốn thi triển Chủng Ma Thuật với Giang Thiên Vũ, nhưng Giang Thiên Vũ lại đột nhiên tự sát.
Mấy năm nay, trong đầu Tiêu Phàm luôn nghi hoặc, Giang Thiên Vũ bị người khác âm thầm khống chế, dường như có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả mọi sự việc.
Tiêu Phàm mặc dù không thế giải thích cách làm người của Vô Tâm, nhưng hắn biết với thiên phú và thực lực của Vô Tâm, trong mấy năm qua tối đa cũng chỉ đột phá Chiến Thánh cảnh mà thôi, thế mà bây giờ hắn lại là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ.
Đột phá Chiến Thánh cảnh hậu kỳ cũng đành thôi, hắn lại còn có thể làm cho nhiều người cứ khăng khăng một mực đi theo hắn, việc này có chút quỷ dị.
Không cần nghĩ cũng biết, phía sau Vô Tâm, có một lực lượng thần bí đang ủng hộ hắn.
"Cái gì Giang Thiên Vũ, ta không biết ngươi đang nói cái gì." Vô Tâm không chút do dự lắc đầu, sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng cùng sát ý.
"Không biết sao?" Tiêu Phàm khẽ híp hai mắt, nhìn chằm chằm vào Vô Tâm, tựa như muốn nhìn thấu hắn.
Huyết Yêu Nhiêu tò mò nhìn Tiêu Phàm, trong trí nhớ của nàng, nàng không quen nhân vật nào cường đại như thế.
"Ngươi đừng tới đây!" Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phàm, theo bản năng Vô Tâm liền lui về sau mấy bước, nhìn Tiêu Phàm vẫn bất động, lại lách mình nhào về phía Huyết Yêu Nhiêu, muốn bắt Huyết Yêu Nhiêu làm con tin.
Ầm!
Tiêu Phàm khẽ vung tay lên, thân hình Vô Tâm đột nhiên bay ngược ra, trong miệng nôn mấy ngụm máu tươi có lẫn mấy chiếc răng, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ mà, cho dù là Chiến Thánh Cảnh đỉnh phong cũng không có khả năng đánh bay hắn dễ dàng như thế, trừ phi là Chiến Thần cảnh trong truyền thuyết!
Chiến Thần cảnh?
Vô Tâm không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hắn thực sự nghĩ không ra, tại sao lại có Chiến Thần cảnh xuất hiện ở đây, hơn nữa còn là Chiến Thần cảnh trẻ tuổi như vậy.
Những người khác cũng thi nhau hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm biến đổi liên tục!
"Kiếm công tử uy vũ!" Thiếu niên mặc áo đen kia không khỏi kích động kêu to lên, tựa như người dùng một bàn tay đập bay Vô Tâm đi chính là hắn vậy.
Nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện có chút không đúng, vội vàng ngậm miệng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn đầy vẻ sùng bái.
Vô Tâm bay ra ngoài, rồi rơi ở trong sân, mặt đất nơi hắn nện xuống xuất hiện một khe nứt to lớn, trong sân tràn ngập bụi bặm.
Lát sau, Vô Tâm bỗng đứng dậy, không nói gì hướng ra bên ngoài bỏ chạy.
"Trở về!" Thần sắc Tiêu Phàm hững hờ phun ra hai chữ, Vô Tâm vừa mới đạp không bay lên, đột nhiên lại bay ngược về, một lần nữa rơi vào cửa đại sảnh.
Những người khác đã sớm choáng váng, bọn hắn không ngờ Tiêu Phàm lại mạnh mẽ như thế, đến Chiến Thánh cảnh hậu kỳ cũng đều bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Đôi mắt đẹp của Huyết Yêu Nhiêu chăm chú nhìn vào Tiêu Phàm, tựa như nhớ ra được điều gì đó.
Vô Tâm hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Phàm, thân thể run rẩy kịch liệt, tựa như đang đợi thần chết gõ cửa, nhìn thấy Tiêu Phàm đi tới, Vô Tâm lập tức cười gằn nói: "Nếu như ngươi giết ta, Tiêu Niệm Niệm cũng nhất định phải chết!"
Thân hình Tiêu Phàm bỗng nhiên ngừng lại, trong đầu lập tức nhớ tới một em bé thiên chân khả ái, trong mắt cuối cùng cũng phóng ra sát ý lạnh lẽo.
