Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1792
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1796: Tiếu Thiên Tà Đến Cửa
Tiêu Phàm đứng sừng sững trên Thần Châu, trông ra xa phía trước. Cổ Hoang sơn mạch lớn hơn tưởng tượng của Tiêu Phàm rất nhiều, bay nhanh mấy giờ, vẫn không nhìn thấy khu vực biên giới đâu.
Giờ phút này, trong đầu Tiêu Phàm vẫn đang có một câu hỏi. Đó chính là Trọc Thiên Hồng và Chiến La đi đâu rồi.
Lại nghĩ tới đám người Chiến Thiên Hạ chỉ có năm người, năm người khác cũng không thấy tung tích. Có lẽ cũng thật sự như Kiếm La nói, trong truyền tống thông đạo có cửa vào truyền tống khác nhau.
"Tiêu huynh đệ, chúng ta mau đến khu vực biên giới Cổ Hoang sơn mạch." Lúc này, một giọng nói vang bên tai Tiêu Phàm, chính là giọng của Nhạc Nhất Sơn.
Tiêu Phàm hồi tỉnh lại, thần sắc hơi nặng trĩu. Hắn ngẩng đầu nhìn, chân trời u ám một khoảng. Có lẽ người khác không thể cảm ứng nhưng Tiêu Phàm có thể cảm ứng được tận cùng của Thiên Địa, có một tia sóng thần văn hơi yếu vây khóa vùng hư không này.
Phàm là muốn rời khỏi Cổ Hoang sơn mạch, chắc chắn sẽ chạm đến trận pháp đó. Người bày trận cũng có thể phát hiện, kịp thời đuổi đến trước khi trận pháp bị phá.
Trong lòng Tiêu Phàm cũng vô cùng không bình tĩnh, phạm vi Cổ Hoang sơn mạch hàng vạn dặm, muốn vây khoảng hư không này lại, trận pháp bố trí thật không đơn giản.
Đây là trận pháp lớn nhất mà Tiêu Phàm thấy qua cho đến nay, càng cực kì hiếm thấy.
Với năng lực của Tiêu Phàm, muốn phá trận pháp này ra dĩ cần một khoảng thời gian nhưng hắn căn bản không cần phải phá trận. Chỉ cần xé ra một vết rách thì có thể rời khỏi, điều này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Dừng!" Tiêu Phàm quát khẽ một tiếng, ra hiệu cho hai người Vũ Nhược Phong và Vân Hạc dừng Thần Châu lại.
Lúc Thần Châu dừng lại, con ngươi sắc bén của Tiêu Phàm đột nhiên xoay đầu nhìn một vùng cách đó không xa trong rừng cổ, thần sắc lãnh đạm nói: "Theo bọn ta lâu như vậy, cũng nên ra đây rồi chứ."
Nếu như không phải sắp tới gần trận pháp, sợ xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, Tiêu Phàm cũng lười để ý người trong rừng núi đó. Thực vào lúc giết chết Tiếu Thiên Chi, Tiêu Phàm sớm đã cảm ứng được sự tồn tại của người trong bóng tối kia rồi.
"Cái gì, nơi đó có người?" Kiếm La kinh ngạc nhìn vào khoảng rừng núi đó, tay nắm trường kiếm lạnh lùng nhìn chăm chú rừng cổ. Sát khí đáng sợ cuộn tỏa ra.
Sở Khinh Cuồng cũng kinh ngạc không thôi. Trong ánh mắt rất kinh ngạc của họ, một bóng đen từ trong rừng cổ từ từ đi ra, mặc áo đen, căn bản thấy không rõ chân dung.
"Muốn chết!" Kiếm La giận dữ thét một tiếng, sát khí bừng bừng xông lên. Người này theo dõi họ trong bóng tối chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì.
"Dừng tay." Tiêu Phàm quát khẽ một tiếng, híp đôi mắt nhìn người áo đen kia.
