Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1806
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1810: Đoạn Sinh Tử
Trong sân đám người Tiêu Phàm đang ở, Kim gia đầu trọc nghe được lời nói của Tiêu Phàm, không khỏi hoài nghi, thậm chí lộ ra một tia hoảng sợ.
Trước đó, nếu như hắn nghe được mình đường đường là lục biến Chiến Thần, vậy mà sẽ chết trong vòng một canh giờ, có lẽ đã sớm cười ha ha.
Nhưng từ khi Kiếm La thi triển thực lực, Kim gia đầu trọc cho dù không hoàn toàn tin tưởng Tiêu Phàm là Thần Dược Sư, nhưng cũng không còn phách lối như trước.
Hai mươi thuộc hạ của mình, lại bị thuộc hạ đối phương dùng một tiếng quát đã giết chết, điều này khiến hắn không nghĩ đến phản kháng.
Trong lòng của hắn thầm mắng không thôi, hỏi thăm một trăm lần tổ tông mười tám đời kẻ lừa gạt hắn tới đây.
Kim gia đầu trọc cuối cùng cũng biết, hôm qua đám người Tiêu Phàm có thể hù dọa nhóm người Tứ vương tử, cũng không phải là may mắn, mà là do đám người Tiêu Phàm có năng lực.
Trong lúc nhất thời, Kim gia đầu trọc không biết phải làm sao, nên tin tưởng tiểu tử này, hay là không tin?
"Đường đường là lục biến Chiến Thần, không lý do lại chết trong vòng một canh giờ? Thật sự là khôi hài, theo ta thấy, hắn không phải là Thần Dược Sư, mà là Dự Ngôn Sư."
"Đúng đấy, cho dù là Thiên Thần cũng không thể dự đoán được thời gian một người chết đi, Thần Dược Sư sao có làm được?"
"Kim gia, theo ta thấy, tiểu tử này chỉ đang hù dọa ngươi thôi."
Đám người nghe được lời Tiêu Phàm, phần lớn người đều lộ vẻ không tin, Kim gia đầu trọc nhìn qua chẳng có chuyện gì, sao có thể chết đi trong vòng một canh giờ?
Có người lại bắt đầu lấy ra đồng hồ cát, bắt đầu tính thời gian.
Chỉ có Kim gia đầu trọc vẻ mặt vô cùng không ổn, phẫn nộ trừng mắt nhìn đám người chung quanh, những người kia lập tức vội vàng ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.
Trong lòng Kim gia đầu trọc giận mắng không thôi, không liên quan đến tính mạng của các ngươi, các ngươi tự nhiên không tin, nhưng lão tử không thể không tin, nhỡ đâu trong vòng một canh giờ thật sự xảy ra vấn đề thì sao?
Kim gia đầu trọc cũng không dám tiếp tục chọc tức Tiêu Phàm, nếu như tiểu tử này thật sự là Thần Dược Sư, có thể nhìn ra vấn đề trên người mình cũng khó nói.
Hắn vội vàng thi triển linh hồn lực, kiểm tra toàn thân mình một lần, phát hiện mình không có vấn đề gì, trong lòng hắn lập tức bình tĩnh lại.
"Tiểu tử, ngươi dám dọa ta?" Sau khi Kim gia đầu trọc xác định mình không có việc gì, lập tức phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua Kiếm La.
Nếu như không phải có Kiếm La ở đây, có lẽ hắn đã sớm tìm Tiêu Phàm tính sổ.
"Dọa ngươi? Ta không có nhàm chán như ngươi, nếu không chúng ta ở chỗ này chờ, một canh giờ sau, ngươi nếu vẫn không chết, ngươi muốn như thế nào thì như thế đó, được chứ?"
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Kim gia đầu trọc, ánh mắt kia khiến Kim gia đầu trọc tê cả da đầu, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi thật sự chết đi, đương nhiên sẽ không còn chuyện liên quan tới ngươi nữa."
