Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1814
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1818: Giao Dịch Thất Bại?
Cổ Nhược Trần nhìn thấy sự gấp gáp trong đôi mắt của Tiêu Phàm liền trầm ngâm một hồi mới nói: “Ngươi đi theo ta.”
“Đa tạ.” Tiêu Phàm chắp tay nói.
Hắn biết giao dịch một loại linh dược đặc biệt như Huyết Ngọc Thần Cốt Tham là một việc hết sức bí mật, đối phương đã đồng ý nói cho hắn biết, còn đích thân dẫn hắn đi gặp người đã mua thì có thể thấy tấm ân tình này không hề nhỏ.
Có điều, Tiêu Phàm cũng biết rằng, người đã mua sâm này vẫn còn ở trong Vạn Bảo các, điều đó cũng cho thấy giao dịch Huyết Ngọc Thần Cốt Tham mới diễn ra không lâu, xem ra vẫn còn có cơ hội.
Nhưng đoán chừng muốn có được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham thì cái giá phải trả sẽ rất lớn.
“Không cần, có lấy được hay không còn phụ thuộc vào cơ duyên của ngươi.” Cổ Nhược Trần gạt tay. “Các hạ có thể dẫn hai người đó lên lầu hai.”
“Sở huynh, Kiếm La, hai người đi theo ta vào trong.” Tiêu Phàm gật đầu.
“Vâng, công tử.” Kiếm La nghe vậy, trong lòng thầm mừng rỡ, còn Võ Nhược Phong và Vân Hạc thì lộ rõ vẻ thất vọng, nói cho cùng thì Tiêu Phàm vẫn chưa coi họ là người một nhà.
Dưới sự dẫn đường của Cổ Nhược Trần, ba người Tiêu Phàm đi lên lầu hai, mọi người xung quanh đều lộ rõ vẻ hâm mộ.
“Có thể khiến Nhược Trần công tử đích thân mời, tên tiểu tử này đúng là may mắn.”
“Đó chẳng qua là Nhược Trần công tử muốn đền bù cho bọn họ thôi, dù sao thì hắn cũng chịu thiệt ở tại Vạn Bảo Các, những kẻ khác không được đãi ngộ như vậy đâu.”
“Nếu có thể được nói một câu với Nhược Trần công tử thôi, là ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Nhìn đám người Tiêu Phàm rời đi, đám tu sĩ ở lầu một lập tức nhao nhao lên luận không dứt, cứ như nước đang đun sôi vậy.
“Lão Lục, chẳng lẽ chúng ta không đi vào sao?” Ngũ vương tử nhíu mày. Dù Tiêu Phàm có làm bại lộ thân phận thì cũng chẳng ai thèm để ý đến hắn, nếu có thì cũng là cái nhìn khinh thường, điều này khiến Ngũ vương tử cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bình thường hắn đi tới đâu cũng tồn tại ánh mắt vạn người nhìn, sự khác biệt nhất thời này khiến hắn không kịp thích ứng.
“Thôi bỏ đi, chúng ta hiện giờ bị phong ấn tu vi.” Lục vương tử lắc đầu, bình thường hắn cũng hay tính toán giúp Ngũ vương tử nhưng hiện giờ cả hai người đều cá mè một lứa, đều suy nghĩ cho đối phương cả.
“Tên Cổ Nhược Phong lại dám khinh thường chúng ta, đợi lần sau hồi phục tu vi, ta sẽ cho hắn đẹp mặt.” Ngũ Vương Tử cắn răng nói.
“Chúng ta không phải là đối thủ của hắn.” Lục Vương Tử cười chua chát, Cổ Nhược Phong là nhân vật cùng đẳng cắp với lão đại Tiếu Thiên Cơ của bọn họ, không phải là người bọn họ có thể địch được.
Đối phương khinh thường bọn họ, đương nhiên là có tư cách để khinh thường.
Ngũ vương tử giống như một quả bóng xì, lập tức xìu xuống, những lời Lục vương tử nói đều là sự thật, bọn họ bình thường trêu chọc kẻ khác cũng không sao, nhưng Cổ Nhược Phong thì không nằm trong đó.