"Công tử!" Kiếm La hơi không cam lòng, Tiêu Phàm đã giết hai công chúa và một vương tử của Thương Sinh thần quốc. Nếu như Thương Sinh thần quốc có người đến tìm phiền phức, vậy hậu quả kia cũng không phải thứ bọn hắn có thể tiếp nhận.
Dù sao, thực lực của mỗi một công chúa và vương tử lớn mạnh không nói. Bên cạnh họ cũng có không ít cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, đủ để thấy sự đáng sợ của thực lực Thương Sinh thần quốc.
Dựa vào đám người Tiêu Phàm không phải đối thủ của Thương Sinh thần quốc.
Tiêu Phàm đứng đan tay ở phía sau, thần sắc không hề bận tâm, hờ hững nói: "Nếu như hắn muốn gây bất lợi đối với chúng ta, sớm vào lúc chúng ta giết chết Tiếu Thiên Hoàng, hắn đã nên động thủ rồi."
"Cái gì?" Kiếm La kinh ngạc nhìn người áo đen, dường như đoán được gì đó.
"Ta nói đúng chứ, Bát hoàng tử?" Ánh mắt Tiêu Phàm trực tiếp nhìn người áo đen nói, giọng rất nhỏ, chỉ có ba người là người áo đen, Kiếm La và Sở Khinh Cuồng có thể nghe được.
Tiêu Phàm cũng đặc biệt chỉ để ba người họ nghe được. Dù sao, nếu như đối phương thật sự là Bát hoàng tử của Thương Sinh thần quốc Tiếu Thiên Tà, mà lại bí mật đến đây tìm mình, khẳng định là có chuyện không muốn hé lộ ra ánh sáng.
Tiêu Phàm cũng không ngốc, dĩ nhiên sẽ không quang minh chính đại để lộ thân phận của Tiếu Thiên Tà. Đừng nói đám người Nhạc Nhất Thiên, ngay cả Vũ Nhược Phong thì Tiêu Phàm cũng không dám tín nhiệm.
Còn Kiếm La và Sở Khinh Cuồng, đó dĩ nhiên là người của mình, cũng không có gì giữ lại.
"Tiêu điện chủ, tại hạ muốn làm khoản giao dịch với người, không biết người có hứng thú không?" Người áo đen cũng nhìn ra ý Tiêu Phàm không muốn để lộ hắn, cũng truyền âm nói cho mấy người đó.
Kiếm La không khỏi trừng to hai mắt. Rất rõ ràng, hắn thực sự không thể tin người đến lại thật sự là Tiếu Thiên Tà.
Thế nhưng giọng nói đó tuyệt đối là của Tiếu Thiên Tà, Kiếm La đã nghe nói không lâu trước đây rồi.
"Đương nhiên." Tiêu Phàm cũng hứng thú đối với Tiếu Thiên Tà, đưa tay ra hiệu mời.
Nhưng nói thật, trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút khinh thường đối với Tiếu Thiên Tà. Bản thân giết huynh muội của hắn, hắn lại không hề có cảm giác gì, người này cũng quá lạnh lùng rồi.
Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng biết có lẽ chuyện không đơn giản như thế, không thể dùng cách nghĩ của mình đánh giá người khác.
Tiếu Thiên Tà hơi thi lễ, lóe thân liền đạp lên Thần Châu. Tiêu Phàm dẫn đường, đi vào trong khoang thuyền.
Lúc này, Tiêu Phàm lại nói: "Kiếm La, hộ pháp thay bọn ta. Sở huynh, huynh cùng ta vào đây."
"Dạ, công tử." Kiếm La bĩu môi, mặc dù trong lòng vô cùng không muốn nhưng cũng đành chịu. Đối với mệnh lệnh của Tiêu Phàm, hắn vẫn không dám làm trái.