Kim gia đầu trọc không khỏi sợ run cả người, hắn không biết Tiêu Phàm vì sao lại chắc chắn như thế, chẳng lẽ trên thân hắn thật sự có vấn đề?
Tiêu Phàm cũng không để ý tới hắn, mà bảo Kiếm La chuyển đến một chiếc ghế bành, cứ như vậy im lặng nằm trên ghế, nhẹ nhàng lung lay.
Đám người cũng không rời đi, bọn hắn cũng hoài nghi Tiêu Phàm, cho dù Kim gia đầu trọc trúng độc, với thực lực lục biến Chiến Thần của hắn, khẳng định cũng có thể kiên trì một hồi.
Trong vòng một canh giờ muốn độc chết một lục biến Chiến Thần, đây không phải là chuyện dễ dàng có thể làm được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt Kim gia đầu trọc dần trắng bệch, trên trán cũng rịn ra mồ hôi lạnh, nhịp tim cũng bắt đầu gia tốc, cả người hắn trở nên vô cùng khẩn trương.
Bởi vì nếu Tiêu Phàm nói đúng, vậy sinh mệnh của hắn đã bắt đầu đếm ngược.
Trong lòng Kiếm La, Võ Nhược Phong cùng Vân Hạc thật ra cũng không quá chắc chắn, nhưng nhìn dáng vẻ của Tiêu Phàm lại không giống như đang hù dọa đầu trọc Kim gia.
Nhưng bọn hắn cũng không tin, Tiêu Phàm có thể phán đoán chuẩn xác sinh tử của một người như thế, cho dù là Thần Dược Sư cũng không làm được.
Bọn hắn thậm chí cũng dần lo lắng, một khi Tiêu Phàm phán đoán sai lầm, vậy coi như là đập vỡ chiêu bài của chính mình.
Đến lúc đó cho dù Tiêu Phàm thật là Thần Dược Sư, cũng sẽ không được mọi người thừa nhận, điều này đi ngược lại với kế hoạch của Tiêu Phàm.
Chỉ có Tiêu Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, nằm trên ghế bành nhắm mắt dưỡng thần, mọi việc bên ngoài dường như không có quan hệ gì cùng hắn.
Dáng vẻ đám người kia chính là đang muốn xem kịch vui, ánh mắt không ít kẻ thỉnh thoảng tại nhìn qua Tiêu Phàm và Kim gia đầu trọc.
"Các ngươi xem, một canh giờ sắp hết rồi, Kim gia vẫn bình an vô sự, ta nghĩ tiểu tử này chính là một tên giả mạo." Sau một lát, đột nhiên có người la toáng lên.
Trên mặt đất của tiểu viện, có bày một cái đồng hồ cát, đồng hồ cát đã chỉ còn lại một phần mười, đến khi một phần mười cát này rơi xuống, vậy đại biểu một canh giờ trôi qua.
Nếu sau một canh giờ, Kim gia đầu trọc vẫn còn bình an vô sự, vậy đại biểu chính là Tiêu Phàm thua.
Kiếm La không khỏi nắm chặt nắm đấm, móng tay khảm vào trong lòng bàn tay, đường đường là Chiến Thần cảnh đỉnh phong mà lại lo lắng thành dáng vẻ này, tựa như so với trải qua một trận ác chiến còn muốn kịch liệt hơn.
Không bàn tới bản thân Kim gia đầu trọc, sắc mặt hắn trắng bệch, tựa như bị ngâm trong nước, thân thể cũng khẽ run lên.
"Kim gia, chớ khẩn trương, hắn chỉ hù dọa ngươi mà thôi." Có người nhìn thấy dáng vẻ Kim gia đầu trọc, không khỏi trêu ghẹo nói.
Những người khác cũng cười, rất nhiều người cũng đều biết hung danh của Kim gia đầu trọc, ten này bình thường không sợ trời không sợ đất, nhưng mà hôm nay, lại bị một câu dọa đến run rẩy, cảnh tượng này không gặp được nhiều đâu.