Không biết tại sao, Ngũ vương tử đột nhiên phát hiện ra khi bản thân hắn từ bỏ thân phận vương tử của Thương Sinh thần quốc thì không còn cái gì cả.
Lúc này, Tiêu Phàm đi theo Cổ Nhược Phong xuyên qua các hành lang, đi tới trước cửa căn phòng sâu nhất ở lầu hai.
Trên đường đi, có rất nhiều người chào hỏi Cổ Nhược Trần, ánh mắt họ cũng không khỏi quét qua đám người Tiêu Phàm, theo bọn họ thì những người có thể đi cùng với Cổ Nhược Trần như đám người Tiêu Phàm thì thân phận cũng không hề tầm thường.
Cổ Nhược Trần gõ cửa, thoáng chốc cánh cửa mở ra, một lão giả gầy gò bước ra, nhìn thấy Cổ Nhược Trần, lão liền hành lễ nói: “Yết kiến Nhược Trần công tử.”
Sau đó hai mắt lão nhìn về phía đám người Tiêu Phàm với vẻ đề phòng, Cổ Nhược Trần vội vàng nói: “Vương bá, ta đưa người bạn đến gặp nhị thúc.”
Tiêu Phàm hơi ngạc nhiên, Cổ Nhược Trần là ai, là nhân tài số một của Vạn Bảo Các, nghe đồn là người nối nghiệp các chủ của Vạn Bảo các cơ mà.
Hóa ra ở trong Vạn Bảo Các này vẫn còn có người khiến hắn phải khách khí như vậy, có dùng đầu ngón chân mà ngẫm thì cũng biết người ở trong căn phòng này không hề tầm thường.
“Là bạn của Nhược Trần công tử, vậy thì vào trong đi.” Lúc này lão giả gầy gò kia mới thu hồi lại ánh mắt sắc bén và thâm thúy, đi vào trong phòng.
Cổ Nhược Trần hơi ra hiệu, rồi dẫn đầu đám người đi vào trong, Tiêu Phàm đưa mắt nhìn Kiếm Là và Sở Khinh Cuồng, sau đó cũng bước vào.
“Nhược Trần, mấy năm rồi Nhị thúc không gặp con, lại đây, ngồi bên cạnh Nhị thúc.” Vừa mới bước vào thì một giọng nói thu hút ánh mắt của đám người Tiêu Phàm, đó là một nam tử khôi ngô, vạm vỡ đang ra sức ngoắc gọi Cổ Nhược Trần.
Huyết khí trên người nam tử khôi ngô vô cùng lớn, giống như một vùng biển đang gào thét vậy. Trên cơ thể đó, Tiêu Phàm có thể cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm.
Thậm chí Tiêu Phàm còn có một loại ảo giác người ngày không chỉ đạt tới tu vi Chiến Thần đỉnh phong.
Lẽ nào là Thiên Thần? Tiêu Phàm thầm lắc đầu, trong Thiên Địa Lao Ngục tuyệt đối không thể tồn tại một Chiến Thần cảnh đỉnh phong siêu việt được.
Về điểm này, Tiêu phàm có thể chắc chắn, dù có đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ phát huy được thực lực của Chiến Thần cảnh đỉnh phong mà thôi.
Ngay sau đó Tiêu Phàm lại nhìn thấy thêm mấy đạo thân ảnh, khí tức phát ra trên người họ đều vô cùng mạnh, ai cũng đạt tới tu vi Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Hơn nữa sức uy hiếp mà bọn họ mang tới lớn hơn rất nhiều so với đám cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong của Thương Sinh thần quốc, lời giải thích duy nhất đó là đám người này đều là những cường giả tự thân lĩnh ngộ đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
“Xem ra Vạn Bảo Các không hề đơn giản.” Tiêu Phàm thầm than trong lòng, chẳng trách nó có thể tồn tại lâu dài ở Thiên Địa Lao Ngục, và điều này cũng cho thấy nội tình và thực lực liên quan đằng sau nó.
“Nhị thúc, mấy năm không gặp, càng lúc con càng không nhận ra người rồi.” Cổ Nhược Trần mỉm cười, nhưng không hề đi tới.