Ngược lại thì Sở Khinh Cuồng căn bản không muốn đi vào, không ngờ Tiêu Phàm lại kêu hắn. Dưới sự bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể cùng tiến vào với Tiêu Phàm.
Đi vào trong khoang thuyền, lúc này Tiếu Thiên Tà mới mở vành mũ ra, lộ ra một khuôn mặt hiện rõ tà dị, lại tuấn tú. Sau đó hơi thi lễ nói với Tiêu Phàm: "Tiếu Thiên Tà đến thăm hỏi Tu La điện chủ."
Sau đó ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Sở Khinh Cuồng, hơi cười nói: "Kính ngưỡng danh Độc Tý Kiếm Thần đã lâu, không ngờ hôm nay lại có vinh hạnh mắt thấy dung nhan người thật."
Sở Khinh Cuồng gật đầu tỏ ý, với sự thông minh của hắn sao không nhìn ra được Tiêu Phàm cũng không có quá nhiều hảo cảm đối với Tiếu Thiên Tà.
Nếu như không phải Tiêu Phàm gọi hắn vào đây, hắn căn bản sẽ không quá muốn cùng xuất hiện với Tiếu Thiên Tà.
"Bát hoàng tử, nói ngắn gọn đi. Ngươi theo dõi ta lâu như vậy, nếu như không cho Tiêu mỗ một cách nói thích hợp, đặt chân lên Thần Châu này dễ, muốn rời khỏi thì khó." Thần sắc Tiêu Phàm hờ hững nói.
Tiếu Thiên Tà cũng không tức giận, không nhanh không chậm nói: "Tại hạ đuổi theo Tiêu điện chủ, một chỉ là muốn xác minh thân phận của Tiêu điện chủ. Hai là vừa rồi tại hạ đã nói, là muốn làm một khoản giao dịch với Tiêu điện chủ."
"Giao dịch gì?" Tiêu Phàm đi đến ghế kế bên ngồi xuống.
Tiếu Thiên Tà cũng không tức giận, ngồi bên trên một cái ghế khác nói: "Nghĩ ắt Tiêu điện chủ là vì truyền thừa của Tu La Vương mà đến. Tại hạ muốn giúp Tiêu điện chủ một tay, thậm chí gia nhập Tu La điện."
Tiêu Phàm nghe vậy, không khỏi híp đôi mắt, từng suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Đối với Tiếu Thiên Tà, từ trong kí ức của mấy tu sĩ Thương Sinh thần quốc hắn khống chế, Tiêu Phàm cũng đã nhận được một chút tin tức.
Người này nhìn xa trông rộng, ngấm ngầm chịu đựng, con người vô cùng nhỏ tiếng, lạnh lùng, xem như một vị vô cùng thần bí trong rất nhiều vương tử và công chúa của Thương Sinh thần quốc.
Nghe đồn, hắn rất có thể đã đột phá đến cửu biến Chiến Thần nhưng rất ít có người thấy hắn động thủ. Cho dù thấy, cũng không biết ranh giới thật sự của hắn.
Một người như vậy, nếu như thật lòng thật ý gia nhập Tu La điện, Tiêu Phàm dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nhưng nếu như không thể điều khiển người này, đối với Tu La điện mà nói tuyệt đối là một tai họa lớn. Đây không phải điều Tiêu Phàm muốn nhìn thấy.
Ngón tay Tiêu Phàm gõ bàn, Tiếu Thiên Tà cũng không quấy rầy, chỉ là yên lặng ngồi ở đó.
Sở Khinh Cuồng nhìn chằm chằm Tiếu Thiên Tà, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc. Bát hoàng tử Thương Sinh thần quốc lại muốn chủ động gia nhập Tu La điện. Điều này để người ngoài biết được, đoán chừng đã sớm kinh động lòng người.
Sau một hồi lâu, lúc này Tiêu Phàm mới mở miệng: "Nói thử điều kiện của ngươi."