"Phụt!"
Người kia vừa dứt lời, Kim gia đầu trọc bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen, thân thể mềm nhũn, trực tiếp quỳ một chân xuống đất, hai mắt giăng đấy tia máu.
"Trúng độc?"
Đám người kinh ngạc nhìn Kim gia đầu trọc, máu đen hắn phun ra vậy mà có tính ăn mòn, cây cỏ trên mặt đất đều nhanh chóng héo úa, những người khác vội vàng lui về phía sau mấy bước.
"Cứu, cứu ta." Kim gia đầu trọc rốt cục cũng sợ hãi, hắn quả thật bị hù dọa không nhẹ, nhưng hiện tại hắn đúng là trúng độc, cả người đều hư thoát, thật giống như bị móc rỗng.
Tiêu Phàm vẫn ngồi trên ghế bành, căn bản không có ý xuất thủ cứu giúp.
"Muốn công tử cứu ngươi, ngươi đừng có nằm mơ, vừa rồi ngươi còn muốn giết công tử đấy!" Võ Nhược Phong khinh thường nhìn Kim gia đầu trọc, chính hắn cũng không biết vì sao, mình lại là người đầu tiên đứng ra nói chuyện vì Tiêu Phàm.
"Kẻ đáng chết, trời thu thập." Kiếm La hừ lạnh một tiếng, nắm đấm cuối cũng cũng được buông lỏng.
Vừa rồi tên trọc đầu này còn muốn giết chết Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không giết hắn đã coi như là nhân từ, còn muốn Tiêu Phàm cứu hắn, đơn giản chính là nằm mơ.
"Cứu, cứu!" Kim gia đầu trọc phịch một tiếng ngã trên mặt đất, xòe bàn tay ra chậm rãi bò đến chỗ Tiêu Phàm.
Mỗi lần nói ra một câu, trong miệng hắn đều phun ra mấy ngụm máu đen, thân thể càng ngày càng suy yếu, sinh cơ trong thân thể cũng càng ngày càng mỏng manh.
"Không phải ta không cứu ngươi, mà là cứu không được ngươi, trong linh hồn ngươi trúng độc, nếu như là một canh giờ trước, ta có lẽ còn có chút biện pháp." Thần sắc Tiêu Phàm hững hờ nói.
Nếu như một canh giờ trước Kim gia đầu trọc tin tưởng Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng không ngại cứu hắn, trong lòng Tiêu Phàm, một tên lục biến Chiến Thần không có tư cách khiến hắn động sát ý.
Nhưng hiện tại, Tiêu Phàm cũng vô lực xoay chuyển trời đất, bởi vì linh hồn Kim gia đầu trọc đã bị độc ăn mòn hết.
Con ngươi Kim gia Đầu trọc chậm rãi mở lớn, hắn muốn hướng tới Tiêu Phàm cầu cứu, nhưng giọng nói càng ngày càng nhỏ, rất nhanh đã hoàn toàn biến mất, sinh cơ trên người đã không còn một mảnh.
Bỗng nhiên, thân thể hắn mềm nhũn, Kim gia đầu trọc chết đến không thể chết thêm.
"Thật sự là thần kỳ! Vừa đúng một canh giờ." Trong đám người đột nhiên có người hét lớn.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Phàm đều thay đổi, trở nên vô cùng sùng bái cùng kính sợ, có thể phán đoán chuẩn xác thời gian tử vong của một người, năng lực này quá biến thái.
"Thần Dược Sư gì chứ, chẳng qua là vụng trộm hạ độc, là một kẻ vô sỉ độc chết người khác mà thôi!"
Nhưng đúng lúc này, lại có một giọng nói vang lên, tất cả mọi người bỗng nhiên bị giọng nói kia hấp dẫn, nhìn về bên ngoài tiểu viện.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Trong sân đám người Tiêu Phàm đang ở, Kim gia đầu trọc nghe được lời nói của Tiêu Phàm, không khỏi hoài nghi, thậm chí lộ ra một tia hoảng sợ.