“Tiểu tử nhà ngươi, con theo kịp Nhị thúc chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.” Nam tử khôi ngô cười ha hả, chỉ có điều từ trong sâu thẳm đôi mắt ánh lên một tia nham hiểm, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người đám người Tiêu Phàm.
Lúc này, Cổ Nhược Trần đi đến cạnh một lão giả mặc áo bào đen ở phía bên phải và nói: “Hắc Mộc tiền bối, vị huynh đài này đến là vì Huyết Ngọc Thần Cốt Tham.”
“Sao cơ, đồ mà Vạn Bảo Các các ngươi đã bán ra lại muốn đòi lấy lại à?” Lão giả mặc áo bào đen lập tức tỏ ra không vui, nói một cách đầy sát khí, trong mắt hiện ra sự lạnh lùng.
“Vãn bối không hề có ý đó, vãn bối chỉ là người trung gian mà thôi, giao dịch có hoàn thành hay không là dựa vào sự tự nguyện của hai người.” Cổ Nhược Trần bình tĩnh nói.
“Ta không đồng ý, được chưa?” Hắc Mộc gạt tay, không để cho Tiêu Phàm có cơ hội trả giá.
Tiêu Phàm chau mày, lẽ nào lại sử lý chuyện liên quan đến Huyết Ngọc Thần Cốt Tham theo cách như vậy?
Hắn đương nhiên không cam lòng, điều này ảnh hưởng trực tiếp tới kế hoạch tiếp theo của hắn, nếu như thất bại thì việc tính toán linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh sẽ khó hơn rất nhiều.
“Hắc Mộc tiền bối, vãn bối nguyện đưa ra giá gấp đôi để mua được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham!” Tiêu Phàm hít thật sâu, chắp tay nói.
“Lão tổ không bán, sao nào, ngươi còn muốn ép mua nữa không?” Hắc Mộc hừ một tiếng lạnh lùng, ánh mắt hiểm ác quét qua Tiêu Phàm một cách hung hăng.
Nếu như là người khác thì có lẽ đã bị dọa cho sợ tới mức hồn bay phách tán rồi, nhưng thần sắc của Tiêu Phàm lại không hề thay đổi.
Kiếm La vô cùng phẫn nộ, đang định tiến lên thì bị Tiêu Phàm ngăn lại.
“Nhược Trần, sao ngươi lại dẫn đám người không đứng đắn tới đây quấy rầy các vị thúc thúc, bá bá khiến họ mất nhã hững vậy?” Lúc này nam tử khôi ngô cũng đột nhiên hừ một tiếng lạnh lùng, nhìn Tiêu Phàm một cách khó chịu.
“Nhị Thúc, Cổ Nhược Trần lỗ mãng rồi, chúng con sẽ rời đi ngay.” Cổ Nhược Trần lách người tới đứng ngăn ngay trước mặt Tiêu Phàm, khiêm nhường nói.
Tiêu Phàm nhìn Cổ Nhược Trần đầy cảm kích, hắn và Cổ Nhược Trần chỉ mới có duyên gặp mặt lần đầu, vậy mà Cổ Nhược Trần lại giúp hắn nhiều như vậy, tấm ân tình này Tiêu Phàm sẽ khắc ghi trong lòng.
Có điều, cho dù giao dịch có thất bại thì hắn cũng không bỏ lỡ Huyết Ngọc Thần Cốt Tham một cách dễ dàng như vậy đâu.
“Hắc Mộc phải không?” Tiêu Phàm nhìn Hắc Mộc một lần nữa và nói, giờ hắn đã bắt đầu gọi thẳng tên rồi.
Cổ Nhược Trần thấy vậy, vốn định ngăn lại nhưng hắn thấy bộ dạng lạnh lùng của Tiêu Phàm thì lại cảm thấy có hứng thú.
“Ngươi là gì mà dám gọi thẳng tên của lão tổ, đừng tưởng Nhược Trần đưa ngươi tới thì lão tổ không dám giết ngươi!” Hắc Mộc thấy vậy thì giận tím mặt, khí tức cuồng đại mạnh mẽ bay thẳng vào Tiêu Phàm.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Cổ Nhược Trần nhìn thấy sự gấp gáp trong đôi mắt của Tiêu Phàm liền trầm ngâm một hồi mới nói: “Ngươi đi theo ta.”