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tiêu Phàm đứng sừng sững trên Thần Châu, trông ra xa phía trước. Cổ Hoang sơn mạch lớn hơn tưởng tượng của Tiêu Phàm rất nhiều, bay nhanh mấy giờ, vẫn không nhìn thấy khu vực biên giới đâu.
Giờ phút này, trong đầu Tiêu Phàm vẫn đang có một câu hỏi. Đó chính là Trọc Thiên Hồng và Chiến La đi đâu rồi.
Lại nghĩ tới đám người Chiến Thiên Hạ chỉ có năm người, năm người khác cũng không thấy tung tích. Có lẽ cũng thật sự như Kiếm La nói, trong truyền tống thông đạo có cửa vào truyền tống khác nhau.
"Tiêu huynh đệ, chúng ta mau đến khu vực biên giới Cổ Hoang sơn mạch." Lúc này, một giọng nói vang bên tai Tiêu Phàm, chính là giọng của Nhạc Nhất Sơn.
Tiêu Phàm hồi tỉnh lại, thần sắc hơi nặng trĩu. Hắn ngẩng đầu nhìn, chân trời u ám một khoảng. Có lẽ người khác không thể cảm ứng nhưng Tiêu Phàm có thể cảm ứng được tận cùng của Thiên Địa, có một tia sóng thần văn hơi yếu vây khóa vùng hư không này.
Phàm là muốn rời khỏi Cổ Hoang sơn mạch, chắc chắn sẽ chạm đến trận pháp đó. Người bày trận cũng có thể phát hiện, kịp thời đuổi đến trước khi trận pháp bị phá.
Trong lòng Tiêu Phàm cũng vô cùng không bình tĩnh, phạm vi Cổ Hoang sơn mạch hàng vạn dặm, muốn vây khoảng hư không này lại, trận pháp bố trí thật không đơn giản.
Đây là trận pháp lớn nhất mà Tiêu Phàm thấy qua cho đến nay, càng cực kì hiếm thấy.
Với năng lực của Tiêu Phàm, muốn phá trận pháp này ra dĩ cần một khoảng thời gian nhưng hắn căn bản không cần phải phá trận. Chỉ cần xé ra một vết rách thì có thể rời khỏi, điều này nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Dừng!" Tiêu Phàm quát khẽ một tiếng, ra hiệu cho hai người Vũ Nhược Phong và Vân Hạc dừng Thần Châu lại.
Lúc Thần Châu dừng lại, con ngươi sắc bén của Tiêu Phàm đột nhiên xoay đầu nhìn một vùng cách đó không xa trong rừng cổ, thần sắc lãnh đạm nói: "Theo bọn ta lâu như vậy, cũng nên ra đây rồi chứ."
Nếu như không phải sắp tới gần trận pháp, sợ xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, Tiêu Phàm cũng lười để ý người trong rừng núi đó. Thực vào lúc giết chết Tiếu Thiên Chi, Tiêu Phàm sớm đã cảm ứng được sự tồn tại của người trong bóng tối kia rồi.
"Cái gì, nơi đó có người?" Kiếm La kinh ngạc nhìn vào khoảng rừng núi đó, tay nắm trường kiếm lạnh lùng nhìn chăm chú rừng cổ. Sát khí đáng sợ cuộn tỏa ra.
Sở Khinh Cuồng cũng kinh ngạc không thôi. Trong ánh mắt rất kinh ngạc của họ, một bóng đen từ trong rừng cổ từ từ đi ra, mặc áo đen, căn bản thấy không rõ chân dung.
"Muốn chết!" Kiếm La giận dữ thét một tiếng, sát khí bừng bừng xông lên. Người này theo dõi họ trong bóng tối chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì.
"Dừng tay." Tiêu Phàm quát khẽ một tiếng, híp đôi mắt nhìn người áo đen kia.