Trước đó, nếu như hắn nghe được mình đường đường là lục biến Chiến Thần, vậy mà sẽ chết trong vòng một canh giờ, có lẽ đã sớm cười ha ha.
Nhưng từ khi Kiếm La thi triển thực lực, Kim gia đầu trọc cho dù không hoàn toàn tin tưởng Tiêu Phàm là Thần Dược Sư, nhưng cũng không còn phách lối như trước.
Hai mươi thuộc hạ của mình, lại bị thuộc hạ đối phương dùng một tiếng quát đã giết chết, điều này khiến hắn không nghĩ đến phản kháng.
Trong lòng của hắn thầm mắng không thôi, hỏi thăm một trăm lần tổ tông mười tám đời kẻ lừa gạt hắn tới đây.
Kim gia đầu trọc cuối cùng cũng biết, hôm qua đám người Tiêu Phàm có thể hù dọa nhóm người Tứ vương tử, cũng không phải là may mắn, mà là do đám người Tiêu Phàm có năng lực.
Trong lúc nhất thời, Kim gia đầu trọc không biết phải làm sao, nên tin tưởng tiểu tử này, hay là không tin?
"Đường đường là lục biến Chiến Thần, không lý do lại chết trong vòng một canh giờ? Thật sự là khôi hài, theo ta thấy, hắn không phải là Thần Dược Sư, mà là Dự Ngôn Sư."
"Đúng đấy, cho dù là Thiên Thần cũng không thể dự đoán được thời gian một người chết đi, Thần Dược Sư sao có làm được?"
"Kim gia, theo ta thấy, tiểu tử này chỉ đang hù dọa ngươi thôi."
Đám người nghe được lời Tiêu Phàm, phần lớn người đều lộ vẻ không tin, Kim gia đầu trọc nhìn qua chẳng có chuyện gì, sao có thể chết đi trong vòng một canh giờ?
Có người lại bắt đầu lấy ra đồng hồ cát, bắt đầu tính thời gian.
Chỉ có Kim gia đầu trọc vẻ mặt vô cùng không ổn, phẫn nộ trừng mắt nhìn đám người chung quanh, những người kia lập tức vội vàng ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.
Trong lòng Kim gia đầu trọc giận mắng không thôi, không liên quan đến tính mạng của các ngươi, các ngươi tự nhiên không tin, nhưng lão tử không thể không tin, nhỡ đâu trong vòng một canh giờ thật sự xảy ra vấn đề thì sao?
Kim gia đầu trọc cũng không dám tiếp tục chọc tức Tiêu Phàm, nếu như tiểu tử này thật sự là Thần Dược Sư, có thể nhìn ra vấn đề trên người mình cũng khó nói.
Hắn vội vàng thi triển linh hồn lực, kiểm tra toàn thân mình một lần, phát hiện mình không có vấn đề gì, trong lòng hắn lập tức bình tĩnh lại.
"Tiểu tử, ngươi dám dọa ta?" Sau khi Kim gia đầu trọc xác định mình không có việc gì, lập tức phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt thỉnh thoảng quét qua Kiếm La.
Nếu như không phải có Kiếm La ở đây, có lẽ hắn đã sớm tìm Tiêu Phàm tính sổ.
"Dọa ngươi? Ta không có nhàm chán như ngươi, nếu không chúng ta ở chỗ này chờ, một canh giờ sau, ngươi nếu vẫn không chết, ngươi muốn như thế nào thì như thế đó, được chứ?"
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Kim gia đầu trọc, ánh mắt kia khiến Kim gia đầu trọc tê cả da đầu, tiếp tục nói: "Nếu như ngươi thật sự chết đi, đương nhiên sẽ không còn chuyện liên quan tới ngươi nữa."