“Đa tạ.” Tiêu Phàm chắp tay nói.
Hắn biết giao dịch một loại linh dược đặc biệt như Huyết Ngọc Thần Cốt Tham là một việc hết sức bí mật, đối phương đã đồng ý nói cho hắn biết, còn đích thân dẫn hắn đi gặp người đã mua thì có thể thấy tấm ân tình này không hề nhỏ.
Có điều, Tiêu Phàm cũng biết rằng, người đã mua sâm này vẫn còn ở trong Vạn Bảo các, điều đó cũng cho thấy giao dịch Huyết Ngọc Thần Cốt Tham mới diễn ra không lâu, xem ra vẫn còn có cơ hội.
Nhưng đoán chừng muốn có được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham thì cái giá phải trả sẽ rất lớn.
“Không cần, có lấy được hay không còn phụ thuộc vào cơ duyên của ngươi.” Cổ Nhược Trần gạt tay. “Các hạ có thể dẫn hai người đó lên lầu hai.”
“Sở huynh, Kiếm La, hai người đi theo ta vào trong.” Tiêu Phàm gật đầu.
“Vâng, công tử.” Kiếm La nghe vậy, trong lòng thầm mừng rỡ, còn Võ Nhược Phong và Vân Hạc thì lộ rõ vẻ thất vọng, nói cho cùng thì Tiêu Phàm vẫn chưa coi họ là người một nhà.
Dưới sự dẫn đường của Cổ Nhược Trần, ba người Tiêu Phàm đi lên lầu hai, mọi người xung quanh đều lộ rõ vẻ hâm mộ.
“Có thể khiến Nhược Trần công tử đích thân mời, tên tiểu tử này đúng là may mắn.”
“Đó chẳng qua là Nhược Trần công tử muốn đền bù cho bọn họ thôi, dù sao thì hắn cũng chịu thiệt ở tại Vạn Bảo Các, những kẻ khác không được đãi ngộ như vậy đâu.”
“Nếu có thể được nói một câu với Nhược Trần công tử thôi, là ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Nhìn đám người Tiêu Phàm rời đi, đám tu sĩ ở lầu một lập tức nhao nhao lên luận không dứt, cứ như nước đang đun sôi vậy.
“Lão Lục, chẳng lẽ chúng ta không đi vào sao?” Ngũ vương tử nhíu mày. Dù Tiêu Phàm có làm bại lộ thân phận thì cũng chẳng ai thèm để ý đến hắn, nếu có thì cũng là cái nhìn khinh thường, điều này khiến Ngũ vương tử cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bình thường hắn đi tới đâu cũng tồn tại ánh mắt vạn người nhìn, sự khác biệt nhất thời này khiến hắn không kịp thích ứng.
“Thôi bỏ đi, chúng ta hiện giờ bị phong ấn tu vi.” Lục vương tử lắc đầu, bình thường hắn cũng hay tính toán giúp Ngũ vương tử nhưng hiện giờ cả hai người đều cá mè một lứa, đều suy nghĩ cho đối phương cả.
“Tên Cổ Nhược Phong lại dám khinh thường chúng ta, đợi lần sau hồi phục tu vi, ta sẽ cho hắn đẹp mặt.” Ngũ Vương Tử cắn răng nói.
“Chúng ta không phải là đối thủ của hắn.” Lục Vương Tử cười chua chát, Cổ Nhược Phong là nhân vật cùng đẳng cắp với lão đại Tiếu Thiên Cơ của bọn họ, không phải là người bọn họ có thể địch được.
Đối phương khinh thường bọn họ, đương nhiên là có tư cách để khinh thường.
Ngũ vương tử giống như một quả bóng xì, lập tức xìu xuống, những lời Lục vương tử nói đều là sự thật, bọn họ bình thường trêu chọc kẻ khác cũng không sao, nhưng Cổ Nhược Phong thì không nằm trong đó.