"Công tử!" Kiếm La hơi không cam lòng, Tiêu Phàm đã giết hai công chúa và một vương tử của Thương Sinh thần quốc. Nếu như Thương Sinh thần quốc có người đến tìm phiền phức, vậy hậu quả kia cũng không phải thứ bọn hắn có thể tiếp nhận.
Dù sao, thực lực của mỗi một công chúa và vương tử lớn mạnh không nói. Bên cạnh họ cũng có không ít cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong, đủ để thấy sự đáng sợ của thực lực Thương Sinh thần quốc.
Dựa vào đám người Tiêu Phàm không phải đối thủ của Thương Sinh thần quốc.
Tiêu Phàm đứng đan tay ở phía sau, thần sắc không hề bận tâm, hờ hững nói: "Nếu như hắn muốn gây bất lợi đối với chúng ta, sớm vào lúc chúng ta giết chết Tiếu Thiên Hoàng, hắn đã nên động thủ rồi."
"Cái gì?" Kiếm La kinh ngạc nhìn người áo đen, dường như đoán được gì đó.
"Ta nói đúng chứ, Bát hoàng tử?" Ánh mắt Tiêu Phàm trực tiếp nhìn người áo đen nói, giọng rất nhỏ, chỉ có ba người là người áo đen, Kiếm La và Sở Khinh Cuồng có thể nghe được.
Tiêu Phàm cũng đặc biệt chỉ để ba người họ nghe được. Dù sao, nếu như đối phương thật sự là Bát hoàng tử của Thương Sinh thần quốc Tiếu Thiên Tà, mà lại bí mật đến đây tìm mình, khẳng định là có chuyện không muốn hé lộ ra ánh sáng.
Tiêu Phàm cũng không ngốc, dĩ nhiên sẽ không quang minh chính đại để lộ thân phận của Tiếu Thiên Tà. Đừng nói đám người Nhạc Nhất Thiên, ngay cả Vũ Nhược Phong thì Tiêu Phàm cũng không dám tín nhiệm.
Còn Kiếm La và Sở Khinh Cuồng, đó dĩ nhiên là người của mình, cũng không có gì giữ lại.
"Tiêu điện chủ, tại hạ muốn làm khoản giao dịch với người, không biết người có hứng thú không?" Người áo đen cũng nhìn ra ý Tiêu Phàm không muốn để lộ hắn, cũng truyền âm nói cho mấy người đó.
Kiếm La không khỏi trừng to hai mắt. Rất rõ ràng, hắn thực sự không thể tin người đến lại thật sự là Tiếu Thiên Tà.
Thế nhưng giọng nói đó tuyệt đối là của Tiếu Thiên Tà, Kiếm La đã nghe nói không lâu trước đây rồi.
"Đương nhiên." Tiêu Phàm cũng hứng thú đối với Tiếu Thiên Tà, đưa tay ra hiệu mời.
Nhưng nói thật, trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút khinh thường đối với Tiếu Thiên Tà. Bản thân giết huynh muội của hắn, hắn lại không hề có cảm giác gì, người này cũng quá lạnh lùng rồi.
Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng biết có lẽ chuyện không đơn giản như thế, không thể dùng cách nghĩ của mình đánh giá người khác.
Tiếu Thiên Tà hơi thi lễ, lóe thân liền đạp lên Thần Châu. Tiêu Phàm dẫn đường, đi vào trong khoang thuyền.
Lúc này, Tiêu Phàm lại nói: "Kiếm La, hộ pháp thay bọn ta. Sở huynh, huynh cùng ta vào đây."
"Dạ, công tử." Kiếm La bĩu môi, mặc dù trong lòng vô cùng không muốn nhưng cũng đành chịu. Đối với mệnh lệnh của Tiêu Phàm, hắn vẫn không dám làm trái.
Ngược lại thì Sở Khinh Cuồng căn bản không muốn đi vào, không ngờ Tiêu Phàm lại kêu hắn. Dưới sự bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể cùng tiến vào với Tiêu Phàm.