Nhiệt độ trong đại sảnh đột nhiên giảm xuống mấy chục độ, không trung nổi lên sương tuyết, sương tuyết kia tựa như đao kiếm, sắc bén dị thường.
Tất cả sương tuyết vây quanh Vô Tâm, cứa vào da thịt hắn, máu tươi thấm ra, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập không gian mấy trượng.
Võ Nhược Phong kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Phàm phát ra sát ý đáng sợ như vậy, cho dù là lần trước ra tay với bọn họ cũng chưa từng có.
Ngược lại, Kiếm La đã từng được chứng kiến thời điểm Tiêu Phàm đáng sợ, máu huyết vô tình, nhưng so với hiện tại, Tiêu Phàm càng thêm lạnh lẽo, hắn hiểu Tiêu Niệm Niệm trong miệng Vô Tâm, khẳng định là người rất quan trọng đối với Tiêu Phàm.
"Vô Tâm, hóa ra là ngươi bắt Niệm Niệm đi?" Tiêu Phàm còn chưa kịp mở miệng, Huyết Yêu Nhiêu đã vội vàng tiến lên, thần sắc vô cùng lo lắng, nói: "Chỉ cần ngươi thả Niệm Niệm, ta có thể giúp ngươi cầu tình với vị thiếu hiệp kia, tha cho ngươi khỏi chết!"
Cũng khó trách Huyết Yêu Nhiêu vội vã như thế, Tiêu Phàm giao Tiêu Niệm Niệm cho nàng, nếu như ở trong tay nàng xuất hiện việc ngoài ý muốn, cả đời này của nàng đều sẽ áy náy bất an.
"Thả nàng ta? Nhưng ai sẽ thả ta? Ngươi cho rằng ta có thể tin ngươi?" Trên mặt Vô Tâm lộ ra vẻ tà ác, tựa như bắt được điểm yếu của Huyết Yêu Nhiêu.
Hắn chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn xem Tiêu Phàm nói: "Ta đã đã sớm chuẩn bị, chỉ cần ta chết, người của ta khẳng định sẽ giết chết Tiêu Niệm Niệm!"
"Ngươi không có tư cách uy hiếp ta." Thần sắc Tiêu Phàm không hề bận tâm, băng lãnh phun ra một câu.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Ngươi muốn chết như thế nào?
Lời nói vừa vang lên, vẻ mặt đám người đều lộ vẻ kinh ngạc, lời này mới vừa từ trong miệng Vô Tâm nói ra, không ngờ ngay lập tức đã bị Tiêu Phàm trả về.
Ánh mắt tu sĩ toàn trường trong nháy mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm, bọn hắn không ngờ Tiêu Phàm cũng dám nói chuyện cùng Vô Tâm như thế, phe Huyết Minh càng lo lắng không thôi.
Phải biết rằng chỉ cần Vô Tâm ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người sẽ xông lên bao vây bọn hắn lại, bọn hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của họ.
Vô Tâm nghe được lời Tiêu Phàm nói, đầu tiên là giật mình, khí chất lạnh nhạt siêu phàm trên thân Tiêu Phàm khiến lòng của hắn run lên, nếu như lời này do một người tức giận nói ra, Vô Tâm tự nhiên sẽ không để trong lòng.
Nhưng khi Tiêu Phàm nói ra lời này, hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, câu nói "Ngươi muốn chết như thế nào" nghe đơn giản như đang hỏi hắn "Ăn cơm chưa".
Sự bình tĩnh của hắn, tuyệt đối không phải giả vờ, mà phát ra từ sâu trong linh hồn.
"Hắn không thể nào là đối thủ của chúng ta!" Trong lòng Vô Tâm âm thầm nói, rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh.
Sau đó Vô Tâm nhìn về phía Tiêu Phàm, trong ánh mắt hắn lóe lên ý lạnh, cười nói: "Ta muốn chết như thế nào? Có bản lĩnh ngươi giết ta rồi nói!"
"Giết bọn hắn!"
Tiếng nói vừa rơi xuống, Vô Tâm đã vung tay lên, thủ hạ của hắn lập tức nhào về phía đám người Tiêu Phàm, không chút do dự nào.
Tiêu Phàm vẫn đứng im tại chỗ, tay chắp sau lưng, lưng thẳng như cây tùng, thần sắc thản nhiên, tựa như tất cả sự việc đều không có quan hệ gì với hắn.