Không biết tại sao, Ngũ vương tử đột nhiên phát hiện ra khi bản thân hắn từ bỏ thân phận vương tử của Thương Sinh thần quốc thì không còn cái gì cả.
Lúc này, Tiêu Phàm đi theo Cổ Nhược Phong xuyên qua các hành lang, đi tới trước cửa căn phòng sâu nhất ở lầu hai.
Trên đường đi, có rất nhiều người chào hỏi Cổ Nhược Trần, ánh mắt họ cũng không khỏi quét qua đám người Tiêu Phàm, theo bọn họ thì những người có thể đi cùng với Cổ Nhược Trần như đám người Tiêu Phàm thì thân phận cũng không hề tầm thường.
Cổ Nhược Trần gõ cửa, thoáng chốc cánh cửa mở ra, một lão giả gầy gò bước ra, nhìn thấy Cổ Nhược Trần, lão liền hành lễ nói: “Yết kiến Nhược Trần công tử.”
Sau đó hai mắt lão nhìn về phía đám người Tiêu Phàm với vẻ đề phòng, Cổ Nhược Trần vội vàng nói: “Vương bá, ta đưa người bạn đến gặp nhị thúc.”
Tiêu Phàm hơi ngạc nhiên, Cổ Nhược Trần là ai, là nhân tài số một của Vạn Bảo Các, nghe đồn là người nối nghiệp các chủ của Vạn Bảo các cơ mà.
Hóa ra ở trong Vạn Bảo Các này vẫn còn có người khiến hắn phải khách khí như vậy, có dùng đầu ngón chân mà ngẫm thì cũng biết người ở trong căn phòng này không hề tầm thường.
“Là bạn của Nhược Trần công tử, vậy thì vào trong đi.” Lúc này lão giả gầy gò kia mới thu hồi lại ánh mắt sắc bén và thâm thúy, đi vào trong phòng.
Cổ Nhược Trần hơi ra hiệu, rồi dẫn đầu đám người đi vào trong, Tiêu Phàm đưa mắt nhìn Kiếm Là và Sở Khinh Cuồng, sau đó cũng bước vào.
“Nhược Trần, mấy năm rồi Nhị thúc không gặp con, lại đây, ngồi bên cạnh Nhị thúc.” Vừa mới bước vào thì một giọng nói thu hút ánh mắt của đám người Tiêu Phàm, đó là một nam tử khôi ngô, vạm vỡ đang ra sức ngoắc gọi Cổ Nhược Trần.
Huyết khí trên người nam tử khôi ngô vô cùng lớn, giống như một vùng biển đang gào thét vậy. Trên cơ thể đó, Tiêu Phàm có thể cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm.
Thậm chí Tiêu Phàm còn có một loại ảo giác người ngày không chỉ đạt tới tu vi Chiến Thần đỉnh phong.
Lẽ nào là Thiên Thần? Tiêu Phàm thầm lắc đầu, trong Thiên Địa Lao Ngục tuyệt đối không thể tồn tại một Chiến Thần cảnh đỉnh phong siêu việt được.
Về điểm này, Tiêu phàm có thể chắc chắn, dù có đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ phát huy được thực lực của Chiến Thần cảnh đỉnh phong mà thôi.
Ngay sau đó Tiêu Phàm lại nhìn thấy thêm mấy đạo thân ảnh, khí tức phát ra trên người họ đều vô cùng mạnh, ai cũng đạt tới tu vi Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Hơn nữa sức uy hiếp mà bọn họ mang tới lớn hơn rất nhiều so với đám cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong của Thương Sinh thần quốc, lời giải thích duy nhất đó là đám người này đều là những cường giả tự thân lĩnh ngộ đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
“Xem ra Vạn Bảo Các không hề đơn giản.” Tiêu Phàm thầm than trong lòng, chẳng trách nó có thể tồn tại lâu dài ở Thiên Địa Lao Ngục, và điều này cũng cho thấy nội tình và thực lực liên quan đằng sau nó.
“Nhị thúc, mấy năm không gặp, càng lúc con càng không nhận ra người rồi.” Cổ Nhược Trần mỉm cười, nhưng không hề đi tới.