Kim gia đầu trọc không khỏi sợ run cả người, hắn không biết Tiêu Phàm vì sao lại chắc chắn như thế, chẳng lẽ trên thân hắn thật sự có vấn đề?
Tiêu Phàm cũng không để ý tới hắn, mà bảo Kiếm La chuyển đến một chiếc ghế bành, cứ như vậy im lặng nằm trên ghế, nhẹ nhàng lung lay.
Đám người cũng không rời đi, bọn hắn cũng hoài nghi Tiêu Phàm, cho dù Kim gia đầu trọc trúng độc, với thực lực lục biến Chiến Thần của hắn, khẳng định cũng có thể kiên trì một hồi.
Trong vòng một canh giờ muốn độc chết một lục biến Chiến Thần, đây không phải là chuyện dễ dàng có thể làm được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt Kim gia đầu trọc dần trắng bệch, trên trán cũng rịn ra mồ hôi lạnh, nhịp tim cũng bắt đầu gia tốc, cả người hắn trở nên vô cùng khẩn trương.
Bởi vì nếu Tiêu Phàm nói đúng, vậy sinh mệnh của hắn đã bắt đầu đếm ngược.
Trong lòng Kiếm La, Võ Nhược Phong cùng Vân Hạc thật ra cũng không quá chắc chắn, nhưng nhìn dáng vẻ của Tiêu Phàm lại không giống như đang hù dọa đầu trọc Kim gia.
Nhưng bọn hắn cũng không tin, Tiêu Phàm có thể phán đoán chuẩn xác sinh tử của một người như thế, cho dù là Thần Dược Sư cũng không làm được.
Bọn hắn thậm chí cũng dần lo lắng, một khi Tiêu Phàm phán đoán sai lầm, vậy coi như là đập vỡ chiêu bài của chính mình.
Đến lúc đó cho dù Tiêu Phàm thật là Thần Dược Sư, cũng sẽ không được mọi người thừa nhận, điều này đi ngược lại với kế hoạch của Tiêu Phàm.
Chỉ có Tiêu Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh, nằm trên ghế bành nhắm mắt dưỡng thần, mọi việc bên ngoài dường như không có quan hệ gì cùng hắn.
Dáng vẻ đám người kia chính là đang muốn xem kịch vui, ánh mắt không ít kẻ thỉnh thoảng tại nhìn qua Tiêu Phàm và Kim gia đầu trọc.
"Các ngươi xem, một canh giờ sắp hết rồi, Kim gia vẫn bình an vô sự, ta nghĩ tiểu tử này chính là một tên giả mạo." Sau một lát, đột nhiên có người la toáng lên.
Trên mặt đất của tiểu viện, có bày một cái đồng hồ cát, đồng hồ cát đã chỉ còn lại một phần mười, đến khi một phần mười cát này rơi xuống, vậy đại biểu một canh giờ trôi qua.
Nếu sau một canh giờ, Kim gia đầu trọc vẫn còn bình an vô sự, vậy đại biểu chính là Tiêu Phàm thua.
Kiếm La không khỏi nắm chặt nắm đấm, móng tay khảm vào trong lòng bàn tay, đường đường là Chiến Thần cảnh đỉnh phong mà lại lo lắng thành dáng vẻ này, tựa như so với trải qua một trận ác chiến còn muốn kịch liệt hơn.
Không bàn tới bản thân Kim gia đầu trọc, sắc mặt hắn trắng bệch, tựa như bị ngâm trong nước, thân thể cũng khẽ run lên.
"Kim gia, chớ khẩn trương, hắn chỉ hù dọa ngươi mà thôi." Có người nhìn thấy dáng vẻ Kim gia đầu trọc, không khỏi trêu ghẹo nói.
Những người khác cũng cười, rất nhiều người cũng đều biết hung danh của Kim gia đầu trọc, ten này bình thường không sợ trời không sợ đất, nhưng mà hôm nay, lại bị một câu dọa đến run rẩy, cảnh tượng này không gặp được nhiều đâu.