"Giả bộ đi, ta nhìn ngươi có thể giả bộ tới khi nào?" Con ngươi Vô Tâm vô cùng lạnh lẽo, trên mặt hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Sắc mặt đám người Huyết Minh trầm xuống, đã chuẩn bị liều mạng, nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, ngay sau đó, một luồng khí thế mạnh mẽ tản ra.
Trong nháy mắt, hơn một trăm tu sĩ đều ngừng lại thân hình, tựa như bị trúng định thân thuật, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, giờ khắc này, dường như thời không cũng đứng im.
"Có chuyện gì xảy ra?" Những người khác lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn bốn phía, không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Các ngươi đang làm gì vậy, giết hắn đi!" Vô Tâm lạnh lẽo phẫn nộ quát, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng đờ.
"Đừng kêu nữa, bọn hắn sẽ không nghe lời ngươi nữa." Thần sắc Tiêu Phàm lạnh nhạt, chậm rãi bước đến đại sảnh, không có người nào ngăn cản hắn.
Đám người Huyết Minh kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn biết, những người này không thể động đậy đều là do Tiêu Phàm giở trò quỷ.
"Hắn là người phương nào? Tại sao lại mạnh như vậy!" Có người nhỏ giọng thầm nói, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn đầy kính sợ.
"Hắn gọi là Kiếm công tử, là tứ Diêm La đại nhân để cho ta mang hắn tới." Thiếu niên mặc áo đen dẫn đường cho đám người Tiêu Phàm hít sâu một cái rồi nói, hắn hiển nhiên cũng không ngờ Tiêu Phàm lại cường đại đến thế.
Huyết Minh nhíu mày, hắn nhìn bóng lưng Tiêu Phàm, hắn luôn có cảm giác quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra người này là ai.
"Ngươi, ngươi là ai?" Vô Tâm cuối cùng cũng lộ ra một tia sợ hãi, lấy sức mạnh của một người trong nháy mắt chế trụ hơn một trăm tu sĩ Chiến Đế cảnh trở lên, người này cũng quá kinh khủng rồi.
"Phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi là ai?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, từng bước đi vào trong đại sảnh, hờ hững nhìn Vô Tâm, lạnh lùng nói: "Giang Thiên Vũ là bị ngươi khống chế?"
Tiêu Phàm nhớ ra lần trước hắn muốn thi triển Chủng Ma Thuật với Giang Thiên Vũ, nhưng Giang Thiên Vũ lại đột nhiên tự sát.
Mấy năm nay, trong đầu Tiêu Phàm luôn nghi hoặc, Giang Thiên Vũ bị người khác âm thầm khống chế, dường như có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả mọi sự việc.
Tiêu Phàm mặc dù không thế giải thích cách làm người của Vô Tâm, nhưng hắn biết với thiên phú và thực lực của Vô Tâm, trong mấy năm qua tối đa cũng chỉ đột phá Chiến Thánh cảnh mà thôi, thế mà bây giờ hắn lại là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ.
Đột phá Chiến Thánh cảnh hậu kỳ cũng đành thôi, hắn lại còn có thể làm cho nhiều người cứ khăng khăng một mực đi theo hắn, việc này có chút quỷ dị.
Không cần nghĩ cũng biết, phía sau Vô Tâm, có một lực lượng thần bí đang ủng hộ hắn.
"Cái gì Giang Thiên Vũ, ta không biết ngươi đang nói cái gì." Vô Tâm không chút do dự lắc đầu, sâu trong đáy mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng cùng sát ý.
"Không biết sao?" Tiêu Phàm khẽ híp hai mắt, nhìn chằm chằm vào Vô Tâm, tựa như muốn nhìn thấu hắn.
Huyết Yêu Nhiêu tò mò nhìn Tiêu Phàm, trong trí nhớ của nàng, nàng không quen nhân vật nào cường đại như thế.
"Ngươi đừng tới đây!" Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phàm, theo bản năng Vô Tâm liền lui về sau mấy bước, nhìn Tiêu Phàm vẫn bất động, lại lách mình nhào về phía Huyết Yêu Nhiêu, muốn bắt Huyết Yêu Nhiêu làm con tin.
Ầm!
Tiêu Phàm khẽ vung tay lên, thân hình Vô Tâm đột nhiên bay ngược ra, trong miệng nôn mấy ngụm máu tươi có lẫn mấy chiếc răng, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hắn là Chiến Thánh cảnh hậu kỳ mà, cho dù là Chiến Thánh Cảnh đỉnh phong cũng không có khả năng đánh bay hắn dễ dàng như thế, trừ phi là Chiến Thần cảnh trong truyền thuyết!