“Tiểu tử nhà ngươi, con theo kịp Nhị thúc chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.” Nam tử khôi ngô cười ha hả, chỉ có điều từ trong sâu thẳm đôi mắt ánh lên một tia nham hiểm, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người đám người Tiêu Phàm.
Lúc này, Cổ Nhược Trần đi đến cạnh một lão giả mặc áo bào đen ở phía bên phải và nói: “Hắc Mộc tiền bối, vị huynh đài này đến là vì Huyết Ngọc Thần Cốt Tham.”
“Sao cơ, đồ mà Vạn Bảo Các các ngươi đã bán ra lại muốn đòi lấy lại à?” Lão giả mặc áo bào đen lập tức tỏ ra không vui, nói một cách đầy sát khí, trong mắt hiện ra sự lạnh lùng.
“Vãn bối không hề có ý đó, vãn bối chỉ là người trung gian mà thôi, giao dịch có hoàn thành hay không là dựa vào sự tự nguyện của hai người.” Cổ Nhược Trần bình tĩnh nói.
“Ta không đồng ý, được chưa?” Hắc Mộc gạt tay, không để cho Tiêu Phàm có cơ hội trả giá.
Tiêu Phàm chau mày, lẽ nào lại sử lý chuyện liên quan đến Huyết Ngọc Thần Cốt Tham theo cách như vậy?
Hắn đương nhiên không cam lòng, điều này ảnh hưởng trực tiếp tới kế hoạch tiếp theo của hắn, nếu như thất bại thì việc tính toán linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh sẽ khó hơn rất nhiều.
“Hắc Mộc tiền bối, vãn bối nguyện đưa ra giá gấp đôi để mua được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham!” Tiêu Phàm hít thật sâu, chắp tay nói.
“Lão tổ không bán, sao nào, ngươi còn muốn ép mua nữa không?” Hắc Mộc hừ một tiếng lạnh lùng, ánh mắt hiểm ác quét qua Tiêu Phàm một cách hung hăng.
Nếu như là người khác thì có lẽ đã bị dọa cho sợ tới mức hồn bay phách tán rồi, nhưng thần sắc của Tiêu Phàm lại không hề thay đổi.
Kiếm La vô cùng phẫn nộ, đang định tiến lên thì bị Tiêu Phàm ngăn lại.
“Nhược Trần, sao ngươi lại dẫn đám người không đứng đắn tới đây quấy rầy các vị thúc thúc, bá bá khiến họ mất nhã hững vậy?” Lúc này nam tử khôi ngô cũng đột nhiên hừ một tiếng lạnh lùng, nhìn Tiêu Phàm một cách khó chịu.
“Nhị Thúc, Cổ Nhược Trần lỗ mãng rồi, chúng con sẽ rời đi ngay.” Cổ Nhược Trần lách người tới đứng ngăn ngay trước mặt Tiêu Phàm, khiêm nhường nói.
Tiêu Phàm nhìn Cổ Nhược Trần đầy cảm kích, hắn và Cổ Nhược Trần chỉ mới có duyên gặp mặt lần đầu, vậy mà Cổ Nhược Trần lại giúp hắn nhiều như vậy, tấm ân tình này Tiêu Phàm sẽ khắc ghi trong lòng.
Có điều, cho dù giao dịch có thất bại thì hắn cũng không bỏ lỡ Huyết Ngọc Thần Cốt Tham một cách dễ dàng như vậy đâu.
“Hắc Mộc phải không?” Tiêu Phàm nhìn Hắc Mộc một lần nữa và nói, giờ hắn đã bắt đầu gọi thẳng tên rồi.
Cổ Nhược Trần thấy vậy, vốn định ngăn lại nhưng hắn thấy bộ dạng lạnh lùng của Tiêu Phàm thì lại cảm thấy có hứng thú.
“Ngươi là gì mà dám gọi thẳng tên của lão tổ, đừng tưởng Nhược Trần đưa ngươi tới thì lão tổ không dám giết ngươi!” Hắc Mộc thấy vậy thì giận tím mặt, khí tức cuồng đại mạnh mẽ bay thẳng vào Tiêu Phàm.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com