Đi vào trong khoang thuyền, lúc này Tiếu Thiên Tà mới mở vành mũ ra, lộ ra một khuôn mặt hiện rõ tà dị, lại tuấn tú. Sau đó hơi thi lễ nói với Tiêu Phàm: "Tiếu Thiên Tà đến thăm hỏi Tu La điện chủ."
Sau đó ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Sở Khinh Cuồng, hơi cười nói: "Kính ngưỡng danh Độc Tý Kiếm Thần đã lâu, không ngờ hôm nay lại có vinh hạnh mắt thấy dung nhan người thật."
Sở Khinh Cuồng gật đầu tỏ ý, với sự thông minh của hắn sao không nhìn ra được Tiêu Phàm cũng không có quá nhiều hảo cảm đối với Tiếu Thiên Tà.
Nếu như không phải Tiêu Phàm gọi hắn vào đây, hắn căn bản sẽ không quá muốn cùng xuất hiện với Tiếu Thiên Tà.
"Bát hoàng tử, nói ngắn gọn đi. Ngươi theo dõi ta lâu như vậy, nếu như không cho Tiêu mỗ một cách nói thích hợp, đặt chân lên Thần Châu này dễ, muốn rời khỏi thì khó." Thần sắc Tiêu Phàm hờ hững nói.
Tiếu Thiên Tà cũng không tức giận, không nhanh không chậm nói: "Tại hạ đuổi theo Tiêu điện chủ, một chỉ là muốn xác minh thân phận của Tiêu điện chủ. Hai là vừa rồi tại hạ đã nói, là muốn làm một khoản giao dịch với Tiêu điện chủ."
"Giao dịch gì?" Tiêu Phàm đi đến ghế kế bên ngồi xuống.
Tiếu Thiên Tà cũng không tức giận, ngồi bên trên một cái ghế khác nói: "Nghĩ ắt Tiêu điện chủ là vì truyền thừa của Tu La Vương mà đến. Tại hạ muốn giúp Tiêu điện chủ một tay, thậm chí gia nhập Tu La điện."
Tiêu Phàm nghe vậy, không khỏi híp đôi mắt, từng suy nghĩ hiện lên trong đầu.
Đối với Tiếu Thiên Tà, từ trong kí ức của mấy tu sĩ Thương Sinh thần quốc hắn khống chế, Tiêu Phàm cũng đã nhận được một chút tin tức.
Người này nhìn xa trông rộng, ngấm ngầm chịu đựng, con người vô cùng nhỏ tiếng, lạnh lùng, xem như một vị vô cùng thần bí trong rất nhiều vương tử và công chúa của Thương Sinh thần quốc.
Nghe đồn, hắn rất có thể đã đột phá đến cửu biến Chiến Thần nhưng rất ít có người thấy hắn động thủ. Cho dù thấy, cũng không biết ranh giới thật sự của hắn.
Một người như vậy, nếu như thật lòng thật ý gia nhập Tu La điện, Tiêu Phàm dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nhưng nếu như không thể điều khiển người này, đối với Tu La điện mà nói tuyệt đối là một tai họa lớn. Đây không phải điều Tiêu Phàm muốn nhìn thấy.
Ngón tay Tiêu Phàm gõ bàn, Tiếu Thiên Tà cũng không quấy rầy, chỉ là yên lặng ngồi ở đó.
Sở Khinh Cuồng nhìn chằm chằm Tiếu Thiên Tà, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc. Bát hoàng tử Thương Sinh thần quốc lại muốn chủ động gia nhập Tu La điện. Điều này để người ngoài biết được, đoán chừng đã sớm kinh động lòng người.
Sau một hồi lâu, lúc này Tiêu Phàm mới mở miệng: "Nói thử điều kiện của ngươi."
Đọc nhanh tại Vietwriter.com