Chiến Thần cảnh?
Vô Tâm không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hắn thực sự nghĩ không ra, tại sao lại có Chiến Thần cảnh xuất hiện ở đây, hơn nữa còn là Chiến Thần cảnh trẻ tuổi như vậy.
Những người khác cũng thi nhau hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm biến đổi liên tục!
"Kiếm công tử uy vũ!" Thiếu niên mặc áo đen kia không khỏi kích động kêu to lên, tựa như người dùng một bàn tay đập bay Vô Tâm đi chính là hắn vậy.
Nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện có chút không đúng, vội vàng ngậm miệng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn đầy vẻ sùng bái.
Vô Tâm bay ra ngoài, rồi rơi ở trong sân, mặt đất nơi hắn nện xuống xuất hiện một khe nứt to lớn, trong sân tràn ngập bụi bặm.
Lát sau, Vô Tâm bỗng đứng dậy, không nói gì hướng ra bên ngoài bỏ chạy.
"Trở về!" Thần sắc Tiêu Phàm hững hờ phun ra hai chữ, Vô Tâm vừa mới đạp không bay lên, đột nhiên lại bay ngược về, một lần nữa rơi vào cửa đại sảnh.
Những người khác đã sớm choáng váng, bọn hắn không ngờ Tiêu Phàm lại mạnh mẽ như thế, đến Chiến Thánh cảnh hậu kỳ cũng đều bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Đôi mắt đẹp của Huyết Yêu Nhiêu chăm chú nhìn vào Tiêu Phàm, tựa như nhớ ra được điều gì đó.
Vô Tâm hoảng sợ nhìn về phía Tiêu Phàm, thân thể run rẩy kịch liệt, tựa như đang đợi thần chết gõ cửa, nhìn thấy Tiêu Phàm đi tới, Vô Tâm lập tức cười gằn nói: "Nếu như ngươi giết ta, Tiêu Niệm Niệm cũng nhất định phải chết!"
Thân hình Tiêu Phàm bỗng nhiên ngừng lại, trong đầu lập tức nhớ tới một em bé thiên chân khả ái, trong mắt cuối cùng cũng phóng ra sát ý lạnh lẽo.
Nhiệt độ trong đại sảnh đột nhiên giảm xuống mấy chục độ, không trung nổi lên sương tuyết, sương tuyết kia tựa như đao kiếm, sắc bén dị thường.
Tất cả sương tuyết vây quanh Vô Tâm, cứa vào da thịt hắn, máu tươi thấm ra, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập không gian mấy trượng.
Võ Nhược Phong kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Phàm phát ra sát ý đáng sợ như vậy, cho dù là lần trước ra tay với bọn họ cũng chưa từng có.
Ngược lại, Kiếm La đã từng được chứng kiến thời điểm Tiêu Phàm đáng sợ, máu huyết vô tình, nhưng so với hiện tại, Tiêu Phàm càng thêm lạnh lẽo, hắn hiểu Tiêu Niệm Niệm trong miệng Vô Tâm, khẳng định là người rất quan trọng đối với Tiêu Phàm.
"Vô Tâm, hóa ra là ngươi bắt Niệm Niệm đi?" Tiêu Phàm còn chưa kịp mở miệng, Huyết Yêu Nhiêu đã vội vàng tiến lên, thần sắc vô cùng lo lắng, nói: "Chỉ cần ngươi thả Niệm Niệm, ta có thể giúp ngươi cầu tình với vị thiếu hiệp kia, tha cho ngươi khỏi chết!"
Cũng khó trách Huyết Yêu Nhiêu vội vã như thế, Tiêu Phàm giao Tiêu Niệm Niệm cho nàng, nếu như ở trong tay nàng xuất hiện việc ngoài ý muốn, cả đời này của nàng đều sẽ áy náy bất an.
"Thả nàng ta? Nhưng ai sẽ thả ta? Ngươi cho rằng ta có thể tin ngươi?" Trên mặt Vô Tâm lộ ra vẻ tà ác, tựa như bắt được điểm yếu của Huyết Yêu Nhiêu.
Hắn chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn xem Tiêu Phàm nói: "Ta đã đã sớm chuẩn bị, chỉ cần ta chết, người của ta khẳng định sẽ giết chết Tiêu Niệm Niệm!"
"Ngươi không có tư cách uy hiếp ta." Thần sắc Tiêu Phàm không hề bận tâm, băng lãnh phun ra một câu.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com