"Phụt!"
Người kia vừa dứt lời, Kim gia đầu trọc bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen, thân thể mềm nhũn, trực tiếp quỳ một chân xuống đất, hai mắt giăng đấy tia máu.
"Trúng độc?"
Đám người kinh ngạc nhìn Kim gia đầu trọc, máu đen hắn phun ra vậy mà có tính ăn mòn, cây cỏ trên mặt đất đều nhanh chóng héo úa, những người khác vội vàng lui về phía sau mấy bước.
"Cứu, cứu ta." Kim gia đầu trọc rốt cục cũng sợ hãi, hắn quả thật bị hù dọa không nhẹ, nhưng hiện tại hắn đúng là trúng độc, cả người đều hư thoát, thật giống như bị móc rỗng.
Tiêu Phàm vẫn ngồi trên ghế bành, căn bản không có ý xuất thủ cứu giúp.
"Muốn công tử cứu ngươi, ngươi đừng có nằm mơ, vừa rồi ngươi còn muốn giết công tử đấy!" Võ Nhược Phong khinh thường nhìn Kim gia đầu trọc, chính hắn cũng không biết vì sao, mình lại là người đầu tiên đứng ra nói chuyện vì Tiêu Phàm.
"Kẻ đáng chết, trời thu thập." Kiếm La hừ lạnh một tiếng, nắm đấm cuối cũng cũng được buông lỏng.
Vừa rồi tên trọc đầu này còn muốn giết chết Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không giết hắn đã coi như là nhân từ, còn muốn Tiêu Phàm cứu hắn, đơn giản chính là nằm mơ.
"Cứu, cứu!" Kim gia đầu trọc phịch một tiếng ngã trên mặt đất, xòe bàn tay ra chậm rãi bò đến chỗ Tiêu Phàm.
Mỗi lần nói ra một câu, trong miệng hắn đều phun ra mấy ngụm máu đen, thân thể càng ngày càng suy yếu, sinh cơ trong thân thể cũng càng ngày càng mỏng manh.
"Không phải ta không cứu ngươi, mà là cứu không được ngươi, trong linh hồn ngươi trúng độc, nếu như là một canh giờ trước, ta có lẽ còn có chút biện pháp." Thần sắc Tiêu Phàm hững hờ nói.
Nếu như một canh giờ trước Kim gia đầu trọc tin tưởng Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng không ngại cứu hắn, trong lòng Tiêu Phàm, một tên lục biến Chiến Thần không có tư cách khiến hắn động sát ý.
Nhưng hiện tại, Tiêu Phàm cũng vô lực xoay chuyển trời đất, bởi vì linh hồn Kim gia đầu trọc đã bị độc ăn mòn hết.
Con ngươi Kim gia Đầu trọc chậm rãi mở lớn, hắn muốn hướng tới Tiêu Phàm cầu cứu, nhưng giọng nói càng ngày càng nhỏ, rất nhanh đã hoàn toàn biến mất, sinh cơ trên người đã không còn một mảnh.
Bỗng nhiên, thân thể hắn mềm nhũn, Kim gia đầu trọc chết đến không thể chết thêm.
"Thật sự là thần kỳ! Vừa đúng một canh giờ." Trong đám người đột nhiên có người hét lớn.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Phàm đều thay đổi, trở nên vô cùng sùng bái cùng kính sợ, có thể phán đoán chuẩn xác thời gian tử vong của một người, năng lực này quá biến thái.
"Thần Dược Sư gì chứ, chẳng qua là vụng trộm hạ độc, là một kẻ vô sỉ độc chết người khác mà thôi!"
Nhưng đúng lúc này, lại có một giọng nói vang lên, tất cả mọi người bỗng nhiên bị giọng nói kia hấp dẫn, nhìn về bên ngoài tiểu viện.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com